Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 74

Chương 074 – Ngộ nhỡ anh trai hiểu lầm chàng không đối tốt với em thì làm sao giờ?

 

Nghe được Thương Minh Hòa tới, Thương Thanh Nguyệt "ồ" một tiếng rồi lập tức đứng dậy, bước về phía cửa hai bước sau đó lại dừng lại, xoay người phân phó Tố Tuyết và Thính Vũ, "Các ngươi đến nhà bếp xem thử thức ăn tối nay, lại bảo bọn họ thêm một món cá chua ngọt, một món gà om nấm, ngoài ra xem xét rồi thêm vài món".

 

Không ngờ tới Thương Minh Hòa chạng vạng đã có thể trở về, nhà bếp cũng không có cố ý chuẩn bị, Thương Thanh Nguyệt lại gấp gáp đi gặp anh trai, để Tố Tuyết và Thính Vũ đi trông chừng, Thương Thanh Nguyệt cũng yên tâm hơn.

 

Tần Lạc Xuyên cũng ôm Tiểu Đoàn Tử đứng dậy nói, "Đi thôi, đừng để anh trai chờ sốt ruột".

 

Từ viện của bọn họ đến đại sảnh, còn phải xuyên qua hai hành lang nối tắt, lúc đi đường, Tần Lạc Xuyên cảm nhận rõ ràng bước chân vội vàng của Thương Thanh Nguyệt, nên bước chân cũng bước nhanh theo.

 

Lúc hai người đến đại sảnh, Thương Minh Hòa vừa mới ngồi xuống, nha hoàn còn chưa kịp dâng trà.

 

Bắt đầu từ cổng chính, anh đã im lặng đánh giá tòa nhà này, chờ đến khi nhìn thấy bố cục trưng bày của đại sảnh, nghi hoặc trong mắt lại càng đến đỉnh điểm.

 

Có điều sự chú ý của anh rất nhanh đã bị tiếng bước chân dồn dập ở cửa kéo về.

 

Lúc Thương Thanh Nguyệt bước qua cửa vào trong, đúng lúc Thương Minh Hòa quay đầu lại, ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau đó, phút chốc Thương Thanh Nguyệt đã đỏ đôi mắt, nghẹn ngào gọi, "... Anh ơi".

 

Nét mặt của Thương Minh Hòa khắc chế hơn rất nhiều, nhưng cũng không đè nén được kích động, cười nhẹ gọi, "Thanh Nguyệt".

 

Tiếp theo lại đánh giá từ đầu đến chân Thương Thanh Nguyệt một phen sau đó nói, "Gầy hơn trước đây một chút".

 

"Không có gầy". Thương Thanh Nguyệt vội vàng sửa lời, sợ anh trai hiểu lầm gì đó.

 

Lúc Thương Minh Hòa rời khỏi kinh thành, y mới mười mấy tuổi, mặt chưa nảy nở hoàn toàn, đương nhiên thoạt nhìn sẽ cảm thấy có thịt hơn một chút, bây giờ tuổi hơi lớn một chút, đường nét trên mặt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng quả thật là không có gầy.

 

"Được, em nói không gầy thì không gầy". Thương Minh Hòa cười nói.

 

Anh em hai người chào hỏi nhau xong, lúc này ánh mắt Thương Minh Hòa mới chuyển qua trên người Tần Lạc Xuyên bên cạnh, nói, "Lâm Phong đúng chứ?".

 

Ngoài buổi sáng lúc trên điện Kim Loan Tần Lạc Xuyên gặp mặt từ một phía ra, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ chính thức gặp mặt, cũng may bởi vì trước đây từng thư từ qua lại vài lần, ngược lại cũng xem như không quá xa lạ, Tần Lạc Xuyên gật đầu một cái, gọi, "Anh cả".

 

Tiếp theo hắn lại giơ tay phải Tiểu Đoàn Tử lên, vẫy vẫy về phía Thương Minh Hòa nói, "Tiểu Đoàn Tử, gọi cậu nào".

 

Tiểu Đoàn Tử còn không đến một tháng nữa sẽ tròn một tuổi, bây giờ đã không chỉ biết gọi ba, còn biết mấy từ ngữ đơn giản, hơn nữa biết bản thân chính là Tiểu Đoàn Tử.

 

Lúc này lại đúng thời điểm học tập hăng say của nhóc, lúc Tần Lạc Xuyên nói xong, nhóc lập tức muốn học theo một lần, nhưng bởi vì phát âm của từ cậu này có chút khó, đầu lưỡi sắp thắt nút, nhưng vẫn không thể phát âm được âm tiết này, suýt chút nữa gấp đến độ khóc lên.

 

Vẻ mặt của Tiểu Đoàn Tử lập tức chọc cười Thương Minh Hòa, anh lấy từ trong lòng ngực ra một cái hà bao, lắc lắc trước mặt Tiểu Đoàn Tử, nói, "Xem, đây là quà gặp mặt cậu tặng cho con".

 

Trên hà bao thêu mẫu đơn diễm lệ, đúng là màu sắc sặc sỡ mà trẻ con thích, lại còn đong đưa trước mặt, Tiểu Đoàn Tử lập tức bị hấp dẫn sự chú ý, đôi tay vung vẩy kéo hà bao vào trong ngực mình.

 

Tần Lạc Xuyên nói, "Con còn chưa nói cảm ơn đấy".

 

Từ cảm ơn này chồng chồng hai người đã dạy rất nhiều lần, mấy ngày trước đây Tiểu Đoàn Tử đã biết nói, Tần Lạc Xuyên chậm rãi lặp lại một lần với Tiểu Đoàn Tử, bởi vậy Tiểu Đoàn Tử rất nhanh đã nhớ kĩ, giọng sữa nũng nịu nói lời cảm ơn theo, "Cảm ơn".

 

Dáng vẻ nhỏ xíu kia đáng yêu khủng khiếp.

 

Thương Thanh Nguyệt nhìn ánh mắt anh trai nhà mình nhìn Tiểu Đoàn Tử, khóe môi cũng nhếch lên một chút, hỏi, "Anh muốn ôm cháu một chút không?".

 

Ngừng một chút, sợ Thương Minh Hòa ngượng ngùng, y lại bổ sung nói, "Tiểu Đoàn Tử rất thích cậu đấy".

 

Thương Minh Hòa nghe vậy ánh mắt sáng lên, đáp, "Được".

 

Tần Lạc Xuyên không nhịn được có chút đắc ý nho nhỏ, Tiểu Đoàn Tử nhà mình quả là khiến người yêu thích mà, đừng thấy dáng vẻ của anh vợ trông lạnh lùng, nhìn thấy em trai đã nhiều năm không gặp, rõ ràng kích động đến không chịu được, nhưng vẫn phải đè nén, kết quả không phải vẫn bị Tiểu Đoàn Tử chinh phục đó sao.

 

Trước đây Thương Minh Hòa chưa từng ôm trẻ con, học theo dáng vẻ vừa rồi của Tần Lạc Xuyên, tư thế cũng vô cùng cứng ngắc, thậm chí thoạt nhìn còn có chút buồn cười, nhưng từ trong động tác cẩn thận từng li từng tí có thể nhìn ra, anh thật sự thích Tiểu Đoàn Tử.

 

Sau khi ba người một lần nữa ngồi xuống, Thương Minh Hòa hỏi, "Tiểu Đoàn Tử sắp tròn một tuổi nhỉ?".

 

Thương Thanh Nguyệt nói, "Ngày hai mươi ba tháng này tròn một tuổi".

 

"Vừa vặn khi đó anh còn ở kinh thành". Thương Minh Hòa nói.

 

Tần Lạc Xuyên có chút nghi hoặc, thời gian quan viên hồi kinh báo cáo công tác là có quy định, thông thường đều phải rời kinh vào nửa tháng sau, ngay ngày hôm qua hắn và Thương Thanh Nguyệt còn tiếc nuối, nói lúc Tiểu Đoàn Tử thôi nôi, Thương Minh Hòa hẳn là vừa rời kinh.

 

Không đợi y nói ra nghi hoặc, Thương Minh Hòa đã giải thích ngay, "Ba năm trước Tôn Tướng quân bị sự việc trì hoãn, không thể trở về báo cáo công tác, lần này trở về xem như gộp chung hai lần, hơn nữa mấy người bọn anh đều là người kinh thành, Hoàng thượng đã phá lệ khai ân, để mọi người nán lại hơn nửa tháng".

 

Thương Thanh Nguyệt bật thốt lên, "Vậy thì tốt quá rồi".

 

"Ừ". Thương Minh Hòa cũng gật gật đầu, thời gian hơn nửa tháng cũng tốt, không chỉ có thể tụ họp với em trai nhiều hơn một chút, có một số việc cũng có thể xử lí tốt hơn.

 

Gặp lại sau xa cách, thăm hỏi nhau xong rồi, đương nhiên là bắt đầu kể lại chuyện từng người trải qua.

 

Lúc nhà họ Thương xảy ra chuyện, Thương Minh Hòa không ở kinh thành, tuy rằng từ tin tức bản thân bị giáng chức, cùng với trong thư Thương Thanh Nguyệt gửi đến sau đó đã biết sơ sơ nguyên nhân và quá trình, nhưng suy cho cùng không biết nhiều bằng Thương Thanh Nguyệt.

 

Bây giờ nhớ lại những chuyện của mấy năm trước đó, đối với Thương Thanh Nguyệt mà nói, thật sự giống như một giấc mộng thật lâu trước kia, phẫn hận và gian nan trong mộng đều trở nên vô cùng xa xôi.

 

Lúc kể lại cũng gần như không có cảm xúc bất bình.

 

Thương Minh Hòa nghe y từ từ kể, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, biết mấy năm nay em trai thật sự trải qua không tồi.

 

Nói đến lúc rời kinh thành, Thương Thanh Nguyệt lén chú ý biểu cảm của Thương Minh Hòa một chút, lúc này mới nói tiếp, "Lúc bị đày, hẳn là anh Tầm đã đút lót nha dịch áp giải, cho nên trên đường cũng không có ai gây khó dễ em, thậm chí còn có thể chiếu cố một chút".

 

Chuyện đút lót nha dịch này, cũng không thích hợp nói trong thư, bởi vậy trước đây Thương Thanh Nguyệt chưa từng nhắc đến, sau khi Thương Minh Hòa nghe được cũng có chút kinh ngạc.

 

Ngừng một chút, Thương Thanh Nguyệt lại nói, "Hơn nữa trước khi rời đi, anh Tầm tới thăm em một lần, lén đưa cho em một cái hà bao, bên trong là hai tấm ngân phiếu một trăm lượng".

 

Chuyện này lúc y và Tần Lạc Xuyên kết hôn không bao lâu, Thương Thanh Nguyệt đã nói rồi, Tần Lạc Xuyên cũng là lúc đó mới biết được, lúc đó khi bà cụ Thương mở miệng muốn tiền sính lễ một trăm lượng, Thương Thanh Nguyệt chạy đến hỏi hắn có đủ tiền hay không, là mang theo ngân phiếu một trăm lượng.

 

Nhưng Thương Minh Hòa là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, kinh ngạc đồng thời lại cảm thấy chuyện này quả thật là chuyện người ấy sẽ làm.

 

Hai trăm lượng bạc này, trước kia ở nhà họ Thương Thương Thanh Nguyệt không dùng đến, sau khi kết hôn với Tần Lạc Xuyên càng không có cơ hội dùng, bởi vậy bèn cất vào.

 

Sau khi biết anh trai vào kinh, hôm qua y đã lấy ra, lúc này vừa vặn mang theo bên người, nên lấy ra đưa cho Thương Minh Hòa nói, "Chính là cái này".

 

"Em cầm...". Thương Minh Hòa còn chưa nói hết, không biết nhìn thấy gì, lại đổi ý, đưa tay nhận lấy hà bao Thương Thanh Nguyệt đưa qua.

 

Tần Lạc Xuyên nhìn thấy lúc anh lấy hà bao, một tay khác còn đang cứng đờ mà ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, thì đứng dậy đến ôm Tiểu Đoàn Tử về, để Thương Minh Hòa dễ hành động.

 

Kết quả động tác kế tiếp của Thương Minh Hòa suýt chút nữa làm tròng mắt Tần Lạc Xuyên vì kinh hãi mà rơi ra, sau khi anh nhận lấy hà bao, cũng không có lập tức cất đi, mà là mở dây buộc, lấy ngân phiếu bên trong ra đưa cho em trai, sau đó mới thu cái hà bao trống không kia vào trong lòng ngực.

 

Đối phương là anh vợ, Tần Lạc Xuyên cũng không thể biểu hiện quá mức kinh ngạc, Thương Thanh Nguyệt thì lại trực tiếp bật cười đầy tinh quái.

 

Sau khi Thương Minh Hòa nghe được có chút xấu hổ, giải thích, "Tiền bạc em cầm là được, cái này anh có chỗ khác cần dùng".

 

"Nhưng...". Thương Thanh Nguyệt hỏi một câu chạm tới linh hồn, "Anh trai, anh có tiền tiêu không?".

 

Thương Minh Hòa nghe vậy sửng sốt một chút, bật cười nói, "Ở kinh thành anh vẫn còn hai sản nghiệp, là trước đây giấu cả nhà bác cả lén đặt mua, khi đó em còn nhỏ nên không nói với em, sau khi anh đi quân doanh cũng là do bạn tốt dùng danh nghĩa hắn quản lí giúp, mấy năm nay hẳn là cũng tích lũy được một chút bạc".

 

Thương Thanh Nguyệt nhớ đến trước đây anh trai gửi thư, từng nói sau khi y đến kinh thành nếu như tiền bạc không đủ dùng, có thể đi tìm Ngô công tử bạn tốt trước đây của anh, lúc ấy y chỉ cho là bảo y đi vay tiền, không nghĩ đến là có sản nghiệp nhờ hắn giữ hộ.

 

Chỉ có thể nói là vì Thương Minh Hòa ở quân doanh, cho dù thư từ là thư đi hay thư về, đều phải trải qua kiểm tra của quan viên cấp trên, bởi vậy mỗi lần bọn họ gửi thư cho nhau, chuyện có liên quan đến tiền bạc, đều nói mơ hồ hoặc là dứt khoát không nói, mới tạo thành những hiểu lầm này.

 

Có điều có một số việc quả thật cũng không thể để người ngoài biết, trước đó nhà họ Thương vừa bị tịch thu nhà, nếu như biết thật ra Thương Minh Hòa ở kinh thành vẫn còn sản nghiệp, chỉ sợ không giữ nổi sản nghiệp là chuyện nhỏ, sẽ còn liên lụy những người khác.

 

Nếu đã nhắc tới Chu Tầm, Thương Minh Hòa thuận miệng nói, "Ngày mai em tìm một người tin được, giúp anh đến nhà họ Chu truyền lời, cứ nói anh muốn gặp y".

 

Thương Thanh Nguyệt đoán được anh trai trở về chắc chắn sẽ gặp anh Tầm, nhưng có chút ngoài ý muốn chính là lại gấp như vậy, có điều trong hơn một năm này bọn họ và Chu Tầm qua lại rất nhiều, tiểu tư trong nhà đi truyền lời cũng đã quen cửa quen nẻo, không sợ người ngoài nói thêm cái gì, lập tức nói, "Được".

 

Trầm ngâm một lát, y lại nói, "Ở bên phố Nam anh Tầm có một quán trà, vào ngày tám mỗi tuần, đều sẽ đến đó xử lí một ít việc, ngày mai đúng lúc là mùng tám, có lẽ anh ấy sẽ gặp anh ở đó".

 

Y không nói tên của quán trà là gì, lại vô cùng chờ mong vẻ mặt lúc đó của anh trai sau khi nghe được.

 

Lúc này Tố Tuyết lại đây nói thức ăn đã dọn xong ở sảnh bên, thấy thời gian cũng không còn sớm, ba người bèn dừng nói chuyện, đến sảnh bên dùng cơm.

 

Lúc nhìn thấy thức ăn trên bàn, Thương Minh Hòa ngẩn người.

 

Thương Thanh Nguyệt nói, "Trong nhà không có sẵn quá nhiều đồ ăn, cũng chỉ làm vài món đơn giản, ngày mai em tự mình xuống bếp, chuẩn bị chút thức ăn cho anh".

 

"Bao nhiêu đủ rồi". Chỉ hai món cá chua ngọt và gà om nấm, Thương Minh Hòa dám khẳng định là sau khi biết anh tới, Thương Thanh Nguyệt mới phân phó nhà bếp chuẩn bị.

 

Sau khi cơm nước xong, Tần Lạc Xuyên bèn lấy cớ mang Tiểu Đoàn Tử đến hoa viên tản bộ, để lại không gian riêng cho anh em hai người nói chuyện, chung quy Thương Minh Hòa hỏi xong chuyện ở kinh thành, tiếp theo là chuyện ở trấn Vũ Khê.

 

Thương Thanh Nguyệt vừa đến trấn Vũ Khê không lâu đã quen biết hắn, chuyện trải qua sau đó lại quan hệ mật thiết với hắn, hắn ngồi chỗ này, chỉ sợ có một số việc Thương Minh Hòa không tiện hỏi, Thương Thanh Nguyệt cũng không dám nói.

 

Tần Lạc Xuyên mang theo Tiểu Đoàn Tử dạo quanh hậu qua viên chốc lát, lại dỗ Tiểu Đoàn Tử ngủ, đoán chừng bọn họ chắc nói gần xong hết rồi, mới trở về sảnh bên.

 

Mãi đến giờ Hợi ba người mới tan cuộc, Thương Minh Hòa đương nhiên là ở lại nhà bọn họ.

 

Mà Thương Thanh Nguyệt nằm ở trên giường, lại là phấn khích đến không sao ngủ được.

 

Nhớ lại từ chiều đến bây giờ, Tần Lạc Xuyên cũng vì anh em bọn họ gặp lại nhau mà cảm thấy vui vẻ, chỉ là nhớ đến biểu hiện của Thương Thanh Nguyệt ngày ấy lúc biết Thương Minh Hòa sẽ về, Tần Lạc Xuyên nói, "Ta còn tưởng rằng hôm nay gặp anh trai, em sẽ khóc giống hôm đó chứ".

 

Hiếm khi Thương Thanh Nguyệt ấu trĩ mà lăn một vòng trên giường, dựa vào trên người Tần Lạc Xuyên, nói, "Em không thèm khóc đâu, ngộ nhỡ anh trai nhìn thấy sau đó hiểu lầm chàng đối với em không tốt thì làm sao giờ?".

Bình Luận (0)
Comment