Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 79

Chương 079 – Ái khanh bằng lòng đảm đương trách nhiệm này hay không?

 

"Thần cũng không có biện pháp hay nào". Lúc Tần Lạc Xuyên nói lời này, mặt không biến sắc chú ý vẻ mặt của vài vị quan viên và hoàng tử ở đây, nếu Hoàng thượng đã nói là bọn họ nhắc tới sách văn của mình, hắn muốn biết rốt cuộc là ai cầm đầu khơi mào chuyện này.

 

Kết quả không ngoài dự kiến, lời hắn vừa nói xong, đã thấy được khinh thường chợt lóe rồi biến mất trong mắt Tứ Hoàng tử.

 

Tần Lạc Xuyên nhếch nhẹ môi, tiếp tục nói, "Nếu lũ lụt đã xảy ra, trừ nhanh chóng di dời bá tánh vùng hạ lưu, cùng với làm tốt cứu tế và phòng chống ôn dịch sau đó, thần thật sự không thể nghĩ được biện pháp tốt hơn".

 

Thật ra đồng bằng phía Đông đã có đường sông, nhanh chóng khai thông cùng với nghĩ cách trút nước lũ chưa chắc không thể giảm bớt lũ lụt, chỉ là thời đại này khoa học kĩ thuật vẫn chưa bắt đầu, tất cả mọi chuyện đều cần sức người đi làm, sự nguy hiểm của nước lũ những thứ khác không thể so được, binh lính trong quân doanh dù là ai cũng đều là con trai nhà người ta, loại phương pháp nguy hiểm nhưng lại không tạo ra được tác dụng quá lớn này, Tần Lạc Xuyên cũng không muốn nói ra lắm.

 

"Những chuyện này chúng ta cũng đang thảo luận". Lúc Hoàng thượng nói lời này giọng điệu bình thường, không nhìn ra là vui hay giận.

 

Nếu Tần Lạc Xuyên không có biện pháp khác, Hoàng thượng lại kéo đề tại trở về phương diện cứu trợ thiên tai, mới vừa rồi Thượng thư Hộ Bộ và Thượng thư Binh Bộ tạm dừng công kích lại bắt đầu tranh chấp ban nãy.

 

Thượng thư Công Bộ tiếc nuối cười cười với Tần Lạc Xuyên, tiếp theo cũng gia nhập vào trong đó.

 

Trong nhất thời Ngự Thư Phòng vô cùng náo nhiệt, Hoàng thượng chỉ nhăn nhăn mày, vẫn chưa nói cái gì.

 

Tần Lạc Xuyên nghe trong chốc lát, cảm thấy những việc này không liên quan gì đến mình, bèn hành lễ nói, "Nếu không có việc gì, vậy thần cáo lui trước".

 

"Ở một bên nghe đi". Lúc Hoàng thượng nói lời này, vẫn là nhíu mi lại như cũ, ngay cả ánh mắt cũng không cho thêm Tần Lạc Xuyên một cái, làm người khác không đoán được là ông nghĩ thế nào.

 

Thái tử và Tứ Hoàng tử bên cạnh nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ là trong ánh mắt Tứ Hoàng tử tràn đầy khó hiểu, Thái tử thì khẽ gật đầu một cái với Tần Lạc Xuyên.

 

Tranh chấp giữa Thượng thư Hộ Bộ và Thượng thư Binh Bộ, đơn giản là khoản tiền cứu tế lần này, cùng với lương thảo và thuốc men cần phải tiếp viện cho quân doanh Tây Nam.

 

Lăn qua lộn lại chẳng qua cũng chỉ hai điểm này, Tần Lạc Xuyên nghe xong một lát lập tức hiểu rõ.

 

Những chuyện này lại càng không chút liên quan nào đến Tần Lạc Xuyên.

 

Tranh cãi đến cuối cùng, Thượng thư Binh Bộ gồng cứng cổ nói, "Quốc khố cũng không thiếu tiền, khoản tiền cấp cho quân doanh Tây Nam và bá tánh gặp tai họa năm nay trích nhiều hơn năm rồi một phần thì có gì không thể?".

 

Thượng thư Hộ Bộ cười nhạo nói, "Cho dù quốc khố không thiếu tiền, nhưng lại không chỉ có một chỗ Tây Nam kia cần dùng tiền, quân lương của phía Bắc năm nay chẳng phải cũng sắp đưa qua đấy thôi?".

 

Tranh luận đến cuối cùng, vẫn là Thượng thư Hộ Bộ mưu lược cao hơn một bậc, lấy chuyện quân doanh phía Bắc nói, hai bên đều thuộc về Binh Bộ, cho dù trong lòng Thượng thư Binh Bộ có bất mãn, cũng sẽ không nói ra ngay trước mặt Hoàng thượng.

 

Thượng thư Binh Bộ tranh luận không thắng được Thượng thư Hộ Bộ, cơn giận dồn nén chẳng thể nguôi, quay lại nhìn về phía Hoàng thượng nói, "Xin Hoàng thượng phân xử, lũ lụt ở Tây Nam lần này, năm rồi không thể so được, cho dù là quân doanh hay bá tánh bình thường, đều cần lương hưởng nhiều hơn mới được".

 

Hoàng thượng nghe vậy trầm ngâm một lát, quay lại nhìn về phía Thái tử nói, "Thái tử, nói quan điểm của con một chút".

 

Dường như Thái tử không ngoài ý muốn chút nào khi Hoàng thượng chỉ đích danh hỏi mình, bước ra khỏi chỗ đứng ban đầu, hành lễ nói, "Bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng nếu khoản tiền năm rồi quốc khố vạch ra là con số đó, thì không thể tùy tiện phá lệ".

 

Nói xong hắn cũng không nhìn vẻ mặt hoặc vui vẻ hoặc tức giận của mấy người ở giữa, tiếp tục nói, "Nhưng nếu lũ lụt năm nay nghiêm trọng hơn năm vừa rồi rất nhiều, lại chưa từng làm chuẩn bị phòng chống, thì cần phải trích nhiều bạc hơn một chút mới đúng, một phần tăng thêm kia, nhi thần cảm thấy có thể do quan viên và phú thương trong kinh quyên tặng, có lẽ con dân Đại Viêm ta nhất định sẽ bằng lòng".

 

Hắn nói xong lời này, Thượng thư Binh Bộ vốn định nói gì đó lập tức không nói, Thượng thư Hộ Bộ cũng là há miệng một cái, sau đó lựa chọn trầm mặc.

 

Thái tử lại nói, "Đương nhiên, nếu như quyên tặng, nhi thần bằng lòng quyên một năm bổng lộc để làm gương tốt".

 

Hoàng thượng liếc nhìn Thái tử một cái, tiếp theo ánh mắt rơi vào trên người Thượng thư Binh Bộ và Thượng thư Hộ Bộ đứng chung một chỗ, hỏi, "Các ngươi có ý kiến gì không?".

 

Hai người đồng thời hành lễ nói, "Thần không có ý kiến".

 

"Vậy cứ làm theo lời Thái tử đi". Hoàng thượng phân phó, "Có điều chỉ là một phần cứu trợ thiên tai kia do quan viên quyên tặng, quân lương Tây Nam vẫn là chi tiền từ quốc khố".

 

"Vâng". Thượng thư Hộ Bộ hành lễ sau đó đáp, chuyện Hoàng thượng đã quyết định, từ trước đến nay rất khó thay đổi, hơn nữa chỉ một chuyện quân lương này, quả thật cũng không xem như quá nhiều.

 

Hoàng thượng lại nói, "Nếu không còn chuyện khác, thì nhanh chóng sắp xếp đi".

 

Quan viên trong điện, đoán chừng ngoài Tần Lạc Xuyên ra, tất cả mọi người tiếp theo đều có chuyện liên quan đến lũ lụt cần xử lí, nghe vậy sôi nổi hành lễ cáo lui, Tần Lạc Xuyên thấy thế cũng đi cùng.

 

Nào biết Hoàng thượng lại nói, "Ninh Vương lưu lại, trẫm còn có việc muốn hỏi ngươi".

 

Nói xong ngẩng lên nhìn Tần Lạc Xuyên, nói tiếp, "Tần ái khanh cũng vậy".

 

Tần Lạc Xuyên cúi lưng xuống một nửa ngừng lại một chút mới đứng thẳng lên, yên lặng đi đến một bên nhường đường cho quan viên phải ra khỏi điện,

 

Chờ nhóm quan viên đều đi rồi, trong điện ngoài nội thị hầu hạ, thì chỉ còn lại ba người Hoàng thượng, Ninh Vương và Tần Lạc Xuyên.

 

Hoàng thượng và Ninh Vương giống như đã thương lượng từ trước, không ai nói lời nào.

 

Sau một lúc lâu, Tần Lạc Xuyên quyết định đánh đòn phủ đầu, hỏi, "Không biết Hoàng thượng để vi thần lưu lại là muốn hỏi chuyện gì?".

 

"Nói thử một chút xem". Hoàng thượng hỏi, "Vừa rồi mới nghĩ ra biện pháp gì?".

 

Tần Lạc Xuyên dửng sốt một chút mới trả lời, "Lời vừa rồi của thần là thật, thật sự không có biện pháp nào đối với lũ lụt".

 

"Không phải xử lí lũ lụt năm nay". Hoàng thượng gõ nhẹ lên mặt bàn trước người nói, "Là đối với sửa trị sông Vân".

 

Tần Lạc Xuyên cười cười, cũng không giấu giếm, "Quả nhiên không có gì có thể giấu được đôi mắt Hoàng thượng".

 

Tần Lạc Xuyên rất ít khi nịnh bợ Hoàng thượng, đột nhiên nói một câu như vậy, hiệu quả có thể tưởng tượng được, Hoàng thượng cười một tiếng khẽ mắng, "Vậy còn không nhanh nói ra?".

 

"Có thể cho phép thần tiến thêm một bước để nói chuyện không?". Tần Lạc Xuyên hỏi.

 

Hoàng thượng nào biết hắn chỉ nói một chuyện còn lắm trò như thế, bất đắc dĩ nói, "Tiến lên đây đi".

 

Chờ Tần Lạc Xuyên nhờ Ninh Vương hỗ trợ cầm tấm bản đồ chưa thu hồi kia, Hoàng thượng mới biết được hắn đây là định dựa theo bản đồ để giải thích, nên dứt khoát nói, "Trải bản đồ lên bàn đi".

 

Tần Lạc Xuyên cũng không làm ra vẻ, trực tiếp cùng Ninh Vương trải bản đồ lên ngự án trước mặt Hoàng thượng, sau đó vừa dùng tay chỉ trên bản đồ vừa giải thích, "Lúc nãy khi thần xem bản đồ, phát hiện cửa vào của hai đường sông nhân tạo là ở trung lưu sông Vân, cũng chính là khu vực đã xảy ra lũ lụt, theo thần biết, như vậy tuy rằng có thể chống lũ, nhưng tác dụng cũng không lớn".

 

Thấy Hoàng thượng và Ninh Vương đều lẳng lặng mà nghe, cũng không có dấu hiệu muốn phát biểu ý kiến, Tần Lạc Xuyên tiếp tục nói, "Vì sao không mở sông nhân tạo ở vùng thượng lưu lũ lụt, như vậy thì không chỉ có thể chống lũ tốt hơn, mà nước của sông nhân tạo cũng có thể chảy từ Tây sang Đông, dẫn nước tưới ruộng cho toàn bộ đồng bằng phía Đông".

 

Hoàng thượng không nghĩ tới hắn nói là chuyện này, hơi có chút thất vọng, "Trước kia cũng không phải không có quan viên đưa ra ý tưởng này, chẳng qua là một vài địa phương ở thượng lưu phía Đông sông Vân đều là núi cao, đừng nói mở sông nhân tạo không dễ, cho dù thật sự có biện pháp đục mở núi đá, công tác dọn dẹp bùn lắng hằng năm cũng không có cách làm".

 

Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một chút, đưa ra một cái ví dụ, "Trước khi thần tham gia thi Hương, hàng năm ở nhà làm ruộng, vào mùa xuân khi nước mưa nhiều, đều cần phải thoát nước cho đất, thần phát hiện ở chỗ ngoặt của mương máng, bùn cát bị dòng chảy cuốn theo chỉ đọng lại ở mặt không bị dòng nước va đập, mà một mặt khác có rất ít bùn cát".

 

"Ngươi là nói tìm một chỗ đường ngoằn ngoèo mở nhánh sông?". Ninh Vương nói xen vào.

 

"Đúng vậy". Tần Lạc Xuyên gật gật đầu.

 

Ngừng một chút, hắn lại nói, "Anh vợ của thần đóng giữ ở thành Dung, trước đó anh ấy từng nhắc tới, nói khí hậu thành Dung và đồng bằng hạ lưu ôn hòa, vô cùng thích hợp cho cây trồng sinh trưởng, chỉ là chịu úng nước và nạn hạn hán ảnh hưởng, cuộc sống của bá tánh vô cùng gian khổ. Vừa rồi thần nghĩ, nếu mở đường sông ở thượng lưu, để cho nó tụ vào hai đường sông nhân tạo đã đào kia, như vậy vừa có thể phòng chống lũ lụt ở hạ lưu sông Vân vào mùa mưa, vừa có thể lợi dụng nước sông Vân dẫn nước tưới ruộng ở đồng bằng phía Đông vào mùa khô, từ đây biến hại thành lợi, hạn hán hay lũ lụt đều kiểm soát được, không lo đồng bằng phía Đông không thể trở nên màu mỡ hơn".

 

Những lời này của hắn không biết chọc trúng điểm nào của Hoàng thượng, ngay cả vừa rồi nói núi cao không dễ mở sông nhân tạo cũng bị Hoàng thượng bỏ qua, liếc nhìn nhau một cái với Ninh Vương, trong mắt hai người đều có kinh ngạc như nhau, so với kinh ngạc càng nhiều hơn chính là hứng thú vang dội, Hoàng thượng trực tiếp hỏi, "Ngươi nắm chắc mấy phần có thể làm thành chuyện này".

 

"Thần không biết". Tần Lạc Xuyên thản nhiên nói, "Chưa từng điều tra thực địa, theo như những lời vừa nói của thần cũng chỉ là lí luận suông mà thôi".

 

Hoàng thượng và Ninh Vương đều có kinh nghiệm tác chiến phong phú, đương nhiên biết nói suông như vậy và thao tác thực tế khác biệt lớn bao nhiêu, nghe vậy không tránh được có chút thất vọng.

 

Nhưng nghĩ đến lời vừa rồi của Tần Lạc Xuyên hạn hán hay lũ lụt đều kiểm soát được, cùng với một vùng đồng bằng rộng lớn đã từng nhìn thấy kia, có khả năng sẽ trở nên màu mỡ giống như Giang Nam, dã tâm chính trị của Hoàng thượng cũng không cho phép ông từ bỏ như vậy.

 

Cho nên hỏi, "Quan viên lần này đến Tây Nam cứu tế vẫn chưa quyết định, ái khanh bằng lòng đảm đương trách nhiệm này hay không?".

 

Vào lúc nói ra cái nhìn của bản thân, Tần Lạc Xuyên đã nghĩ tới có khả năng Hoàng thượng sẽ phái hắn đi Tây Nam, chỉ là không nghĩ tới lại sẽ dò hỏi ý kiến của hắn.

 

Có điều cẩn thận suy nghĩ một chút cũng có thể giải thích được, hiện tại hắn đang ở lúc nổi bật nhất, để hắn rời khỏi kinh thành đi Tây Nam cái nơi đâu đâu cũng có người gặp nạn kia, trong mắt phần lớn người, cũng không có gì khác với bị giáng chức.

 

Dù sao quan viên đề bạt ra ngoài, không đủ năm năm là không có khả năng về kinh.

 

Hoàng thượng hỏi hắn bằng lòng không, có lẽ là lo lắng Tần Ngôn sẽ gửi thư chất vấn.

 

Trong lòng Tần Lạc Xuyên tính toán lợi hại thật nhanh, bất kể bản thân là đi cứu tế hay đi khảo sát đường sông, hắn đều bằng lòng.

 

Ở thế giới trước kia, ba hắn rất hứng thú với các công trình thủy lợi, Tần Lạc Xuyên chịu ảnh hưởng từ nhỏ, không chỉ có được dẫn theo đi khảo sát thực địa ở rất rất nhiều địa phương, mà còn nghe nhiều nên thuộc đối với nguyên lí và tác dụng của một vài công trình thủy lợi nổi danh trong và ngoài nước.

 

Nếu ở thế giới này, có thể có thành tựu ở phương diện công trình thủy lợi, không chỉ là tạo phúc cho bá tánh và đời sau, đối với Tần Lạc Xuyên mà nói, cũng là tưởng niệm đối với ba.

 

Hơn nữa một khi rời kinh, Tần Lạc Xuyên có loại linh cảm, Tần Ngôn cũng sẽ đồng ý cùng bọn họ đến Tây Nam sinh hoạt, đây cũng là điều mà hắn và Thương Thanh Nguyệt mong chờ và lên kế hoạch lâu rồi.

 

Nhưng đi cùng vật tư cứu tế mà nói, lại hoàn toàn quấy rầy kế hoạch của hắn, Tiểu Đoàn Tử vừa tròn một tuổi, cho dù là đi theo hắn cùng đi trước, hay là để nhóc và Thương Thanh Nguyệt ở lại kinh thành, đều không phải chuyện có thể làm người yên tâm.

 

Bởi vậy chần chừ trong chốc lát, Tần Lạc Xuyên mới nói, "Hoàng thượng có thể cho thần thời gian suy nghĩ một ngày không?".

 

Hoàng thượng có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu nói, "Có thể".

Bình Luận (0)
Comment