Chương 072 – Đây mới là khen thưởng ta muốn
Ngày hai mươi hôm ấy mới vừa đẩy ra, mặc dù bởi vì nguyên nhân tốc độ truyền bá tin tức, người biết được trong ngày cũng không tính quá nhiều, nhưng cũng đã thấy được hiệu quả ban đầu.
Từ sau giờ Ngọ đã không ngừng có đồng liêu chạy đến viện nhỏ chúc mừng ba người, cho dù người tới chúc mừng là thật lòng hay là ghen ghét, bọn họ đều tươi cười đáp lại, chờ đến lúc hết giờ làm, mặt của ba người đều cười đến cứng đờ.
Chào tạm biệt nhau xong, Tần Lạc Xuyên vội vã rời khỏi Hàn Lâm Viện, sợ lại gặp phải người đến chúc mừng hắn lại phải đáp lời.
Tần Lạc Xuyên ngồi trên xe ngựa xoa xoa gương mặt tươi cười đến cứng đờ của mình. Cũng may chế độ của Đại Viêm là mỗi một tuần nghỉ một ngày, thời gian nghỉ ngơi mỗi tuần là vào ngày đầu tuần, nghĩ đến ngày mai không cần đến Hàn Lâm Viện điểm mão, mới xem như thở phào một hơi.
(Note: Tuần ở đây là cách tính hồi xưa, 1 tháng = 3 tuần (thượng, trung, hạ), mỗi tuần 10 ngày, ngày nghỉ sẽ là 1, 11, 21)./.
Bước xuống xe ngựa, Tần Lạc Xuyên lại cố ý hỏi qua tiểu tư đánh xe ngựa, "Hôm nay Thanh Nguyệt không ra ngoài chứ?".
"Không có ra ngoài". Tiểu tư nói, "Dựa theo căn dặn của ngài, cũng không ai trong phủ nhắc đến chuyện bên ngoài".
Tần Lạc Xuyên vừa lòng gật đầu một cái.
Thương Thanh Nguyệt vẫn giống như thường ngày, mang theo Tiểu Đoàn Tử ở sảnh bên chờ hắn hết giờ làm về nhà.
Nhiều ngày qua tuy rằng thời tiết bắt đầu chuyển ấm, nhưng chú ý đến Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ, sức đề kháng không bằng người lớn, nên trong phòng vẫn chưa giảm bớt chậu than.
Chỉ là trẻ con mẫn cảm, nóng một chút là cảm thấy không thoải mái, khóc khóc nháo nháo mãi đến khi Thương Thanh Nguyệt cởi bớt quần áo cho nhóc mới chịu ngừng lại, trên người nhẹ nhàng, lúc này mới hưng phấn mà bò tới bò lui trên giường.
Lúc Tần Lạc Xuyên vén mành bước vào, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử thoáng cái không chống đỡ nổi, lăn một vòng trên giường chân hướng lên trời.
Một mình nhóc không tự lật lại được, mím môi như sắp khóc mà lại không khóc, Tần Lạc Xuyên vội tiến lên hai bước, đặt đồ vật trong tay xuống, cầm lấy trống bỏi bên cạnh lắc lắc chọc cười, nói, "Tiểu Đoàn Tử, gọi ba nào".
Nghe được tiếng trống bỏi, đôi mắt Tiểu Đoàn Tử xoay chuyển, sau khi tìm được mục tiêu, bi bi bô bô gọi, "Ba... Ba".
Tần Lạc Xuyên vứt trống bỏi qua một bên, bế Tiểu Đoàn Tử lên đi một vòng quanh phòng, mới quay về ngồi trên đôn thấp, một tay ôm Tiểu Đoàn Tử đặt trên đùi mình, một tay đẩy đồ vật vừa đặt xuống đến trước mặt Thương Thanh Nguyệt, nói, "Cho em này".
Đồ vật vuông vức, hơi có chút nặng, bởi vì bị khăn vải gói lại, nên không đoán được bên trong là gì.
Thương Thanh Nguyệt vừa mở nút thắt khăn vải vừa hỏi, "Không có phần cho Tiểu Đoàn Tử sao?".
Từ sau cái hôm mang trâm ngọc về cho y và khấu bình an cho Tiểu Đoàn Tử, Tần Lạc Xuyên hết giờ làm trở về, cách vài hôm là sẽ mang một ít vật nhỏ về, hơn nữa nguyên tắc mua sắm công bằng, hoặc là không ai có hết, hoặc là y và Tiểu Đoàn Tử đều có.
Ngày hôm nay lại chỉ có một gói đồ, Thương Thanh Nguyệt thuận miệng hỏi ra ngay.
Tần Lạc Xuyên sửng sốt một chút, mới nói, "Xem như cho cả em và Tiểu Đoàn Tử".
Lúc này Thương Thanh Nguyệt đã mở gói vải ra, lộ ra một chồng sách bên trong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai chữ Văn Đàm trên trang bìa, nét chữ như mây trôi.
Phút chốc đôi mắt cũng sáng lên, ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ nói, "Đây là?".
"Ừ". Tần Lạc Xuyên gật đầu cười, "Trên cùng là tập san mới ra, phía dưới là sách sử".
Tập san thì cũng bình thường, gần như mỗi nhân viên của Hàn Lâm Viện đều có một quyển, nhưng sách sử kia, Tần Lạc Xuyên phải tốn bao công sức mới lấy được, nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ này của Thương Thanh Nguyệt, cũng xem như đáng giá.
Thương Thanh Nguyệt vừa định cầm trên cùng lên, thì bỗng nhiên dừng tay lại, đứng dậy nói, "Vừa rồi em mới lau nước miếng cho Tiểu Đoàn Tử, đi rửa tay trước đã".
Tần Lạc Xuyên nghe vậy bật cười nói, "Chẳng qua là một quyển sách mà thôi, nào có quan trọng như vậy".
"Đương nhiên quan trọng!". Thương Thanh Nguyệt nghiêm túc rửa sạch tay, lại dùng khăn vải lau chùi sạch sẽ từng ngón tay một, lúc này mới thật cẩn thận mà lật trang bìa qua, ánh mắt dừng lại thật lâu trên trang lót.
Tần Lạc Xuyên không nhịn được bật cười ra tiếng, trên trang lót ngoài tên của hắn, Dương Hi và Ôn Thời Yến ra, còn lại không có gì khác, không cần nghĩ cũng biết Thương Thanh Nguyệt lại nhìn cái gì chằm chằm.
Thương Thanh Nguyệt có chút quẫn bách, vừa giận vừa thẹn thùng ngẩng đầu lườm hắn một cái, nhanh chóng lật qua trang sau.
Tiếp theo đó là bố cáo của triều đình.
Sau khi nghiêm túc xem xong, Thương Thanh Nguyệt mới khó hiểu hỏi, "Không phải nửa tháng trước đã tuyên án nhà họ Tề à, sao vẫn còn đăng lên đây?".
"Có lẽ là giết gà dọa khỉ đấy". Tần Lạc Xuyên nói, "Muốn tất cả quan viên đều biết, nổi lên tâm tư sai trái cũng đừng mong có kết quả tốt".
Vụ án này là do Hoàng thượng tự phán quyết, quan viên trực tiếp tham gia tham ô, bất kể tham ô nhiều ít, tất cả đều bị xử trảm sau mùa thu, hơn nữa còn bị tịch thu tài sản và lưu đày ba đời, đủ để thấy tâm tư muốn chấn nhiếp chúng quan của Hoàng thượng.
Tề Mậu Nguyên không biết cách quản lí cấp dưới, lại là chú ruột của thủ phạm chính Tề Lương Bình, vốn là tội thêm một bậc, nhưng Hoàng thượng niệm tình lão là nguyên lão hai triều, thêm tuổi tác đã cao, nên chỉ bị nhận hình phạt lưu đày.
Đương nhiên, cũng không thể thiếu tịch biên tài sản được.
Nói đến nhà họ Tề, Tần Lạc Xuyên nhớ đến chuyện ngày ấy lúc mua trâm ngọc gặp được Tề Tô, bèn kể với Thương Thanh Nguyệt, ngừng một chút lại nói, "Mấy ngày tới em vẫn là đừng ra cửa, để tránh gặp phải loại đầu óc có vấn đề như ả, lại xảy ra chuyện gì".
"Em chẳng muốn ra ngoài đâu". Thương Thanh Nguyệt lẩm bẩm nói, "Bây giờ phu quân chính là tình lang trong mộng của vô số nữ giới và song nhi ở kinh thành, em đi ra ngoài là muốn để bọn họ đố kị à?".
"Nào có khoa trương như lời em nói vậy". Tần Lạc Xuyên nói, "Bọn họ biết ta một lòng một dạ với một mình em, bây giờ đều đang nhắm đến Tiểu Đoàn Tử ấy chứ".
Nhớ đến một chồng thiệp thăm hỏi nhận được mấy ngày nay, Thương Thanh Nguyệt không nhịn nổi có chút nhức nhức đầu, "Tiểu Đoàn Tử cũng không cho bọn họ nhớ thương".
Nghe được tên của mình, sự chú ý của Tiểu Đoàn Tử từ trên ngón tay của Tần Lạc Xuyên dời ra, bật cười khanh khách.
"Bị người nhớ thương còn cười được". Thương Thanh Nguyệt cười điểm trán Tiểu Đoàn Tử một cái, tiếp theo nhìn Tần Lạc Xuyên nói, "Y chang cái kiểu của cha con".
Tần Lạc Xuyên sửng sốt, tuy rằng cảm thấy bản thân và con trai đều oan uổng, nhưng vẫn là không khống chế được cười lớn.
Mãi cho đến trước cơm tối, Thương Thanh Nguyệt mới xem đến sách văn Tần Lạc Xuyên viết ngày đó, bởi vì vấn đề độ dài, chỉ lựa chọn sử dụng một phần của sách văn.
Sau khi xem xong, Thương Thanh Nguyệt cũng không có kích động giống như Tần Lạc Xuyên trước đó tưởng tượng vậy, mà là nói, "Hôm nay em đã cảm thấy bọn họ gạt em chuyện gì, hóa ra là vì chuyện này".
Tần Lạc Xuyên nói, "Ta muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của em sau khi xem xong".
"Phu quân thật sự rất lợi hại". Thương Thanh Nguyệt khen, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều là ý cười không chút nào che giấu, nghĩ thầm nếu như từ nơi khác biết trước được tác phẩm của phu quân có trong tập san, khẳng định sẽ không ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ như lúc này.
Tần Lạc Xuyên nói, "Vị phu quân lợi hại này của em hiện tại cũng muốn được khen thưởng giống vậy".
Thương Thanh Nguyệt cười hỏi, "Khen thưởng kiểu nào?".
"Ngày mai được nghỉ". Tần Lạc Xuyên nói, "Là kiểu ta muốn ngủ tới lúc giữa trưa mới dậy, ai cũng không thể quấy rầy".
"... Được". Thương Thanh Nguyệt không nghĩ tới lại là cái này, sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại, nhớ lại lúc ấy khi bọn họ vừa kết hôn, phu quân là thật sự thích ngủ nướng, trời mưa, tuyết rơi, trời lạnh đều có thể trở thành lí do ngủ nướng, nhưng từ khi vào kinh đến nay, ban đầu là bận bịu chuẩn bị thi, sau đó thì biên soạn sách sử và sáng lập tập san càng bận rộn hơn, cuối cùng đã hơn một năm vẫn chưa từng ngủ thẳng giấc.
Ngừng một chút, nhìn đến Tiểu Đoàn Tử được Tần Lạc Xuyên đặt ở trên đùi trêu đùa, Thương Thanh Nguyệt lại hỏi, "Nếu như Tiểu Đoàn Tử quấy rầy chàng thì sao?".
Tần Lạc Xuyên dùng tay đỡ trên người Tiểu Đoàn Tử, để nhóc đứng trên đùi mình, sau đó dùng trán chạm vào trán Tiểu Đoàn Tử nói, "Nếu như Tiểu Đoàn Tử quấy rầy ta, ta sẽ đánh mông nó".
Hắn cũng chỉ mới nói như vậy, không có khả năng đánh mông Tiểu Đoàn Tử thật, nhưng Tố Tuyết và Thính Vũ đứng bên cạnh lại yên lặng nhớ kĩ, sáng sớm hôm sau ngay cả đi ngang qua cửa phòng của bọ họ thôi cũng đều nhẹ chân nhẹ tay, đối với Tiểu Đoàn Tử thì càng giống như lâm đại địch vậy, sợ nhóc khóc nháo lên sẽ làm ồn đến Tần Lạc Xuyên ở cách vách.
Cho dù mấy người họ chế tạo hoàn cảnh vô cùng thích hợp để ngủ nướng cho Tần Lạc Xuyên, nhưng dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, trời còn chưa sáng, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hơn nữa làm sao cũng không ngủ được.
Loại cảm giác đã chuẩn bị sẵn sàng ngủ đến thiên hoang địa lão, nhưng sáng sớm đã tỉnh lại này, làm Tần Lạc Xuyên cảm thấy vô cùng mất mát, luôn cảm thấy phải làm chút gì đó mới có thể hồi phục tâm tình.
Rời giường thì không có khả năng rồi đó, nhưng nếu không rời giường mà nói cũng chỉ có...
Tần Lạc Xuyên cảm thấy ý tưởng này rất hay, ngay lập tức nghiêng người nhìn Thương Thanh Nguyệt đã sắp tỉnh.
Thương Thanh Nguyệt vốn sắp tỉnh, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy dường như cảm giác được, mở mắt ra, mơ hồ nói, "Không phải phu quân muốn ngủ sao?".
Tần Lạc Xuyên ý tứ sâu xa nói, "Tất nhiên là 'ngủ' rồi".
"Vậy...". Thương Thanh Nguyệt còn chưa nói xong, đã bị động tác đột ngột của Tần Lạc Xuyên làm giật mình vội vàng im bặt, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập, khóe mắt bị ép ra một tầng đỏ nhạt, nén giọng đứt quảng nói, "Không phải... tối hôm qua mới...".
Động tác trên tay Tần Lạc Xuyên không ngừng lại, áp sát bên tai Thương Thanh Nguyệt nhỏ giọng cười, nói, "Đây mới là khen thưởng ta muốn".
Theo động tác của Tần Lạc Xuyên, cuối cùng một câu hoàn chỉnh Thương Thanh Nguyệt cũng không nói được.
Bởi vì tối hôm qua đã căn dặn trước, nha hoàn cũng không dám đến đây quấy rầy, cho Tần Lạc Xuyên có đủ không gian và thời gian muốn làm gì thì làm.
Gần một canh giờ sau, Tần Lạc Xuyên mới thỏa mãn mà đứng dậy, Thương Thanh Nguyệt lại là ngủ đến trưa mới tỉnh.
Thời gian được nghỉ có phu lang và con trai bên cạnh làm bạn, làm Tần Lạc Xuyên cảm thấy đã nạp đầy năng lượng có thể đi đối mặt với các cuộc xã giao vào ngày hôm sau.
Quả nhiên như Tần Lạc Xuyên đã đoán trước, vào ngày hôm sau, người bọn họ phải ứng phó không chỉ có đồng liêu ở Hàn Lâm Viện, mà còn có không ít quan viên khác mượn danh xin chỉ bảo tìm tới Hàn Lâm Viện.
Sau khi hết giờ tiệc chiêu đãi lại càng nối tiếp không dứt, hơn nữa bởi vì nguyên nhân là người khác muốn kết thân với bọn họ, nơi mở tiệc và tính chất đều là dựa theo sở thích của bọn họ, nhóm Tần Lạc Xuyên cũng chỉ chọn tham gia một ít.
Cũng may chuyện trong tay bọn họ đều đã bận xong, tuy rằng Tần Lạc Xuyên không thích xã giao, nhưng đã nghiêm túc làm thì không thể bắt bẻ, Ôn Thời Yến thì càng như cá gặp nước, Dương Hi hơi hướng nội một chút, nhưng cũng tuyệt đối không thua kém.
Chỉ mới gần nửa tháng, bọn họ đã kết bạn với không ít văn nhân nhã sĩ, thanh danh của ba người thì càng đến trình độ ở kinh thành không ai không biết.
Lúc này lệnh điều động của ba người cũng đã ban xuống.
Tần Lạc Xuyên từ Tu soạn Hàn Lâm Viện được đề bạt làm Thị giảng, phẩm cấp cũng từ tòng lục phẩm lên tới chính lục phẩm.
Dương Hi thậm chí được đặc cách không cần trải qua kiểm tra kết thúc thực tập, đã từ Thứ Các sĩ thăng làm Biên tu Hàn Lâm Viện.
Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ từ thời Tiên hoàng cho đến nay, làm anh đắc ý suốt một thời gian.
Chỉ có Ôn Thời Yến, bởi vì nguyên nhân là phò mã, không có bất cứ thăng tiến nào, chẳng qua là để cho y từ nay về sau chủ đạo biên tập tập san , tuy rằng có chút làm người mất mát, nhưng cũng là kết quả ba người dự đoán từ trước.
Chức quan của Tần Lạc Xuyên từ Tu soạn đến Thị giảng, tuy rằng chỉ thăng một cấp, thậm chí thoạt nhìn còn không bằng tốc độ được đề bạt của Dương Hi.
Nhưng trừ giảng bài cho Hoàng thượng và hoàng tử ra, Tần Lạc Xuyên còn nhiều hơn một việc khác, chức trách mà Thị giảng trước đây chưa từng có, đó là cùng nhau phụ trách soạn thảo thánh chỉ với Khổng đại nhân.
Việc này có thể để hắn tiếp xúc đến chính sự nồng cốt mà rất nhiều quan viên không tiếp xúc được, nhưng bởi vì là khẩu dụ của Hoàng thượng, không ai dám nói cái gì.