Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 246

"Nương, nương!"

Lúc trong viện truyền đến tiếng Trăn ca nhi hô to, Phó Dung đang ngồi trên giường khâu áo choàng cho Từ Tấn đâu.

Mắt thấy cuối thu nắng gắt qua rồi, tháng 8 sắp tới, đối với chiến sự biên quan nhất định sẽ tới, Phó Dung không thể làm gì được, cũng không cách nào ngăn cản Từ Tấn xuất chinh. Chỉ có thể nhân lúc còn sớm chuẩn bị cho hắn một bộ áo mùa đông. Đời trước hai người không có cảm tình, chiến sự đến đột ngột, Phó Dung muốn săn sóc cũng không thể. Đời này nàng không phải săn đón, mà là thật lòng muốn khâu một bộ. Từ Tấn mang theo bên người, ít nhiều có thể nhắc nhở hắn trong nhà thê tử đang chờ hắn trở về đi?

Nghe nhi tử hưng phấn gọi, Phó Dung kìm lòng không đặng cười, giao áo choàng còn thiếu hai cái tay áo cho Mai Hương cất đi, nàng chậm rãi nhìn xuống thấy tiểu tử lon ton chạy vào. Phó Dung không đi ra, cười hỏi hắn: "Trăn ca nhi chạy cái gì đâu a?"

Trăn ca nhi hiểu chuyện, sợ đụng đến mẫu thân, chạy đến trước mặt liền dừng lại, giơ tay nhỏ lên cho mẫu thân nhìn: "Đậu phộng, nhà Lăng Thủ!"

Phó Dung cúi đầu, thấy trong tay hắn ú nần nắm chặt ba hạt đậu phộng, vỏ sạch sẽ màu vàng nhạt, nghiễm nhiên đã được rửa sạch rồi.

Lăng Thủ theo sau đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng giải thích: "Trong nhà có đậu phộng mới, nương ta để ta mang cho vương phi, Thế Tử nếm thử chút tươi mới. Vừa từ trong đất đào lên, nương và tỷ tỷ ta đã rửa sạch sẽ, vương phi ăn sống hay nấu ăn đều được."

ma ma bên cạnh hắn hướng Phó Dung gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Lão nô cũng hỗ trợ, đậu phộng mới ra chính là ăn ngon nhất."

Trong lời nói ý tứ là đậu phộng này đáng tin. Lăng Thủ là người bên cạnh Thế Tử, vương gia sợ hắn về nhà xảy ra chuyện, mỗi lần đều để bà và thị vệ tự mình đưa Lăng Thủ trở về. Hiện tại vương phi có thai, thức ăn này càng là chuyện khó lường. Từ lúc thu hoạch đến lúc rửa Thủy ma ma đều ở bên cạnh nhìn, bằng không mới không dám mang về, cẩn thận xem xét, trên đường bà và thị vệ còn tiện tay nhặt vài hạt ăn thử đâu.

Phó Dung rất yên tâm chuyện Từ Tấn sắp xếp người, nhận lấy đậu phộng bóc ra, hai cái nhân nàng và Trăn ca nhi mỗi người một hạt, ăn xong rồi hỏi Trăn ca nhi: "Ăn ngon sao?"

Lần trước Lăng Thủ về nhà thăm người thân, mang về một rổ bắp, Phó Dung để phòng bếp nấu, chọnphần non nhất cho Trăn ca nhi ăn, tiểu tử ăn được vẻ mặt đều là hạt bắp, đặc biệt khả ái.

Trăn ca nhi gật đầu, "Ăn ngon." Nói xong lại đưa cho mẫu thân một củ, chính mình giữ lại một củ, cúi đầu bóc đã có khuôn có dạng.

Phó Dung sờ sờ đầu nhi tử, khen Lăng Thủ vài câu, lại để Mai Hương đưa đậu phộng về phòng bếp, buổi tối làm đậu phộng rang muối. Chưa xuất giá, mỗi năm lúc thu hoạch vụ thu, trên thôn trang đưa thức ăn mới mẻ vào phủ, bình thường đã quen ăn thịt cá, Phó Dung thực thích ăn lương thực phụ này đó.

Vì thế sập tối Từ Tấn trở về, phát hiện trên bàn cơm thêm một đĩa đậu phộng nấu.

"nhà Lăng Thủ!" Trăn ca nhi ngồi xổm ở bên cạnh phụ thân, chỉ vào đậu phộng nấu nói cho phụ thân.

Từ Tấn cười bóp hắn một cái.

Trước khi biết Phó Dung, hắn còn thật chưa ăn qua cái này, sau này hai người thành thân, tới mùa thu Phó Dung liền bảo trên thôn trang đưa về, hắn ăn mấy lần cũng thích. Trước mắt thấy nhi tử còn nhỏ tuổi đã ăn thứ hồi nhỏ hắn không được ăn qua, Từ Tấn có cảm giác rất kỳ quái.

Nhi tử nửa đời trước, so với hắn sẽ hạnh phúc nhiều hơn đi? Có mẫu thân thương hắn, cũng có phụ thân thương hắn, càng có thân phận vô cùng tôn quý. Không giống hắn, phải gọi tiên hoàng hậu là mẫu hậu, phải cùng hoàng tử khác tranh sủng ở trước mặt phụ hoàng.

"Trăn ca nhi há mồm." Nhi tử sống rất tốt, Từ Tấn tâm tình càng tốt, đem một hạt đậu phộng đưa tới trước miệng nhi tử.

Phụ hoàng không bao giờ đút hắn như vậy, hắn lại đút cho nhi tử hắn.

Không hiểu sao vui mừng, liên tiếp bóc mấy hạt cho Trăn ca nhi, Từ Tấn mới nhớ tới mẹ của nhi tử hắn, trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn sang.

Phó Dung vẻ mặt ôn nhu nhìn bọn họ đâu.

Trăn ca nhi thật sự rất giống Từ Tấn, trán một dạng, mắt phượng một dạng, ngồi song song cùng một chỗ, lớn bóc đậu phộng, nhỏ ở bên cạnh chờ mong nhìn, lớn đút cho, nhỏ mở môi ra vui vẻ tiếp, nhìn thấy trong lòng Phó Dung mềm nhũn.

"Nàng cũng ăn đi." Từ Tấn đem hạt mới bóc sạch trong tay đưa tới.

Phó Dung học nhi tử, há mồm với hắn.

Một nhà 3 người vô cùng cao hứng, cơm nước xong, đi dạo trong viện một vòng, dỗ Trăn ca nhi ngủ xong, Phó Dung Từ Tấn trở về thượng phòng.

Phó Dung ngủ bên trong, vừa nằm xong, đầu lộ ở bên ngoài, mở một đôi mắt to ngập nước chờ mong nhìn nam nhân tắm rửa xong đang đi tới.

Từ Tấn chỉ mặc một cái trung khố màu trắng, trên đầu buộc tóc trâm cài còn chưa gỡ, vì thế từ cổ tới hông đều lộ ra bên ngoài. Lồng ngực rộng lớn rắn chắc, eo gầy mềm dẻo, lúc hắn chà lau thì cơ bắp kéo căng trên cánh tay phải, Phó Dung đều nhìn vào trong mắt, nhìn đến trong lòng vừa thích vừa ngứa.

Từ Tấn căn bản không ngờ thê tử đang nhìn hắn, đem khăn ném lên ghế, quay đầu lại, mới thấy ánh mắt Phó Dung "háo sắc híp híp".

Từ Tấn bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Từ lúc vào tháng 7, Phó Dung lại càng ngày càng dính hắn, so với Trăn ca nhi càng giống như đứa nhỏ. Hắn vừa trở về nàng liền quanh quẩn trước mặt hắn. Có đôi khi không nói gì, nàng ngồi bên cạnh hắn may xiêm y, khâu một hồi ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Từ Tấn sợ nàng mệt không cho nàng mất công, nàng không chịu nghe, nhất định muốn chuẩn bị xiêm y mùa đông cho hắn, nói chuyện thì ánh mắt kia nghiêm túc lại chấp nhất, có lúc nàng tự cho là không ai có thể phát giác.

Đây là ban ngày, tới buổi tối, trước kia nàng đều ngượng ngùng, hoặc là vờ ngượng ngùng, tình nồng thì mới không cố kỵ gì. Hiện tại nàng không xấu hổ, đèn vừa tắt nàng liền chủ động chui vào trong ngực hắn.

Từ Tấn đương nhiên biết những biến hóa này là bởi vì cái gì.

Hắn cũng thập phần hưởng thụ, vô luận là trong lòng nàng lưu luyến không rời, hay là mắt thường có thể thấy được chỗ tốt, Từ Tấn đều cực kỳ thích.

"Lại cảm thấy ta dễ nhìn?" Để lại một ngọn đèn nhỏ, Từ Tấn cười nằm vào ổ chăn của nàng.

"Vương gia vẫn luôn dễ nhìn a." Hắn vươn cánh tay ra, Phó Dung thuần thục dựa vào hõm vai, dán vào lồng ngực hắn nói.

Từ Tấn cố ý nói: "Nùng Nùng gần đây đối với ta càng ngày càng tốt, lại may quần áo cho ta, lại nói lời ngon tiếng ngọt, ta luôn cảm thấy có chỗ tốt đến không đúng. Nùng Nùng nàng nói thật cho ta, có phải nàng đã làm sai điều gì, sợ bị ta phát hiện hay không?"

"Mới không có, vương gia không thích thì thôi." Phó Dung nhẹ nhàng cắn đầu vai hắn một ngụm, lại không giả vờ tức giận xoay qua chỗ khác, ôm hắn như cũ, tay nhỏ ở bên hông hắn xoay quanh.

Từ Tấn ho khụ, đè tay nàng lại nói: "Ngủ đi, nàng có thai, đừng mệt."

Phó Dung gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Tay thành thật, chân lại gác lên đùi hắn, đầu gối chậm rãi chuyển lên trên, đụng tới Từ Tấn, cảm giác được Từ Tấn bình tĩnh, Phó Dung hơi mím môi, như vô tình cọ cọ. Từ Tấn lập tức không bình tĩnh, Phó Dung hài lòng, thu hồi chân nhắm mắt.

Từ Tấn tiếp được ám chỉ của Phó Dung, cố làm ra vẻ không biết, kiên nhẫn chờ.

Nam nhân như đầu gỗ đơ ngớ, Phó Dung không dám ngẩng đầu nhìn hắn, sợ bị hắn phát hiện là nàng cố ý, liền ngoan ngoãn thành thật một lát. Lần này nàng không cần chân, phảng phất như tư thế ngủ không thoải mái, ở trong ngực Từ Tấn giật giật, cách đồ ngủ đơn bạc phía trước người chạm vào hắn, tay phải như muốn thu về, dọc theo eo hắn hướng xuống...

Mắt thấy sắp đụng phải, Từ Tấn đột nhiên xoay người một cái, chuyển mình quay lưng lại với nàng, hô hấp đều đặn.

Phó Dung áo não cắn môi, người này thật sự như giấy trắng sao?

Nhưng nàng muốn.

Không biết là bởi vì luyến tiếc mới muốn quý trọng thời gian ở chung một chỗ, hay là đơn thuần muốn, dù sao Phó Dung chính là muốn thân cận cùng hắn.

Ám chỉ không thành công, Phó Dung bất cứ giá nào mặt dán vào, hôn bả vai hắn.

Một cái lại một cái, như mưa xuân.

Từ Tấn như cũ không hề nhúc nhích.

Phó Dung không tin, tay vòng lên phía trước, lần này Từ Tấn không chắn nữa, Phó Dung thành công chạm vào.

Chạm phải liền hiểu được, hắn cũng muốn.

Phó Dung yên tâm, môi ở trên người hắn trằn trọc tiếp, tay cũng như chơi đùa vòng quanh hắn.

"Nùng Nùng..." Từ Tấn mau chóng quay lại, ôm nàng hôn, "Cứ muốn như vậy?"

Phó Dung lá gan dù lớn hơn, cũng không thể da mặt dày nói ra với hắn, nhắm mắt không phản ứng, chỉ đem cánh tay quấn tới.

Như gió xuân và mưa xuân, gió nhẹ nhàng mà tinh tế thổi mưa bụi, muốn thuận lợi xuyên qua, mưa bụi tinh tế dày đặc dệt thành võng ôn nhu, không cho phép hắn đi, như muốn luôn ôm vào trong ngực. Với Phó Dung mà nói, hiện tại Từ Tấn chính là gió, nàng luyến tiếc hắn đi, không muốn cho hắn đi...

"Vương gia, vương gia..."

Không biết là thân thể quá vui mừng, hay là trong lòng quá sợ hãi quá khổ sở, Phó Dung trầm thấp khóc lên, không dám nói lời trong lòng, lúc hắn lui ra bên ngoài thì cầu hắn, "Vương gia đừng đi..."

Hắn đi rồi nàng phải làm thế nào, hắn ở bên ngoài xảy ra chuyện thì làm thế nào đây? Nàng muốn vẫn hưởng thụ vô tận sủng ái của hắn, muốn Trăn ca nhi của nàng, đứa nhỏ về sau của nàng luôn có phụ thân đút cho bọn chúng ăn cơm, bồi bọn chúng chơi đùa. Nàng muốn cùng hắn chiếu cố bọn nhỏ lớn lên, nhìn bọn chúng mỗi người kết hôn. Một đời dài như vậy dài như vậy. Đời trước nàng gặp hắn không phải thời điểm tốt nhất, đời này thật vất vả cùng một chỗ, nàng muốn cùng hắn trải qua hết, cùng từ từ đi xong đường dài đời trước không có cơ hội được đi.

Nước mắt càng ngày càng nhiều, Phó Dung theo bản năng gắt gao quấn hắn, ôm hắn, cảm nhận hắn đang sống sờ sờ.

Nhìn nàng mặt ướt sũng dính đầy nước mắt, khóc như đêm nay chính là sinh ly tử biệt, như là ngày mai trong nhà chỉ còn hai mẹ con họ, Từ Tấn làm sao cam lòng bỏ được, chậm rãi cho nàng, ôn nhu dỗ nàng: "Nùng Nùng không khóc, ta sẽ không đi đâu hết, cả đời đều ở bên cạnh nàng, không khóc a, ta sẽ không đi đâu cả..."

Phó Dung đắm chìm trong khổ sở của mình không tha, không nghe thấy hắn đến cùng nói cái gì, chỉ ôm hắn, không ngừng gọi vương gia vương gia.

Tiếng khóc rốt cuộc ngừng, Phó Dung co lại trong ngực hắn nhẹ nhàng thút tha thút thít.

Từ Tấn ôn nhu giúp nàng lau nước mắt lau mồ hôi, "Tại sao khóc thành như vậy? Ta còn cho rằng nàng không thoải mái."

Phó Dung phát tiết xong, hồi tưởng tình cảnh vừa rồi, tự thấy mất mặt, sao có thể không biết xấu hổ nói thật a, càng chui sâu vào trong ngực hắn.

Từ Tấn cười khẽ, đẩy tóc dài ra cắn lỗ tai nàng: "Có phải bởi vì ta quá lợi hại hay không?"

Phó Dung ôm lấy đầu hắn, cắn da mặt hắn dày như da trâu.

Từ Tấn ngoan ngoãn cho nàng cắn, đợi nàng cắn đến khóe miệng, hắn mở ra, chờ nàng đến.

Phó Dung cảm giác được, lặng lẽ mỉm cười, cố ý hướng xuống cái cằm, còn chưa kịp đắc ý, bị người chủ động đuổi theo xuống.

Ngoài cửa sổ gió thu thổi không mỏi mệt, trong phòng uyên ương giao nhau ngủ.

Mùng chín tháng tám, Thiểm Tây biên quan tám trăm dặm chiến báo kịch liệt, Túc Châu vệ, Cam Châu vệ, Lương châu vệ tất cả đồng thời bị người Hồ tập kích ban đêm.
Bình Luận (0)
Comment