Con Đường Sủng Phu Sau Khi Sống Lại

Chương 65

"Vạn tiểu thư, cảm ơn ngài đã giành chút thời gian quý báu tới thăm Thư Mặc một lát." Chủ động lôi kéo làm quen, cẩn thận quan sát vị chủ nhân Tụ Bảo Trai này, Quý Thư Mặc phát hiện đối phương tỏ ra ôn hòa lễ độ, liền nói thẳng vào chủ đề, "Hôm nay Thư Mặc tới đây là có một yêu cầu hơi quá đang. Trước đó vài ngày, Vạn tiểu thư từng ký kết muốn mua ba trăm thước tơ lụa nhuộm màu. Nhưng nửa tháng thì hơi gấp, không biết Vạn tiểu thư có thể cho chúng ta thêm mấy ngày nữa không? Tiệm nhuộm Quý Ký chắc chắn sẽ giao ra thành phẩm tốt nhất."


Nhíu mày, Tiêu Vãn giống như rất khó xử. Rất lâu sau, nàng khàn khàn mở miệng: "Yêu cầu công tử đưa ra, đương nhiên ta đồng ý. Không biết công tử có thể đáp ứng...... Mong muốn trong lòng ta?"


Ngón tay thon dài bỗng cầm chặt tay ngọc mảnh khảnh của Quý Thư Mặc, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, nàng nâng mắt phượng nhìn hắn chăm chú, ánh sáng lập lòe tràn đầy tình cảm: "Thật ra, ta đã thích công tử từ rất lâu."


Đúng vậy, nàng thích Quý Thư Mặc từ rất lâu, tận ba năm trước đây lẫn, luôn tin tưởng hắn một cách sai lầm......


"Ba năm trước, ta và mẫu thân vào kinh, trùng hợp thấy công tử ở đại hội ngắm hoa. Bài thơ kia đến nay ta còn nhớ. Thư Mặc, bây giờ có thể gặp được ngươi, thật......"


Thấy vị Vạn tiểu thư nay gan lớn vuốt tay mình, thân mật gọi tên của mình, Quý Thư Mặc giận xanh mặt. Hắn đứng lên, sắc mặt khó coi lùi về sau: "Vạn tiểu thu xin hãy tự trọng, ta đã......"


Phản ứng của Quý Thư Mặc hơi khác so với Tiêu Vãn đoán, nhưng nàng vẫn tiếp tục.


Ra vẻ tức giận bất bình, Tiêu Vãn bất mãn ngắt lời: "Ta biết, ngươi gả cho đích nữ Tiêu Vãn của Tiêu gia. Trước kia nàng ta đối xử tốt với ngươi, thật sự yêu thương ngươi. Nhưng bây giờ nàng ta không quý trọng ngươi, hoàn toàn không cho ngươi danh phận, để bọn hạ nhân bắt nạt ngươi, vậy ngươi tiếp tục ở Tiêu gia làm gì?"


Chuyện xảy ra hai tháng qua khiến Quý Thư Mặc không thể nào chấp nhận nổi, cho nên câu nói: "Ngươi cần gì phải tiếp tục ở lại Tiêu gia" vừa rơi xuống, dây đàn trong lòng hắn lập tức run lên.


Đúng vậy, hắn cần gì phải tiếp tục ở lại Tiêu gia, tự rước lấy nhục!


"Tiêu Vãn cưới ngươi là thật sự thích ngươi sao? Hay là chỉ thích danh tiếng tài tử của ngươi nên mới tiếp cận ngươi." Đối diện với ánh mắt phức tạp của Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn chân thành, tiếp tục nói dối: "Thư Mặc, ta thật sự thích ngươi, cho nên không đành lòng thấy ngươi chịu khổ ở Tiêu phủ. Nàng ta lại không thích ngươi, cho nên không thể nhịn nổi khi thấy ngươi đau khổ."


Cái gọi là yêu, là thích, là tuyệt đối không thể nào xúi giục người mình yêu đi gả cho một nữ tử khác, mà là nghĩ mọi cách bảo vệ hắn, yêu thương hắn, không để cho hắn chịu ủy khuất.


Quý Thư Mặc, ngươi vì Sở Mộ Thanh mà tiếp cận ta, đưa Tiêu gia vào bẫy, nhưng ngươi có nghĩ tới sau khi nàng ta thành công, vang danh khắp thiên hạ, liệu nàng ta sẽ cưới người đã từng có vợ không? Nếu nàng ta thật sự thích ngươi, sẽ dâng trong sạch của ngươi đi tiếp cận ta sao?


Người ngươi thích, rốt cuộc thì nàng ta có mấy phần thật lòng với ngươi, để chúng ta chờ xem!


  —— Tiêu Vãn thích ngươi suốt ba năm, sao có thể nói thay lòng đổi dạ là thay lòng đổi dạ. Có phải ngươi cứ ra vẻ rụt rè cao quý, không cho nàng chạm vào ngươi?


"Nếu thật lòng thích ta...... Sẽ không đành lòng thấy ta chịu bất cứ khổ sở nào......?" Quý Thư Mặc ngẩng đầu, lời nói run rẩy, "Như lời Vạn tiểu thư nói, Tiêu Vãn đã thích tạ Sơ Thần...... Bây giờ, hạ nhân đối xử với hắn cũng như Chính Quân, Trần Thái Công thích hắn, ta ở Tiêu gia đã chân chính bị thất sủng......"


"Tiêu Vãn dám đối xử với ngươi như vậy!" Tiêu Vãn tức giận vỗ bàn, "Thư Mặc, ngươi bị nàng ta bắt nạt như vậy, sao ngươi có thể nén giận được! Ta cứu ngươi ra ngoài, cứu ngươi từ trong tay nàng ta ra!"


  —— Mấy ngày này, ngươi chủ động tiếp cận Tiêu Vãn nhiều một chút, dịu dàng một chút, nhất định nàng sẽ hồi tâm chuyển ý với ngươi...... 


  —— Dù Tiêu Vãn chưa vào Binh Bộ, nhưng mẫu hoàng đã giao trọng trách bí mật trong việc mẫu hoàng muốn tấn công Nam Cương cho Tiêu Ngọc Dung, nghe nói là có quan hệ với cuộc thi đình của Tiêu Vãn. Nếu Tiêu Vãn thật lòng thích ngươi, vây thì chắc chắn biết gì sẽ nói hết, không dấu giếm chút nào. Nếu ngươi tìm hiểu được tin tức gì, nhất định phải nhanh chóng nói cho ta biết.


"Thư Mặc, ngươi đi theo ta đi, ta nhất định sẽ lấy nghi lễ của Chính Phu rước ngươi vào cửa! Cho dù có bị nghìn người nhục mạ, ta cũng muốn cứu ngươi!"


Nữ tử trước mắt nắm chặt tay mình, độ ấm nóng rực của lòng bàn tay giống như đã từng quen biết, mà từng lời nói đầy quan tâm của nàng lại khiến Quý Thư Mặc nhớ lại lúc trước, lòng nặng nề chìm xuống đáy vực.


  —— Thư Mặc, tuy ngươi đã gả cho Tiêu Vãn, nhưng ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài! Nhất định, không để cho ngươi chịu bất cứ tổn thương nào!


"Thư Mặc, ta biết yêu cầu của mình có hơi bất ngờ, nhưng ngươi nhất định phải xem xét cho kĩ. Ta thật lòng đối với ngươi!"


Bây giờ, Quý Thư Mặc không nghe được một tiếng nào nữa, cũng đã quên mất mục đích ban đầu mình tới Tụ Bảo Trai hôm nay. Hắn cứng ngắc ra khỏi Tụ Bảo Trai, còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu thì đã bị hai tỷ muội Quý gia đứng trước cửa kéo sang một bên.


"Tứ đệ, sao rồi? Thành công chưa?" Quý Như Vân vội vàng hỏi, "Vạn tiểu thư đáp ứng cho chúng ta kéo dài thêm mấy ngày nữa?"


Quý Thư Mặc lắc đầu, mờ nhạt nói: "Bỗng nhiên nàng thổ lộ với ta, muốn ta rời khỏi Tiêu phủ tới bên nàng."


Đang muốn nói ra suy nghĩ trong lòng mình, bỗng thấy Tam tỷ cao hứng nhảy dựng lên: "Nhìn có vẻ Vạn tiểu thư thật sự thích Tứ đệ nha!"


Nghĩ tới việc mình không chỉ trả hết được nợ ngân hàng mà còn có cả đống bạc lớn để dùng, Quý Hân Đồng hít một hơi, kích động nói tiếp: "Chúng ta đợi thêm mấy ngày giao hàng cũng không sao, nàng thích Tứ đệ, nhất định sẽ không làm khó xử chúng ta đâu."


Quý Như Vân cũng tán thành, nói: "Tứ đệ, nếu nàng thích ngươi, vậy ngươi giúp chúng ta kéo đơn hàng nhiều thêm một chút. Bây giờ Tiêu Vãn đứng núi này trông núi nọ, hoàn toàn không như trước nữa, tốt hơn là...... Ê, Tứ đệ, ngươi đi đâu đấy! Đợi ta nói xong đã! Ngươi phải giúp tỷ tỷ chứ!"


Tâm trạng đang tệ, sau khi nghe những lời nói vô tình của hai vị tỷ tỷ này, hắn càng bực bội bất an. Rõ ràng vẫn là lời nói trước kia, hắn từng không quan tâm, nhưng bây giờ, Quý Thư Mặc mới nhận ra những lời nói này thật sự quá tàn nhẫn, chói tai, giống như là hắn chỉ có một tác dụng duy nhất là để cho bọn họ dùng kiếm tiền mà thôi.


Nhất định là hắn nghĩ nhiều rồi, nhất định là vậy!


Lúc này, tâm trạng Quý Thư Mặc rất bất ổn. Sau khi do dự rất lâu, hắn vẫn vào trà tiên cư, nhanh chóng tới căn phòng hắn thường hẹn hò với Sở Mộ Thanh.


Vốn tưởng có thể ngồi trong phòng lấy lại hô hấp, yên tĩnh suy nghĩ một chút, không ngờ đã thấy Sở Mộ Thanh dùng vẻ mặt âm trầm đứng dựa ở cửa, gương mặt tối tăm nhìn mình.


Cho rằng sắc mặt của Sở Mộ Thanh tệ là vì kinh doanh gần đây của Cẩm Tú Y Các không được tốt, mọi việc không thuận lợi, Quý Thư Mặc chu môi, đang muốn an ủi, lại nghe được lời nói bất ngờ của Sở Mộ Thanh: "Gần đây, từ trong miệng Tiêu Vãn, ngươi có nghe được chuyện gì không? Bất cứ là Binh Bộ hoặc Công Bộ cũng được......"


Tâm trạng của Quý Thư Mặc lập tức trở nên càng tệ hơn, tức giận nói: "Cả ngày lẫn đêm nàng ta đều bận làm việc, lại không bước vào Mặc Uyên Cư được một bước, làm sao ta nghe được gì."


"Lần trước ta đã bảo ngươi chủ động tiếp cận Tiêu Vãn nhiều hơn, sao ngươi không tiếp cận Tiêu Vãn như lời ta nói?" Nghĩ tới việc vừa rồi thấy cảnh Quý Thư Mặc thân mật với nữ tử khác, trong lòng Sở Mộ Thanh rất khó chịu, quên mất việc phải ngụy trang dịu dàng, trong giọng nói đều là tức giận.


"Ngươi mong ta dùng sắc đẹp đi dụ dỗ Tiêu Vãn, lấy thông tin từ miệng nàng?" Lông mị run rẩy, giọng nói lạnh nhạt của Quý Thư Mặc ngắt lời nàng ta.


Thấy giọng nói của Quý Thư Mặc kỳ lạ, Sở Mộ Thanh trở nên dịu xuống, nhẹ nhàng nói: "Về chuyện tiếp cận Tiêu Vãn, ngươi không cần ép buộc bản thân. Ta nói ngươi chủ động là bởi vì nghĩ việc Tiêu Vãn thất sủng sẽ khiến địa vị của ngươi trong Tiêu phủ gặp rắc rối. Ngươi nhìn ngươi này, dạo này ốm đi rất nhiều, nhất định là chịu không ít ấm ức rồi."


"Đúng vậy, ở Tiêu phủ ta cảm thấy rất ấm ức......" Quý Thư Mặc ngẩng đầu, đôi mắt đầy chờ mong nhìn nữ tử mình đã thích bao nhiêu năm, chậm rãi nói: "Mộ Thanh, ngài sẽ mang ta rời đi chứ?"


Thấy Quý Thư Mặc nhắc tới chuyện rời đi, Sở Mộ Thanh nhức đầu, vội dỗ dành: "Chắc chắn ta sẽ đưa ngươi rời đi. Nhưng bây giờ ta còn chưa hoàn thành việc lớn......"


Ánh mắt chờ mong của Quý Thư Mặc tối sầm. Hắn im lặng nghe những lời hoan ngôn xảo ngữ* của Sở Mộ Thanh, chỉ cảm thấy có một mầm cây đang không ngừng lớn lên trong lòng mình, suy nghĩ cũng dần hỗn loạn.


(Candy: Hoa ngôn xảo ngữ: Mang ý xấu, chỉ những lời nói nghe thì tốt đẹp nhưng thực ra đều là dối trá <Hoa-đẹp; Xảo-dối trá; ngôn ngữ-lời nói> )


Nữ tử trước mắt là người hắn từng muốn nắm tay đi suốt cuộc đời này, nhưng câu trả lời của nàng lại khiến hắn hoàn toàn thất vọng.


 —— Thư Mặc, ngươi bị nàng ta bắt nạt như vậy, sao ngươi có thể nén giận được! Ta cứu ngươi ra ngoài, cứu ngươi từ trong tay hắn ra!


"Tiểu thư, vì sao ngài phải ngụy trang thành thân phận khác để tiếp cận Quý Thư Mặc?" Bận việc suốt hai tháng, còn bỏ ra một số tiền lớn để xây Tụ Bảo Trai chỉ để làm Quý Thư Mặc cắn câu?!


Vốn tưởng tiểu thư vì muốn có sự nghiệp to lớn nên mới làm việc thần bí như vậy, cố gắng như thế, không ngờ, bên trong lại toàn vì chuyện tình cảm. Sau khi Họa Hạ biết chân tướng sự thật, suýt thì phun máu.


"Bây giờ, danh tiếng của tiểu thư đã không còn tệ như lúc đầu nữa, khi xử lý Quý Thư Mặc cũng không còn lo gặp vấn đề nữa. Tùy tiện tìm một lý do hãm hại rồi bỏ hắn là được, việc gì phải đi đường vòng như thế?"


Còn hẹp hòi dùng kế ly gián nữa!


Hay là tiểu thư vẫn nhớ mãi không quên với Quý Thư Mặc, cho nên muốn dùng kế ly gián để chia cắt đôi gian phu dâm phụ, muốn giành lại hắn từ trong tay Sở Mộ Thanh?!


"Bây giờ mà bỏ hắn thì quá dễ dàng cho hắn rồi. Hắn ta chỉ là quân cờ thôi, mà Sở Mộ Thanh mới là kẻ thật sự ta muốn báo thù."


  —— Yêu ngươi ư? Lúc trước ta gả cho ngươi hoàn toàn là vì ngươi có chỗ để ta lợi dụng mà thôi, hoàn toàn là vì bên cạnh ngươi có Tạ Sơ Thần ngu xuẩn. Ít nhiều thì Tạ gia có tiền, ta mới có thể dùng để xây dựng cho Quý gia. Mà ngươi, một kẻ không học vấn nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, căn bản không xứng để cho ta yêu ngươi! 


  —— Tiêu Ngọc Dung là người thông minh, cũng được mẫu hoàng tin tưởng, chỉ có thể hạ độc nàng ta, tạo thành cảnh nàng ta sợ tội tự sát khi thẩm vấn thì mới có thể khiến mẫu hoàng tin rằng Tiêu gia thông đồng bán nước cho địch, Sở Thi Ngọc có ý đồ cướp ngôi!


—— Bây giờ Tiêu gia bị mọi người ghét bỏ, tiếng xấu muôn đời, Tiêu Ngọc Dung có chết cũng không ngờ Tiêu gia mà mình cố gắng vất vả bảo vệ bao năm qua lại bị hai nữ nhi bán đứng!


Mắt phượng hẹp dài liếc nhìn, mang theo lời nói lạnh như băng. Tiêu Vãn nhiến răng nghiến lợi lẩm nhẩm ba chữ Sở Mộ Thanh, ánh mắt lạnh băng chứa đầy sát khí ngập trời, khiến cho người khác nhìn vào cũng sợ hãi.


"Ta muốn châm ngòi ly gián giữa bọn họ, chặt đứt nanh vuốt của Sở Mộ Thanh. Sau đó ăn miếng trả miếng, làm cho bọn họ nếm thử nhưng đau khổ và hận thù ta đã phải chịu đựng, làm cho đời này, kiếp này của họ phải hối hận vì đã trêu chọc ta, muốn hại Tiêu gia!"


Trời thu tới, khí lạnh càng ngày càng nặng, Tạ Sơ Thần vốn chưa lành bệnh, lại bận rộn nên không chỉ bị cảm lạnh, còn tới quỳ thủy.


Vì thế, bây giờ người hắn mềm như bông, không có chút sức lực nào, cả người bệnh nặng nằm trên giường, ngáp không ngừng, nhưng vì lạnh nên ngủ không yên.


Sau khi ôm Tạ Sơ Thần đút thuốc cho hắn, ngón tay như ngọc của Tiêu Vãn chạm vào cái trán trơn bóng của hắn. Nhiệt độ giảm hơn trước rồi, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.


"Thê Chủ, ngài bận thì đi đi, Chiêu Nhi sẽ chăm sóc ta." Tạ Sơ Thần run vì lạnh nằm trong chăn bông thật dày, tay ôm bụng đau nhức, nói" "Đêm nay phiền Thê Chủ ngủ ở thư phòng...... Khụ khụ......"


Nhìn thân thể gầy yếu đang rúc vào chăn bông, trong mắt Tiêu Vãn tràn ngập sự đau lòng. Nàng không nói hai lời, kéo chăn bông ra, nhẹ nhàng ôm Tạ Sơ Thần lạnh cóng vào lòng.


"Hôm nay ta mệt, không muốn tới thư phòng."


Trong lúc mơ màng, Tạ Sơ Thần run bần bật, bỗng được một cánh tay mạnh mẽ ôm vào lòng.   


Sau lưng kề sát với lồng ngực ấm áp của đối phương, độ ấm nóng rực xuyên qua quần áo mỏng manh, sưởi ấm cơ thể lạnh băng của Tạ Sơ Thần, mùi hương nhẹ nhàng quanh mũi, như là mê hương hút hồn, làm cho cảm giác đau đớn của hắn như biến mất hoàn toàn.


Si mê nhìn Tiêu Vãn rất lâu, Tạ Sơ Thần vội quay đầu đi chỗ khác, hoảng loạn nói: "Thê Chủ, ta đang bị cảm lạnh, sẽ lây bệnh cho ngài!"


"Ta có nội công, không dễ bị bệnh." Tiêu Vãn nhìn hắn một cách dịu dàng, trong lời nói lại không thèm quan tâm. Mà cái ôm ấm áp, mạnh mẽ của nàng khiến Tạ Sơ Thần mềm nhũn không thoát ra được, vội vàng nói: "Ta còn tới nguyệt sự!"


Bàn tay trắng ngọc vận nội lực, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới đau đớn của Tạ Sơ Thần, cánh tay còn lại duỗi xuống làm gối cho hắn, khiến hắn yên ổn dựa vào lòng mình.


Dưới vẻ mặt đỏ bừng của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn lém lỉnh nói: "Lần trước khi ngươi tới nguyệt sự, ta trúng Trạng Nguyên. Không biết lần này, ta sẽ gặp được vận may là gì."


Giãy giụa mãi, thấy Tiêu Vãn ôm chặt mình không buông, Tạ Sơ Thần cũng thả lỏng, cẩn thận dựa vào lòng Tiêu Vãn, tìm một tư thế thoải mái.


Độ ấm nóng rực tiếp xúc với cơ thể lạnh băng của hắn, ấm áp hòa hợp, Tạ Sơ Thần vốn mệt mỏi, gối trên cánh tay của Tiêu Vãn, bắt đầu ngáp.


Sự mềm mại trong lòng làm trái tim Tiêu Vãn đập thình thịch, nhịn không được, nhẹ nhàng nói: "Sơ Thần, trong lòng ta từng bị đâm thành một cái lỗ lớn...... Vừa lớn, vừa sâu, đầy tuyệt vọng......"


Không một ai trên đời này có thể hiểu được cảm giác diệt tộc xét nhà trong lòng Tiêu Vãn, sự đau đớn khi bị người mình yêu phản bội, loại hận thù khắc sâu tận xương tủy này vào lúc nàng vừa sống lại thì cực kỳ mãnh liệt, gần như khiến nàng bừng tỉnh mỗi đêm vì gặp ác mộng, ký ức kiếp trước lặp đi lặp lại trong sự hối hận vì ngu xuẩn, trong lòng không thể chứa đựng gì ngoài hận thù ngập trời.


Nhưng, ở bên Tạ Sơ Thần hai tháng này, nỗi đau trong lòng Tiêu Vãn không còn tê tâm liệt phế như xưa nữa, giống như là được một luồng ánh sáng ngọt ngào, hạnh phúc dần dần lấp đầy lên vết thương.


Đôi mắt Tiêu Vãn đen láy, phiếm nước mắt, lại thấy Tạ Sơ Thần mơ màng ôm tay mình, lông mi dài mỏng cong vút, dung nhan khi ngủ thật bình yên.


Cơ thể mềm mại không xương yên tâm dựa vào lòng mình, từng đợt hô hấp nhẹ thổi qua, giống như một cơn gió ấm, lướt qua trái tim bị tổn thương của nàng.


Tiêu Vãn cúi đầu, in một nụ hôn lên trán Tạ Sơ Thần.


"Là ngươi đã lấp đầy trái tim của ta...... Làm cho ta thật sự sống lại......"


Đêm, sương mù càng dày đặc, khí lạnh mùa thu lan tràn khắp kinh thành.


Nhưng trong Mai Viên, không khí ấm áp hòa hợp, hai người ôm nhau ngủ yên lành. Mà một nơi khác trong Tiêu phủ, tràn ngập lạnh lẽo, cô đơn vô hạn.

Bình Luận (0)
Comment