Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 187

Ôn Thù Sắc mãi đến chạng vạng tối mới trở về, Minh Uyển Nhu lần trước bị nàng dọa một trận, lần nữa nhìn thấy quyển sách ma ma lén đưa cho nàng, cả người đều hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu, tiến đến hỏi Ôn Thù Sắc, "Chỗ nhỏ như vậy, làm sao mà vào..."

Ôn Thù Sắc sợ nàng lại hiểu lầm lang quân, "Cho nên mới đau muốn chết."

Minh Uyển Nhu lại bắt đầu một vòng lo lắng mới, nỗi sợ hãi lớn nhất đều là do chính mình ban tặng, Ôn Thù Sắc cũng không khuyên nàng nữa, ngồi trong phòng tân hôn gặm hạt dưa.

Gặm đến chạng vạng tối, Minh Uyển Nhu cũng không giữ nàng lại nữa, rốt cuộc cũng nhận ra, có nàng ở đây, nàng càng lo lắng hơn.

Ôn Thù Sắc trở về Tạ phủ, Tạ Thiệu vẫn chưa về, nghe Thanh cô cô nói Thôi Niên ở Phượng Thành tới, mấy người buổi trưa đi Mịch Tiên Lâu rồi không thấy quay lại.

Mấy người này tụ tập cùng một chỗ, tám phần đã say c.h.ế.t ở trong đó, lập tức lại chạy tới Mịch Tiên Lâu.

Có lẽ đã lâu không được thả lỏng như vậy, Hoàng thái tôn Chu Khoáng uống đến mức như một vũng bùn, bị công công đỡ cánh tay lôi ra khỏi tửu lâu, vừa ra ngoài liền nhìn thấy Ôn Thù Sắc đến tìm lang quân, lè nhè gọi một tiếng, "Tẩu tử."

Ôn Thù Sắc thấy hắn bước chân loạng choạng, mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ, có thể đoán được bên trong lang quân là bộ dạng gì.

"Đa tạ tẩu tử nói giúp ta trước mặt Minh nương tử." Người say rượu, vừa vặn lại gặp người, lời giấu trong lòng liền không giữ được nữa, hào phóng vỗ ngực, "Tẩu tử yên tâm, bệnh của Tạ huynh, cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ chữa, chữa khỏi cho huynh ấy..."

Sắc mặt Ôn Thù Sắc thay đổi, cũng không để ý đến trường hợp, hai người này uống say còn muốn cười nhạo người nông dân chân chính hiểu được cách cày cấy, "Không làm phiền Hoàng thái tôn hao tâm tổn trí, lang quân ta khỏe lắm, ngược lại là bên Minh nương tử không yên lòng, hôm nay vẫn còn lo lắng vì câu nói năm đó của Hoàng thái tôn, nhưng người cứ yên tâm, ta đã an ủi nàng ấy rồi, bất kể Hoàng thái tôn có nỗi khổ tâm gì, sáng ngày kia Minh nương tử đều sẽ ngồi lên kiệu hoa của hoàng cung."

Chu Khoáng ngây ngốc nhìn tiểu nương tử trước mặt, cả sắc mặt lẫn lời nói đều không mấy thân thiện.

Tạ huynh không có bệnh?

Lời nàng là có ý gì, hắn còn có thể có nỗi khổ tâm gì…...

Chưa kịp để Chu Khoáng hoàn hồn, Ôn Thù Sắc đã nói với thái giám bên cạnh hắn: "Trời cũng không còn sớm nữa, các vị công công mau đưa Hoàng thái tôn về đi."

Chu Khoáng hôm nay ra ngoài, vốn là lén lút, lại đợi đến giờ này, uống say thành ra như vậy, hai vị công công bên cạnh từ lâu đã lo lắng, vội vàng đỡ hắn lên xe ngựa.

Đợi Ôn Thù Sắc đi vào, Ôn Hoài cũng đỡ Tạ Thiệu say như c.h.ế.t đi ra, nhìn thấy Ôn Thù Sắc, Ôn Hoài mặt mày đen xì, "Muội tới đỡ một tay, đưa người đi."

Ôn Thù Sắc kinh hô một tiếng, "Sao huynh lại để hắn uống thành thế này."

Ôn Hoài thiếu chút nữa ném người xuống đất.

Chính hắn muốn uống, chẳng lẽ hắn còn có thể bịt miệng hắn lại? Ôn Hoài một bụng ấm ức, một câu cũng không muốn nói nhiều với nàng, sợ mình bị tức chết, "Xe ngựa đâu."

Tiểu nhị đưa sổ sách vào tiểu các lúc này trong phòng chỉ còn lại Thôi Niên và Bùi Khanh.

"Tổng cộng là ba nghìn sáu trăm bảy mươi mốt lượng, vị nào thanh toán ạ?"

Ba, ba nghìn lượng… Mịch Tiên Lâu bọn họ đang lừa người đấy à?

Thôi Niên nhìn về phía Bùi Khanh, mắt say lờ đờ, "Hắn nói gì cơ?" Chưa kịp để Bùi Khanh trả lời, đã ngã xuống người hắn, không còn động tĩnh.

Bùi Khanh hít sâu một hơi, một lát sau gian nan móc túi tiền của mình ra, "Bớt cho chút, ba nghìn lượng, viết giấy nợ." Giờ này còn có thể say, ngày mai rượu hẳn là sẽ tỉnh.

- --

Đợi Ôn Hoài đưa người lên xe ngựa, Ôn Thù Sắc mới đi theo, ôm đầu lang quân, để hắn nằm trên đùi mình, ân cần hỏi: "Lang quân thấy khó chịu không?"

Lang quân gật đầu, "Ừm."

"Vậy ta xoa bóp cho chàng nhé." Ngón tay Ôn Thù Sắc nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho hắn, "Thấy thoải mái hơn chưa?"

"Thoải mái hơn rồi." Lang quân nhắm mắt hưởng thụ.

Xoa bóp một lúc, Ôn Thù Sắc mới nhận ra có gì đó không đúng, không ngửi thấy mùi rượu, lại nhìn lang quân, người nằm ngửa trong lòng nàng, sắc mặt như thường, không hề đỏ ửng, lập tức hiểu ra, ngón tay véo nhẹ lên mặt hắn, "Chàng giả bộ đấy à."

Bị tiểu nương tử vạch trần, Tạ Thiệu mở mắt ra, cười với tiểu nương tử, trong mắt nào còn chút say xỉn, "Huynh trưởng nàng kiếm tiền không dễ, chúng ta không thể ăn không, nếu ta tỉnh táo, bữa cơm tối nay chẳng phải đều róc thịt ta sao? Nay đã khác xưa, trước kia ta chưa thành thân, một mình ăn no cả nhà không đói, mời bọn họ không sao, bây giờ thì khác, cưới nương tử rồi, ta phải nuôi nương tử, đợi sau này chúng ta có con, còn phải tính toán cho con cái, sao có thể hoang phí nữa."

Ôn Thù Sắc sững người, có chút bất ngờ, biết cả hai nhà đều không phá sản, hắn vẫn có thể tiết kiệm như vậy, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Lang quân quả nhiên thay đổi rồi, biết vun vén cho gia đình rồi."

Lang quân đối với lời khen như vậy, tiếp nhận một cách miễn cưỡng, tiếp tục nằm trong lòng nàng, không chịu dậy, "Hôm nay đến Minh gia thế nào?"

"Rất tốt, người Minh gia sáng nay đều đến, có Minh đại phu nhân ở ngoài lo liệu, ta cùng A Uyển ở trong phòng rảnh rỗi, buổi chiều họ hàng xa của Minh gia cũng tới." Đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn lang quân trong lòng, "Hôm nay ta nhìn thấy một bảo bối."

Lang quân nhướng mày, "Bảo bối gì?"

"Quạt vàng."

Sắc mặt lang quân khựng lại.

Tiểu nương tử hứng thú nói: "Hôm nay tiểu nương tử nhà họ Ngô cầm trên tay, nhìn từ xa đã thấy sáng chói mắt, đến gần thì thấy, vậy mà lại được làm bằng vàng, sợi vàng nhỏ xíu vô cùng đều nhau, vẽ một bức tranh Hằng Nga ôm ngọc thỏ, sống động như thật, cũng không biết là do người thợ nào làm ra, khéo léo như vậy, chắc là giá trị không nhỏ..."

Lang quân biết mình nên nói gì, mắt cũng không chớp, nói: "Mua, sau này chỉ cần là thứ nương tử thích, không cần suy nghĩ, cũng không cần hỏi ta, cứ mua hết về."

Thôi Niên hâm mộ hắn nhiều tiền, nhiều sao? Sao hắn lại cảm thấy vẫn còn kém xa.

Hơn nữa cáo mệnh nhất phẩm của nương tử vẫn còn thiếu.

Nghĩ đến một chuyện, nắm tay tiểu nương tử, nhỏ giọng nói: "Tiền Thái tử c.h.ế.t ngay trong ngày yến tiệc ở Thái tử cung, trước khi c.h.ế.t đã để lại một đoạn lời trên một tảng đá ven đường, giống như là đã giác ngộ, nói ra lỗi lầm của mình, lại nhắc đến tình cha con với Bệ hạ, quan sai đưa tảng đá đó vào cung, Bệ hạ nhìn thấy, thân thể càng ngày càng yếu, bây giờ toàn bộ dựa vào thuốc của thái y duy trì, đợi sau khi Hoàng thái tôn đại hôn, e rằng cũng không qua khỏi được bao lâu nữa."

Chuyện trong cung Tạ Thiệu quen bàn bạc với nàng.
Bình Luận (0)
Comment