Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 2

Vô tri vô giác, Phó Dung nghe được tiếng hò hét đầy lo lắng.

Các nàng đang kêu cái gì?

Hoàng thượng giá lâm viện Mẫu Đơn, sao có người có cam đảm lớn tiếng náo động.

Mẫu Đơn Viện, 3 chữ này đánh thẳng vào tâm trí nàng, ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe sáng trong bóng tối, từng cảnh tượng hỗn loạn liên tiếp diễn ra.

Túc Vương Từ Tấn chết trận, Thái tử mưu phản, thất hoàng thúc An Vương lâm nguy trấn loạn,Tiên Hoàng bệnh nặng thoái vị, An Vương đăng cơ.

“An Vương đăng cơ”

Đúng rồi, người ko cưới vợ thất hoàng thúc An Vương trở thành tân quân rồi, từ đó phụ huynh nàng lần lượt thăng quan, Phó gia được thánh sủng. Bởi vậy, nàng có thể khôi phục tự do từ bỏ Túc vương phủ hoang vắng trở lại nhà mẹ đẻ. Nàng mới 21 tuổi, quốc sách vô song, nghe nói Hoàng Thượng muốn đến viện Mẫu Đơn, nên nàng ỷ vào ca ca là thống lĩnh ngự tiền thị vệ, tiến vào viện, nàng muốn bắt lấy 1 lần cơ hội, nhưng khi nàng sắp được diện thánh thì bị một người đẩy vàotrong hồ.

Nước lạnh như băng tràn vào yết hầu, làm nàng khó chịu ko hô hấp được. Nàng còn trẻ, nàng ko muốn chết.

“ oa”, tiểu cô nương một thân váy dài màu đỏ thêu hoa đột nhiên phun ra 1 ngụm nước, rồicàng ko ngừng ho khan liên tục.

“ Tốt lắm, tốt lắm, tam tiểu thư ko sao rồi”. Một mama thân người ướt đẫm ngẩng đầu hoan hỉ hô lớn. Trong phủ có 3 vị tiểu thư: nhị tiểu thư dịu dàng, đoan trang, lục tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, chỉ có tam tiểu thư từ nhỏ được lão gia phu nhân sủng nịnh vô pháp vô thiên. Hôm nay, thừa dịp bọn nha hoàn ngủ gật, tiểu thưvụng trộm chạy tới bên hồ chơi chèo thuyền, may mắn nàng nhìn thấy, đúng lúc cứu lên.

“ Nùng Nùng”

Thanh âm gọi nhũ danh của nàng trong nhu có cương,quen thuộc, lại giống như cực kỳ xa xôi. Phó Dung khó thể tin ngẩng đầu lên, liền thấy 1 thiếu phụ thân váy xanh, thần sắc hốt hoảng hướng nàng chạy tới, theo sau có 1 đám nha hoàn.

Nước mắt Phó Dung rơi xuống.

Nàng vẫn chết sao?Thế nhưng nhìn thấy tỷ tỷ?

Nếu có thể đoàn tụ với tỷ tỷ, nàng chết cũng đáng….

Tham luyến nhìn tỷ tỷ càng đi càng gần, thân mình Phó Dung mền nhũn, ngã xuống.

“ Phụ thân, ngày mai người còn đến nha môn. Mẫu thân, ban đêm đệ đệ ko rời khỏi người được, còn có Tuyên Tuyên tuổi ngươi còn nhỏ, mọi người đều đi nghỉ trước đi. Trong này có ta và ca ca trông chừng Nùng Nùng được rồi, có chuyện gì ta kêu người thông báo các người.Thanh âm trong trẻo, nghiêm túc, Phó Uyển khuyên nhủ lần nữa.

“ Muội ko đi”. Phó Tuyên 9 tuổi ngồi bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai hàng mi anh tuấn gắt gao nhíu lại, cất tiếng nói.

Phó Phẩm Ngôn nhìn nhìn tiểu nữ nhi, lại nhìn khuôn mặt đầy ưu sầu của thê tử trên giường, thở dài: “ Uyển nhi nói rất đúng, Tố Nương nàng mang Tuyên nhi đi về trước, các ngươi thân thể yếu đuối, Nùng Nùng chưa khỏe mà các ngươi lại ngã bệnh trước. Nha môn gần đây gần đây ko có sự vụ gì, ta ở lại trông Nùng Nùng, các ngươi ko cần lo lắng”.

Tuy rằng Kiều thị lo lắng nữ nhi, nhưng khổ nỗi trong phòng còn có tiểu nhi tử còn nhỏ phải chăm sóc, liền gật đầu, đưa tay bế Phó Tuyên. “ Tuyên Tuyên nghe lời, sáng mai lại sang đây thăm tam tỷ”.

“ con ko đi”. Trước đây, kẻko thích khóc Phó Tuyên hôm nay lại cúi đầu khóc, nằm lỳ ở trên giường ko chịu đi, nàng muốn canh chừng tam tỷ.

“ Chính Đường đưa mẫu thân và muội muội về”. Phó Phẩm Ngôn nhíu mày nói.

Phụ thân lên tiếng, Phó Ngôn tiến lên ôm lấy tiểu muội muội, vừa đi ra ngoài vừa ôn nhu trấn an. “ Tuyên Tuyên nghe lời, tam tỷ ngươi ko có chuyện gì, ngươi lại khóc, ngày mai tam tỷ ngươi biết lại chê cười ngươi, ngươi ko phải ghét nhất nàng khi dễ ngươi sao?”

Thanh âm thiếu niên trong sáng, ôn nhu, lời khuyên nhủ dần dần biến mất. Phó Dung nằm nghiêng mặt hướng vào trong, dùng chăn lặng lẽ lau nước mắt.

Nàng nằm mơ sao?Tại sao giấc mơ lại chân thật như vậy?Không phải mơ rồi, nàng nhéo mình vài cái đều đau như vậy. Nếu ko phải mơ, tại sao nàng lại trở về năm 13 tuổi. Chết rồi trọng sinh?

Nàng muốn cùng phụ mẫu nói những chuyện đã xảy ra, mới mở miệng liền bị phụ thân chặt đứt, lớn tiếng nhắc nhở nàng ko được hồ ngôn loạn ngữ. Nàng lắc đầu cùng bọn họ giải thích, mẫu thân ôm nàng dỗ dành, nói khi hôn mê nàng gặp ác mộng.những chuyện kia ko phải thật. Phó Dung ko tin, những chuyện kia ko là ác mộng, trước mắt cũng ko phải là mộng đẹp, tất cả đều thật. Vì thế phụ thân sủng nàng như châu bảo đơn giản lấy khăn chặn miệng nàng, hoài nghi khi nàng rơi xuống nước dính thứ dơ bẩn, lại mời đai phu kê đơn an thần, lại thỉnh cao tăng ở Trúc Lâm Tự đến trong viện làm pháp sự.

Đêm dài đằng đẵng, ko có nửa điểm buồn ngủ, Phó Dung nghe phía sau phụ thân, ca ca, tỷ tỷ thấp giọng, nhỏ nhẹ bàn luận, cảm thụ trong giọng nói họ sầu lo. Nàng hồi tưởng lại khi mình nói chuyện trọng sinh trong mắt họ tràn đầy kinh hãi, Phó Dung nhắm mắt lại.

Chết rồi trọng sinh, ngay cả chính nàng còn cảm thấy hoang đường, trách ko được các thân nhân của nàng ko tin tưởng.

Mà thôi, cứ cho là nàng khi 13 tuổi trong lúc hôn mê gặp phải ác mộng thật dài đi, còn nàng thật sự 21 tuổi gặp nạn cải tử hồi sinh, đi tiếp sẽ biết, nếu phát sinh các chuyện trùng hợp với ký ức, đã nói lên hết….

Khoan đã, nếu ko phài ác mộng, kế tiếp….

Bảy tám ngày sau nàng phát bệnh đậu mùa, lang trung khuyên nàng đến thôn trang tĩnh dưỡng, tránh lây cho người nhà. Phó Dung cùng nhũ mẫu Tôn mama đi, ở đó gần 1 tháng trời mới hết bệnh, khi nàng quay về mới kinh hoàng biết được vào đêm đi thôn trang, đệ đệ liền nhiễm bệnh, cha mẹ ko muốn nàng lo lắng nên vẫn gạt nàng.

Nàng thích lấy ngón tay mình cho đệ đệ ngậm! Phó Dung đầu đầy mồ hôi, ngồi dậy.

“Nùng Nùng làm sao?” Phó Phẩm Ngôn bước mấy bước dài vọt tới, đỡ lấy bả vai nữ nhi rồi nhìn nàng.

“Phụ thân”

Phó Dung bổ nhào vào lồng phụ thân, bi ai khóc lớn.” con… gặp ác mộng, con chìm trong nước ko ai đến cứu”. Lo lắng phụ thân ko cho nàng nói, nhất thời nàng sửa lời, ko co nói đến sự kiện về đệ đệ.

Phó Phẩm Ngôn đau lòng muốn chết. Trong 3 nữ nhi, nữ nhi thứ 2 này từ nhỏ đều dính lấy hắn, bộ dạng lại phấn điêu ngọc trác, khả ái ngây thơ, hắn chính là nghĩ ko bất công, nhưng có thiên vị chút xíu. Nữ nhi này nhõng nhẽo, nũng nịu yêu cầu điều gì, hắn gần như đáp ứng hết. Nào ngờ hôm nay lại nháo ra tai họa này.

“ chớ sợ, chớ sợ, phụ thân ở đây, còn có ca ca và tỷ tỷ của con cũng ở đây, Nùng Nùng ko cần sợ a”. Nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nữ nhi, cằm Phó Cẩm Ngôn để trên đỉnh đầu nàng dỗ nói.

Phó Dung khóc ko ngừng, đem tất cả trí nhớ có xót xa, ủy khuất trong ác mộng kia đều khóc hết ra, vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng gõ canh ba.

“ Phụ thân, người đừng mắng con, con về sau sẽ ko tinh nghịch nữa”. Khóc đủ, Phó Dung chôn đầu trong lòng phụ thân buồn buồn nói.

Thanh âm tiểu cô nương khóc nức nở, lại mang giọng điệu lấy lòng quen thuộc cùng cầu xin tha thứ, Phó Phẩm Ngôn nhíu mày, đỡ bả vai nữ nhi, thấy ánh mắt của nữ nhi trốn tránh ko dám nhìn mình giống trước đây, hừ lạnh nói: “ lời này con nói bao nhiêu lần rồi”.

“ Hàng năm đều phải nói hơn trăm lần đi”. Thiếu niên bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.

Phó Dung trừng mắt nhìn ca ca Phó Thần một cái, bắt lấy ngọc bội bên hông của Phó Cẩm Ngôn lam nũng: “ phụ thân, con đang bị bệnh, người còn muốn phạt con sao? Muốn phạt cũng chờ con tốt lên rồi phạt a”. Nữ nhi khôi phục lại bình thường, ko còn nói lời đại nghịch bất đạo nào, Phó Cẩm Ngôn nhẹ nhàng thở dài, cao hứng còn ko kịp, chỗ nào còn bắt phạt chứ! Giúp nữ nhi nằm thẳng xuống thay nàng đắp kín chăn, lại sợ nữ nhi được sủng sinh kiêu ko nhớ kỹ giáo huấn, hắn cố ý lạnh mặt hỏi thăm tình trạng thân thể nữ nhi.

“ phụ thân yên tâm, ko có chuyện gì đâu”. Phó Dung đưa tay nắm lấy tay của tỷ tỷ ở đầu giường, hướng phụ thân và huynh trưởng nói: “ đã trễ thế này, phụ thân và ca ca trở về nghỉ đi, có tỷ tỷ trong này cùng con là được rồi”. Nàng khuyên nhủ nói, bây giờ muốn đuổi toàn bộ người thân ra khỏi phòng là ko thể nào, bọn họ sẽ ko đáp ứng.

Nhưng Phó Dung ko thực sự lo lắng cho tỷ tỷ. Lang trung cũng nói qua, bệnh thủy đậu thường gặp nhiều ở đứa trẻ nhỏ từ 10 tuổi trở xuống, 2 ngày trước khi phát bệnh thường dễ truyền bệnh cho người khác. Tuy bệnh ko nguy hiểm, chỉ có tiểu hài tử thì có chút nguy hiểm cần đặc biệt chăm sóc cẩn thận. Trong mơ, tạm thời coi như giấc mơ cũng tốt, có lẽ khoảng thời gian nàng phát bệnh còn mấy ngày nữa, sau khi rơi xuống nước tỷ tỷ bồi nàng ngủ liên tục 3 buổi đều ko có chuyện gì. Chỉ có đệ đệ ko biết khi nào nhiễm bệnh, lúc nàng phát hiện bị bệnh chưa từng chạm qua người nào, khi mụn nước đầu tiên xuất hiện, nào biết mình bị bệnh mỗi này đều muốn ôm đệ đệ…

Âm thầm nắm chặt chăn, Phó Dung cưỡng ép mình kocần nhớ lại. Hối hận vô dụng, trọng yếu là hiện tại và tương lai. Sắc mặt nàng có chút trắng nhưng tinh thần coi như ko tệ. Phó Phẩm Ngôn yên tâm, ôn nhu dặn dò vài câu rồi đứng lên, dẫn trưởng tử rời đi. Phó Thần trước khi đi hướng Phó Dung làm một tư thế viết chữ, cười đặc biệt sáng lạn, lộ ra mấy cái răng trắng bóng.

Đây là nói cho nàng biết, phụ thân lần này có thể phạt nàng chép sách, kêu nàng chớ vội đắc ý.

Nếu là trước đây, Phó Dung sẽ giận dữ đem gối đầu ném qua, đó là ca ca của nàng, che chở cho nàng mọi việc. Nhìn đến ca ca còn mang theo nét ngây ngô, bướng bỉnh cùng sức lực, Phó Dung cảm thấy thật thú vị, khó có thể tưởng tượng được ca ca nàng sẽ biến thành 1thống lĩnh thị vệ lạnh lùng.

“ Ca ca chọc muội thôi, đừng để ý huynh ấy”. Lo lắng muội muội tức giận, Phó Uyển cố ý ra ngoài ngồi, ngăn trở thân ảnh Phó Thần.

Phó Dung thu hồi tầm mắt, nhìn tỷ tỷ trước mắt xinh đẹp như hoa mẫu đơn tháng tư, ko nói gì làm nũng ôm lấy nàng.

Nếu nàng bị đậu mùa, vậy hết thảy giấc mơ kia là sự thật. Cha mẹ ko tin nàng cũng ko quan hệ, nàng sẽ cố gắng bảo vệ tỷ tỷ, đệ đệ, ko cho đệ đệ chết non, ko cho tỷ tỷ gả cho tên khốn khiếp Tề Sách lòng lang dạ thú, hại tỷ tỷ trẻ tuổi mà hương tiêu ngọc vẫn.

Phó Uyển chỉ nghĩ muội muội còn hoảng sợ, cười nói: “ ko sao, ngủ một giấc cho ngon, đem ác mộng quên hết đi, phụ thân luyến tiếc phạt muội mà!”

“ Ân, tỷ tỷ lên đây đi, chúng ta cùng ngủ.” Chớp chớp mắt, Phó Dung lôi kéo tay tỷ tỷ.

“ Được được, tỷ đi lấy nước cho muội rửa mặt, khóc nửa ngày, sáng mai mắt lại sưng như trái đào cho coi.” Phó Uyển trêu ghẹo nàng.

Phó Dung luyến tiếc tỷ tỷ đi, bĩu môi hướng ra ngoài: “Kêu Mai Hương và Lan Hương lấy là được.” Họ đều là nha hoàn của nàng.

Phó Uyển nhìn nàng, bình tĩnh nói: “ Các nàng hầu hạ muội ko chu đáo, mỗi người bị phạt 10 roi. Muội muội, ngươi muốn các nàng tốt thì sau này học ngoan đi.”Khuyên bảo có, dỗ nên dỗ rồi, răn dạy nhắc nhở cũng ko thể thiếu.

Phó Dung ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.Nàng như thế nào quên, phụ thân chỉ đau mẫu thân và bọn họ, còn đối với người khác thì thưởng phạt phân minh.

Thấy nàng hiểu, Phó Uyển mới đứng lên, phân phó nha hoàn Bạch Chỉ canh gác ở gian ngoài đi lấy nước ấm đến.

Bạch Chỉ sao?

Phó Dung buông mi, khóe miệng hiện lên cười lạnh.Không sợ, từ từ rồi sẽ đến, nên thu dọn một cái đều sẽ ko buông tha.

Rửa qua mặt, 2 tỷ muội tắt đèn cùng đi ngủ.

Buổi sáng hôm sau, phu thê Phó Cẩm Ngôn khi tỉnh dậy liền chạy tới thăm nữ nhi, trong sân các tăng nhân còn đang niệm kinh.

Phó Dung đã sớm tỉnh, khụ khụ ko ngừng. Nhìn thấy phụ mẫu, Phó Dung hai mắt đẫm lệ mơ hồ tố khổ: “ con đau đầu, phụ thân, người nhanh nhanh đem những người đó đuổi đi, niệm cả một đêm làm con ngủ ko ngon giấc, hiện tại, khụ… đầu ong gong rất khó chịu.”

Rơi xuống nước bị cảm lạnh, vốn rất dễ sinh bệnh, nếu nữ nhi đã hoàn toàn thanh tỉnh, tự nhiên ko cần trừ tà. Phó Phẩm Ngôn lập tức phân phó quản gia nói điều tốt đẹp đưa chúng tăng trở về, lại mời Lý đại phu tới.

Phó Dung giả bệnh, Lý đại phu nhìn ko ra cái gì, thấy tiểu cô nương hướng hắn nháy mắt, Lý đại phu nhất thời mở phương thuốc trị ho thương hàn cho nàng. Phó Phẩm Ngôn xuất thân là tiến sĩ, trong quan trường lănlộn nhiều năm mới lên tới vị trí tri phủ Ký Châu, Lý đại phu nào dám đưa phương thuốc giả lừa gạt hắn. Dù sao tiểu cô nương biết chính mình ko bị bệnh, chắc chắn sẽ ko uống thuốc.

Khi Lý đại phu đi khỏi, Phó Dung nhiều lần nhắc nhở thân nhân bên cạnh: “ Quan ca nhi còn nhỏ, trước khi con khỏi bệnh, nương đừng đem Quan ca nhi tới thăm con. Còn có mọi người, từ nơi con đi ra sau khi trở về liền nhất định rửa mặt sạch sẽ, thay xiêm y mới đến xem Quan ca nhi, đừng đem bệnh khí truyền cho hắn. Dù sao con đã nói trước, con thích nhất là Quan ca nhi, nếu có người ko nghe lời con, hại hắn sinh bệnh con liền ko để ý người một tháng.” Bây giờ nàng phải nghĩ biện pháp chuyển đến thôn trang trước, chỉ có như vậy mới bảo vệ được đệ đệ.

“ chỉ một tháng?” Phó Thần ko hài lòng lắm về kì hạn này.

Phó Dung phồng má, hung tợn nhìn hắn chằm chằm: “ huynh đến tột cùng có nghe ko?Nương, ca ca ko đổi xiêm y đừng cho huynh ấy ôm đệ đệ!”

Kiều Thị cười, nắm nắm khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hồng của nữ nhi: “ tốt lắm, tốt lắm, biết con trân trọng đệ đệ, yên tâm đi, chúng ta tất cả nghe theo con, con trước đừng quan tâm Quan ca nhi, chính mình sớm dưỡng tốt bệnh đi…”

“ Nương đừng lừa gạt con, nhất định phải chiếu cố tốt Quan ca nhi.” Phó Dung ôm mẫu thân làm nũng, mắt to trong sáng hơi mù sương tràn đầy cầu xin.

“ Không lừa gạt, nương có thời điểm nào lừa gạt con chưa?” Kiều Thị bị ái nữ nhìn đến yếu lòng, nhiều lần cam đoan.Đến thế này Phó Dung mới yên tâm.
Bình Luận (0)
Comment