Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 83

Chương 083 – Chia xa

 

Đồ ăn đặt ngay trên bàn nhỏ trước mặt, Tiểu Đoàn Tử đưa tay với lấy một lúc lâu cũng không được một miếng, mếu máo tủi thân vô cùng.

 

Tần Lạc Xuyên thấy thế không nhịn được cười, ngừng nói chuyện với Thương Thanh Nguyệt, một tay đưa tới che trước mắt Tiểu Đoàn Tử, một tay khác thì nhấc lên phủ lên trên bàn nhỏ.

 

Thương Thanh Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của hắn, chỉ thấy tay Tần Lạc Xuyên mới phủ lên bàn, trên bàn nhỏ bị hắn che lại đã xuất hiện một chén canh trứng nho nhỏ.

 

Chén đựng canh trứng giống nhau như đúc với loại trong nhà bọn họ thường dùng khi ở kinh thành.

 

Thương Thanh Nguyệt nhanh chóng kiểm tra phía trước và hai bên mành cửa sổ xe ngựa một lần, sau khi thấy đều kéo đến kín mít, mới vươn tay bưng chén đựng canh trứng lên, nhiệt độ hơi nóng tay làm y không khỏi sửng sốt.

 

Tần Lạc Xuyên nhìn động tác của y, nhỏ giọng trêu ghẹo nói, "Bây giờ lo lắng bị người phát hiện rồi?".

 

Thật ra trước đó bắt đầu từ lúc hỏi có canh trứng hay không, Thương Thanh Nguyệt đã cố ý kiểm tra mành xe ngựa, chỉ là vào lúc đồ vật cứ từ hư không xuất hiện trên bàn nhỏ như vậy, y vẫn theo bản năng muốn xác nhận lại một lần nữa.

 

Bởi vậy cho dù bị Tần Lạc Xuyên trêu chọc, cũng nghiêm túc gật đầu nói, "Đương nhiên phải lo lắng".

 

Nếu đã thẳng thắn rồi, không lí nào lại chỉ thêm món cho Tiểu Đoàn Tử mà không thêm món cho chính mình, bởi vậy chờ đút canh trứng cho Tiểu Đoàn Tử xong, Tần Lạc Xuyên cũng thêm vài món ăn cho mình và Thương Thanh Nguyệt, có điều đều là một ít món mùi không nồng, sau khi ăn xong lại thu đồ vật thừa ra vào không gian, cho dù sau đó Tố Tuyết và Thính Vũ tới thu chén, cũng sẽ không phát hiện được manh mối gì.

 

Dù đã nhìn một lần, Thương Thanh Nguyệt vẫn ở bên cạnh ngạc nhiên không thôi, nhỏ giọng hỏi, "Đồ vật ở bên trong sẽ không hỏng ạ?".

 

"Sẽ không". Tần Lạc Xuyên giải thích, "Sau khi đặt vào, cho dù ở bên trong bao lâu, lúc lấy ra vẫn như cũ là bộ dáng khi mới đặt vào".

 

Thương Thanh Nguyệt nghe xong như có điều suy nghĩ, tiếp theo lại hiếu kì nói, "Đại khái có thể đặt bao nhiêu đồ?".

 

Tần Lạc Xuyên so sánh một chút, nhỏ giọng nói, "Có lẽ xấp xỉ phòng bên trong viện của chúng ta".

 

Không gian là năng lực đặc biệt hắn có được sau khi trải qua tận thế, không có cách nào chia sẻ cùng người khác, bằng không cũng có thể để Thương Thanh Nguyệt cùng cảm nhận là bộ dáng gì.

 

Nghe được rộng như phòng bên, Thương Thanh Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt.

 

Tần Lạc Xuyên thấy thế nghiêng người qua, ghé vào sát bên tai y lại nhỏ giọng nói gì đó, ngay sau đó hai mắt Thương Thanh Nguyệt mở lớn hơn nữa, môi cũng vì kinh ngạc mà hơi hơi mở ra.

 

Thương Thanh Nguyệt rất ít khi lộ ra vẻ mặt này, cho dù là trước đây khi biết Hoàng thượng và Tần Ngôn là anh em cũng không có khoa trương như vậy, Tần Lạc Xuyên cảm thấy rất đáng yêu, vươn tay nhéo một cái trên mũi y, nói, "Bây giờ không lo lắng rồi nhỉ?".

 

"Không lo lắng". Thương Thanh Nguyệt lắc lắc đầu rất nhanh, đôi mắt cũng cong cong vì cười, tiếp theo nhìn đến ngón tay còn dừng trên mũi mình, đảo mắt một vòng nói, "Phu quân quả nhiên giảo hoạt".

 

Vẻ mặt vốn đang đắc ý của Tần Lạc Xuyên trong nháy mắt cứng đờ, tay đang ngừng trên mũi của Thương Thanh Nguyệt di chuyển xuống, trượt đến chỗ cằm nhẹ nhàng nắm lấy, sửa đúng nói, "Chồng em là nhìn xa trông rộng".

 

Cằm bị đối phương nắm còn khẽ nâng lên, Thương Thanh Nguyệt biết nghe lời phải nói theo, "Dạ, đương nhiên phu quân là lợi hại nhất".

 

Sau khi có thể lấy mấy thứ trong không gian ra thêm món, chặng đường sau đó, sinh hoạt của một nhà ba người cũng dễ chịu hơn nhiều, đến khu vực Đan Châu rồi, cũng đến lúc chia xa.

 

Tần Lạc Xuyên có chút lo lắng nói, "Anh trai nói từ nơi này đến thành Dung còn nửa ngày, trên đường em cứ mang theo Tiểu Đoàn Tử ngồi cùng một chiếc xe ngựa với anh Tầm đi, chăm sóc tốt bản thân và Tiểu Đoàn Tử, nếu như có chuyện gì, thì đi tìm Tôn Tướng quân hỗ trợ".

 

Thương Thanh Nguyệt cũng rất không nỡ, nhưng nghĩ đến phu quân phải đi làm việc, ngoan ngoãn gật đầu nói, "Phu quân yên tâm, em sẽ chăm sóc Tiểu Đoàn Tử thật tốt".

 

"Không chỉ là chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, còn có bản thân em cũng phải như vậy". Tần Lạc Xuyên uy h**p nói, "Chờ ta trở lại, nếu như biết em không chăm sóc bản thân đàng hoàng...".

 

Lời phía sau hắn không nói ra, nhưng hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, Thương Thanh Nguyệt nào còn không biết hắn muốn nói cái gì, quay mặt qua chỗ khác có chút mất tự nhiên nói, "Yên tâm đi".

 

Cho dù đèn dầu trong phòng ở trạm dịch mờ tối, nhưng Tần Lạc Xuyên vẫn nhìn rõ một chút đỏ nhạt trên trái tai của y, không nhịn được vươn tay dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa một chút, "Sao đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn thẹn thùng như thế hả".

 

Thương Thanh Nguyệt nhẹ giọng nói, "Chàng cho rằng ai cũng giống chàng à".

 

Hai người kề sát lại một chỗ nói một ít lời thì thầm, nghĩ đến bản thân phải đợi qua lũ lụt mới có thể đi thành Dung đoàn tụ, trong lúc đó cũng không biết phải mất bao lâu, Tần Lạc Xuyên lại ôm Tiểu Đoàn Tử đặt vào giữa hai người dỗ nhóc ngủ.

 

Tuổi còn chưa biết gì, Tiểu Đoàn Tử đâu biết sắp sửa phải chia xa, chỉ biết được dỗ ngủ như vậy rất vui vẻ.

 

Một tay nắm lấy ống tay áo của Thương Thanh Nguyệt, một tay khác thì với tay nắm tay đang vỗ nhẹ trên người nhóc của Tần Lạc Xuyên.

 

Phu lang và con đều ở bên cạnh, cho dù ngày mai là phải chia xa, nhưng ít ra giờ khắc này đã là thỏa mãn, Tần Lạc Xuyên dặn dò Tiểu Đoàn Tử, "Cha không ở đây con phải ngoan ngoãn nghe lời đấy, nếu không ngoan lúc cha trở về sẽ đánh mông".

 

Một câu dài như vậy, Tiểu Đoàn Tử căn bản nghe không hiểu, nhưng lại chọc Thương Thanh Nguyệt không nhịn được cười.

 

Tần Lạc Xuyên vẫn còn chưa bỏ qua, nếu câu dài nghe không hiểu, vậy đơn giản một chút, vì thế hắn lại hỏi, "Tiểu Đoàn Tử có ngoan không?".

 

Những lời này trước đây đã hỏi qua rất nhiều lần, bởi vậy Tiểu Đoàn Tử phản xạ có điều kiện đáp, "Ngoan".

 

Tần Lạc Xuyên vừa lòng, vươn ngón trỏ tay phải, để Tiểu Đoàn Tử vẫn luôn muốn nắm nhưng không nắm được chụp lấy, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều, "Tiểu Đoàn Tử ngoan ghê, chờ cha trở lại sẽ mang cho con đồ ăn ngon và đồ chơi đẹp".

 

Thương Thanh Nguyệt ở bên cạnh nhìn một lớn một nhỏ trò chuyện ông nói gà bà nói vịt, nổi khổ ly biệt vốn đang dằn xuống trong lòng cũng giảm bớt không ít, cũng học theo dáng vẻ Tần Lạc Xuyên đi chọc Tiểu Đoàn Tử.

 

Sáng sớm ngày hôm sau chia xa ở trạm dịch, Thương Thanh Nguyệt theo tướng sĩ và quân lương về thành Dung đi hướng Tây, Tần Lạc Xuyên thì phải mang theo những người còn lại đi về phía Nam.

 

Trong đội ngũ đến phía Tây có người nhà cùng với hơn một trăm tướng sĩ kia, cho dù là nhân số hay là xe ngựa, đều nhiều hơn gấp đôi bên bọn hắn.

 

Chờ đến khi đội ngũ thật dài đã chuyển qua khe núi, sau đó nhìn không thấy nữa, Tần Lạc Xuyên mới phất tay, chỉ huy đội ngũ cứu tế xuôi Nam xuất phát.

 

Lúc này hắn không ngồi xe ngựa, mà là đi cùng các tướng sĩ, cưỡi ngựa đi trước nhất.

 

Buổi sáng xuất phát từ trạm dịch, đến lúc buổi chiều, đụng phải nhóm nạn dân chạy nạn đầu tiên, những người này đều là quần áo tả tơi.

 

Sau khi thấy đội ngũ của bọn họ, nhóm nạn dân đều lộ ra thần sắc khát khao, nhưng cũng không dám tiến lên, chỉ không xa không gần đi theo phía sau.

 

Nhanh nhất cũng phải giữa trưa ngày mai mới có thể đến đích đến Tây Cốc, cho dù Tần Lạc Xuyên muốn trợ giúp những nạn dân này, nhưng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này hắn cũng không dám để người bố thí đồ vật.

 

Ngay cả buổi tối mọi người cũng không nấu cơm như thường ngày nữa, đều ăn lương khô mang theo từ trạm dịch buổi sáng.

 

Đây là biện pháp một võ quan ở thành Dung tên Bùi Thanh Dung đưa ra cho Tần Lạc Xuyên, anh và Thương Minh Hòa là bạn tốt, lại từng có kinh nghiệm một lần đi theo vật tư cứu tế của triều đình, đương nhiên chi tiết trên nhiều vấn đề biết rõ ràng hơn mọi người nhiều, Tôn Tướng quân để anh ở lại bên cạnh Tần Lạc Xuyên, đương nhiên cũng là nhìn trúng điểm này.

 

Sau khi đóng trại xong, Tần Lạc Xuyên và Bùi Thanh Dung đứng ở chỗ cao nhìn nơi tụ tập của nạn dân cách đó không xa, có chút lo lắng nói, "Bọn họ sẽ một mực đi theo chúng ta đến Tây Cốc sao?".

 

"Có lẽ". Bùi Thanh Dung trả lời, "Số lần bên Đan Châu chịu nạn lụt nhiều hơn những nơi khác rất nhiều, các bá tánh cũng có kinh nghiệm, một khi phát hiện không thích hợp sẽ lập tức mang theo tất cả đồ vật có thể mang đến chỗ cao tị nạn. Có điều lúc này đã hơn một tháng, cho dù có lương thực cũng đã dư lại không nhiều lắm, sẽ cùng chúng ta đến Tây Cốc cũng là bình thường".

 

Trước đó lúc bọn họ đi theo phía sau, Tần Lạc Xuyên đã để ý đến, những người này tuy rằng quần áo tả tơi, nhưng sắc mặt vẫn khỏe mạnh, không giống dáng vẻ rất lâu không được ăn no.

 

Từ bên này đến Tây Cốc, đều là vùng núi, cho dù gặp lũ lụt, bá tánh cũng có chỗ chạy nạn, chờ sau khi đến Tây Cốc, lại đi về phía Nam là đồng bằng mênh mông vô bờ, số lượng núi không nhiều lắm hơn nữa cũng đều là loại đồi nhỏ không cao bao nhiêu.

 

Tần Lạc Xuyên không nhịn được thở dài nói, "Hi vọng mọi người đều có thể kiên trì".

 

Bùi Thanh Dung nghiêm túc nói, "Đại nhân là người có phúc, từ sau khi chúng ta tiến vào khu vực Đan Châu, đã hơn một tháng mưa đều ngừng lại, lại nói ngày mai chúng ta đã có thể đến Tây Cốc, chắc chắn mọi người có thể kiên trì".

 

Tần Lạc Xuyên ngẩng đầu nhìn khung trung trời sao rộng mở một chút, sau khi mây mù tan hết, sao sáng đầy trời cách xa muôn vạn dường như trở nên gần hơn, có thể đoán được ngày mai là một ngày nắng, chẳng qua là sau khi mặt trời xuất hiện, nước lũ rút đi, theo đó mà đến có thể sẽ xảy ra dịch bệnh làm người đau đầu như nhau, nhưng dù sao trời cũng không mưa nữa.

 

Hai người lại đứng ngoài doanh địa một lúc lâu, mới giẫm lên bùn đất mềm xốp trở về, Tần Lạc Xuyên quay đầu lại nhìn ánh lửa cách đó không xa

 

Tần Lạc Xuyên như có điều suy nghĩ dặn dò Bùi Thanh Dung, "Ngày mai đã đến Tây Cốc, đêm nay làm phiền anh Bùi tốn tinh thần hơn".

 

Tuy rằng Bùi Thanh Dung dáng người vừa cao vừa cường tráng, thậm chí thoạt nhìn có chút hung ác, nhưng tính cách thật ra rất nghĩa khí lại cẩn thận, nghe vậy thì theo đó nhìn về phía sau, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói, "Đại nhân yên tâm đi, ta đã biết".

 

Bản thân Tần Lạc Xuyên đêm nay cũng không định ngủ.

 

Nếu có người muốn làm gì đó, đêm nay chính là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội tốt nhất.

 

Tần Lạc Xuyên lại đi kiểm tra vật tư áp tải một lần, người gác đêm đã sớm quen thuộc hành vi mỗi ngày đều phải kiểm tra mấy lần của hắn, nhưng vẫn nhao nhao lên tinh thần.

 

Tần Lạc Xuyên cũng không nói gì thêm, sau khi xác nhận không có gì khác thường, thì trở lại xe ngựa chuyên để hắn nghỉ ngơi, ở bên trong ngẩn người hồi lâu, sau khi xác nhận bốn phía không có người, nhanh chóng phóng lên nóc xe ngựa nằm xuống.

 

Nguyên nhân trên nóc xe ngựa cao hơn so với những địa phương khác, cho dù là nằm, cũng có thể đại khái thấy rõ toàn bộ tình huống trong doanh địa.

 

Có đều cả khu vực chỉ lớn như vậy, buổi tối lại yên tĩnh, cho dù không nhìn, chỉ dùng nghe, Tần Lạc Xuyên cũng có thể biết tất cả mọi chuyện trong doanh địa.

 

Ánh sáng của mặt trăng và ngôi sao chiếu xuống, giống như phủ một lớp lụa trắng lên cây cối và mặt cỏ, êm dịu lại xinh đẹp.

 

Không khí yên tĩnh này có chút giống với khi Tần Lạc Xuyên còn trong núi ở trấn Vũ Khê.

 

Tần Lạc Xuyên cảm thấy có chút đáng tiếc, phong cảnh xinh đẹp như vậy, chỉ sợ không có cách nào một mực thưởng thức đến khi trời sáng,

 

Quả nhiên vào nửa đêm sau đó đã xảy ra chuyện, canh giờ đó đúng là lúc con người mệt mỏi nhất, Tần Lạc Xuyên nằm trên nóc xe ngựa, có thể nghe được tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác trong doanh địa, cùng với tiếng nói chuyện của nhân viên gác đêm vì duy trì tỉnh táo.

 

Phá hư những âm thanh này được truyền tới từ trên núi phía Bắc, ban đầu chỉ có tiếng bước chân dày đặc, cùng với tiếng răng rắc khi cành khô bị giẫm gãy.

 

Lúc sau đang tới gần doanh địa, những người đó dường như không hề kiêng dè mà đốt đuốc lên.

Bình Luận (0)
Comment