Con Đường Làm Quan Của Phu Quân Ăn Chơi Trác Táng

Chương 57

 Ánh mắt người đánh xe lạnh lùng.

  Đột nhiên từ phía bên trái truyền đến tiếng vó ngựa phi nhanh, bước chân thị vệ khựng lại, quay đầu lại còn chưa kịp nhìn rõ là ai, liền nghe thấy người trên lưng ngựa nói: "Phó sứ có lệnh, tất cả mọi người đến cửa thành phía trước tiếp viện."

  Lần này, cả hai thị vệ đều nhận ra.

  Bùi Khanh.

  Bùi Khanh là tuần kiểm đầu lĩnh của Phượng Thành, lời hắn nói chắc chắn đáng tin.

  Thị vệ không khỏi ngẩn ra, đây là đánh nhau rồi sao?

  Trước đó hai người vẫn luôn do dự, nếu đánh nhau, mình rốt cuộc nên đứng về phía nào, là nghe theo thánh chỉ tước phiên, chĩa đao về phía phiên chủ trước đây, hay là thề c.h.ế.t trung thành với phiên chủ, chống lại triều đình.

  Cho dù là bên nào, cũng không có kết quả tốt.

  Ban đầu còn mừng thầm vì mình được phân đến đây, không cần phải đưa ra lựa chọn, bây giờ vừa nghe, vẫn không thể trốn thoát, nào còn quan tâm gì đến xe ngựa, vừa chạy về phía cửa thành phía trước, vừa vắt óc suy nghĩ cách giải quyết.

  Cửa thành phía sau hoàn toàn không còn ai, Bùi Khanh xuống ngựa, bước lên mở toang cửa thành, vẫy tay về phía xe ngựa phía sau: "Tạ huynh, mời."

  Tạ Thiệu đã sớm vén rèm xe lên, quan sát Bùi Khanh hồi lâu, thấy người đều đã tìm đến tận đây, cũng không cần phải hỏi nhiều.

  Xe ngựa ra khỏi cửa thành, Bùi Khanh quay lại dắt ngựa.

  Tối nay sau khi nhận được tin Tạ phó sứ đóng cửa thành, Bùi Khanh liền biết đã xảy ra chuyện lớn, vội vàng chạy đến Vương phủ, vừa hay nhìn thấy binh mã của Tạ phó sứ đang bao vây Vương phủ.

  Nguyên nhân sự việc, trong quân đã truyền ra, Thánh thượng muốn tước phiên.

  Tin tức quá đột ngột, đoán chắc sẽ không đơn giản như vậy, lại nghe nói tam công tử và tam thiếu phu nhân nhà họ Tạ dãn theo đại phu nhân đầu quân cho Tĩnh Vương, nghi ngờ trong lòng càng lớn.

  Bên cạnh có một người cha lắm mưu nhiều kế, so với Chu Khoáng, hắn càng hiểu rõ hơn những tranh giành ngầm trong bóng tối.

  Lần trước Bùi Nguyên Khâu mấy lần tìm đến Tạ huynh, có ý muốn lôi kéo, cuối cùng Tạ huynh không nể mặt hắn, trở về Đông Đô, chắc chắn sẽ ra tay với nhà họ Tạ.

  Chỉ là không ngờ, lại dám to gan lớn mật như vậy, còn dám giả mạo thánh chỉ.

  Dù sao cũng không còn đường lui nữa, hắn cũng không sợ đoạn hậu.

  Lại lên ngựa, đi đến bên cửa sổ xe ngựa của Tạ Thiệu: "Ta đoán Tạ huynh sẽ đi đường này, may mà đuổi kịp."

  Với tình hình hiện nay, nhà họ Tạ muốn tự bảo vệ mình, chỉ có thể đến Đông Đô diện kiến Thánh thượng.

  Ăn chơi cùng nhau nhiều năm như vậy, mấy người ít nhiều cũng có chút ăn ý, biết với tính cách trầm ổn của Tạ huynh, đường trước không thông, chắc chắn sẽ không xông thẳng vào, mà sẽ đi cửa sau.

  Quả nhiên đoán đúng rồi.

  Tạ Thiệu ngẩng đầu nhìn hàm răng trắng đều tăm tắp của hắn, thấy bộ dạng này của hắn, trên lưng ngựa còn buộc sẵn bao quần áo, không chắc chắn lắm về mục đích của hắn, lên tiếng hỏi: "Ngươi đi đâu?"

  Tạ Thiệu quay đầu lại nhìn tiểu nương tử trong xe ngựa không nói một lời, lặng lẽ buông rèm xe xuống.

  Bùi Khanh muốn lên Đông Đô, hắn ngăn không được, cũng không có lý do gì để ngăn cản.

  Trong xe ngựa còn có tiểu nương tử, cũng không cần hắn làm bạn.

  Bùi Khanh lại đặc biệt nhiệt tình, khi đã lên đường cái, lại thúc ngựa song song với hắn, trò chuyện cùng hắn: "Từ khi người của Bùi Nguyên Khâu quay về, Tạ huynh ngày nào cũng để mắt đến, tối nay Tạ huynh rốt cuộc làm sao mà biết được Tạ phó sứ lấy thánh chỉ muốn tước phiên? Vậy mà lại có thể phản ứng nhanh như vậy, trói đại phu nhân, còn đưa đến Vương phủ."

  Tạ Thiệu không trả lời.

  Tiểu nương tử trong xe ngựa lại vẻ mặt tự hào, làm sao mà biết được, nghe lén mà biết chứ sao, từ nhỏ đến lớn, nàng dường như rất có thiên phú về khoản này.

  Có đôi khi không muốn nghe lén, thì những lời đó cũng tự động chui vào tai nàng.

  Không nghe thấy Tạ Thiệu trả lời, Bùi Khanh lại nói: "Chỉ là làm khó Tạ huynh rồi, mấy ngày trước mới vừa dọn về phòng ngủ chính ở cùng tẩu tẩu, chuyện còn chưa thành, bây giờ lại phải chia xa." Người ta lúc đang chạy trốn, thường thích tìm niềm vui trong đau khổ, để giảm bớt căng thẳng trong lòng, hoàn toàn không biết lang quân trong xe ngựa vì câu nói này của hắn mà lưng đã thẳng tắp, thúc ngựa đến bên cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: "Nói xem, Tạ huynh, huynh đã nắm tay tẩu tẩu chưa?"

  Vừa dứt lời, liền nghe thấy người bên trong ho khan một tiếng.

  Bùi Khanh không để ý, tiếp tục nói: "Tẩu tẩu dù sao cũng không giống những tiểu nương tử bình thường, lúc trước Chu Khoáng bị nàng thả chó cắn, còn từng buông lời mạnh miệng, nhất định phải lột da vị hôn phu tương lai của nàng, ta còn tưởng là tên xui xẻo nào, ai ngờ lại là người nhà, đây chẳng phải là duyên phận sao, nhìn khắp Phượng Thành, e rằng chỉ có Tạ huynh mới có bản lĩnh cưới được tẩu tẩu, Tạ huynh cũng đừng vội, nếu có thể sống sót trở về, đừng nói nắm tay, ôm một cái, hôn một cái, đều không thành vấn đề." Nhưng cũng có ngoại lệ, nhưng không sao, "Nếu tẩu tẩu vẫn không chịu, Tạ huynh cứ đi hỏi Ôn viên ngoại, nhà họ Ôn rốt cuộc là có ý gì, tiểu nương tử gả vào cửa rồi, nào có đạo lý không cho nắm tay chứ."

  Tạ Thiệu: …

  Chỉ trách bản thân lần trước không nhịn được, bị Bùi Khanh hỏi một câu: "Tạ huynh vẫn còn ở phòng ngủ phía Tây à?"

  Vì muốn lấy lại mặt mũi, cũng có lẽ thật sự có chút muốn khoe khoang, tóm lại đầu óc nóng lên, nói với hắn một câu: "Phòng ngủ phía Tây gì chứ, ta đã sớm dọn sang phòng ngủ chính rồi."

  Bùi Khanh vẻ mặt kinh ngạc, vô cùng bội phục: "Vậy là chuyện tốt của Tạ huynh và tẩu tẩu đã thành rồi? Đã nắm tay chưa?"

  Đàn ông khi ngây thơ, thật ra cũng chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi, cảm thấy hắn quá coi thường mình: "Chỉ là nắm tay thôi mà?" Nói xong lại phát hiện, lần đó mình thừa dịp không có ai mà lén nắm tay nàng, thật sự không tính là nắm tay.

  Lại nói: "Ngày mai ta sẽ đi nắm, nàng còn có thể từ chối ta được hay sao."

  Ai ngờ lại bị Bùi Khanh ghi nhớ trong lòng, còn cố tình chọn lúc này nói ra, sự xấu hổ ập đến khiến hắn suýt nữa không chịu nổi.

  Ánh mắt liếc nhìn tiểu nương tử, tiểu nương tử lại vô cùng bình tĩnh, nhất thời không biết nàng là thật sự bình tĩnh, hay đang cố gắng giữ bình tĩnh.

  Quay đầu lại ho khan mấy tiếng về phía tên lang quân không biết nhìn sắc mặt kia.

  Bùi Khanh cuối cùng cũng nhận ra, dừng lại một chút, lại nghi ngờ hỏi: "Tạ huynh bị cảm lạnh à?"

  Lúc này liền thể hiện sự hơn người của Chu Khoáng và Thôi Diệp, về khoản phản ứng, trong bốn người, chỉ có hắn Bùi Khanh là chậm chạp nhất.

  Ôn Thù Sắc thật sự nhịn không được, lo lắng lang quân bên cạnh ho đến mức hỏng cổ họng, lên tiếng trả lời thay hắn: "Ý của lang quân là, bảo Bùi công tử ngậm miệng lại."

  【Tác giả có lời muốn nói】

  Các bảo bối đến rồi đây~ Cuối tuần vui vẻ, phát một trăm bao lì xì~
Bình Luận (0)
Comment