Chương 052 – Quỳnh Lâm Yến
Có thái giám tìm tới, nói cho bọn họ tiệc rượu sắp đến giờ bắt đầu, Tần Lạc Xuyên còn trong trạng thái bị suy đoán của bản thân làm khiếp sợ, vẫn là Dương Hi kéo hắn một cái, mới kịp phản ứng lại, vội vàng thu lại tâm trạng, đi theo thái giám phía trước đến trung tâm ngự hoa viên.
Tham gia Quỳnh Lâm Yến ngoài những Tiến sĩ tân khoa như bọn họ ra, còn có giám khảo thi Hội và giám khảo thi Đình.
Nhóm Tiến sĩ đều có chỗ ngồi cố định của chính mình, xếp theo tên trong thi Đình, lại phân chia hai hàng trái phải, Tần Lạc Xuyên là hạng nhất, Ôn Thời Yến là hạng ba, Dương Hi hạng bảy, đều là số lẻ, cho nên chỗ ngồi của ba người cách nhau cực gần.
Hoàng thượng vẫn chưa đến, đương nhiên bọn họ không thể ngồi xuống, chỉ có thể tụm năm tụm ba ngắm hoa luận văn, ngâm thơ làm câu đối.
Quỳnh Lâm Yến ngoài tiệc rượu Hoàng thượng ban thưởng cho nhóm Tiến sĩ ra, còn là thời cơ rất tốt để mọi người thể hiện tài năng, cho dù Hoàng thượng và các vị đại thần còn chưa tới, nhưng nhóm Tiến sĩ đều đã thể hiện thật tốt.
Bởi vì chuyện mẫu đơn vừa rồi, Tần Lạc Xuyên và Dương Hi đều có tâm sự, Ôn Thời Yến lại suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể lấy một gốc mẫu đơn về, nhất thời ba người đều không nói chuyện.
Cho dù những người kia muốn đến đây bắt chuyện, nhưng nhìn ba người bọn họ tụ tập cùng nhau dáng vẻ lại như quả hồ lô héo, đều lui về hết.
Một lát sau, cách đó không xa có nội thị hô to, "Hoàng thượng giá đáo".
Tần Lạc Xuyên đang suy nghĩ chuyện của mình, nhất thời không kịp phản ứng, vẫn là Dương Hi kéo hắn một cái, mới vội vàng quỳ xuống theo mọi người, đồng loạt hành lễ.
"Các khanh bình thân". Hoàng thượng nhàn nhạt nói.
"Tạ Hoàng thượng". Sau khi mọi người dập đầu tạ ơn, thì cúi đầu nhìn Hoàng thượng và các vị đại thần phía sau ông lướt qua chính giữa, đi đến ghế đằng trước.
Chờ sau khi bọn họ ở phía trước đứng yên, chúng Tiến sĩ mới xoay người theo, đứng quay về phía Hoàng thượng.
Lúc này Tần Lạc Xuyên mới phát hiện, ngoài Ninh Vương ra, bên cạnh Hoàng thượng còn có hai chàng trai hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đang đứng, diện mạo cũng có vài phần giống Hoàng thượng, hẳn là hoàng tử.
Vị trí của nhóm quan viên thì lui về phía sau một chút, ánh mắt của Tần Lạc Xuyên quét qua trên người bọn họ, sau khi ý thức được gì đó, lại cẩn thận nhìn lướt qua một lần nữa, mới thật sự xác nhận, bốn giám khảo và mười tám đồng giám khảo khi thi Hội, trừ vị dừng một lúc lâu trước phòng thi của hắn ra kia, những người khác đều ở đây.
Chỉ có một người kia, không biết vì nguyên nhân gì không đến Quỳnh Lâm Yến.
Trí nhớ của hắn đối với mặt người còn tốt hơn văn chương sách vở nhiều, chỉ cần gặp qua một lần thì sẽ nhớ rõ, huống chi dưới loại tình huống có một chút kí ức đặc biệt này, làm sao có thể nhớ lầm.
Chẳng qua là còn chưa đợi hắn nghĩ nhiều, đã nghe Hoàng thượng nói, "Ban chỗ ngồi".
Chờ Hoàng thượng, Ninh Vương, còn có các hoàng tử đều ngồi xuống, mọi người mới lần lượt ngồi xuống theo.
Tần Lạc Xuyên là Trạng nguyên, chỗ ngồi ở trước nhất trong nhóm Tiến sĩ, đương nhiên vị trí cũng cách Hoàng thượng gần nhất.
"Vừa rồi lúc trẫm chưa đến, các khanh có thu hoạch gì ở ngự hoa viên không". Hoàng thượng chậm rãi hỏi.
Hoàng thượng cũng đã đặt câu hỏi, mọi người nào có thể bỏ lỡ cơ hội thể hiện tài học của mình này, ai cũng mong đợi có thể ở Quỳnh Lâm Yến được Hoàng thượng khen ngợi, để Hoàng thượng có thể nhớ kĩ mình, từ đó đường làm quan thuận lợi, một bước lên mây.
Mặc dù vội vã thể hiện, nhưng tác phong cũng rất quan trọng, bởi vậy cũng không ai giành trả lời, chỉ có một vị học sinh đứng ra cung kính nói, "Bẩm Hoàng thượng, vừa rồi thán phục trước cảnh đẹp của ngự hoa viên, học sinh đã cùng Dung công tử làm một cặp câu đối".
Tần Lạc Xuyên biết người này, Đồng Tiến sĩ xuất thân, hạng mười hai thi Đình.
Dung Tư Viễn là Bảng nhãn lần này, lại được Hoàng thượng bổ nhiệm, chắc chắn Hoàng thượng có ấn tượng, người kia thì không chắc, vừa nghe hắn nói như vậy, hơi động não một chút, cũng biết là có ý tứ gì, chẳng qua là muốn mượn danh hiệu Dung Tư Viễn, cũng lộ mặt một chút trước Hoàng thượng.
Có điều nghe người kia và Dung Tư Viễn là bạn tốt, thì cũng không khó hiểu.
Bọn họ cũng đã nhìn ra, Hoàng thượng sao có thể không rõ, chỉ là ông cũng không để ý những chi tiết nhỏ này, chỉ nói, "Nói nghe một chút".
Người nọ thoáng nhìn qua Dung Tư Viễn, Dung Tư Viễn hiểu ý của hắn, cũng theo đó đứng ra cung kính nói, "Tinh hoa ngàn đời gói trong đá".
Đợi Dung Tư Viễn đọc xong vế trên, người kia mới nói tiếp vế dưới, "Bốn mùa xuân thắm mãi sắc hoa".
(Note: 奇石尽含千古秀 - 好花长占四时春 nghĩa: Những hòn đá kì lạ đều chứa đựng vẻ đẹp ngàn đời – Những đóa hoa đẹp giữ cho bốn mùa mãi như xuân. Tìm không thấy bản dịch thơ của 2 câu này nên tự chế, thấy sai nghĩa thì mọi người hoan hỉ bỏ qua nha)./.
"Không tồi". Hoàng thượng gật đầu một cái nói, "Ban thưởng".
Nói xong thì có thái giám nâng khay hoa văn mây đưa cho hai người vật ban thưởng.
Có bọn họ đi đầu mở ra việc này, các học sinh còn lại càng thêm hăng hái, nhất thời trong ngự hoa viên toàn là dáng vẻ các học sinh thể hiện tài học, ngâm thơ đối câu, thậm chí còn vẽ tranh đánh đàn.
Nếu Hoàng thượng thấy thích, thì sẽ ban thưởng một ít đồ vật.
Dương Hi cũng nhân cơ hội làm một bài thơ, được ban thưởng một miếng ngọc bội.
Tần Lạc Xuyên am hiểu nhất không phải làm thơ đối câu, lại thêm trong lòng có việc, nên cũng không tham gia.
Mãi đến khi có người hỏi, "Trạng nguyên lang vẫn luôn không tập trung, chưa từng viết lấy một câu một chữ, là do không quen loại hoàn cảnh này sao?".
Sau khi đến kinh thành, tuy rằng đang bận chăm chỉ học tập, nhưng cách một khoảng thời gian Dương Hi sẽ đi ra ngoài tụ tập với những học sinh khác trong chốc lát, Tần Lạc Xuyên lại rất ít khi đi, bởi vậy dù có quen biết, nhưng cũng không thân, sẽ bị người khác ghen ghét cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là trong lời nói của người này mặc dù có ý quan tâm, nhưng dụng ý ẩn sau lời nói lại thật sự hiểm ác, nếu Tần Lạc Xuyên ngay cả hoàn cảnh thế này cũng không thích ứng được, sau này làm sao có thể làm quan.
Lời gã vừa hỏi xong, nhóm Tiến sĩ vốn đang vội vàng thể hiện chính mình đồng loạt dừng lại, ngay cả Hoàng thượng và Ninh Vương ngồi đằng trước cũng quay đầu nhìn về phía Tần Lạc Xuyên.
"Lời này của anh Phạm sai rồi, Quỳnh Lâm Yến là bữa tiệc mà trong lòng chúng học sinh thiên hạ muốn tham gia nhất, sao ta có thể không quen". Tần Lạc Xuyên nhẹ nhàng trả lời, cũng không bào chữa cho sự lơ đãng vừa rồi của mình, "Còn về lơ đãng mà anh Phạm nói, chẳng qua là hôm qua nhà ta mới vừa sinh con trai, trong lòng có chút nhớ mong mà thôi...".
Tần Lạc Xuyên cũng không thể nói lúc nãy hắn đang nghi ngờ cha mình có quan hệ với hoàng gia, chỉ có thể kéo con trai vừa chào đời của mình ra làm lá chắn, mặc dù hắn cũng nhớ mong con trai không sai, nhưng trong lòng vẫn lặng lẽ nói một câu xin lỗi với con trai.
Phạm Lập Huy vốn muốn tìm cớ để gây sự, không nghĩ đến hắn lại có thể nói như vậy, sửng sốt một chút mới nói, "Hóa ra là anh Tần nhớ mong con trai mới chào đời trong nhà à".
Ngừng một chút gã lại nói, "Có điều học sinh chúng ta chí ở bốn phương, sao có thể vì con nhỏ trong nhà mà ngay cả Quỳnh Lâm Yến cũng lơ đãng chứ".
Tần Lạc Xuyên nghiêm mặt nói, "Có câu nói, người làm quan yêu dân như con, học sinh chúng ta nếu như ngay cả con trai của mình còn không nhớ mong, ngày nào đó làm quan rồi, còn có thể làm được chuyện thật lòng yêu quý bá tánh sao".
"Trạng nguyên lang nói có lí". Người nói chính là Thái tử ngồi bên cạnh Hoàng thượng, mặc dù hắn cũng lòng mang nghi ngờ đối với thân phận của Tần Lạc Xuyên, nhưng gã Phạm Lập Huy này là người của Tứ Hoàng tử, chỉ vì không để Tứ Hoàng tử thoải mái, hắn cũng không ngại đứng ra nói giúp Tần Lạc Xuyên một câu.
Thái tử ngồi bên cạnh Hoàng thượng, khi hắn nói chuyện, những người còn lại đương nhiên đều nhìn qua hắn, Phạm Lập Huy cũng không ngoại lệ, chẳng qua khi người khác không chú ý, gã không dấu vết trao đổi ánh mắt với Tứ Hoàng tử bên cạnh, sau đó chắp tay nói, "Là ta manh động rồi".
Nếu Thái tử đã nói có lí, một Tiến sĩ tân khoa như gã, đương nhiên sẽ không nói lời này không đúng, chỉ có thể nói bản thân manh động, vẫn như cũ giữ vững lập trường trước đó của mình.
Đối với loại chuyện gia đình hay dân chúng này, mỗi người đều có cái nhìn của chính mình, Phạm Lập Huy cảm thấy nên là chí tại bốn phương, đương nhiên cũng sẽ đạt được tán thưởng của một nhóm người.
Vốn dĩ đề tài này sẽ cho qua như thế, chẳng qua là Ninh Vương vẫn luôn chán chường, cảm thấy những Tiến sĩ này còn không thú vị bằng ly rượu trong tay mình đột nhiên ngồi ngay ngắn, hỏi, "Vợ Trạng nguyên lang hôm qua sinh con trai thật à?".
Tiếp xúc vài lần với Ninh Vương, đối phương cho dù là cố ý hay vô tình, đều giúp hắn, Tần Lạc Xuyên không cho rằng lúc này Ninh Vương sẽ bắt lỗi hắn, bởi vậy cung kính nói, "Bẩm Ninh Vương điện hạ, con trai học sinh thật sự chào đời vào lúc chạng vạng hôm qua".
Ninh Vương nghe xong quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, nói, "Hoàng huynh, nhiều năm như vậy ta vẫn là lần đầu tiên gặp được chuyện vui như thế đó, buổi sáng mới đoạt giải nhất kim bảng ở điện Thái Hòa, diễu phố trở về lại mừng đón quý tử".
Ngừng một chút ông lại nói, "Ngày nào đó lúc Trạng nguyên lang làm tiệc đầy tháng, bổn vương nhất định phải đến uống một chén, dính một chút không khí vui mừng mới được".
Tần Lạc Xuyên vội vàng hành lễ nói, "Nếu Ninh Vương điện hạ có thể hạ cố đến chơi, nhà tranh của học sinh thế nào cũng rực sáng".
Lời này của Ninh Vương đã làm không ít người nhìn về phía Tần Lạc Xuyên bằng ánh mắt ghen ghét, nào ngờ Hoàng thượng cũng nói theo, "Đúng là chuyện vui khó gặp".
Nói xong lại phân phó nội thị bên cạnh, "Ban thưởng một đôi ngọc như ý, là đôi hôm trước trẫm có được".
Tần Lạc Xuyên vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Trước Quỳnh Lâm Yến, Phủ Nội Vụ đã chuẩn bị xong vật phẩm Hoàng thượng sẽ ban thưởng cho nhóm Tiến sĩ tân khoa, trong đó cũng có ngọc như ý, Hoàng thượng lại bảo người lấy một đôi ông mới có được hôm qua kia ban thưởng cho Tần Lạc Xuyên, hành động này không chỉ khiến Tiến sĩ tân khoa ở đây mà ngay cả không ít quan viên cũng không nhịn được mà ghen ghét.
Thái tử và Tứ Hoàng tử cũng có ý nghĩ của mình, chẳng qua là Thái tử vừa mới nói giúp Tần Lạc Xuyên, cho dù có muốn làm hành động khác cũng không thích hợp, bởi vậy chỉ cầm ly rượu trước mặt lên, uống rượu rồi chờ Tứ Hoàng tử hành động.
Đôi ngọc như ý Hoàng thượng mới có được ngày hôm trước kia Thái tử và Tứ Hoàng tử đều đã nhìn qua, cho dù là chất ngọc hay là tay nghề điêu khắc, đều rất được Tứ Hoàng tử yêu thích, thậm chí gã đã nghĩ tới chờ mấy ngày lại tìm một cơ hội hỏi xin phụ hoàng, không nghĩ tới hôm nay đã bị ban thưởng cho người khác, hơn nữa còn là Tần Lạc Xuyên.
Gã không nhịn được đưa mắt về một nơi nào đó phía dưới lặng lẽ ra hiệu.
Một lát sau thì thấy một vị đại nhân ngồi ở bàn trên nói, "Nghe nói Trạng nguyên lang không chỉ viết được lời văn như gấm thêu hoa, mà tài nấu nướng lại càng xuất sắc, ở trong nhà thường xuyên vì phu lang rửa tay hầm canh, không biết ngày nào đó ta và các đồng liêu có cơ hội nếm thử tay nghề của Trạng nguyên lang hay không".
Dương Hi nghe vậy suýt chút nữa tức giận nhảy dựng lên, mặc dù lúc ở trấn Vũ Khê, thỉnh thoảng anh cũng sẽ bảo Lâm Phong xuống bếp nấu cơm cho mọi người đỡ thèm, hơn nữa tay nghề của Lâm Phong tốt thật, nhưng ở nơi này bị vị đại nhân kia dùng giọng điệu như vậy nói ra, giống như đang nói Lâm Phong và đầu bếp chẳng khác gì nhau.
Nhưng bọn họ bên này còn chưa ai nói chuyện, Ninh Vương đã kinh ngạc nói, "Tài nấu nướng của Trạng nguyên lang rất xuất sắc?".
Nghĩ đến suy đoán trước đó của mình, thời điểm Tần Lạc Xuyên trả lời câu hỏi của Ninh Vương, dư quang nhìn về phía Hoàng thượng, thấy ông quả nhiên cũng đang chờ mình trả lời, thì cười nói, "Trước đây gia cảnh học sinh bần hàn, không mời nổi người hầu, trong nhà lại chỉ có hai người ta và cha, cha bởi vì nguyên nhân thân thể, không thích hợp ở lại nhà bếp trong thời gian dài, bởi vậy vẫn luôn là học sinh nấu cơm".
"Phu lang của học sinh hiền lương cần mẫn, từ sau khi gả cho ta, tất cả việc vặt trong nhà đều là y làm, chỉ là sau đó nghĩ y mang thai vất vả, học sinh cũng sẽ chia sẻ một ít".
Nói đến đây, hắn ngừng một chút, mới tiếp tục nói, "Hơn nữa cha học sinh rất thích mấy thứ đồ ăn học sinh làm, vì thế cứ cách một đoạn thời gian, học sinh sẽ nấu một lần cho cha ăn".
Sau khi nói xong những lời này, Tần Lạc Xuyên cẩn thận quan sát sắc mặt của Ninh Vương và Hoàng thượng, thấy trong mắt hai người bọn họ đều có thương tiếc chợt lóe qua, thì càng thêm chắc chắn suy đoán trước đó của mình.
Lúc này mới quay đầu nhìn về phía quan viên nói chuyện trước đó, nói, "Nếu như Lưu đại nhân thật sự muốn biết tay nghề của hạ quan như thế nào, mấy tháng sau phu lang của hạ quan sẽ mở một quán trà ở kinh thành, bên trong có không ít công thức nấu ăn đều là hạ quan nghiên cứu ra, đến lúc đó hoan nghênh Lưu đại nhân đến cổ vũ".
Dương Hi nghe vậy suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, thầm nghĩ Lâm Phong không hổ là Lâm Phong, nấu cơm cho cha là vì đạo hiếu, từ nay về sau e là sẽ không có ai có thể lấy chuyện trước đây hắn thường xuyên xuống bếp, còn tốn tâm tư nghiên cứu các loại món ăn ra nói.
Hơn nữa quán trà của em dâu còn chưa mở, Lâm Phong ở Quỳnh Lâm Yến ngay trước mặt Hoàng thượng và chúng quan viên trực tiếp mời Lưu đại nhân đến cổ vũ, sau này khai trương, chắc chắn không lo chuyện buôn bán.
"Không biết có những món ăn đặc biệt gì?". Ninh Vương hỏi, "Đến lúc đó bổn vương cũng phải đi nếm thử xem, đồ ăn có thể được cha Trạng nguyên lang yêu thích đến cùng có hương vị thế nào".
Tần Lạc Xuyên cười hỏi, "Trong đó có một món gà rừng nướng, đó là món cha thích nhất".
Gà rừng nướng đương nhiên không phải món Tần Ngôn yêu thích nhất, nhưng lại là món ăn duy nhất Tần Ngôn biết nấu khi Tần Lạc Xuyên vừa quen biết Tần Ngôn, Tần Lạc Xuyên tin tưởng, trong này nhất định có ý nghĩa của nó, hơn nữa hắn cũng không coi là nói dối, trước khi hắn làm ra rất nhiều món ăn mới mẻ sau này, gà rừng nướng đúng là món ăn Tần Ngôn thích nhất lúc ấy.
"Gà rừng nướng à". Hoàng thượng nghe vậy ánh mắt trở nên xa xăm, "Trẫm cũng đã từng làm, không nghĩ tới chỉ chớp mắt cũng đã qua hơn hai mươi năm, khi đó theo Tiên hoàng chinh chiến, trẫm dẫn theo các hoàng đệ bị tách ra, bị nhốt trong núi, ba người rất nhiều ngày không ăn gì, sau đó bắt được một con gà rừng, lại không có cách làm khác, chỉ có thể dùng lửa nướng, kết quả suýt chút nữa nướng khét hết".
"Nếu như trẫm nhớ không lầm, hẳn là ở trong núi cách quê nhà của Tần ái khanh không xa, sợ gặp được quân địch, trẫm và các hoàng đệ cũng không dám tùy tiện rời núi, mấy ngày liên tục chỉ có thể ăn gà rừng đỡ đói, mới có thể chờ được viện quân tìm tới".
Đương kim thánh thượng là Hoàng đế khai quốc đời hai của Đại Viêm, lúc trước khi Tiên đế dẹp nam đánh bắc, Hoàng thượng đã thành niên, hơn nữa sau đó còn tự mình dẫn quân chinh chiến, hết sức dũng mãnh.
Chỉ là không biết những việc này trong lời của Hoàng thượng đã xảy ra khi nào, trước kia Hoàng thượng chưa từng nói qua, chúng đại thần và hoàng tử nhất thời đều không nói chuyện.
Dưới hoàn cảnh yên tĩnh, Tần Lạc Xuyên rõ ràng nghe được tiếng Dương Hi bên cạnh nhỏ giọng hỏi, "Hoàng thượng ngoài Ninh Vương ra còn có anh em khác sao?".
Ôn Thời Yến nhẹ nhàng gật đầu với anh, ý bảo về sau lại nói.
Tần Lạc Xuyên cũng khiếp sợ, không, phải nói hắn mới là khiếp sợ nhất, trước đây hắn đã nghi ngờ Tần Ngôn có phải có quen biết Hoàng thượng và Ninh Vương hay không, hơn nữa Tần Ngôn có thể là hoàng tộc, chỉ là không nghĩ tới lại sẽ là kiểu quan hệ này.
Khiếp sợ, đồng thời cũng khó hiểu, trước đó khi hắn nói trong nhà bần cùng, không mời nổi người hầu, Hoàng thượng và Ninh Vương rõ ràng là đau lòng, nhưng vì sao cha ở lại trong núi nhiều năm như vậy, bọn họ lại chẳng quan tâm.
Mọi người đều không biết phải tiếp lời như thế nào, đều nhìn về phía Ninh Vương.
Ninh Vương cũng vừa phục hồi lại tinh thần từ trong hồi ức, thấy thế lau lau khóe mắt nói, "Bây giờ nhớ lại, mấy con gà rừng mà hoàng huynh nướng năm đó, lại là món thịt gà ngon nhất thần đệ từng ăn trong kí ức".
Hoàng thượng nghe vậy khẽ mắng, "Mấy ngày trước đây ngươi vừa mới nói món gà hầm tổ yến trẫm ban cho ngươi kia ăn ngon nhất".
Ninh Vương nói, "Nhưng vẫn không ngon bằng gà rừng nướng năm đó hoàng huynh cho thần đệ".
"Theo trẫm thấy là ngươi muốn gà rừng thôi". Hoàng thượng nói, "Vậy ngày mai bảo Ngự Thiện Phòng nướng cho ngươi năm mươi con đưa đến phủ đi".
Ninh Vương: "Thần đệ nào ăn được nhiều như vậy...".
Dưới sự pha trò chọc cười của Ninh Vương với Hoàng thượng, chuyện này được khép lại nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Nhưng mặc kệ là quan viên hay Tiến sĩ ở đây, chỉ cần không phải vô cùng ngu xuẩn, sao có thể không nhìn ra được Hoàng thượng và Ninh Vương đều đang che chở Tần Lạc Xuyên.
Nên không ai tiếp tục tiến lên gây chuyện nữa, chung quy người có thể ngồi ở chỗ này, làm sao có thể thật sự ngu ngốc.
Sau đó nhóm Tiến sĩ tiếp tục cuộc trò chuyện bị cắt ngang trước đó, Tần Lạc Xuyên cũng tìm cơ hội làm một bài thơ, được ban thưởng một tấm ngọc bội, có điều là ngọc bội giống với cái được ban thưởng cho những người khác trước đó, cũng không có gì đặc biệt.
Sau khi ban Ngọ Yến, Hoàng thượng và Ninh Vương có việc rời đi trước, bảo nhóm Tiến sĩ có thể tiếp tục dạo chơi ở ngự hoa viên.
Bởi vì nguyên do Thái tử và Tứ Hoàng tử còn ở đây, cho dù không ở lại trong tiệc rượu, cũng không Tiến sĩ nào rời cung trước, chỉ ở ngự hoa viên đi dạo khắp nơi.
Ôn Thời Yến nhờ một bài thơ, hỏi xin Hoàng thượng ban thưởng hai gốc mẫu đơn, lúc này Hoàng thượng và Ninh Vương vừa rời đi, đã gấp không chờ nổi đứng dậy đi xem hai gốc cây nào có thể thuộc về mình.
Tần Lạc Xuyên và Dương Hi lắc lắc đầu đứng lên theo, nhịn không được cảm khái, cũng chỉ có kiểu công tử thế gia như Ôn Thời Yến, mới có thể vào lúc những Tiến sĩ khác đang vội vàng thể hiện trước mặt Thái tử và Tứ Hoàng tử, lại có thể bị hai gốc mẫu đơn câu đi.
Thời điểm bọn họ cảm khái, lại hoàn toàn quên mất bản thân cũng không ở lại nơi dó, mà lựa chọn cùng đi xem hoa với bạn tốt.
Sau khi ba người đi một đoạn đường, Dương Hi không nhịn được hỏi ra nghi hoặc chưa được giải thích vừa rồi, "Hoàng thượng thật sự còn một người anh em khác hả?".
Ôn Thời Yến nhìn lướt qua xung quanh, thấy gần đây không có người, mới nói, "Ta cũng chỉ là nghe nói, Tiên hoàng và Tiên hoàng hậu còn sinh một song nhi, nhỏ hơn cả Hoàng thượng và Ninh Vương, từ nhỏ đã nhận hết cưng chiều, năm đó lúc Tiên hoàng chinh chiến, song nhi vốn không thể lên chiến trường, nhưng bởi vì ngài ấy ầm ĩ đòi đi, nên do Hoàng thượng và Ninh Vương trực tiếp dẫn theo bên cạnh. Chỉ là từ sau khi Tiên hoàng xưng đế, thì không còn tin tức của vị Đế khanh này, hơn nữa cho dù là Tiên hoàng, hay Hoàng thượng hiện tại và Ninh Vương, cũng chưa từng nhắc đến, e là đã chết trên chiến trường, cho nên ngay cả người biết đến sự tồn tại của ngài ấy, cũng đều không dám nhắc lại, sợ chạm đến chuyện đau lòng của Hoàng thượng, hiện giờ đã qua hai mươi năm, bây giờ rất ít người biết đến sự tồn tại của vị Đế khanh này".
Ôn Thời Yến mới nói xong, một nội thị đã đi đến trước mặt, y vội vàng thu tiếng, Tần Lạc Xuyên và Dương Hi cũng theo đó điều chỉnh tốt biểu cảm gương mặt.
Vốn tưởng rằng nội thị kia chỉ là đi ngang qua, nào biết lúc đi đến bên cạnh Tần Lạc Xuyên, lại hành lễ nói, "Trạng nguyên lang, Hoàng thượng cho mời".
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thạch tẫn hàm thiên cổ tú - 奇石尽含千古秀
Hảo hoa trường chiếm tứ thời xuân - 好花长占四时春
Là một bộ câu đối trong các Diên Xuân ở Cố Cung.