Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 121

Trở về vương phủ, Từ Tấn để Phó Dung hảo hảo chuẩn bị một chút, lúc cơm chiều hắn đến Phù Cừ viện.

Phó Dung không hiểu hắn rốt cuộc muốn nàng chuẩn bị cái gì.

Không phải là đi ngủ sao? Giống mấy ngày hôm trước không phải được rồi sao, chẳng lẽ hắn muốn nàng dày công ăn mặc?

Hai người tuy là tân hôn nhưng bởi vì đời trước cùng nhau sống chung như vậy, Phó Dung cùng Từ Tấn hiện tại ở chung ngược lại có cảm giác vợ chồng lâu năm. Duy nhất bất đồng là phương thức hai người ở chung thay đổi. Đối với nàng mà nói, loại chuyện đó trực tiếp ngã trên giường là tốt rồi, nào cần chuẩn bị?

Nhưng Từ Tấn đã nói như vậy, hẳn là thập phần chờ mong đêm nay, nên Phó Dung phải tận tâm "chuẩn bị".

Trước tiên là cơm chiều.

Từ Tấn thích ăn cái gì, Thục phi, Ôn ma ma đều lặng lẽ nói cho nàng biết, Phó Dung nhớ kỹ, phân phó phòng bếp làm vài món.

Mắt nhìn chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối, Phó Dung mau chóng tắm nước ấm, ngồi trang điểm trước gương. Quá mức tận lực cũng không tốt, Phó Dung để Mai Hương chải búi tóc bình thường, sau đó chọn một cái trâm cài hồng mã não rũ châu, cắm vào búi tóc. Nàng chỉ gật đầu hoặc nghiêng đầu, từng chuỗi hồng mã não to bằng hạt gạo ở đầu trâm lắc lư theo, sóng quang lưu chuyển, làm tôn lên dung nhan nàng càng thêm kiều mị.

Xiêm y...

Phó Dung đem hồng y đêm động phòng lôi ra mặc, áo ngắn màu đỏ thắm cổ áo thêu hoa mẫu đơn, váy dài bên dưới màu đỏ thắm thêu hoa văn kim phượng, dưới chân một đôi giầy thêu hồng đoạn, hai bên mũi giày gắn đóa hoa lụa xinh xắn tinh tế. Từ nhỏ đến lớn, giầy thêu Phó Dung đều là dạng này.

Ăn diện xong, nàng ngồi trước gương lớn, Mai Hương Lan Hương ở phía sau cúi đầu che giấu ý cười.

Phó Dung nhìn thấy, "Hai người các ngươi không cần cười, qua 2 năm nữa cũng sẽ gả đi, hiện tại học một chút, tương lai nhất định có thể có tác dụng."

Mai Hương đỏ mặt, Lan Hương nũng nịu trả lời: "Vương phi lại trêu ghẹo chúng ta."

Các nàng là nha hoàn, tương lai chính là gả đi, bận tâm cũng là củi gạo dầu muối, nào có thảnh thơi loay hoay này đó?

Nhìn hai người lơ đễnh, Phó Dung ngược lại thật sự phát sầu. Đời trước gả vào quận vương phủ, bởi vì tình cảnh không tốt, hai nha hoàn nói gì cũng đều không chịu gả, chỉ muốn lưu lại ở bên cạnh nàng hầu hạ. Sau này tới Túc vương phủ, Phó Dung lại không tìm được người thích hợp cho các nàng ấy, sai vặt ở tiền viện nàng vừa không quen thuộc lại không dám tự tiện làm chủ, hai người chậm trễ thành gái lỡ thì.

Hiện giờ nàng và Từ Tấn quan hệ tốt lắm, hai năm nay cẩn thận lưu ý người ở tiền viện, phải tìm cho hai người mối hôn sự tốt.

Bên ngoài các tiểu nha hoàn đột nhiên đồng thanh kêu vương gia.

Mai Hương Lan Hương đưa mắt nhìn nhau, không cần Phó Dung phân phó, thức thời lui ra ngoài, ở trước cửa gặp phải Từ Tấn, hai người phân biệt lùi ra sau ba bước, cúi đầu đợi Từ Tấn tiến vào mới bước nhanh ra ngoài.

Phó Dung đã ngồi vào bên bàn giả trang ngắm hoa, Lan Hương cố ý cắm một bình phù dung cho nàng. Biết rõ Từ Tấn tới, Phó Dung cũng không nhìn hắn, tập trung tinh thần đoan trang ngắm phù dung trước mắt, hồn nhiên không biết.

Từ Tấn biết là nàng giả bộ, nhìn nàng một thân hồng y, lại nhìn thấy mặt kia đỏ bừng, rõ ràng là thẹn thùng.

"Không phải nàng không thích hoa này sao?" Hắn cười đi qua, đứng ở sau lưng Phó Dung, cúi người hỏi, sườn mặt sắp muốn dán lên nàng.

Phó Dung ngửi thấy được mùi thanh trúc nhàn nhạt Từ Tấn dùng để tắm rửa.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn không mặc hỉ bào đỏ, nhưng một thân áo choàng màu đỏ thẫm hiển nhiên cũng là cố ý chọn ra, đầu đội ngọc quan, lông mày dài như vẽ mực, mắt phượng tựa điểm sơn, âm u mà nhìn nàng, đáy mắt phảng phất có ánh sáng êm dịu dâng tràn, rất ôn nhu, cũng chính là sóng lớn bao phủ nàng.

Đã thành vợ chồng, có thể cầm sắt hòa minh, chính là chuyện may mắn.

Phó Dung xoay người, nhân lúc Từ Tấn đứng thẳng người thì quan sát hắn từ trên xuống dưới, kéo ngọc bội bên hông hắn, cúi đầu thưởng thức: "Vương gia để ta dày công chuẩn bị, vương gia chính mình như thế nào còn mặc đồ thường ngày?"

Trên tóc nàng chuỗi hạt hồng mã não nhẹ nhàng lắc lư, Từ Tấn đưa tay đỡ nhẹ, thấp giọng nói: "Ta chuẩn bị đều ở bên trong quần áo."

"Chàng..."

Phó Dung vừa ngượng vừa bực mà đẩy hắn ra, bước nhanh ra gian ngoài.

Từ Tấn không vội vã đuổi theo, cúi người ngửi ngửi hai đóa phù dung hồng nhạt trong bình hoa, khóe môi giơ lên.

Gian ngoài cơm chiều đã bày xong, các tiểu nha hoàn dọn xong bát đũa cũng đều lui ra. Phó Dung vừa ngồi xuống, Từ Tấn liền đi ra theo, ở bên cạnh nàng ngồi vào chỗ, nhấc tay lên, trên bàn cạnh Phó Dung liền có thêm một bầu rượu men hồng cổ mảnh mạ vàng.

Mắt thấy nàng nhíu mày, Từ Tấn kịp thời giải thích: "Cái này là rượu trái cây, không nặng, chỉ là trợ hứng mà thôi."

Nói xong lại như làm ảo thuật lấy ra hai cái cốc nhỏ, tự tay rót đầy 8 phần, chuyển một cái tới trước mặt Phó Dung: "Không tin nếm thử."

Mùi rượu hỗn hợp hoa quả thạch lựu nhàn nhạt mê người bay tán ra, Phó Dung đã tin hơn phân nửa, lại vẫn lắc đầu nói: "Vương gia chính mình uống đi, ta không biết uống rượu, uống một chút sẽ choáng đầu." Tân hôn bị hắn đút một ngụm lớn nữ nhi hồng, buổi trưa trên bàn tiệc đầu có chút choáng váng mơ hồ.

"Nàng không uống, ta sẽ mớm cho nàng." Từ Tấn bưng cốc rượu của mình lên, đặt ở trên môi lưu luyến, mắt nhìn chằm chằm môi Phó Dung.

Hắn ánh mắt sáng quắc, Phó Dung biết hắn dám nói dám làm, cắn cắn môi nói: "Vậy thì uống một chén này, vương gia không được lại khi dễ người ta."

Từ Tấn trầm thấp "Ân" một tiếng.

Phó Dung đành phải nâng cốc rượu, lấy tay áo che mặt, uống cạn.

Từ Tấn bật cười: "Nàng hào sảng như vậy, nếu không biết còn cho rằng tửu lượng tốt cỡ nào." Hắn bảo nàng uống, lại không nói phải uống cạn một hơi.

Phó Dung thấy trong miệng thơm mùi rượu nguyên chất, thật sự cổ họng không sặc, chua chua ngọt ngọt mang theo một chút chát, uống rất là ngon.

Nàng không khỏi nhìn về phía bầu rượu cổ mảnh kia.

Từ Tấn cười lại rót cho nàng một ly, lần này là đầy 9 phần.

Tâm tư bị nhìn thấu, Phó Dung đỏ mặt, tạm thời không động đến rượu, nâng đũa lên, trước gắp đồ ăn cho Từ Tấn: "Vương gia dùng cơm đi."

Từ Tấn gật đầu, tay nâng đũa, tầm mắt như cũ dừng lại ở trên mặt nàng.

Bị hắn liên tục nhìn chằm chằm vào như vậy, Phó Dung dần dần ăn không nổi nữa, mắt đẹp trừng hắn, hàm nghĩa không cần nói cũng biết.

Từ Tấn liền cúi đầu dùng cơm, đưa mắt thấy Phó Dung lại mím miệng uống rượu, âm thầm chờ mong phản ứng của nàng đêm nay.

Cơm chiều kết thúc thì một bình rượu trái cây hai người gần như là chia đôi.

Phó Dung khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chính nàng cũng cảm thấy nóng, rửa mặt xong đứng trước gương, nũng nịu oán giận nam nhân bên kia còn đang rửa mặt: "Đều tại chàng, nói cái gì rượu không nặng, chàng nhìn ta mặt đỏ thành cái dạng gì."

Từ Tấn lau mặt xong, đi tới phía sau lưng ôm lấy nàng, mặt dán vào nàng cọ cọ, nhìn cô nương trong gương nói: "Là tửu lượng nàng quá thấp, nàng nhìn ta mặt không hồng chút nào, lại nói tiếp, ta chỉ tính toán cho nàng uống một ly, là chính nàng tham uống."

Phó Dung nhìn chằm chằm vào hai người trong gương.

Đều là hồng y, hắn mặt như quan ngọc, nàng mặt như hoa đào.

Hai người ánh mắt trong gương chạm nhau, đối diện không biết bao lâu, nam nhân đột nhiên dời tầm mắt, chậm rãi quay đầu sang, môi dán lên tóc mai nàng.

Phó Dung không chịu nổi hơi hơi nghiêng đầu, nhìn trong gương nam nhân đang hôn cô nương kia. Hắn nhắm hai mắt, lông mi thật dài, hắn thêm chuyên chú ôn nhu, hôn lỗ tai cô nương đang rụt người trốn. Trốn không thoát, nàng ấy nhịn không được bắt lấy xiêm y hắn mới có thể không ngã xuống, sau đó hắn lại hôn lên cổ, thuận thế kéo cạp váy nàng ấy ra.

Phó Dung nhìn chiếc gương, choáng váng cảm thấy cô nương bên trong trông rất quen. Mặt của nàng ấy cùng nàng giống nhau như đúc, bờ vai của nàng ấy giống như nàng êm dịu, thắt lưng của nàng ấy giống như nàng tinh tế, chân của nàng ấy cũng là giống như vậy thon dài. Cô nương đẹp như vậy, Phó Dung nhìn không chuyển mắt. Bởi vì biết đó không phải là nàng, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ, đến khi nam nhân bỗng nhiên từ sau lưng nàng đứng thẳng người, đến khi cằm hắn khoác lên đầu vai nàng, lại đối diện mắt của hắn, cảm giác của Phó Dung cuối cùng mới từ suy nghĩ viển vông xa lạ kia tỉnh lại.

Tỉnh lại, nhìn quang cảnh trong gương, Phó Dung đâu chỉ là mặt, trên người đều đỏ hồng choáng váng.

Quần áo đều rơi trên đất, nàng không thể che giấu, muốn trốn, bị nam nhân bá đạo ngăn lại, nhìn vào gương hỏi nàng: "Nùng Nùng sao không nhìn?"

Hai tay bị hắn nắm chặt ở phía sau, eo bị hắn kiềm chế, Phó Dung chỉ có thể nhắm mắt lại, muốn độn thổ cho rồi: "Vương gia đừng nói nữa, ta..."

"Nùng Nùng thật đẹp, nàng tự nhìn chính mình cũngnhìn đến ngây người." Từ Tấn ở bên tai nàng nhẹ giọng, ánh mắt không biết nên nhìn chiếc gương hay là nhìn nàng.

Phó Dung cắn môi, giãy giụa muốn trốn.

Trong gương cô nương đang run rẩy hết cả người, Từ Tấn hô hấp nghẹn lại, không còn chần chờ nữa, khom lưng đem người ôm ngang lên, đi về giường.

Màn lụa rơi xuống, nàng vì rượu mà say, hắn vì người mà say.

Phó Dung nhắm mắt, dường như lại lâm vào một cơn mơ.

Ôn nhu như nước, rơi vào chỗ nào liền mang tới một chút ẩm ướt, giống mưa xuân rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng trằn trọc, gọi dậy hạt giống chôn ở phía dưới. Hạt giống từng chút nẩy mầm, dưới đất chui lên, nàng bởi vì theo nó vui sướng mà kêu lên vui mừng, sau đó mưa kia lại dời tới chỗ khác, đi gọi loại hoa nơi nào đó còn chưa tỉnh lại.

Tất cả hạt giống đều nảy mầm, mưa xuân tán mát, thất lạc nhân gian, Phó Dung cảm nhận được một thứ lực lượng khác.

Như là những cây non nỗ lực trưởng thành, chồi non biến thành lá cây, rễ cây cũng khỏe mạnh lên, hướng chỗ bùn đất sâu cắm xuống.

Bắt đầu vẫn là chậm rãi, sau này đại khái là gặp được ánh nắng, chôn ở dưới đất, thoáng cái mọc lên.

Phó Dung mở choàng mắt.

Đối diện khuôn mặt Từ Tấn phủ đầy mồ hôi.

Nàng nhìn hắn, nghĩ nói với hắn giấc mộng cổ quái kia, hắn lại khàn khàn mở miệng: "Đau sao?"

Phó Dung ngơ ngác nhìn hắn, cái gì có đau hay không? Còn có mày hắn vì sao nhíu lại, như là đang cố nhịn thống khổ?

Nàng muốn nói chuyện, từ miệng lại là một thanh âm mềm nhẹ, như vậy kiều như vậy mị, mang theo thỉnh cầu như có như không.

"Vương gia..."

Nàng muốn hỏi đến cùng là chuyện gì xảy ra, bả vai hắn đột nhiên chuyển lên, nàng khiếp sợ lại không khống chế được theo hắn dời lên phía đầu giường một chút, sau đó lại theo hắn dịch trở về.

Nàng che miệng lại, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Từ Tấn nhìn nàng trong mắt hơi nước mờ mịt, như cũ có chút không yên lòng, cúi đầu hôn mu bàn tay nàng: "Nùng Nùng nói đi, có gì không thoải mái sao?"

Phó Dung cũng không phải lắc đầu, cũng không phải gật đầu.

Nàng không chịu nói, Từ Tấn vẫn như trước nhìn chằm chằm vào mắt nàng thủy nhuận, giống như lúc trước hướng lên trên chuyển động.

Nàng, dưới lòng bàn tay, bay ra một tiếng kêu to duyên dáng.

Từ Tấn hạ cái trán đầy mồ hôi xuống, bá đạo kéo tay nàng ra, tiếp tục ôn nhu của hắn.

Nếu như nàng không thoải mái, nàng sẽ mở miệng, nàng không mở miệng, chính là dung túng.
Bình Luận (0)
Comment