Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 41

Chương 041 – Một đêm chợt giàu?

 

Với nhóm Dương Hi, qua Tết không bao lâu là có thể gặp lại, riêng chỉ có Tần Ngôn.

 

Tần Lạc Xuyên thở dài dặn dò, "Cha chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu như có việc thì để người truyền tin cho con".

 

"Cha biết". Tần Ngôn nói, "Con chăm sóc Thanh Nguyệt cho tốt, mọi việc tuân theo bản tâm của mình, đừng ép buộc bản thân đi làm chuyện mình không thích, nếu sống không vui vẻ, còn không bằng về nhà làm ruộng".

 

Tần Lạc Xuyên bật cười, buồn bực mấy ngày liền vì Tần Ngôn không thể đi cùng lập tức tan hết, "Cảm ơn cha dạy dỗ, con biết rồi".

 

Hai người bọn họ đều là tính tình phóng khoáng, nếu như sống không thoải mái, vậy quả thật không bằng về nhà làm ruộng cho xong.

 

Thuyền chậm rãi rời bến, Tần Lạc Xuyên phất phất tay với mọi người, bảo mọi người trở về sớm một chút, bờ sông gió lớn, đề phòng bị lạnh.

 

Bản thân hắn cũng dẫn Thương Thanh Nguyệt vào khoang thuyền.

 

Gian phòng trên thuyền Hạ Phi Tinh để lại cho bọn họ kia là phòng đầu tiên bên trái, diện tích không nhỏ, bày một chiếc giường và một cái bàn, còn có một chỗ trống không nhỏ, quan trọng là, ở bên cạnh phòng, còn ngăn cách ra một gian nhỏ có thể nấu cơm, tiện cho bọn họ tự mình nấu cơm, cũng không cần ăn chung với thuyền phu và nhóm tiểu nhị.

 

Nếu không có thì Tần Lạc Xuyên không sao cả, nhưng ẩm thực của thai phu như Thương Thanh Nguyệt thì phải tinh tế hơn một chút mới được.

 

Trong phòng đã đốt chậu than từ trước, ấm áp, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt vừa tiến vào, đều không nhịn được thở ra một hơi.

 

Bên ngoài thật sự quá lạnh.

 

Bên cạnh chậu than còn đặt ấm trà và chậu nước, ấm trà là để lúc bọn họ sưởi ấm có thể uống nước bất kì lúc nào, còn chậu nước là sợ khi đốt chậu than, trong phòng quá mức khô hanh, dùng để duy trì độ ẩm.

 

Những chuyện này đều là Tần Lạc Xuyên đến đây sắp xếp trước.

 

Lò sưởi tay ấm áp ở trong tay, bên cạnh lại có chậu than, một lát sau, hai người bị gió sông thổi đến cả người lạnh lẽo rốt cuộc trở lại bình thường.

 

Thương Thanh Nguyệt từ trong lòng ngực lấy cái hà bao Tần Ngôn đưa kia ra, đưa cho Tần Lạc Xuyên nói, "Phu quân nhận đi".

 

"Cha cho em, đương nhiên là em nhận". Tần Lạc Xuyên nói, "Nhìn thử là gì trước đi".

 

Thương Thanh Nguyệt đặt lò sưởi tay xuống, lại nghiêng nghiêng người, để phòng ngừa lúc không cẩn thận làm đồ vật rơi xuống sẽ rơi vào chậu than, lúc này mới cẩn thận lấy đồ vật trong hà bao ra tới.

 

Thương Thanh Nguyệt nói, "Là một miếng ngọc bội".

 

Cửa sổ phòng đóng kín, chỉ chừa một khe hở thông khí, ánh sáng không chiếu vào được, rất tối tăm, nhưng lúc lấy ngọc bội ra, Tần Lạc Xuyên có thể nhìn ra phẩm chất cao cấp của nó, dưới ánh lửa lập lòe ánh lên ánh sáng oánh nhuận.

 

Thương Thanh Nguyệt dùng tay tiếp xúc trực tiếp, có thể cảm nhận trực quan hơn chất ngọc nhẵn mịn và ấm nhuận.

 

Còn tốt hơn trâm ngọc cho y trước đây rất nhiều.

 

Nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa để hai người khiếp sợ.

 

Giữa ngọc bội là hoa văn chạm rỗng, hình thành một chữ Tần (秦) theo thể chữ Triện, cho dù Tần Lạc Xuyên chỉ sinh sống ở thế giới này mấy năm, nhưng cũng biết, bên trên ngọc bội có khắc chữ, phần lớn đều là tượng trưng cho thân phận.

 

Hai người sửng sốt một lúc lâu, Thương Thanh Nguyệt mới nói, "Trong hà bao còn có gì đó".

 

Tần Lạc Xuyên nhận lấy ngọc bội không biết nên đặt ở đâu trên tay y, nói, "Lấy ra xem thử".

 

Ngọc bội được Tần Lạc Xuyên lấy đi, Thương Thanh Nguyệt cảm giác áp lực trên người cũng nhỏ đi nhiều, lấy tờ giấy còn dư lại trong hà bao ra, lại đặt hà bao vào một chỗ thỏa đáng bên cạnh, mới cẩn thận mở tờ giấy được gấp thành một miếng nho nhỏ ra.

 

Trực giác của y cho rằng thứ này cũng sẽ giống như ngọc bội kia, tuyệt đối không phải vật tầm thường.

 

Chờ mở ra thấy rõ nội dung bên trong rồi, rất lâu Thương Thanh Nguyệt mới hồi phục tinh thần, nói, "Là khế nhà".

 

"Có vấn đề gì không?". Tần Lạc Xuyên hỏi, lấy hiểu biết của hắn về Tần Ngôn, hơn nữa trước đó nói phải đến kinh thành, biểu hiện khác thường kia của Tần Ngôn, đại khái có thể đoán được hẳn là trước đây đối phương từng sống ở kinh thành.

 

Hai cha con sống cùng nhau nhiều năm như vậy, Tần Lạc Xuyên cũng biết năng lực kinh tế của Tần Ngôn, nếu trước đây ông từng sống ở kinh thành thật, vậy thì có nhà ở đây cũng là tình huống bình thường.

 

"Là một tòa trạch viện năm sân nối liền, địa chỉ ở phố Đông". Thương Thanh Nguyệt đã khiếp sợ đến không biết nên biểu đạt như thế nào.

 

Qua một lúc, thấy vẻ mặt của phu quân nhà mình vẫn mờ mịt như cũ, mới nhớ đến phu quân chưa đến kinh thành, cũng không biết rõ bố cục ở kinh thành, bèn chậm rãi giải thích, "Kinh thành cũng giống như trấn trên, người sống ở mỗi một khu vực phần lớn đều là một tầng lớp cố định, phố Tây tốt xấu lẫn lộn, phố Bắc là chỗ ở của người bình thường, phố Nam là quan lớn, quý nhân và phú thương".

 

"Hoàng cung ở phố Đông, ngoài hoàng cung ra, phố Đông chỉ có phủ đệ của vương công quý tộc, người khác đều không có tư cách vào ở".

 

Tần Lạc Xuyên nghe vậy, có gì đó lóe lên thật nhanh trong đầu, chỉ là quá nhanh, còn chưa kịp bắt lấy, đã lướt qua.

 

Thương Thanh Nguyệt thấy phu quân nhà mình miệng hơi mở ra, hai mắt mờ mịt không biết dừng ở nơi nào, hiển nhiên cũng khiếp sợ.

 

Nhịn không được sâu kín hỏi, "Đến cùng cha có thân phận gì?".

 

"Ta cũng không biết". Tần Lạc Xuyên lắc đầu nói, "Lúc ta biết cha, hẳn là ông mới vừa đến trấn Vũ Khê không lâu, rõ ràng không thiếu tiền lại một mình sống trong núi, rất nhiều chuyện đều không biết làm, cuộc sống là một mớ lộn xộn, ngay cả cơm cũng không biết nấu, nhưng lại kén ăn, cho nên ăn nhiều nhất chính là các loại món nướng thịt thú rừng".

 

"Cha biết nướng thịt thú rừng?". Thương Thanh Nguyệt kinh ngạc nói.

 

Người ngay cả cơm cũng không biết nấu lại có thể biết nướng thịt thú rừng, chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của Thương Thanh Nguyệt, phải biết rằng phần lớn thịt thú rừng rất nặng mùi, nếu xử lí không tốt, rất khó nấu ngon.

 

"Biết, hơn nữa nướng rất khá". Tần Lạc Xuyên nói, "Chỉ là về sau lại biết ta biết nấu ăn, ông cũng không nướng thêm lần nào nữa".

 

Thương Thanh Nguyệt nghe vậy càng nghi hoặc, trước đây y đã từng nghi ngờ, cha có thể là công tử thế gia bởi vì nguyên nhân nào đó mà chạy khỏi gia tộc hay không, bởi vì cho dù là cách nói năng, hay là khí chất, cha cũng ưu tú hơn những công tử thế gia y từng gặp ở kinh thành rất nhiều, chẳng qua khiến người khó hiểu chính là, cho dù là công tử thế gia, với tư cách là song nhi, thì phải biết nấu ăn và việc may vá, nhưng ở những mặt này cha giống như hoàn toàn chưa từng học.

 

Chồng chồng hai người cho dù thảo luận như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng biết kết quả, cần gì phải lãng phí tinh thần.

 

Vì thế Tần Lạc Xuyên nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu cha đưa em khế nhà và ngọc bội, chờ sau khi chúng ta vào nhà ở, nên biết thì cuối cùng vẫn sẽ biết thôi".

 

Nếu phố Đông chỉ có vương công quý tộc có thể sinh sống, một tòa trạch viện lớn như vậy ở nơi đó, chung quy sẽ có người biết chủ nhân là ai.

 

Đột nhiên Tần Lạc Xuyên cảm thấy, bản thân sống lại đến nơi này, có lẽ đã thật sự gặp được ô dù trong truyền thuyết.

 

Thương Thanh Nguyệt nghe vậy trừng mắt liếc nhìn Tần Lạc Xuyên một cái, nói, "Ngọc bội và khế nhà vẫn là phu quân giữ đi".

 

Hai cái này đều quá quý giá, nhất là ngọc bội, Thương Thanh Nguyệt cảm thấy, vẫn là để phu quân giữ thích hợp hơn.

 

Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một lát, nói, "Vậy ta giữ ngọc bội, khế nhà vẫn là em cầm đi".

 

Chủ yếu là vẫn chưa biết thân phận của Tần Ngôn và ý nghĩa của ngọc bội, cho nên trước tiên thu vào vẫn thỏa đáng hơn.

 

Từ khi bắt đầu quản lí quán trà, Thương Thanh Nguyệt đã phát hiện, không biết là phu quân cố ý hay vô tình, luôn giao hết khế nhà khế đất cho y giữ.

 

Lần này cũng giống như vậy, nên không tiếp tục từ chối.

 

Đi thuyền gần một tháng, cách kinh thành càng gần, thời tiết càng lạnh, nhưng cũng may vẫn luôn không có tuyết rơi.

 

Trong khoảng thời gian ở trên khoang thuyền này, Tần Lạc Xuyên ngoài ôn tập sách vở ra, chính là chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Thương Thanh Nguyệt, không chỉ ba bữa cơm một ngày đều phải do hắn tự mình phụ trách, mà còn có trái cây và đồ ăn vặt mỗi ngày.

 

Có những thứ có thể để lâu, có vài thứ thì không được, những thứ không thể để lâu, đều là khi thuyền cập bến bổ sung nhu yếu phẩm, Tần Lạc Xuyên đi xuống mua.

 

Vào đông vốn hiếm hoa quả, giá cả đương nhiên cao, nhưng chỉ cần nhìn được thứ thích hợp, Tần Lạc Xuyên đều là mắt cũng không chớp một cái mua ngay, sợ khoảng thời gian trên thuyền này, vitamin Thương Thanh Nguyệt hấp thu vào không đủ.

 

Ngoài chuyện này ra, bất kể trời lạnh thế nào, mỗi ngày hắn đều sẽ quấn Thương Thanh Nguyệt đến kín mít, dẫn lên boong thuyền hít thở không khí trong lành.

 

Mặc dù phòng trong khoang thuyền không nhỏ, nhưng cả ngày ở lại bên trong cũng ngột ngạt, bởi vậy lên boong thuyền hóng mát, ngược lại trở thành hoạt động Thương Thanh Nguyệt mong chờ nhất mỗi ngày.

 

Phong cảnh hai bên bờ sông không ngừng biến hóa, cộng thêm phu quân giảng giải phong tục tập quán, mỗi lần Tần Lạc Xuyên đều phải thúc giục, Thương Thanh Nguyệt mới bằng lòng trở lại khoang thuyền, sau đó còn không ngừng tiếp tục quấn lấy để Tần Lạc Xuyên kể chuyện cho y nghe.

 

Mấy thứ này bản thân Tần Lạc Xuyên cũng chưa từng trải qua, không biết thật giả, đều là đọc được trong mấy cuốn tạp thư và du kí, Thương Thanh Nguyệt lại nghe đến say mê.

 

Có Tần Lạc Xuyên cẩn thận chăm sóc, cộng thêm tâm trạng thoải mái, một tháng sinh hoạt trên thuyền, Thương Thanh Nguyệt không những không có không khỏe, ngược lại còn đẫy đà hơn không ít.

 

Ngày đó đến kinh thành, trời âm u, dường như sắp có tuyết rơi.

 

Sau khi thuyền dừng hẳn ở bến, quản sự tiến lên hỏi, "Tần công tử dừng chân ở đâu, ta bảo người đưa hai người qua đó".

 

Tần Lạc Xuyên nói, "Các ngươi còn phải đi giao hàng, nên không làm phiền nữa, tự bọn ta đi qua là được".

 

Bên cạnh bến tàu cũng có xe ngựa chở hàng giao hàng, tuy rằng đồ vật hắn và Thương Thanh Nguyệt mang theo không ít, nhưng gọi thêm mấy chiếc xe ngựa, một chuyến là có thể kéo xong.

 

"Không phiền". Quản sự cười nói, "Cửa hàng trong kinh của bọn ta cũng ở gần đây, hơn nữa là bọn họ trực tiếp đến đây lấy hàng, phần lớn các anh em đều đang nhàn rỗi đây".

 

Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một chút nói, "Vậy ta đi gọi mấy chiếc xe ngựa, đến lúc đó làm phiền mọi người hỗ trợ dọn hành lí, lại tìm thêm vài người nữa, theo xe đưa ta về chỗ ở".

 

Mặc dù dễ tìm xe ngựa, nhưng bọn hắn nhiều đồ như vậy, vẫn là thêm vài người của mình trông chừng mới không dễ thất lạc đồ vật.

 

"Được, không thành vấn đề". Chưởng sự sảng khoái trả lời.

 

Lúc ở trên thuyền, Tần Lạc Xuyên đã thương lượng với Thương Thanh Nguyệt, mặc dù không biết tòa trạch viện Tần Ngôn cho bọn họ kia là tình huống gì, nhưng cuối cùng hai người vẫn phải vào ở, dứt khoát đưa đồ qua trước, cho dù trạch viện bỏ hoang, cũng tốt hơn tới tới lui lui nhiều lần dọn đến quán trọ rồi lại dọn về tòa nhà.

 

Thật ra hoàn toàn là Tần Lạc Xuyên suy nghĩ quá nhiều, biết bọn họ muốn đến phố Đông, nhóm xa phu đánh xe đã suýt chút nữa cúi người dập đầu, nào còn dám động vào đồ của bọn họ.

 

Bốn chiếc xe ngựa chất đầy đồ vật hai người Tần Lạc Xuyên mang đến, dừng lại trước cửa trạch viện, tuy rằng đã tưởng tượng qua vô số lần, nhưng đến khi nhìn thấy đại viện quyền quý cùng với hai chữ Tần Phủ vô cùng lớn trên bảng hiệu, Tần Lạc Xuyên vẫn là nhịn không được hoài nghi có phải chính mình tìm sai chỗ không.

 

Hơn nữa mặc dù cổng lớn trạch viện đóng chặt, nhưng trên cổng sạch sẽ, không có dấu hiệu bỏ hoang, rõ ràng là có người thường xuyên quét dọn chăm sóc, hơn nữa Tần Ngôn chỉ cho bọn họ khế nhà, nhưng không cho chìa khóa.

 

Dưới ánh mắt cũng đang nghi hoặc của Thương Thanh Nguyệt, Tần Lạc Xuyên nói, "Ta đến gõ cửa xem thử trước".

 

Một đám người cứ như vậy vây quanh ở cửa chờ, cũng may lúc này không có ai đi ngang qua phía trước, bằng không mấy chiếc xe ngựa dừng nơi này, đã chắn lối đi của người ta.

 

Quả nhiên giống suy đoán của Tần Lạc Xuyên vậy, trong nhà có người, sau khi hắn gõ cửa một lát thì có người đến mở cửa.

 

Ông lão tinh thần quắc thước, ánh mắt lướt nhanh một vòng phía ngoài cửa, cuối cùng dừng ở trên người Tần Lạc Xuyên, hỏi, "Xin hỏi công tử là?".

 

Tần Lạc Xuyên nói, "Kẻ hèn này Tần Lạc Xuyên, cha ta Tần...".

 

"Tiểu thiếu gia?". Tần Lạc Xuyên còn chưa nói hết câu đã bị ông lão ngắt lời.

 

"Ngài... biết ta?". Tần Lạc Xuyên bị động tác đột nhiên bước ra bậc cửa đến gần của ông lão làm hoảng sợ, có chút chần chừ hỏi.

 

Ông lão trả lời, "Mấy ngày trước thiếu gia đã truyền tin tới, nói mấy ngày nữa ngài sẽ dẫn theo phu lang lên kinh đi thi, dặn dò lão nô chỉnh đốn lại trạch viện, mấy ngày nay lão nô còn đang ngóng trông tiểu thiếu gia ngài đây".

 

"Cha, ông ấy... mà thôi". Tần Lạc Xuyên nói đến một nửa, thì lập tức rút lại, nếu Tần Ngôn che giấu thân phận với hắn, vậy hắn cũng không nên tìm người khác hỏi, hơn nữa hắn có linh cảm, không bao lâu nữa hắn sẽ biết hết thảy.

 

Liếc nhìn Thương Thanh Nguyệt còn đang chờ trên xe ngựa, Tần Lạc Xuyên hỏi, "Bây giờ bọn ta có thể đi vào không?".

 

"Tuy rằng lão nô biết tiểu thiếu gia ngài sắp đến, nhưng trước đây lão nô chưa bao giờ gặp ngài". Ông lão cười cười nói, "Hẳn là thiếu gia có cho ngài tín vật nhỉ, có thể để lão nô nhìn một cái không".

 

Khế đất giao cho Thương Thanh Nguyệt giữ, Tần Lạc Xuyên không muốn để y đi tìm, nên dứt khoác nương theo tư thế lấy đồ vật, lấy ngọc bội trong không gian ra, đưa đến trước mặt ông lão hỏi, "Cái này có thể chứ?".

 

Ông lão thấy thế sắc mặt thay đổi một chút, luôn miệng nói, "Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể".

 

Sau khi dọn hết đồ vật vào trong nhà, lúc Tần Lạc Xuyên đi trả tiền cho mã phu, mới biết được ông lão đã trả xong từ lâu, nên lại lấy chút tiền thưởng một ít cho tiểu nhị giúp đỡ.

 

Lúc về, ông lão đã gọi tất cả người hầu trong nhà đến đại sảnh, chờ giới thiệu cho Tần Lạc Xuyên.

 

Tần Lạc Xuyên thế mới biết, ông lão là quản sự Tần Ngôn để lại tòa trạch viện này, tên là Lý Phúc, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt bèn dứt khoát gọi ông là chú Phúc, Lý Phúc nghe xong cảm thấy xưng hô như vậy không ổn, nhưng chung quy không lay chuyển được Tần Lạc Xuyên, cứ như vậy mà quyết định xong.

 

Trừ ông ra, trạch viện còn có bốn nha hoàn thô sử phụ trách vẩy nước quét nhà, hai đại nha hoàn, cùng với một tiểu tư thiếp thân, một đầu bếp, hai tạp dịch, tổng cộng mười người.

 

"Ban đầu trong nhà chỉ có hai tạp dịch phụ trách vẩy nước quét nhà". Chú Phúc nói, "Những người khác đều là sau khi nhận được thư thiếu gia gửi, lão nô mới sắp xếp".

 

Nói xong chú Phúc đưa cho Tần Lạc Xuyên khế bán mình trong tay, nói, "Đây là khế bán mình của bọ họ, nếu tiểu thiếu gia cảm thấy không đủ nhân thủ, lão nô lại đi tìm thêm mấy người về".

 

Nha hoàn và người hầu chú Phúc chuẩn bị, gần như có thể thảo mãn tất cả nhu cầu của hai người Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt, chỉ là nhìn mấy tờ khế bán mình mỏng nhẹ trên tay, Tần Lạc Xuyên chỉ có một suy nghĩ, tiền mua những người này đến từ đâu, có cần trả lại không?

 

Tiền dư trong tay hắn đủ trả tiền bán mình của những người này không, còn có tiền công sau này của bọn họ nữa, cũng sẽ không ít nhỉ?

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tần – nghèo nhất nhà – Lạc Xuyên: Tôi cũng đã từng dốc lòng muốn nuôi gia đình!!!

Bình Luận (0)
Comment