Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 232

Định quốc công phủ.

Tiết Vinh theo mẫu thân cùng đi thượng phòng nhà chính.

Tiết phu nhân ngồi trước, nhìn nhi tử dáng vẻ đường đường ngồi xuống một bên, nàng cẩn thận chăm chú nhìn hắn, cười nói: "Ta thấy ngươi dường như một chút cũng không lo lắng chúng ta thế nào a? Mối hôn sự này là ngươi nhìn trúng trước, ngươi nếu không thích, ta cũng không để tâm."

Mẫu thân thích nói đùa, Tiết Vinh đã quen, mỉm cười nói: "Nhi tử đương nhiên hiếu kỳ, nương mau nói cho ta biết đi."

Phó Phẩm Ngôn đang là Thông Chính sứ ở Thông Chính tư, chính tam phẩm là chức vị quan trọng, Phó Thần trong mắt Gia Hòa đế cũng là người tâm phúc. Theo tình hình như vậy, sớm hay muộn sẽ ngồi lên vị trí chỉ huy sứ Kim Ngô Vệ. Thêm nữa Phó gia Tam cô nương là Túc vương phi, thậm chí tương lai là Thái Tử phi, Hoàng Hậu. Hắn nếu có thể cùng Cảnh Dương Hầu phủ kết thân, địa vị toàn bộ Định quốc công phủ ở kinh thành đều sẽ theo nước lên thì thuyền lên. Huống chi Phó Tuyên điềm đạm ít nói xinh đẹp, quả thật hợp ý hắn, có thể cưới về, hồng tụ thêm hương không mất mát gì.

Tiết phu nhân đương nhiên biết mối hôn sự này cho nhà mình chỗ tốt, bưng bát trà lên nói: "Yên tâm đi, ta thấy Phó phu nhân thật hài lòng, hai ngày nữa ta lại tự mình đem thiếp canh của ngươi đưa qua, rất nhanh liền có thể biết tin tức."

Thiếp canh đưa qua, mời nhà gái so trước bát tự có hợp không. Kỳ thật hai người bát tự hợp hay không hợp, vẫn là xem Phó gia có nguyện ý hay không. Người ta nguyện ý, tự sẽ mời cao tăng nói cát tường. Không nguyện ý, vậy thì lấy chuyện tương khắc làm cớ từ chối khéo léo. Nhìn hôm nay bộ dáng Kiều thị, Túc vương phi nói cười vui vẻ, Tiết phu nhân rất có lòng tin. Nhà mình dầu gì cũng là quốc công phủ, nhi tử lại tướng mạo đường đường có chân tài thực học, phương diện nào đều xứng được với Lục cô nương.

Tiết Vinh nghe, gật gật đầu.

đại nha hoàn Tiết phu nhân đột nhiên đi vào trong, ở bên tai Tiết phu nhân nói nhỏ một trận.

Tiết Vinh nghi hoặc nhìn về phía mẫu thân.

Tiết phu nhân than thở: "thông phòng của đường đệ ngươi có thai, thật là, tháng 6 người mới sẽ vào cửa, thời điểm này nháo ra loại chuyện này, không phải làm cho người ta ngột ngạt sao?"

Nàng không chủ trương trước khi nhi tử thành hôn an bài thông phòng cho hắn, nam nhân lấy tiền đồ làm trọng, tuổi còn trẻ đã để cho nha hoàn câu hồn, cả ngày ý nghĩ kỳ quái, cỡ nào lãng phí tinh lực. Thứ hai nàng hi vọng nhi tử tìm mối hôn sự tốt, mà quý nữ chân chính, trong nhà cha mẹ chọn lựa con rể thì cũng sẽ nhìn xem nhà trai trong viện có người hay không. Nói cho cùng ai cũng không hi vọng nữ nhi chịu ủy khuất.

Hôm nay Kiều thị vừa lòng con trai của nàng như thế, không phải chứng minh dự kiến trước kia của nàng?

Tiết phu nhân có phần tự đắc, tỏ ý bảo Tiết Vinh tự tiện, nàng đi Nhị phòng xem.

Cách hai ngày, nàng tới Cảnh Dương Hầu phủ làm khách, đem thiếp canh đưa tới.

~

Yêu nhà yêu cả ngói, Từ Tấn đối với hôn sự Phó Tuyên vẫn là rất để bụng, ngày đó sau khi trở về hỏi nàng: "Ngày hôm nay lại đi về?"

Từ khi Tiết gia hỏi cưới, Phó Dung 3 ngày hai lượt chạy về nhà mẹ đẻ.

Cuối xuân, gió đêm mát lạnh, Phó Dung ngồi bên cửa sổ khâu áo ngắn mặc mùa hè cho Trăn ca nhi đâu, nghe vậy tạm thời dừng may vá, nói với nam nhân vừa kéo ghế ngồi vào chỗ bên cạnh nàng: "Ừm, Tiết gia đem thiếp canh Tiết Vinh đưa tới. Bất quá Tuyên Tuyên nói qua mười ngày nửa tháng mới đi lên chùa hỏi bát tự, cũng không biết nàng nghĩ như thế nào... Vương gia ngồi xa một chút, cẩn thận kim đâm phải người."

Nàng xe chỉ luồn kim, hắn gần vào như vậy làm gì?

Từ Tấn đè tay nàng lại, cướp đồ chưa khâu xong đặt sang bên cạnh, cười nói: "Ngày mai ta không ở nhà nàng lại khâu, ta trở về nàng phải chuyên tâm bồi ta." Nói xong thuần thục đem Phó Dung ôm lên đùi mình, ôm nàng nói chuyện, "Tuyên Tuyên có phải không coi trọng Tiết Vinh hay không?"

Không thể may xiêm y, Phó Dung liền một lòng cùng hắn hàn huyên, có chút bất đắc dĩ nói: "Không biết a, hôm đó trở về thì tránh vào trong phòng, ngày hôm sau gặp mặt như người không có chuyện gì vậy. Vương gia không hiểu Tuyên Tuyên, nàng từ nhỏ đã không thích khóc cũng không hay cười, trừ phi nàng chủ động nói chuyện, bằng không ai cũng đoán không ra trong lòng nàng đến cùng đang nghĩ cái gì."

Nàng bĩu môi oán giận, ủy khuất lại khả ái, Từ Tấn lại gần hôn, "Giống như nàng."

Phó Dung không thuận theo, nửa thân trên lui về sau, chống lên lồng ngực hắn buồn bực chất vấn: "Cái gì gọi là giống như ta vậy?"

Nàng cùng muội muội hoàn toàn không giống a?

Từ Tấn đem nàng kéo trở về, vỗ về mặt nàng cùng nàng đối chất: "Nàng nhìn không ra tâm tư Tuyên Tuyên, là bởi vì Tuyên Tuyên trên mặt biểu tình không nhiều. Nàng đâu, thích nói thích cười, tức giận, làm nũng, giả vờ đáng thương, hạ bút thành văn, giả được như thật vậy, trong lòng có thể khác hẳn. Cho nên ta cũng nhìn không ra tâm tư của nàng, vậy nói nàng cùng Tuyên Tuyên có phải là giống nhau hay không? Hơn nữa so với nàng ấy, rõ ràng nàng trong lòng đang mắng ta lại có thể nói ra để ta tin lời ngon tiếng ngọt là thật, nàng nói nàng xấu hay không?"

Phó gia ba tỷ muội, có Phó Uyển thành thật nhất, Phó Dung giảo hoạt nhất thế nhưng còn dám oán giận muội muội tâm tư sâu?

Phó Dung ngẩn ra, không ngờ Từ Tấn thế nhưng hiểu nàng như vậy.

Nàng đương nhiên không thể thừa nhận a, ôm lấy cổ hắn làm nũng, con ngươi ngập nước vô cùng nghiêm túc nhìn hắn: "Vương gia oan uổng người, ta khi nào mắng chàng a? Muốn mắng cũng chỉ mắng một lần, chính là tân hôn đêm đó..." Nói đến chỗ thương tâm ủy khuất, nửa thật nửa giả, trong mắt chậm rãi nổi lên nước mắt sắp rơi xuống, điềm đạm đáng yêu.

Nhắc tới cái này, Từ Tấn nhất thời chột dạ.

Hắn hôn mắt nàng, giống như dỗ Trăn ca nhi nói: "Được rồi được rồi, không nói nàng được chưa? Mỗi lần nói không lại ta liền cùng ta tính nợ cũ."

Phó Dung hắc cười nhẹ: "Cái này gọi là nhân quả báo ứng, ai bảo vương gia khi dễ ta trước?"

Cả báo ứng cũng dùng tới, Từ Tấn chán nản, không cùng nàng cãi nhau nữa, cúi đầu chặn lại miệng nàng xấu xa.

Một nụ hôn dài, Từ Tấn trong lòng ngứa ngáy, muốn nhân lúc trước cơm tối đến một hồi. Phó Dung còn nhớ chuyện ngày hôm trước hai người xằng bậy bị Trăn ca nhi bắt gặp đâu, nói cái gì đều không chịu, đẩy đến đẩy đi Từ Tấn càng thêm nhịn không được. Thấy Phó Dung thật sự quyết tâm không cho, trong lòng hắn vừa động, đột nhiên thở dài, ôm lấy người nói: "Lại sắp vào hè, phụ hoàng phái ta đi thị sát bờ đê Hoàng Hà, ngày mai liền xuất phát rồi."

Phó Dung bị hắn trêu lên, tâm dập dờn không khỏi xiết chặt, "Ngày mai đã đi? Sao bây giờ chàng mới nói?"

Từ Tấn dán mặt nàng cọ cọ, ánh mắt kia lưu luyến không rời, "Sợ nàng biết sẽ khổ sở."

Phó Dung đã khổ sở, vùi vào ngực hắn nói: "Khi nào trở về?" Nàng luyến tiếc Từ Tấn rời đi, Trăn ca nhi khẳng định cũng luyến tiếc, vốn là vì lo lắng mùa thu Từ Tấn xuất chinh đâu, không ngờ...

Nghĩ tới đời trước, Phó Dung đột nhiên nhíu mày.

Không đúng a, đời trước Gia Hòa đế quả thật phái người đi thị sát Hoàng Hà, nhưng lần đó là Từ Hạo đi. Phó Dung nhớ việc này, là bởi vì Từ Tấn có thể là quá mức vướng bận lần đầu tiên đệ đệ đi xa nhà, đến chỗ nàng bên này vẫn nhìn lên địa đồ, còn lần đầu tiên dạy nàng nhìn, nói cho nàng biết nơi nào là Hoàng Hà, Từ Hạo lúc này đại khái tới nơi nào...

Chuyển ý niệm lại nghĩ, đời này nhiều chuyện đều thay đổi như vậy, đổi thành phái Từ Tấn đi cũng không phải không có khả năng.

Ly biệt sắp đến, Phó Dung dường như đột nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, lo lắng kinh thành bên này không có hắn sẽ xảy ra chuyện, cũng sợ hắn ở bên ngoài gặp phải bất trắc, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, ôm chặt Từ Tấn, quyến luyến phi thường.

"Nùng Nùng, cho ta?" Nàng khó có lúc khẩn trương hắn như thế, Từ Tấn tim đều mềm nhũn, nhưng cũng không quên mục đích thực sự, theo lỗ tai nàng hướng vào trong cổ áo mà hôn xuống, lẩm bẩm dỗ nàng: "Còn chưa đi, ta đã luyến tiếc nàng, đã nhớ nàng. Nùng Nùng, hiện tại còn muốn ta đau? Ta muốn, muốn đến lợi hại..."

thời điểm như vậy, lời tâm tình như vậy, Phó Dung làm sao có thể cự tuyệt?

Hắn hôn nàng, nàng cũng chủ động đáp lại.

Từ Tấn đại hỉ, lo sợ nàng đổi ý, trước cởi váy nàng, ván đã đóng thuyền, hắn mới ôm nàng như ôm đứa nhỏ đi lên giường.

Từ Tấn vốn định trước khi ăn cơm giải đỡ thèm là được, không ngờ Phó Dung bởi vì nỗi buồn ly biệt biến thành dây leo, gắt gao quấn hắn, xinh đẹp đến đòi mạng người, Từ Tấn không dừng lại được, cũng luyến tiếc dừng.

Đang khó phân khó cách, gian ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh Trăn ca nhi: "Phụ thân trở về, ta muốn tìm phụ thân."

Mai Hương biết vương gia vương phi bên trong đang làm cái gì, gấp vội khuyên nhủ: "Thế Tử nhìn nhầm rồi, vương gia đi ra vườn hoa, Thế Tử không tin, ta đây dẫn ngươi đi tìm." Trách nàng phỏng chừng sai rồi, cho rằng lúc này hai vợ chồng không sai biệt lắm nháo xong rồi, ai tưởng cửa thế nhưng còn đóng đâu!

Trăn ca nhi mới không dễ gạt như thế đâu, buông tay nàng ra, thái độ phi thường kiên quyết, dù Mai Hương khuyên như thế nào đều không nghe, dần dần khóc nấc.

Đau lòng nhi tử, Phó Dung gấp đến độ muốn dậy, nhưng hiện tại đứng lên vội vàng thu thập cũng không kịp a, Từ Tấn dứt khoát đè nàng lại, không cho phép nàng động, quay đầu nói ra bên ngoài: "Trăn ca nhi nghe lời, phụ thân đang… đang may xiêm y cho ngươi… cho ngươi đâu. Ngươi đi vào trong viện chơi trước, phụ thân khâu đẹp rồi lại đi ra ngoài tìm ngươi."

Trăn ca nhi nằm sấp trước cửa đang đóng chặt, nghe được lời này không khóc nữa, chớp chớp mắt hỏi: "Phụ thân cũng may xiêm y?"

Nhìn Phó Dung bởi vì nhịn cười mà rung động cảnh đẹp phía trước, Từ Tấn nuốt một ngụm nước miếng mới đáp: "Ừm, mới cùng nương ngươi học, Trăn ca nhi nghe lời, một lát phụ thân đi ra ngoài tìm ngươi, bây giờ chưa khâu đẹp đâu, không thể cho ngươi nhìn." Trước giải quyết đại sự quan trọng của mình, dù sao nhi tử còn nhỏ, dễ dụ.

Trăn ca nhi lần đầu tiên được phụ thân may xiêm y, cao hứng cực kỳ, "Kia phụ thân nhanh lên!"

Nói xong, ngoan ngoãn cùng Mai Hương đi ra ngoài.

Hắn hư hỏng như vậy, Phó Dung giả trang đẩy hắn: "Vương gia nhanh đi may xiêm y đi!"

Từ Tấn liếc mắt trừng nàng một cái, lại chinh phạt.

Bên ngoài sắc trời dần dần tối.

Kết thúc rồi, bởi vì Trăn ca nhi không gọi, Phó Dung tạm thời quên mất nhi tử, nằm sấp ở trên người Từ Tấn, nhìn không chớp mắt khuôn mặt hắn tuấn mĩ, bĩu bĩu môi, nước mắt lại rơi xuống: "Trăn ca nhi nhớ chàng thì làm thế nào đây?"

Nàng đáng thương như vậy, Từ Tấn cũng không nhẫn tâm lừa nàng nữa, "Nùng Nùng, ta đột nhiên nhớ ra có tin tức tốt đã quên nói cho nàng biết, muốn nghe sao?"

Hắn phải đi rồi, Phó Dung không cảm thấy bây giờ còn có chuyện gì có thể được coi như tin tức tốt, miễn cưỡng ừm một tiếng, lòng dạ không yên.

Từ Tấn hai tay ôm lấy eo nàng, đôi chân vây khốn chân nàng, sớm đề phòng tốt rồi mới nhuyễn giọng nói: "Nùng Nùng, kỳ thật vừa rồi ta lừa nàng, là Lục đệ đi ban sai, ta không đi, ta..."

Nói còn chưa dứt lời, Phó Dung bỗng nhiên bắt đầu giãy dụa.

Từ Tấn cao giọng cười to: "Nùng Nùng đừng nóng giận, nàng xen ta không cần đi nữa, nàng nên cao hứng có phải không? Nàng... Đừng cắn đừng cắn, đau!"

Phó Dung không cắn mới là lạ, tay chân bị nhốt, nàng ở trên người hắn loạn cắn khắp nơi, gặm cắn gặm cắn lại bị hắn xoay người đè lên...

Bên này hai vợ chồng nháo đến vui mừng, Hoài vương phủ, Thôi Oản nhưng lại thật sự luyến tiếc.
Bình Luận (0)
Comment