Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 143

Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân,

Trường An thuỷ biên đa lệ nhân

(Lệ nhân hành – thơ Đỗ Phủ - Ngày 3 tháng 3 thời tiết mới mẻ, bên bờ sông ở Trường An nhiều người đẹp).

Phó Dung chưa từng đi Trường An, nhưng hôm nay ở Định Hà người du xuân đông đúc, các cô nương mặc váy áo tươi đẹp, quần lụa mỏng bay bay, kết bạn mà đi, tiếng cười đùa liên tiếp cao thấp như tiếng chim hoàng anh thanh thúy dễ nghe, so với cảnh cuối xuân miêu tả trong câu thơ cũng không khác nhiều lắm.

Nàng thích náo nhiệt, ôm đệ đệ đẩy rèm cửa ra nhìn, Từ Tấn lại rõ ràng không thích cùng những người này ở chung một chỗ, dáng vẻ cao thẳng mà ngồi trên lưng ngựa, tỏ ý bảo xa phu đi tới một chiếc thuyền hoa phía xa bờ.

"Đệ muốn cưỡi ngựa." Quan ca nhi hâm mộ nhìn tỷ phu trên ngựa.

Phó Dung nhéo nhéo tay hắn ú nần, nhẹ giọng nói: "Đợi Quan ca nhi lớn thêm mấy tuổi thì có thể cưỡi ngựa."

Quan ca nhi bĩu bĩu môi, ngẩng đầu nhín diều trên bầu trời: "Vậy đệ muốn chơi diều."

Lần này Phó Dung thống khoái đáp ứng: "Tốt, một lúc nữa để Lục tỷ tỷ bồi đệ thả diều."

Quan ca nhi nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn Phó Tuyên ngồi ở một bên khác, như là tìm chứng cứ Lục tỷ tỷ thật sự sẽ bồi hắn chơi.

Phó Tuyên hướng đệ đệ cười cười.

Lại đi thêm thời gian bằng uống một cốc trà, xe ngựa vững vàng dừng ở bờ sông, ba tỉ muội Phó Dung trước sau xuống xe, trong xe ngựa phía sau Mai Hương vài nha hoàn đem hành lý của các chủ tử chuyển xuống thuyền hoa đâu vào đấy.

Từ Tấn hỏi Phó Dung: "Vào trong thuyền hoa ngồi một chút trước, hay là đi sang bên kia chơi?"

Bờ sông là bãi cỏ xanh, phía xa đồi núi nhỏ bằng phẳng nhấp nhô, xa xa có thể thấy được có nhóm thiếu niên lang giục ngựa du ngoạn, bên trong cũng có áo hồng quần xanh, không biết là cô nương nhà ai tư thế oai hùng. Phó Dung có phần hâm mộ, nhưng nàng cũng không muốn cưỡi ngựa chút nào. Hồi nhỏ nhìn phụ thân dạy ca ca cưỡi ngựa nàng cũng tiến đến, phụ thân ôm nàng lên rồi tự mình dẫn ngựa cho nàng. Mới bắt đầu Phó Dung cảm thấy thật mới lạ, kết quả là xuống ngựa rồi, mặt trong bắp đùi lâm râm đau nhức, nàng cũng không còn thích cưỡi ngựa nữa.

"Trước chơi diều đi, ngồi xe ngựa cả quãng đường, hiện tại muốn đi lại." Phó Dung cười nói, lệnh cho Lan Hương đem diều của Quan ca nhi tới. Nàng là vương phi, chơi cái này không tốt, muội muội không thích chơi, nàng chỉ chuẩn bị cho Quan ca nhi một cái diều Hắc Ưng.

Lan Hương lập tức mang tới, Phó Dung cười hì hì đưa cho Phó Tuyên: "Tuyên Tuyên còn nhớ được thả như thế nào không?"

Phó Tuyên nhìn diều Hắc Ưng trước mặt, mặt không biểu cảm nhận lấy, cúi đầu gọi đệ đệ: "Đi thôi."

Quan ca nhi không động, đi tới phía trước người Phó Dung kéo kéo ống tay áo nàng, nhỏ giọng nói: "Tam tỷ tỷ, ta muốn đi cung phòng (nhà vệ sinh)."

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, nhìn tội nghiệp, còn có chút thẹn thùng.

Phó Dung không nhịn được phì cười, vừa định dắt hắn đi, Từ Tấn đưa tay đem Quan ca nhi bế lên, "Ta mang hắn đi, các nàng giải sầu trước một chút."

Phó Dung cảm kích nhìn hắn một cái.

Từ Tấn sải bước lên thuyền.

Phó Tuyên cầm lấy diều đi lên phía trước, phát giác tỷ tỷ theo au, nàng nhẹ giọng cảm khái nói: "Tỷ phu đối với tỷ tỷ rất tốt, ở vương phủ cũng như vậy sao?"

"Chẳng lẽ muội hoài nghi hắn là cố ý làm cho các ngươi nhìn?" Phó Dung cười ôm lấy bả vai tiểu nha đầu, "Yên tâm đi, ở vương phủ cũng như vậy, tỷ tỷ của muội thực làm cho người ta yêu thích. Thế nào, đi ra ngoài chơi cảm giác như thế nào? Muội muội nên ra cửa đi lại nhiều mới tốt, gặp nhiều người, mới biết được chính mình thích gì, xem Nhị tỷ tỷ không phải là tự mình nhìn trúng tỷ phu sao?"

Phó Dung cảm thấy trượng phu là người mình muốn cùng chung sống một đời, nói chọn lựa có thể chính mình chọn vẫn là đáng tin nhất.

Phó Tuyên không dám gật bừa: "Tỷ đừng nói với ta đạo lý này đó, Nhị tỷ tỷ gặp được tỷ phu là ngoài ý muốn, lại không phải là cố ý đi ra ngoài xem người."

"Ngươi là cái ngốc tử Tiểu Thư." Phó Dung chọc cái trán nàng một chút.

Phó Tuyên nhân lúc nàng buông bả vai mình ra, vội hướng phía trước chạy trốn vài bước.

Phó Dung nhìn lại thuyền hoa, không biết Từ Tấn cùng Quan ca nhi khi nào ra, liền đề nghị: "Chúng ta trước thả diều bay lên đi, một lát trực tiếp cho Quan ca nhi."

Phó Tuyên vừa vặn không muốn chơi diều ngay trước mặt tỷ phu mặt, nghe vậy đem dây diều đưa cho Phó Dung: "Ta giơ diều, ngươi chạy."

"Tốt, Lục cô nương thật là tiểu thư khuê đúng quy củ, nửa điểm động tác thất lễ đều không chịu làm." Phó Dung tức giận mà trào phúng, thấy phía trước trên bãi cỏ có chỗ gò đất nhô lên, tỏ ý bảo Phó Tuyên đứng ở nơi đó.

Hai tỷ muội hồi nhỏ đã chơi cái này, hiện tại phối hợp cũng không khó khăn, thuần thục đem diều thả lên.

Bên kia Quan ca nhi bị Từ Tấn ôm từ thuyền hoa ra, thấy diều bay lên, hưng phấn hô: "Tam tỷ tỷ cho ta!" Một bên vặn vẹo thân thể thúc Từ Tấn, "Tam tỷ phu thả ta xuống, ta muốn đi chơi diều!"

Nam oa tinh nghịch, Từ Tấn buồn cười đem hắn đặt trên đất, lại nhìn bước chân hắn ngắn ngủn hướng Phó Dung chạy tới.

Phó Dung đem diều giao cho đệ đệ, sờ sờ đầu hắn, dặn dò Phó Tuyên trông hắn, nàng nhấc chân đi về phía Từ Tấn.

Nhìn thê tử nhẹ nhàng đi tới, Từ Tấn chỉ chỉ tuấn mã bên kia cúi đầu ăn cỏ, cười hỏi: "Nùng Nùng muốn cưỡi ngựa sao?"

Vừa mới hắn nhìn thấy Phó Dung ánh mắt ngóng nhìn đám thiếu niên cưỡi ngựa kia.

Phó Dung lắc đầu, quay đầu ngó nhìn đệ đệ hưng phấn kéo diều chạy cùng với muội muội bước nhanh trông giữ ở bên cạnh, lại nhìn Hứa gia đứng bên cạnh bọn họ, nàng lặng lẽ kéo tay Từ Tấn, một tay khác kéo ngọc bội bên hông hắn, nhỏ giọng nói: "Muốn cùng vương gia ở chỗ này đi dạo."

Ngày xuân hoà thuận vui vẻ, gió mát mê người, nàng ngượng ngùng cúi đầu, là đóa xinh đẹp rung động trên bãi cỏ xanh.

Từ Tấn xoa bóp tay nàng, hướng tọa kỵ nhẹ giọng huýt sáo, nói khẽ giải thích với thê tử mặt hiện nghi hoặc: "Có ngựa che khuất, không phải sợ sẽ bị người nhìn thấy." Nói xong quơ quơ tay hai người đan vào nhau.

Phó Dung hừ hừ, quay đầu nói: "Nguyên lai vương gia cũng biết ngượng a?"

Tuấn mã đã đến trước mặt, Từ Tấn một tay nắm dây cương, một tay dắt nàng, mắt nhìn phía trước nói: "Giữa trưa chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi."

Phó Dung một lúc lâu mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói này, khó có thể tin mà ngẩng đầu, thấy Từ Tấn khóe môi cong lên không có vẻ đang nói đùa,nhất thời giận dữ, "Chàng dám!"

Đệ đệ muội muội đều ở trên thuyền, hắn thế nhưng còn dám đánh chủ ý hư hỏng?

Từ Tấn tươi cười càng sâu, ý vị thâm trường mà nhắc nhở: "Nùng Nùng không cần sợ, thuyền hoa vốn chính là lắc lư, chỉ cần nàng đừng phát ra âm thanh, Quan ca nhi bọn họ sẽ không nghe được."

"Chàng, chàng nằm mơ đi!" Phó Dung một chút cũng không muốn bồi hắn tản bộ, quay người muốn đi, Từ Tấn nắm chặt không buông, thoải mái đem người kéo vào lòng, ôm chặt lấy eo nàng nói: "Đùa nàng thôi, ta há là loại người không đúng mực? Nếu chỉ có hai ta, hôm nay nhất định không buông tha nàng, trước mắt nhìn mặt mũi Quan ca nhi, tha cho nàng một lần."

Phó Dung hoài nghi mà nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Từ Tấn cúi đầu hôn nàng một ngụm, ngẩng đầu thì thấy trên trời xa một hàng chim nhạn bay đến, tỏ ý bảo Phó Dung nhìn.

Trời xanh không mây, đạm nhạt như mây gió vô hình.

Thả diều chán, đoàn người đi Thanh Phong các dùng cơm.

Quan ca nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Phó Dung ở trong xe ngựa cẩn thận giúp đệ đệ lau mồ hôi, lo lắng ra mồ hôi sẽ bị gió thổi qua cảm lạnh. Quan ca nhi hưng phấn, nhìn qua rèm cửa mỏng ngắm cảnh bên ngoài, bỗng nhiên ngạc nhiên nói: "Tam tỷ tỷ xem, có người mặc đồ màu đỏ kìa!"

Phó Dung quay đầu nhìn sang, thấy bên cạnh xe ngựa nhà mình chẳng biết từ lúc nào thêm một thiếu niên hồng y cưỡi ngựa, cách khoảng 20 bước cũng không tính gần. Lúc Từ Tấn ở bên ngoài, những huân quý đệ tử kia ra du ngoạn nhận ra hắn hoặc là nhận ra xe ngựa Túc vương phủ, căn bản không dám chạy tới trước mặt nhìn, thiếu niên hồng y này lại vô cùng nổi bật.

Mà cái thiếu niên gan lớn này Phó Dung vừa thấy liền nhận ra ngay.

Ngô Bạch Khởi.

Phó Dung chợt thấy đau đầu. Nhìn khuôn mặt Túc vương gia trong trẻo giục ngựa đi theo bên cạnh xe, chỉ có thể hy vọng Ngô Bạch Khởi là vừa vặn tới, đừng không có mắt đến trêu chọc Từ Tấn.

Nhưng nàng còn chưa khẩn cầu cùng Bồ Tát, đã nghe Ngô Bạch Khởi trung khí đầy đủ mà cùng Từ Tấn lên tiếng chào hỏi: "Vương gia, hôm nay Tần nhị ca như thế nào không theo ngài ra ngoài a?"

Ngô Bạch Khởi cùng Tần Anh quan hệ quả thật không tệ, Tần Anh không có công sự trước mặt, gần như mỗi ngày cùng Ngô Bạch Khởi xen lẫn chơi ở một chỗ.

Sợ Từ Tấn nhìn Ngô Bạch Khởi càng không vừa mắt, Phó Dung tim đều nhấc lên, không dám nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ dựng thẳng lỗ tai nghe. Quan ca nhi rất hiếm thấy nam nhân mặc đồ đỏ, bởi vậy đối với Ngô Bạch Khởi cực kỳ hiếu kỳ, hai bàn tay nhỏ bé bấu vào cửa sổ xe, không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên dần dần tới gần.

Vì thế Từ Tấn nhìn về phía xe ngựa, không nhìn thấy thê tử mà thấy cậu em vợ vô cùng tò mò mặt đỏ hồng.

Hắn kìm lòng không được cười, cậu em vợ nhìn Ngô Bạch Khởi giống như thấy hầu tử (khỉ), hắn liền nhàn nhạt trả lời một câu: "Bản vương không gọi hắn."

Ngô Bạch Khởi đã đến trước mặt, tận lực cùng Từ Tấn giữ vững khoảng cách bằng một chiếc xe ngựa, còn thức thời mà đi sau nửa thân ngựa. Bởi vì Từ Tấn trả lời không mặn không nhạt, hắn không có cách nào tiếp lời. Ngô Bạch Khởi đang phát sầu kế tiếp nên nói cái gì, liền thấy trong xe một tiểu nam oa cực kỳ xinh đẹp đang chăm chăm nhìn mình. Hắn nhìn về phía đó, tiểu tử cũng không chút nào khiếp đảm mà nhìn lại hắn.

Ngô Bạch Khởi vui vẻ, "Vương gia, tiểu công tử trong xe là ai? Nhìn thật sự thông minh."

Từ Tấn đang cân nhắc trả lời hắn hay không, Quan ca nhi đột nhiên kéo màn xe, giòn giòn hướng Ngô Bạch Khởi nói: "Ta gọi là Quan ca nhi, là Tứ gia của Cảnh Dương Hầu phủ, ngươi là ai? Ngươi hôm nay muốn làm tân lang sao?" Ở trong ký ức ngắn ngủi của hắn, chỉ có hai tỷ phu nghênh cưới tỷ tỷ thì mới mặc quần áo đỏ như vậy.

Phó Dung vội vàng che miệng lại mới không cười ra tiếng.

Phó Tuyên cũng cắn môi dưới, lập tức thấp giọng tỏ ý bảo Phó Dung đem đệ đệ ôm xa khỏi cửa sổ xe.

Phó Dung không động. Từ Tấn thế nhưng không có quát lui Ngô Bạch Khởi, nàng thực tò mò hai người này kế tiếp sẽ nói cái gì.

Bên ngoài Ngô Bạch Khởi thấy Quan ca nhi một bộ dạng nghiêm trang tự xưng là Tứ gia, chọc cho thiếu chút nữa ngã xuống ngựa, ôm bụng cười, còn chưa phát ra âm thanh, phía trước Từ Tấn mắt như dao nhỏ phóng tới. Ngô Bạch Khởi vội vàng câm miệng, nín một lát mới đồng dạng nghiêm trang mà nói: "Ta là Thế Tử Trung Nghĩa hầu phủ, ta không phải là đang làm tân lang, tức phụ ta còn không biết đã sinh ra hay chưa."

Phó Dung nhịn không được liếc về phía muội muội.

Phó Tuyên thập phần phản cảm Ngô Bạch Khởi, lúc này nghe hắn nói khó nghe, tỷ tỷ lại một bộ dáng xem náo nhiệt, liền nghiêm mặt đem Quan ca nhi ôm trở về, thuận tiện đem rèm cửa buông xuống, triệt để che khuất tầm mắt bên ngoài.

Từ Tấn nghe được động tĩnh, lạnh giọng trách mắng: "Vương phi của bản vương không thích người quấy rầy, ngươi lui ra đi."

Ngô Bạch Khởi không dám chọc hắn, cố ý thả chậm tốc độ, mắt nhìn chằm chằm xe ngựa, tâm tư quay vòng lên.

Vừa rồi xa xa nhìn, bên bờ rõ ràng có hai cô nương, mặc bối tử xanh nhạt, cao ráo nhất định là Túc vương phi, nàng đã đem đệ đệ tới, tiểu cô nương khác mặc bối tử màu trắng nhất định là Lục cô nương Hầu phủ không thể nghi ngờ. Vừa mới ôm đi tiểu nam oa, người nọ trên cánh tay là ống tay áo màu trắng...

Hắn cùng Hầu phủ Tứ gia nói chuyện, Lục cô nương nàng dựa vào cái gì không cho phép?

Mắt thấy xe ngựa hướng về phía Thanh Phong các chạy nhanh tới, Ngô Bạch Khởi dừng tại chỗ chốc lát, lại đuổi theo sau.
Bình Luận (0)
Comment