Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 156

Ngày hôm sau, hai người vẫn làm việc riêng của mình, Tạ Thiệu im lặng dưỡng thương, Ôn Thù Sắc tiếp tục vẽ tranh. Nàng lại vẽ nguyên một ngày, từ sáng sớm đến tối thắp đèn vẽ, Tạ Thiệu giục mấy lần, Ôn Thù Sắc đều nói: “Nhanh rồi, nhanh rồi…” Mãi đến giờ Tuất mới buông bút vẽ, đại công cáo thành, quay đầu cười với Tạ Thiệu: “Thiếp vẽ xong rồi.”

Tạ Thiệu đã tắm rửa xong từ lâu, nằm trên giường, nhìn kỹ sẽ thấy lớp áo lót chàng mặc hôm nay khác với mọi ngày, chất liệu sa trắng mỏng và trong suốt hơn.

Nhưng lúc này Ôn Thù Sắc đang giấu tâm sự, không để ý đến, nàng cất bức tranh đã vẽ xong vào tay áo, định nhảy lên giường, thì bị một chân của Tạ Thiệu chặn lại: “Đi tắm rửa thay quần áo trước đã.”

Ôn Thù Sắc ngẩn người, cúi đầu nhìn quần áo mình, trên váy dính không ít vết mực, quả nhiên lang quân là người tinh tế, nàng thích.

Nàng nhảy xuống khỏi mép giường: “Lang quân đợi thiếp, thiếp sẽ nhanh thôi.”

Tạ Thiệu mỉm cười, hôm nay chàng có vẻ rất bình tĩnh: “Không vội, nàng cứ từ từ tắm.”

Tạ Thiệu bình tĩnh được, nhưng nàng thì không. Nàng vội vàng vào phòng tắm, lấy bức tranh từ trong tay áo ra đặt ở chỗ khô ráo, cởi quần áo, ngâm mình trong thùng tắm, trong đầu toàn là những hình ảnh sống động.

Hơi nước nóng bốc lên, mặt nàng càng đỏ hơn. Lúc vẽ thì không thấy gì, giờ hậu quả lại quá lớn. Nàng “bốp bốp” vỗ vào mặt mình hai cái.

Vì muốn so tài cao thấp với Minh Uyển Nhu, nàng đúng là suýt nữa quên mất mình là con gái.

Thời gian không còn sớm nữa, sợ lang quân ngủ quên không xem được bất ngờ của nàng, chẳng phải hôm nay vất vả uổng công sao? Nàng vội vàng tắm rửa xong, tóc tai vò rối, còn ướt sũng, khoác áo lót rồi vội vàng đi ra ngoài.

May mà lang quân chưa ngủ.

Nàng chui từ cuối giường vào, đến bên cạnh chàng, ra vẻ bí mật: “Lang quân đợi lâu rồi.”

“Không sao.” Tạ Thiệu đã sớm nhìn thấy thứ nàng giấu sau lưng, cố ý hỏi: “Nàng bận rộn hai ngày, rốt cuộc là vẽ cái gì?”

“Vẽ chàng.”

Quả nhiên…

Ôn Thù Sắc lại nói: “Còn có thiếp nữa.”

Tạ Thiệu sững người, còn có cả tranh đôi sao? Khó trách mất hai ngày, nàng vẽ rất đẹp, cũng rất có lòng, chàng càng thêm mong chờ, không biết mình trong tranh của nàng sẽ như thế nào: “Cho ta xem thử.”

Ôn Thù Sắc cuối cùng cũng đưa tay ra sau lưng, đưa cuốn sách mà nàng mất hai ngày để vẽ cho Tạ Thiệu, ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu lên: “Lang quân xem lại nhé?”

Cảnh núi non xanh mướt, phía dưới quỳ hai nhân ảnh, bìa này thật sự quá quen thuộc, chẳng phải là tranh phòng the mà chàng giấu dưới gối sao?

Ánh mắt giật giật hai cái, đưa tay lần mò xuống dưới gối, nào còn thấy gì nữa.

Giờ chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ tiểu nương tử đã thừa lúc nào thuận tay lấy mất, không hiểu nàng có ý gì, hiếm khi thấy Tạ Thiệu ta đây thấp thỏm bất an, dự cảm chẳng lành, nhận lấy cuốn sách tranh kia, lật ra xem, mặt mũi và dáng người của nam nữ trên đó đã hoàn toàn thay đổi, bị sửa hết rồi.

Sửa thành...

Hình dáng của ta và tiểu nương tử.

Hai mắt lang quân như muốn phun lửa, tiểu nương tử liếc chàng một cái, nhỏ giọng nói: "Chàng bảo thiếp vừa nhìn đã thấy nam nhân khác, thiếp không quen, lang quân cũng vậy, thiếp vừa nghĩ tới lang quân nhìn tiểu nương tử khác là thiếp thấy khó chịu, bất kể người đó là thật hay giả... cứ thế này đổi thành mặt của chúng ta, còn phần thân thể, thiếp, những chỗ nào thiếp sửa được đều đã sửa rồi, những chỗ còn lại, thiếp cũng không biết lang quân thế nào."

Còn lại không sửa, còn có thể là chỗ nào nữa...

Không thể nhìn kỹ thêm được nữa, tiểu nương tử thật lợi hại, dù là lửa dục trong lòng hay phản ứng trên người, đều đủ khiến chàng gục ngã, ngẩng đầu nhìn tiểu nương tử gan to bằng trời trước mặt, cổ họng nghẹn lại: "Ôn Thù Sắc, nàng có phải cảm thấy ta bị thương ở tay, không làm gì được nàng, nên mới hết lần này tới lần khác khiêu chiến ta?"

Ôn Thù Sắc không hiểu sao chàng lại nghĩ vậy, vội lắc đầu: "Không có, thiếp thấy lang quân rất lợi hại."

"Nàng có biết một tiểu nương tử cùng phu quân mình thảo luận tranh phòng the, thậm chí còn sửa thành hình dáng của nhau, kết cục sẽ ra sao không?"

Ôn Thù Sắc tiếp tục lắc đầu, kết cục có thể là gì chứ, "Lang quân chẳng lẽ còn ăn thịt thiếp được?"

Nàng làm vậy chẳng phải vì bọn họ sao.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi, học trước một chút, tổng thể vẫn hơn nước tới chân mới nhảy, nàng sửa như vậy, hai người nhìn cũng đỡ ngại ngùng.

Lời vừa dứt, người bỗng bị lang quân nắm lấy vai, ấn xuống gối bên cạnh, lang quân nghiêng người áp tới, chống tay, đôi mắt nhìn xuống nàng từ trên cao, ánh mắt như lửa, muốn thiêu đốt nàng, lại như băng giá, khiến lòng người run rẩy.

Chàng bộ dạng này, quả thật có thể ăn thịt nàng.

Ôn Thù Sắc nhẹ nhàng đẩy chàng: "Lang quân, chàng không thích sao? Thiếp đã vẽ hai..."

Lời chưa dứt, cảm nhận được gương mặt lang quân dần dần áp sát, gần đến mức chạm vào chóp mũi nàng, hơi thở giao nhau, tim tiểu nương tử đập nhanh, như con mồi ngửi thấy nguy hiểm, có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, khẳng định lúc này lang quân sẽ không làm gì nàng, hai hàng mi khẽ chớp, chắc chắn là thẹn thùng, mắt long lanh, nhìn chàng e lệ: "Còn hai ngày nữa, lang quân có thể xem trước..."

Nàng đã sửa hết mặt người trên cuốn sách, những chỗ khác tự nhiên cũng đã xem qua hết.

"Được." Tạ Thiệu lại không động đậy, "Nương tử mở ra cho ta xem."

Cái này, sao mở ra cho chàng xem được, chàng dựa quá gần, nàng có chút khó thở, lặng lẽ dịch ra sau: "Không phải xem như vậy, thiếp ngủ trước, lang quân cứ từ từ xem."

Nói xong làm bộ muốn xoay người, Tạ Thiệu vươn một chân, kéo nàng lại.

Ôn Thù Sắc ngẩn ra, ngây ngốc nhìn chân lang quân đặt lên, chàng, chàng muốn làm gì...

Tạ Thiệu sắc mặt lại bình tĩnh, ôn hòa cười: "Nương tử tốn bao nhiêu tâm huyết, ta một mình xem lỡ không hiểu thấu đáo, chẳng phải uổng phí công sức của nương tử sao, làm phiền nương tử cùng xem với ta nhé."

Chàng ra vẻ nếu không xem cùng thì sẽ không bỏ qua, Ôn Thù Sắc nhất thời không biết làm sao.

Vì muốn hoàn thành nhanh, thật ra nàng vẽ xong cũng chưa xem kỹ, xem thì xem, đưa tay lấy cuốn sách, đèn đầu giường đêm nay hình như đã được thay, sáng hơn mọi ngày rất nhiều.

Vừa mở ra, ánh mắt nàng rơi trên sách tranh, ánh mắt lang quân liền dán lên mặt nàng, vài giây sau, mặt tiểu nương tử nóng đến mức chính nàng cũng cảm nhận được, quay mặt đi, đẩy cuốn sách đến trước mặt chàng: "Lang quân tự xem đi."

Cũng không biết chàng có nhìn thấy không, hai tay nàng mở sách tranh, đưa hình vẽ về phía chàng.

Bên tai im ắng, lang quân hồi lâu không nói gì.

Tay có chút mỏi, Ôn Thù Sắc quay đầu lại, thấy lang quân đang chăm chú nhìn bức tranh, vẻ mặt đỏ ửng từng đợt.

Người ta thành thân đều có trưởng bối dạy bảo, hai người bọn họ thật đáng thương, hoàn toàn dựa vào tự mình mày mò, "Lang, lang quân xem xong chưa."

Tạ Thiệu không đáp, đột nhiên hỏi: "Của nương tử cũng chỉ sửa mặt thôi sao?"

Nàng thế nào, nàng cũng không thường soi gương, nhưng ngoài mặt ra, nàng còn sửa eo một chút, người trong tranh eo quá to, nàng không xấu đến vậy...

Nàng mặt đỏ bừng, không nói thêm gì nữa, gật đầu qua loa: "Ừm."

"Ta xem xong rồi."

Cuối cùng cũng xong, Ôn Thù Sắc thu hồi cánh tay mỏi nhừ, như được giải thoát, đang định nằm xuống chăn ngủ.

Vai bị một bàn tay ấn xuống, "Nương tử thử xem sao?"

Ôn Thù Sắc cứng người, ngơ ngác nhìn lang quân, thử, thử thế nào...

Lang quân nhướng mày, ôn nhu nói: "Giỏi lý thuyết suông, ai biết có đúng không."

Nói gì vậy, rõ ràng như thế rồi, còn, còn có thể sai sao.

"Nương tử đừng căng thẳng, đêm nay chúng ta chỉ thảo luận thôi, ta bị thương, có thể làm gì nàng..."

Nói đáng thương như vậy, chắc trong lòng cũng khó chịu lắm, cũng đúng, tranh cũng xem rồi, cũng chẳng kém gì lần này, người ở đây rồi, đúng sai thử một lần là biết.

Ôn Thù Sắc gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment