Chương 069 – Sáng lập tập san
Nhìn ánh mắt tràn ngập tò mò của Thương Thanh Nguyệt, Tần Lạc Xuyên cũng không nhử, nói thẳng, "Có thể sáng lập tập san".
Thương Thanh Nguyệt đắn đo nói, "Ý của chàng là nói... viết quy định mới của triều đình vào trong sách?".
Tần Lạc Xuyên gật đầu, "Gần vậy".
Thương Thanh Nguyệt vẫn khó hiểu, "Nhưng như vậy người đọc sách sẽ mua sao?".
Không nói đến muốn phát hành sách vở đã in ấn xong từ kinh thành đến các nơi có bao nhiêu khó khăn, cho dù giải quyết được vấn đề này, thì giá của mỗi quyển sách nhất định cũng sẽ không rẻ, có thể bán được hay không vẫn là vấn đề.
"Mục tiêu cuối cùng của người đọc sách là tham gia khoa cử làm quan, quy định và luật pháp mới của triều đình chắc chắn có lực hấp dẫn với bọn họ, nhưng chỉ thế này không đủ để khiến người khác bỏ ra tiền mua...". Tần Lạc Xuyên nói đến đây thì ngừng một chút, hỏi ngược lại, "Nếu quán trà của chúng ta có món ăn mới giống vậy, nhưng không được khách hàng hoan nghênh lắm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải bán đi, em sẽ làm thế nào?".
Thương Thanh Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói, "Thử xem có thể bán giá thấp hay không, còn không thì, bán kèm với mấy món được hoan nghênh nhất của quán trà".
Nói đến đây, ánh mắt Thương Thanh Nguyệt sáng lên, nói, "Phu quân, ý của chàng là gom chung với những thứ khác à?".
"Ừ". Tần Lạc Xuyên cười nói, "Triều đình cũng không có nhiều quy định và luật pháp mới như vậy, muốn làm thành sách cũng khó, nhưng nếu nội dung chủ yếu của sách là thơ từ văn chương của danh gia, chỉ chừa ra một phần nhỏ bên trong, dùng để đăng các thông cáo đối ngoại của triều đình, hai thứ cùng một chỗ, nhất định sẽ càng được hoan nghênh".
Thương Thanh Nguyệt nói, "Nếu như vậy thật, đừng nói người đọc sách trong thiên hạ, ngay cả em cũng muốn mua".
Tần Lạc Xuyên không ngoài ý muốn chút nào khi y có thể nói như vậy, Đại Viêm là một triều đại vô cùng lãng mạn, mọi người cực kì tôn sùng đối với những thi nhân học giả nổi tiếng, thậm chí có trường hợp một người bởi vì một bài thơ mà được hơn phân nửa người trong nước biết đến.
Chỉ là Tần Lạc Xuyên tìm hiểu qua, phát hiện nguyên nhân bài thơ này phổ biến phạm vi lớn là đã được kĩ viện lầu xanh truyền bá, ngay lập tức bỏ luôn ý định học tập theo trường hợp thành công này, suy cho cùng chuyện bố cáo của triều đình trịnh trọng như vậy, thật sự không thích hợp dính vào chốn phong nguyệt này.
Tôn sùng thì tôn sùng, nhưng khi nghe đến phu lang nhà mình nói muốn mua sách thơ từ của danh gia nổi tiếng, Tần Lạc Xuyên vẫn không nhịn được chua lòm nói, "Xem ra người làm chồng này phải chăm chỉ mà luyện tập viết thơ từ, như vậy mới có thể giữ chặt trái tim phu lang".
"Chàng nói linh tinh gì đó". Thương Thanh Nguyệt liếc hắn một cái.
Ngừng một chút lại nói, "Chẳng qua là tập san này muốn sáng lập, e là không dễ dàng nhỉ".
"Ừ". Tần Lạc Xuyên gật gật đầu, chỉ cần Thương Thanh Nguyệt cảm thấy hứng thú, cho dù là chuyện đời sống hay chuyện triều đình, từ trước đến nay hắn đều sẽ không giấu cách nhìn của mình, "Không nói đến chuyện cần thơ từ văn chương của danh gia, đây lại là cho học sinh trong thiên hạ xem, tất nhiên nội dung không thể có một chút sai lầm nào, hơn nữa bên trong còn có bố cáo của triều đình, không có phê chuẩn của Hoàng thượng, ai dám làm chuyện này?".
Thấy Thương Thanh Nguyệt nhíu mày lo lắng, Tần Lạc Xuyên cười tiếp tục nói, "Có điều ta nghĩ đến một người, nếu người đó đồng ý chủ đạo chuyện này, muốn làm được cũng không khó".
Thương Thanh Nguyệt trực tiếp bỏ qua người thích hợp trong lời Tần Lạc Xuyên nói, mà hỏi, "Phu quân không định tự mình làm sao?".
"Nếu chuyện này thật sự có thể làm mà nói, giai đoạn trước chắc chắn sẽ tham dự". Tần Lạc Xuyên nói, "Nhưng sẽ không đến chủ đạo chuyện này, lúc sau hẳn là cũng sẽ không tham dự quá nhiều".
Nếu hắn đã tham gia khoa cử, đi đến một bước này, làm một người đàn ông, cho dù không ham danh lợi đi nữa, dưới hoàn cảnh hiện tại, cũng khó tránh khỏi sẽ muốn thể hiện bản lĩnh một trận ra trò.
Nhưng nếu đến chủ đạo biên soạn tập san, không thể nghi ngờ là đang kết thân với người đọc sách trong thiên hạ, loại hành vi này, cho dù có Tần Ngôn ở đây, Hoàng thượng cũng rất khó không nổi lên nghi ngờ với hắn, từ đó không trọng dụng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ thời gian dài, sẽ rất khó bao dung hắn.
Mà Ôn Thời Yến thì khác, sau khi y và Minh Hân Công chúa xong chuyện cưới xin, đã từ bỏ khả năng thăng tiến, cho dù kết thân với người đọc sách trong thiên hạ, có thân phận phò mã ở đó, cũng không cần lo lắng sẽ gây nên sóng gió gì.
Huống chi theo Tần Lạc Xuyên biết, tuy Minh Hân Công chúa cũng không phải là con ruột của Hoàng hậu, nhưng từ nhỏ được Hoàng hậu mang theo bên người, quan hệ vô cùng thân thiết với Thái tử, sau này làm việc cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.
Thương Thanh Nguyệt vẫn luôn rất thích loại hành vi có tính toán gì cũng đều nói với y này của Tần Lạc Xuyên, hơn nữa chuyện y không hiểu, phu quân cũng sẽ kiên nhẫn giải thích nguyên nhân với y, chuyện này làm y rất có cảm giác an toàn, bởi vậy sau khi nghe xong thì ngoan ngoãn gật gật đầu nói, "Phu quân muốn làm thế nào cũng được".
Thật ra Tần Lạc Xuyên cũng không biết những ý nghĩ này của Thương Thanh Nguyệt, theo hắn thấy, hai người đã là chồng chồng, thì không có gì để giấu giếm, thêm nữa không phải ai cũng vừa chào đời là đã có thể hiểu hết tất cả mọi chuyện, đã qua hai mươi năm, trong những thứ Thương Thanh Nguyệt được học, cho tới bây giờ cũng chưa từng liên quan đến triều đình, ngay từ đầu không hiểu vì sao phải làm như vậy cũng là bình thường.
Hơn nữa trí nhớ của Thương Thanh Nguyệt rất tốt, nói qua một lần là có thể nhớ kĩ, còn có thể học một biết ba, trải qua nửa năm học tập này, bây giờ khi Tần Lạc Xuyên lại nói với y chuyện trên triều đình, đôi lúc còn có thể giúp đề xuất ý kiến hoặc đưa ra vấn đề ở góc độ khác.
"Vậy phu quân định chờ Ôn công tử hồi kinh rồi mới bắt đầu làm chuyện này ạ?". Thương Thanh Nguyệt hỏi.
"Ừ". Tần Lạc Xuyên gật đầu, "Tuy rằng ta cảm thấy chuyện này rất thích hợp để cậu Ôn đi làm, hơn nữa lấy tính tình của cậu ấy có lẽ cũng sẽ thích, nhưng chung quy là chuyện của cậu ấy, phải xem cậu ấy có hứng thú hay không".
Chuyện này chồng chồng hai người thảo luận xong, thì không nhắc lại nữa, cũng không để người thứ ba biết được.
Tận đến lúc đầu tháng Mười, Ôn Thời Yến từ Kim Lăng tới kinh thành.
Lúc ấy y trở về Kim Lăng chuẩn bị sính lễ, lúc quay lại, không chỉ có mang theo hai thuyền sính lễ lớn, còn có không ít nha hoàn tôi tớ, ngay cả trưởng bối cũng mời mấy người đến đây, giúp y xử lí chuyện kết hôn.
Sau nạp chinh, chính là thỉnh kì, thời gian tốt nhất năm nay là hai mươi sáu tháng Mười Một, nếu chờ thêm nữa phải đến tháng Năm năm sau, hiển nhiên Ôn Thời Yến không muốn chờ lâu như vậy, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không muốn kéo dài không cho Minh Hân Công chúa xuất giá, bởi vậy thời gian cứ như vậy được quyết định xong.
Công chúa thành hôn, hoàng tộc có một bộ riêng, bên phía Ôn Thời Yến phần lớn công việc lại có trưởng bối của y lo liệu, bởi vậy vào lúc cách ngày kết hôn không đến hai tháng, y lại trở nên nhàn rỗi, còn có thể mỗi ngày đến Hàn Lâm Viện điểm mão.
Ba người đã có một thời gian dài không gặp, sau khi hỏi thăm nhau xong, Ôn Thời Yến lập tức nói với Tần Lạc Xuyên, "Chuyện của anh, ngay cả ở Kim Lăng ta cũng đã nghe nói rồi".
Kim Lăng và kinh thành cách nhau không xa, giữa hai nơi lại có kênh đào, qua lại vô cùng thuận lợi, chuyện Tề Lương Bình ồn ào lớn như vậy, nhanh như vậy đã truyền đi cũng là bình thường.
Bởi vậy Tần Lạc Xuyên chỉ cười cười không nói gì, Dương Hi lại cảm thấy vô cùng hứng thú, "Cậu nghe được là phiên bản nào?".
Ôn Thời Yến nghe vậy sửng sốt một chút, "Còn có rất nhiều phiên bản hả?".
"Nhiều phiên bản lắm chứ". Dương Hi nói, "Có nói Lâm Phong ghét ác như thù, trong mắt không chứa nổi hạt cát, trong lúc vô tình biết được chuyện Tề Lương Bình tham ô, dưới cơn giận dữ đã chạy đến điện Kim Loan đi tố cáo. Cũng có nói là bởi vì tiệc Trung thu ngày ấy Tề Lương Bình tính toán để Lâm Phong bị chọn làm phò mã, tuy rằng không thành công, nhưng Lâm Phong vẫn bất mãn trong lòng, bí mật dự mưu thu thập chứng cứ làm chuyện xấu của Tề Lương Bình, không nghĩ tới lại thật sự bị tìm ra được".
Ngừng một chút, anh lại nói, "Đúng rồi, còn có một cái, nói là chuyện Tề Lương Bình đã làm khiến thần tiên trên trời cũng không nhìn được, thị nữ ngày đó Lâm Phong gặp cũng không phải là thị nữ thật, mà là thần tiên trên trời hóa thân đến đây chỉ điểm".
Ôn Thời Yến nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối, Tần Lạc Xuyên cũng rất bất đắc dĩ, hỏi, "Rốt cuộc từ đâu ông nghe được những chuyện này?".
Dương Hi lí lẽ thì sai mà khí thế thì hùng hổ nói, "Quán trà cách nhà tôi gần nhất kia, phiên bản mới nhất của tiên sinh thuyết thư".
Ôn Thời Yến ngạc nhiên, "Ta không ở đây mấy ngày, anh lại còn có thời gian đi nghe kể chuyện?".
Vốn dĩ lúc có ba người họ, cũng đã bận tối mày tối mặt, trong khoảng thời gian y không có ở đây, chỉ có hai người Tần Lạc Xuyên và Dương Hi, đáng lí phải bận hơn mới đúng.
"Đương nhiên không phải". Dương Hi nói, "Đó là phu lang anh kể cho anh".
Tiếp theo anh lại nói, "Cậu còn chưa nói cho anh cậu nghe được là phiên bản nào đấy?".
"Phiên bản thứ nhất". Ôn Thời Yến nói.
Cho dù biết hai cái phiên bản sau, Ôn Thời Yến cũng không tin thật, theo y biết về tính tình của Tần Lạc Xuyên, không phải cái loại người bất mãn với người nào thì sẽ bí mật đi thu thập chứng cứ phạm tội của người đó, cái thứ ba thì càng không cần phải nói, phàm là có chút đầu óc đều sẽ không tin.
Nói chuyện phiếm xong, ba người không thể tránh khỏi nói chuyện tham ô của Tề Lương Bình.
Thật ra trên chuyện này, triều đình đột nhiên sửa lại hạn ngạch tiền cứu tế lại không có công bố ra ngoài, cũng là một trong những nguyên nhân tạo thành chuyện người tham ô lâu như vậy, vẫn chưa bị phát hiện ra.
Chẳng qua bọn hắn làm thần tử, dù sao cũng không thể nói đây là trách nhiệm của Hoàng thượng và triều đình.
Ba người nhất trí cho rằng, chỉ cần truyền bá tin tức đúng chỗ, chuyện tham ô như kiểu của Tề Lương Bình gần như không có khả năng xảy ra, hơn nữa cho dù có người liều lĩnh làm thử, cũng có thể lập tức phát hiện.
Ôn Thời Yến suy nghĩ một chút nói, "Thật ra thì có nhiều chỗ cũng không phải không có người hiểu biết như trong tưởng tượng, ta du lịch qua rất nhiều nơi, cho dù là chỗ hẻo lánh, cũng sẽ có thương nhân vân du bốn phương".
Dương Hi hiểu ý của y, nói, "Nếu không phải chuyện mọi người cảm thấy hứng thú, những thương nhân này cũng không chắc sẽ bằng lòng truyền bá tin tức, hơn nữa tuyên truyền truyền miệng trên đường, rất dễ xảy ra sai sót".
Phương pháp này đã bị Tần Lạc Xuyên phủ định từ lâu.
Vì vậy hắn hỏi Ôn Thời Yến, "Vậy ở chỗ cậu từng du lịch, số lượng người đọc sách và thư viện như thế nào?".
Tuy Ôn Thời Yến không biết hắn định làm thế nào, nhưng cũng đoán được đại khái nguyên do hắn hỏi như vậy, nghiêm túc nói, "Bắt đầu từ thời Tiên hoàng, đã sáng lập thư viện, khởi xướng con dân tăng số lượng đi học biết chữ, bởi vậy gần như mỗi một trấn đều sẽ có thư viện, cho dù nơi hẻo lánh một chút không có trấn, trong huyện cũng sẽ có, người đọc sách thì càng không ít".
Tần Lạc Xuyên nghe vậy thì trực tiếp nói lại một lần kế hoạch ngày đó nói với Thương Thanh Nguyệt.
Ngày ấy sau khi thảo luận với Thương Thanh Nguyệt, kế hoạch càng thêm hoàn thiện, sau khi nói xong từ đầu tới đuôi, Dương Hi và Ôn Thời Yến trầm mặc thật lâu, tiếp theo đồng thời hỏi, "Làm sao ông nghĩ ra được những ý tưởng này vậy?".
Từ lúc bọn họ sửa sang và biên soạn sách sử, Tần Lạc Xuyên đưa ra thể loại và cách ghi chép mới, khiến cho hai người khiếp sợ không thôi, ý nghĩ sáng lập tập san vào lúc này đây, trong mắt bọn họ, lại là một ý tưởng tuyệt diệu.
Tần Lạc Xuyên vuốt vuốt mũi không lên tiếng, cũng không thể nói những thứ này đều là hắn học được ở thế giới khác.
Chờ khi hai người tiêu hóa xong tin tức này, Ôn Thời Yến suy xét một lát, sau đó nói, "Cứ theo lời anh mà làm đi".
Trái lại Tần Lạc Xuyên chần chừ, hỏi, "Cậu không suy xét thêm một thời gian sao?".
"Cái này có gì phải suy xét". Ôn Thời Yến nói, "Chuyện này có thể làm được hay không để nói sau, coi như có thể làm được, có thể lâu dài hay không còn chưa biết".
Hơn nữa ý tốt của Tần Lạc Xuyên làm sao y không biết, bây giờ ba người biên soạn sách sử nhiều nhất mùa xuân năm sau là có thể hoàn thành, đến lúc đó Tần Lạc Xuyên và Dương Hi chắc chắn sẽ được đề bạt đến nơi khác, mà y nếu đã là phò mã, nào còn có khả năng thăng tiến, ngay cả Hàn Lâm Viện cũng không có cách nào ở lại lâu dài, so với việc đảm nhiệm chức quan nhàn tản điểm mão cũng không cần đi, y vẫn muốn làm chút chuyện thật.