Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 127

Mũi tên trên vai Tạ Thiệu đã được rút ra, khử trùng rồi bôi thuốc, băng bó cẩn thận, tuy không bị thương đến chỗ hiểm, nhưng đau đớn là không tránh khỏi.

Hắn nằm trên giường, mệt mỏi nhắm mắt, nhưng vết thương đau nhức, đầu cũng theo đó mà giật giật, căn bản không ngủ được.

Mẫn Chương cũng bị thương, biết Tạ Thiệu không sao rồi, liền xuống tìm quân y băng bó, Triệu Hoài ở lại canh cửa.

Vừa đẩy cửa phòng, bưng chậu nước m.á.u đi ra, đã nghe thấy động tĩnh ở hành lang, ngẩng đầu lên, thấy một thị vệ dẫn một tiểu nương tử vội vã đi tới.

Lúc này tuy là nửa đêm, nhưng trong doanh trại đèn đuốc sáng trưng, như ban ngày.

Tiểu nương tử mặc một bộ váy áo màu tuyết trắng, thắt lưng màu vàng nhạt kéo lê trên đất, chất liệu băng tiêu,( loại vải mỏng nhẹ), đi từ chỗ đao thương lộn xộn tới, làn váy theo gió bay bay, tựa như tiên nữ từ trong tranh bước ra.

Triệu Hoài sững sờ, nửa đêm canh ba có thể tìm đến đây, không cần đoán cũng biết là ai.

Trước kia nghe nói tân nhiệm Tạ Đô Ngự đã thành thân, mọi người còn lén lút bàn tán, rốt cuộc là tiểu nương tử nào mới xứng đôi với dung mạo tuyệt thế của đại nhân.

Nay vừa gặp, mới hiểu được, vẫn là mình kiến thức nông cạn.

Trên đời này đúng là có tiểu nương tử xứng đôi với chủ tử, một người tuấn tú, một người xinh đẹp, ông trời quả thật là thiên vị, tất cả ân huệ đều dành cho đại nhân.

Thấy người đến gần, mới hoàn hồn, vội vàng thu hồi ánh mắt, cung kính đứng nghiêm, gọi một tiếng: "Phu nhân."

Ôn Thù Sắc lại không để ý đến hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chậu nước trong tay hắn, vẻ mặt đau buồn tột độ, chưa đợi Triệu Hoài phản ứng, liền bước vào trong, vừa khóc vừa gọi: "Lang quân, thiếp đến muộn rồi…"

Triệu Hoài không kịp nhắc nhở, người đã vào trong, chỉ biết đứng đó ngơ ngác.

Gần như ngay khi tiểu nương tử vừa cất tiếng, người nằm trên giường liền mở mắt ra, nhưng ngay khoảnh khắc nàng bước vào, lại nhắm mắt lại.

Lúc này, chắc hẳn không ngờ tiểu nương tử sẽ đến, vốn không định nói cho nàng biết, là không muốn nàng lo lắng, nhưng nàng vẫn đến, trong lòng lại có chút vui mừng và mong đợi.

Ở thung lũng Nam Thành, hắn lâm vào hiểm cảnh, khoảnh khắc nàng tìm thấy mình, còn kích động lao vào lòng hắn, khóc nức nở.

Giờ hắn bị thương nặng như vậy, nằm đây, không biết nàng sẽ thế nào.

Nhưng có thể sốt ruột như vậy, chắc là lo lắng rồi.

Người ta thường nói mất rồi mới biết trân trọng, để nàng nếm trải cảm giác mất đi mình, sẽ nhớ đến những điều tốt đẹp của hắn, mới biết những lời nàng đã nói với hắn là quá đáng đến mức nào.

Vừa rồi Triệu Hoài sợ ảnh hưởng đến hắn nghỉ ngơi, trong phòng chỉ để một ngọn đèn, giường lại dựa vào tường, ánh sáng càng tối hơn.

Đợi Ôn Thù Sắc vào phòng, nhìn một vòng mới tìm thấy người, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy gương mặt kia là rõ ràng nhất.

Quá trắng.

Lần này Ôn Thù Sắc thật sự sợ hãi đến phát khóc, rón rén bước tới, một mặt tự trấn an mình, cho dù thật sự gặp Diêm Vương, đó cũng là lang quân của nàng, sẽ không hại nàng, một mặt lại sợ hắn thật sự không tỉnh lại, run rẩy sờ đến mép giường, không dám nhìn, nhắm mắt túm lấy cánh tay hắn, lay lay: "Lang quân, chàng tỉnh lại đi, mở mắt nhìn thiếp một cái…"

Gọi mãi, người trên giường vẫn không nhúc nhích.

Sờ được người rồi, dường như cũng không còn sợ hãi nữa, mở mắt ra, nhìn rõ gương mặt kia ở khoảng cách gần, quả thật là không còn chút máu, ngay cả môi cũng trắng bệch nứt nẻ, nàng khóc càng to hơn: "Lang quân, chàng đừng dọa thiếp, chẳng phải trên người chàng giấu rất nhiều d.a.o sao, lần trước trên thuyền chàng ‘xoẹt’ một tiếng đã c.ắ.t c.ổ tên thích khách, oai phong biết bao nhiêu, thiếp vẫn luôn nhớ, ở Nam Thành ngay cả Thái tử cũng không làm gì được chàng, sao lần này lại ngã đau như vậy, rơi xuống mương rồi…"

Nghe tiếng khóc đau lòng đến tột cùng, tiểu nương tử chắc là thật sự tưởng hắn đã chết, tiếp tục ôm hắn lay: "Lang quân, thiếp là nương tử của chàng, chàng đừng bỏ thiếp lại có được không, thiếp sai rồi…"

Hắn bị nàng lay đến choáng váng cả đầu óc, nhưng vẫn cố gắng nín thở, chờ nàng nói tiếp, nàng rốt cuộc sai ở đâu.

Nhưng chưa kịp nghe thấy câu tiếp theo, đột nhiên "bốp bốp" hai cái tát giáng lên mặt hắn.

Tạ Thiệu kinh ngạc vô cùng, không ngờ mình đã thành ra thế này, tiểu nương tử còn ra tay độc ác, sau khi tay nhỏ của tiểu nương tử véo véo trên cánh tay hắn hai cái, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghiến răng nói: "Đừng kêu nữa, ta chưa chết."

Tiểu nương tử lập tức im bặt, ngay cả tiếng khóc cũng không còn, đôi mắt mở to nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn mở mắt.

Hai bên má vẫn còn đau, cánh tay cũng đau, Tạ Thiệu thật sự không muốn nhìn nàng, mở mắt ra cũng không liếc nhìn nàng, không còn chút hy vọng nào: "Xin lỗi, không c.h.ế.t làm nàng thất vọng rồi."

Sao hắn có thể nghĩ như vậy chứ.

Ôn Thù Sắc vội vàng lắc đầu, trong lòng hoảng hốt, không biết vì sao, liền buột miệng nói: "Không có, thiếp chỉ đang nghĩ nên xưng hô với lang quân như thế nào…"

Tạ Thiệu sững sờ, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn sang, hôm qua không gặp, tiểu nương tử càng thêm xinh đẹp, sau đó liền hiểu ý tứ trong lời nói của nàng từ đôi mắt to ngây thơ kia.

Tiểu nương tử thù dai, nhớ lâu, quả nhiên không có lương tâm, hắn sắp c.h.ế.t rồi, nàng cũng không buông tha, còn muốn đ.â.m thêm một nhát vào tim hắn.

Ngoại trừ lúc nàng say rượu mất lý trí, hai người đã nhiều ngày không nói chuyện tử tế với nhau, giờ vừa mở miệng, có vẻ như đã đổ thêm dầu vào lửa, không thể cứu vãn nổi nữa rồi.

Nhất thời không biết nên làm nàng câm đi, hay là tự mình điếc tai đi.
Bình Luận (0)
Comment