Con Đường Thăng Cấp Ở Thế Giới Khác

Chương 90

Chương 090 – Hoa đào nát của anh trai

 

Vẻ mặt Thương Minh Hòa mờ mịt lại luống cuống, hiển nhiên giống như không biết bản thân chọc Chu Tầm giận chỗ nào.

 

Sau khi phục hồi tinh thần lập tức hỏi Thính Vũ, "Bây giờ hai người bọn họ đang ở đâu?".

 

Thính Vũ liếc nhìn Thương Minh Hòa một cách dè dặt, mấp máy môi không nói gì.

 

"Nói đi". Tần Lạc Xuyên như có điều suy nghĩ, giúp đỡ Thương Minh Hòa thúc giục một câu.

 

Thính Vũ không tình nguyện nói, "Mấy người chủ quân hiện tại đang ở tiệm vải Chu Ký".

 

Cũng giống với ở trấn Vũ Khê, tiệm vải Chu Ký ở thành Dung cũng là sản nghiệp của nhà họ Chu.

 

Thương Minh Hòa nghe vậy lập tức xoay người đi ra ngoài, Tần Lạc Xuyên vội vàng kéo người lại, "Khoan hãy vội, hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra lại qua đó cũng không muộn".

 

Bọn họ ngay cả vì sao Chu Tầm tức giận cũng không biết, tùy tiện chạy tới, cho dù Thương Minh Hòa dỗ người về, cũng chưa chắc có thể dứt khoát vấn đề từ gốc rễ.

 

Thương Minh Hòa hiếm khi thông minh một lần trên phương diện này, biết không thể kéo dài chuyện đi tìm phu lang, "Chúng ta ngồi xe ngựa qua đó đi, vừa đi vừa nói chuyện".

 

Chờ lên xe ngựa rồi, Thính Vũ mới dưới cái nhìn chăm chú của Tần Lạc Xuyên và Thương Minh Hòa, chậm rãi nói ra nguyên nhân Chu Tầm tức giận.

 

Chuyện này còn phải ngược dòng đến lúc bọn họ vừa đến thành Dung.

 

Lúc ấy vừa tách ra với Tần Lạc Xuyên không bao lâu, Thương Minh Hòa lập tức dẫn người đi đường vòng đến Tây Cốc, Chu Tầm và Thương Thanh Nguyệt thì cùng Tôn Tướng quân đến thành Dung.

 

Tuy rằng Tôn Tướng quân nhận lời Tần Lạc Xuyên và Thương Minh Hòa chiếu cố người nhà bọn hắn, nhưng cũng chỉ là ở trên đường, sau khi đưa người đến tòa nhà của Thương Minh Hòa, Tôn Chí An lập tức trở về, huống chi loại chuyện trong nhà này, cho dù ông biết cũng không tiện nhúng tay.

 

Chuyện xảy ra sau khi vào nhà, hai người Chu Tầm và Thương Thanh Nguyệt, một người là phu lang Thương Minh Hòa, một người là em trai ruột, lại có cấp trên như Tôn tướng quân tự mình đưa người đến đây, quản gia trong nhà đương nhiên sẽ cung cung kính kính đón người vào nhà.

 

Vốn dĩ chuyện này hết thảy đều không có vấn đề gì, tệ là ở chỗ bọn họ bên này vừa mới bước vào cửa, đột nhiên từ trong nhà chạy ra một song nhi thoạt nhìn mới thành niên, người còn chưa tới, giọng đã tới trước, "Anh Thương ơi, cuối cùng anh cũng từ kinh thành về rồi~".

 

Giọng thiếu niên trong trẻo, nhóm người mới vào cửa như bọn họ đều nghe được rõ ràng, tức khắc sinh ra một loại linh cảm chẳng lành, nhất là Thương Thanh Nguyệt, trong lòng lại càng thình thịch một cái, lén nhìn Chu Tầm bên cạnh, quả nhiên sắc mặt đã sầm xuống.

 

Thiếu niên từ trong viện ra tới, không gặp được Thương Minh Hòa, cũng ngẩn ra như nhau, ánh mắt quét qua nhóm người trong sân một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Thương Thanh Nguyệt, tiến lên thân thiết chào hỏi, "Cậu chính là Thanh Nguyệt nhỉ, trước đây ta thường xuyên nghe anh Thương nhắc đến cậu".

 

Rõ ràng gã thoạt nhìn nhỏ hơn Thương Thanh Nguyệt vài tuổi, lại cố tình gọi thẳng tên Thương Thanh Nguyệt, ý đồ rõ ràng đến mức ngay cả nha hoàn phía sau cũng nhìn hiểu, huống chi là Chu Tầm bên cạnh.

 

Đầu tiên Thương Thanh Nguyệt quả thật luống cuống phút chốc, có điều lập tức đã bình tĩnh lại, y hiểu rõ anh trai của mình, tuy rằng dây dây dưa dưa với Chu Tầm nhiều năm như vậy, nhưng đã có quan hệ hôn ước, hơn nữa cuối cùng lựa chọn kết hôn, thì không có khả năng ở thành Dung bên này còn có một người khác.

 

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thương Thanh Nguyệt cũng không có lập tức đáp lại lời gã, mà quay đầu nhìn về phía quản gia đứng bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi đây đến cùng là chuyện gì.

 

Gặp được loại cảnh tượng này, quản gia hận không thể bản thân từ trước đến nay chưa từng xuất hiện, nhưng nhìn thấy Thương Thanh Nguyệt dò hỏi, vẫn là căng da đầu tiến lên, châm chước giới thiệu, "Đây là Phương công tử Phương Vũ em trai của Bả tổng Phương, năm đó lúc Nam Cương nội loạn, Bả tổng Phương từng giúp chủ tử một lần".

 

Trong ba câu ngắn ngủi, Thương Thanh Nguyệt đã đoán được đại khái là chuyện như thế nào, lúc này Chu Tầm cũng đã bình tĩnh lại, "Đi vào trong phòng nói chuyện đi".

 

"Chủ quân mời bên này". Quản gia cung kính mà hành lễ với Chu Tầm, tiếp theo lại phân phó nha hoàn và tiểu tư phía sau dọn hành lí vào.

 

Người trong tiểu viện lập tức rời đi hơn phân nửa, người hầu chỉ còn lại quản gia và mấy nha hoàn thiếp thân như mấy người Tố Tuyết.

 

Thương Thanh Nguyệt và Chu Tầm song song đứng chung một chỗ, lúc cất bước đi về phía trước, Thương Thanh Nguyệt cố ý đưa Tiểu Đoàn Tử về phía Chu Tầm.

 

Tiểu Đoàn Tử bị y và Tần Lạc Xuyên tập quen cái loại trò chơi nhỏ này, sau khi nghiêng gần nửa người về phía Chu Tầm, lập tức vươn hai tay, vui vẻ mà hô, "Mợ, bế".

 

Chu Tầm đang suy nghĩ chuyện, cũng không phát hiện động tác nhỏ của Thương Thanh Nguyệt, nghe được Tiểu Đoàn Tử gọi, lại nhìn Tiểu Đoàn Tử nhào về phía mình, theo bản năng lập tức đưa tay ra ôm lấy.

 

Ngay từ đầu Phương Vũ đã đoán được thân phận của Chu Tầm, vừa rồi quản ra lại xưng hô y là chủ quân, nhưng nghe được Tiểu Đoàn Tử mềm mềm mại mại gọi Chu Tầm là mợ, sắc mặt vẫn là có chút khó coi.

 

Thương Thanh Nguyệt vốn là đang cố ý, đương nhiên chú ý biến hóa biểu cảm của gã, lại chỉ xem như không thấy được, đi theo phía sau Chu Tầm cùng nhau vào đại sảnh.

 

Là tiểu công tử của nhà họ Chu, đương nhiên Chu Tầm không phải người yếu đuối dễ bắt nạt gì, hơn nữa y vốn dĩ là chủ nhân của toàn nhà này, sau khi vào đại sảnh, lập tức trực tiếp ngồi ở chủ vị.

 

Thương Thanh Nguyệt đi theo ngồi xuống bên cạnh y, sau khi Phương Vũ tiến vào cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí cho khách bên phải.

 

Ôm Tiểu Đoàn Tử đáng yêu, tâm trạng của Chu Tầm dường như tốt hơn không ít, ngay cả dặn dò nha hoàn phía sau cũng mang theo ý cười, "Còn không lo pha trà cho khách".

 

"Vâng". Nha hoàn lên tiếng đáp xong thì rời khỏi đây, người trong đại sảnh càng ít.

 

Phương Vũ không nghĩ tới y giữ được bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn lập tức đánh trả lại, gã vốn dĩ đã không có chuẩn bị, việc làm và lời nói trước đó cũng chỉ là hành vi dưới sự kích động, chung quy tuổi tác quá nhỏ, lại bị người trong nhà nuông chiều nuôi lớn, không đủ bình tĩnh.

 

Bị Chu Tầm đánh trả một cái nhẹ bổng như vậy, lập tức rối loạn trong lòng, nói chuyện cũng trở nên không biết lựa lời, "Ngươi chính là cái tên song nhi năm đó anh Thương muốn hủy hôn ước nhỉ?".

 

Không biết là trùng hợp hay là vì gì khác, Thính Vũ mới nói đến chỗ này, xe ngựa cũng đã tới trước cửa tiệm vải Chu Ký.

 

Thấy xe ngựa dừng lại, nàng vội vàng tổng kết, "Chủ quân nói, nhất định là mợ vì chuyện này mà tức giận".

 

"Ta biết rồi". Thương Minh Hòa gật đầu một cái, vén mành lên nhảy xuống xe ngựa, cũng không đợi Tần Lạc Xuyên và Thính Vũ, ngay lập tức bước đến cửa chính của tiệm vải.

 

Thính Vũ rướn đầu, vẫn luôn nhìn theo cho đến khi Thương Minh Hòa bước vào cửa chính tiệm vải, mới xuống xe ngựa theo, sau đó tranh công với Tần Lạc Xuyên, "Chủ tử, biểu hiện lúc nãy của ta không tệ chứ?".

 

"Tạm được". Tần Lạc Xuyên không để ý gật đầu một cái, "Là Thanh Nguyệt bảo ngươi làm như vậy?".

 

"Vâng". Thính Vũ thành thành thật thật đáp, tiếp theo không nhịn được lại hỏi, "Chủ tử, khi nào thì người phát hiện ra?".

 

"Lúc ngươi nói câu thứ hai". Tần Lạc Xuyên trả lời.

 

Tố Tuyết và Thính Vũ hầu hạ bên người hắn và Thương Thanh Nguyệt, các nàng làm việc lại đều không tệ, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt bèn cho các nàng một ít quyền lợi.

 

Mặc dù hai nha hoàn này ở trong phủ có chút quyền lợi, nhưng phép tắc cần giữ cũng chưa bao giờ vượt qua, Thương Minh Hòa là anh vợ của Tần Lạc Xuyên, dù tính như thế nào cũng là chủ tử chính thống, cho dù anh thật sự làm chuyện gì phụ lòng Chu Tầm, Thính Vũ là một nha hoàn, cũng không có lập trường bày tỏ tức giận với anh.

 

Nhưng lúc đó nàng biểu hiện ra ngoài, hơn nữa còn để người khác dễ dàng nhận thấy được, vậy chỉ có thể là Thương Thanh Nguyệt bày mưu đặt kế rồi.

 

Nếu như đã được Thương Thanh Nguyệt bày mưu đặt kế, vậy...

 

Tần Lạc Xuyên hỏi, "Chuyện người vừa kể ở trên xe đều là thật sao?".

 

"Đúng là như vậy". Thính Vũ chạy nhanh vài bước đuổi theo Tần Lạc Xuyên tay dài chân dài, "Nô tì không có thêm bớt chữ nào".

 

Tần Lạc Xuyên chỉ nghe được miêu tả, cũng cảm thấy Chu Tầm chỉ chờ bọn họ trở về mới chạy đến tiệm vải, đã đủ săn sóc.

 

Hơn nữa anh vợ này của hắn những phương diện khác thì khá tốt, nhưng cố tình trong chuyện tình cảm này lại giống như hũ nút.

 

Tuy rằng đã kết hôn với Chu Tầm, nhưng có một số việc hai người vẫn chưa nói rõ, Chu Tầm lại đang bỏ ra quá nhiều trong phần tình cảm này, nếu như vẫn luôn tiếp tục như vậy, có lẽ thời gian dài, Chu Tầm cũng sẽ có được cảm giác an toàn trong quá trình chung sống, nhưng trớ trêu thay lại gặp phải chuyện này.

 

Thương Thanh Nguyệt làm em trai, quả thật là cần phải nhắc nhở anh trai nhà mình một chút.

 

Tần Lạc Xuyên mới bước vào cửa chính tiệm vải, Thương Thanh Nguyệt đã ôm Tiểu Đoàn Tử ra đón.

 

Hai người đối mặt một lúc, Thương Thanh Nguyệt giật mình, bình tĩnh nhìn Tần Lạc Xuyên một lúc lâu, mới lẩm bẩm gọi, "Phu quân".

 

Tần Lạc Xuyên tiến lên một bước, ôm cả Thương Thanh Nguyệt và Tiểu Đoàn Tử vào trong ngực, "Ừm, ta về rồi".

 

Bị bọn họ kẹp ở bên trong, Tiểu Đoàn Tử không thoải mái giãy giụa, lúc này Tần Lạc Xuyên mới buông người ra, ánh mắt lướt nhanh trong phòng một lần, trong phạm vi tầm mắt không thấy được Thương Minh Hòa, cũng không thấy Chu Tầm, bèn hỏi, "Mấy người anh cả đâu?".

 

"Anh Tầm ở trên lầu xem sổ sách". Thương Thanh Nguyệt bĩu môi ra hiệu về phía trên lầu, "Anh ấy đi lên tìm anh Tầm".

 

Tần Lạc Xuyên hiểu rõ, ôm Tiểu Đoàn Tử từ trong tay Thương Thanh Nguyệt qua, "Vậy chúng ta tìm một chỗ chờ đi".

 

***

 

Lại nói về Thương Minh Hòa, sau khi lên lầu dưới sự chỉ điểm của Thương Thanh Nguyệt, cách một cái rèm châu, liếc mắt một cái là thấy được Chu Tầm đang ngồi trước bàn dài nghiêm túc viết gì đó.

 

Anh theo bản năng mà thả nhẹ bước chân.

 

Nhưng Chu Tầm vẫn nghe được, nghe được tiếng bèn ngẩng đầu lên liếc nhìn Thương Minh Hòa một cái, lạnh nhạt chào hỏi, "Phu quân đã về rồi".

 

"Ừ". Thương Minh Hòa thở phào, còn chủ động nói chuyện với mình, vậy chứng minh tình huống không quá tệ.

 

Ngay sau đó như nhớ tới điều gì, đột nhiên chợt tỉnh ngộ, nếu không có những lời nói vừa rồi của Thính Vũ, có khả năng anh sẽ thật sự cho rằng Chu Tầm chỉ là đang bận chuyện cửa hàng mà thôi.

 

Thương Minh Hòa há miệng một cái, "Em...".

 

Anh còn chưa dứt lời, đã bị Chu Tầm nhanh chóng ngắt lời, "Hôm nay cửa hàng có việc gấp, ta đành đến đây xử lí trước, một chút là xong ngay".

 

Sau khi nói xong, lại quay về cúi đầu viết lên sổ sách.

 

Y cúi đầu, từ vị trí của Thương Minh Hòa, cũng chỉ có thể nhìn thấy được đỉnh đầu và cái trán nhẵn mịn của y.

 

Thương Minh Hòa cứ bình tĩnh nhìn như vậy, cuối cũng vẫn là Chu Tầm không kiềm được trước, ngẩng đầu hỏi, "Còn có chuyện gì sao?".

 

Thương Minh Hòa nhớ tới lúc bọn họ mới quen biết, Chu Tầm giống như những con khổng tước ở vùng Nam Cương kia, xinh đẹp lại kiêu kì.

 

Sau khi nhận ra được tâm tư của mình, y trực tiếp quấn lấy người trong nhà đến cầu hôn, gan đúng là không nhỏ chút nào.

 

Sau đó tuy rằng đã trải qua một ít trắc trở, nhưng hai người vẫn đính hôn, chỉ là ngay sau đó bản thân lập tức tới thành Dung.

 

Sau đó nữa nhà họ Thương xảy ra chuyện.

 

Thương Minh Hòa đã chịu liên lụy không nhỏ, lúc ấy ngay cả chính anh cũng không biết còn có cơ hội quay trở về kinh thành hay không, dưới tình huống như vậy, nếu vẫn nắm hôn thư của hai người không bỏ, đối với Chu Tầm mà nói không khỏi quá bất công.

 

Vì thế Thương Minh Hòa bèn nhờ người mang một tờ đơn hủy hôn đến kinh thành, nói là đơn hủy hôn, thật ra cũng chỉ là một tờ giấy trắng viết ba chữ đơn hủy hôn, cùng với ở cuối trang viết tên và con dấu của Thương Minh Hòa.

 

Còn về ở giữa muốn viết cái gì, hoặc là do bên nào hủy hôn, toàn bộ đều theo ý Chu Tầm.

 

Sau khi gửi đơn hủy hôn đi, nói Thương Minh Hòa không mất mát là giả, nhưng nhiều hơn chính là thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất khổng tước nhỏ kiêu kì kia sẽ không bị mình liên lụy.

 

Chỉ là không bao lâu sau kinh thành gửi thư đến, Chu Tầm trực tiếp nói y đã dốt đơn hủy hôn kia, sau đó lần chờ đợi này vậy mà hơn ba năm.

 

Thương Minh Hòa nhìn người trước mắt, đường nét trên cằm so với khi tách ra hai tháng trước trở nên rõ nét hơn, rõ ràng là đang tức giận vì chuyện của Phương Vũ, nhưng trong mắt lại không có một chút oán trách nào với mình.

 

Áy náy và đau lòng bất chợt xuất hiện, làm hai mắt Thương Minh Hòa đều có chút cay cay, "Chúng ta nói chuyện một chút nhé".

Bình Luận (0)
Comment