Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 10

“Phía cuối viết quá chậm, ngừng lại một lát là nên thu bút ngay.” Đàm phu tử nhíu mày và trầm giọng nói.

Sắc mặt Tần Ngộ nghiêm túc, tay viết lại.

Nhưng sắc mặt Đàm phu tử không hề tốt hơn: “Kết cấu cứng rắn quá.”

Ông vươn ngón tay nhẹ chỉ trên giấy: “Cái đuôi chỗ này hơi nhọn và hướng lên trên chứ không phải sang ngang.”

Tần Ngộ: “Vâng.”

Những người khác không dám thở mạnh mà cúi đầu luyện chữ. Mười lăm phút sau, Đàm phu tử mới hơi thả lỏng và rời đi.

Ông ấy vừa đi những người khác đã lập tức nhìn về phía Tần Ngộ. Tần Ngộ buồn cười: “Nhìn ta làm gì?”

 

“Phu tử thật nghiêm khắc với ngươi.”

Tần Ngộ đáp: “Phu tử tận tâm tận lực. Ta có thể làm học trò của một người nghiêm khắc như thế đúng là phúc đức.”

Những người khác ngẫm lại cũng cảm thấy đúng. Người nhà gửi gắm họ tới chỗ phu tử cũng vì ông ấy là người nghiêm khắc.

Nghĩ tới đây tinh thần mới vừa thả lỏng lại căng lên, cả đám tiếp tục đọc sách, luyện chữ.

Tần Ngộ nhìn chữ viết trên giấy và lấy chữ viết mấy ngày trước của mình ra so sánh. Tuy bề ngoài có vẻ giống nhau nhưng chỉ cần liếc mắt qua chi tiết sẽ thấy tốt xấu khác hẳn. Lúc trước cậu cầm bút chặt, tính linh hoạt bị hạn chế, nói rõ hơn chính là dùng quá nhiều sức.

Tần Ngộ gác bút lông và lắc lắc cổ tay dưới gầm bàn sau đó từ từ thở ra. Cậu cảm thấy luyện bút lông đúng là giúp mài giũa con người.

Có Đàm phu tử chỉ dạy nên Tần Ngộ tiếp tục khắc khổ luyện tập. Theo hơi lạnh tăng lên, khả năng viết chữ của cậu cũng tăng lên.

Mãi tới khi phu tử tuyên bố nghỉ cậu mới kinh ngạc phát hiện đã tới cuối năm.

Triệu Cẩm Đường luyến tiếc nên khi tan học vẫn luôn đi theo Tần Ngộ và ồn ào nói tết sẽ tới tìm cậu chơi.

Tần Ngộ cười và đồng ý. Vốn cậu tưởng đây là câu khách sáo cho có thôi, kiểu như sau này rảnh mời cơm hay tụ tập gì đó. Nhưng lần sau không biết là lần nào, ngày đó cũng không biết là ngày nào.

Không ngờ Triệu Cẩm Đường thấy cậu gật đầu đã lập tức nói: “Chọn ngày chẳng bằng đúng ngày, hay ngày mai luôn đi.”

Tần Ngộ sửng sốt.

Triệu Cẩm Đường thấy thế thì hiểu lầm, “Ngày mai ngươi có việc hả? Thế ngày kia thì sao?”

Tần Ngộ nhìn ánh mắt chân thành của bạn mình thì không đành lòng từ chối nên đáp: “Cũng được.”

 

Triệu Cẩm Đường giơ cao nắm tay và nhảy lên. Những người khác nhìn qua thế là cậu nhóc lại quay về nghiêm túc và giả vờ giả vịt nói: “Nếu đã chốt thì không được nuốt lời đâu đó.”

“Đương nhiên.”

Triệu Cẩm Đường chạy như bay rời đi còn Tần Ngộ nhìn bóng dáng như con cá cờ chạy tung tăng của cậu thì mặt mày vui vẻ.

Cậu cõng rương đựng sách về nhà, trong đầu tự hỏi lịch trình cho kỳ nghỉ.

Kỳ nghỉ không dài, trước sau cũng chỉ có 10 ngày nhưng việc học không thể buông lỏng nếu không cậu sẽ quên đồng thời tạo ra tính ì.

Lúc về tới nhà cậu đã tính toán xong. Trương thị đang ngồi trong xưởng thắt dây đeo tay. Bà chủ cửa hàng bánh nướng bên cạnh cũng qua làm cùng. Hai người phụ nữ vừa làm vừa nói chuyện phiếm, tay vẫn làm thoăn thoắt.

Tần Ngộ chào hỏi thế là bà bác nhà bên cũng cười khen cậu hai câu rồi ra về. Bà biết Tần Ngộ đi học là phải làm bài, hơn nữa nhà họ không rộng, phần sân sau chỉ bằng bàn tay nên nếu bọn họ nói chuyện trong xưởng sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ học bài. Thế thì ngại chết đi được.

Trương thị đứng dậy tiễn khách. Qua lại với người biết điều đúng là dễ chịu, hai bên đều hiểu rõ trong lòng nên chẳng cần nói nhiều cho thêm ngại.

Đi bộ từ trường về nhà khiến người Tần Ngộ nóng lên. Cậu lập tức ngồi xuống luyện chữ tầm 15 phút sau đó tiếp tục chép cuốn Thiên Tự Văn hôm qua mới nhận.

Sau khi Trương thị trở về lập tức rón rén sợ gây ra tiếng vang quấy rầy con trai. Bà ngồi trên ghế nhỏ và tiếp tục đan dây đeo tay. Làm cái này chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nhưng dù sao cũng nhàn rỗi, tích tiểu thành đại. Đợi nhận được tiền bà sẽ mua một cái bút lông tốt hơn cho con.

Dù là mùa đông nhưng Tần Ngộ vẫn ngồi trong sân luyện chữ và làm bài tập. Cũng chẳng có cách nào bởi thời tiết vốn âm trầm xám xịt, vừa vào xưởng hoặc nhà ở đã thấy tối, không gian lại nhỏ. Nếu đốt nến thì về lâu dài sẽ tốn một khoản lớn.

 

Hơn nữa ánh nến mỏng manh sẽ không tốt cho thị lực vì thế Tần Ngộ sợ mình bị cận. Cậu bảo vệ đôi mắt rất khá và làm việc ngoài trời là tốt nhất cho cậu.

Trương thị thương con nên dùng ván gỗ và vải che kín ba mặt chung quanh, chỉ để chừa trên đầu và phía trước sau đó đốt chậu than. Nhưng khói cay mắt nên Tần Ngộ không chịu để mẹ đốt than.

Cậu khoác thêm một cái áo bông nữa để đảm bảo mình không bị cảm, còn lạnh một chút cũng không sao.

Sau nửa canh giờ tay cậu đã đông cứng lại nên Tần Ngộ dừng viết và đứng lên đi lại hoạt động trong sân. Cậu còn nâng cục tạ tự chế sau đó nói với mẹ một tiếng và đứng chổng ngược. Trương thị vừa nghe thế là đi tới canh chừng. Đây là thỏa thuận của hai mẹ con họ. Trương thị không hiểu vì sao con trai lại có hành vi kỳ quái này, cũng chưa từng thấy ai nói qua chuyện này có ích lợi gì. Nhưng con trai bà bảo cậu đọc được trong sách nên bà chỉ đành bán tín bán nghi. Có điều huấn luyện quả thực có hiệu quả, thân thể đứa nhỏ tốt lên trông thấy nên bà cũng mắt nhắm mắt mở.

Tới giờ Dậu hai khắc thì sắc trời đã tối hơn nhiều. Tần Ngộ không thể không ngừng sao chép và lựa chọn học thuộc bài, ngẫu nhiên còn lắc lắc đầu.

Trương thị nấu cơm trong bếp thấy thế thì phì cười.

Mỗi ngày Tần Ngộ đều trải qua một cách bận rộn. Cậu không để phí chút thời gian nào mà tận dụng để đọc sách, học thuộc. Cậu như một miếng bọt biển, liên tục hấp thu tri thức.

Hôm nay cậu đang đi lại trong sân đọc sách thì thấy Triệu Cẩm Đường vui vẻ phấn chấn chạy tới, “Tần Ngộ, ta tới tìm ngươi chơi.”

Trương thị nhìn quanh sau đó lại nhìn về phía con trai. Tần Ngộ ngây ra và nhìn Triệu Cẩm Đường hỏi: “Ngươi ăn cơm sáng chưa?”

Lúc này mới giờ Thìn hai khắc, mẹ cậu mới làm xong đậu phụ và bỏ lên sạp.

Triệu Cẩm Đường gật đầu: “Ta ăn rồi và muốn qua đây tìm ngươi cùng chơi. Ta nghĩ tới đó đã thấy vui ơi là vui.”

 

Lúc nói chuyện mũi cậu giật giật: “Thơm quá.”

Tần Ngộ mỉm cười: “Mẹ ta mới nấu sữa đậu nành nên đương nhiên là thơm rồi!” Cậu trêu ghẹo: “Uống thử một bát không?”

“Được luôn, cho nhiều đường nhé.” Đứa nhỏ đi theo phía sau Tần Ngộ và chờ cậu múc sữa xong lập tức đón lấy uống luôn mặc kệ nóng. Cậu nhóc vừa uống vừa hà hơi.

Tần Ngộ thấy thế thì khóe miệng giật giật: “Ngươi uống chậm một chút, không ai cướp đâu mà lo.”

Vốn Tần Ngộ còn tưởng họ sẽ chỉ đi dạo trên phố và mua chút đồ ăn vặt sau đó nói chuyện phiếm. Bởi cái thời tiết này cũng chẳng có nhiều thứ để làm.

Ai biết Triệu Cẩm Đường lại muốn dẫn cậu tới nhà mình chơi. Tần Ngộ: “……… Lúc trước ngươi có nói là tới nhà chơi đâu?” Triệu Cẩm Đường gãi gãi đầu: “Ta chưa nói sao?”

Tần Ngộ nhìn bạn mình.

Triệu Cẩm Đường cười hê hê: “Lúc ấy ta vui quá nên quên mất.”

Tần Ngộ tiếp tục nhìn chằm chằm cậu thế là Triệu Cẩm Đường cười không nổi nữai: “Tần Ngộ……”

Tần Ngộ hừ một tiếng: “Không có lần sau đâu đấy.”

Triệu Cẩm Đường lập tức thở phào nhẹ nhõm và vội nói: “Không có đâu, chắc chắn không có.”

Kế hoạch có thay đổi thế là Tần Ngộ nói chuyện với mẹ và mang theo vốn riêng mua hai bọc điểm tâm cùng Triệu Cẩm Đường tới nhà họ Triệu.

Cha mẹ Triệu Cẩm Đường đều ở nhà. Tần Ngộ bình thản ung dung hành lễ sau đó người hầu đón lấy quà cậu đưa và dẫn cậu ngồi xuống ghế.

Ba Triệu hỏi bọn họ chuyện ở trường và Tần Ngộ có gì nói đó.

Bỗng nhiên Tần Ngộ thấy cẳng chân của mình trầm xuống. Một đứa nhỏ chừng 2 tuổi đang bám lấy chân cậu. Bà vú theo hầu cũng đi tới. Hóa ra vừa rồi mọi người mải nói chuyện nên không chú ý tới bà vú đã mang đứa nhỏ tới.

Ba Triệu vẫy vẫy tay với bà vú để bà ấy đi xuống rồi cười ha ha nói: “Xem ra Cẩm Châu rất thích Tần công tử.”

Tần Ngộ đỏ bừng mặt: “Không dám nhận, ngài cứ gọi tên cháu là được. Cháu không dám nhận cái gì mà công tử đâu.”

Ý cười trong mắt ba Triệu càng sâu hơn: “Cháu và Cẩm Đường là bạn bè nên về sau cũng gọi ta là bá phụ đi.”

Tần Ngộ hơi giật mình sau đó đồng ý: “Vâng.”

“Nếu Cẩm Đường đã mang cháu tới chơi thì lão phu cũng không giữ hai đứa ở đây nữa, đi chơi đi.”

Triệu Cẩm Đường lập tức đứng lên và hận không thể lôi kéo Tần Ngộ đi. Ai biết Triệu Cẩm Châu lại vẫn túm chặt chân Tần Ngộ không bỏ.

“Triệu Cẩm Châu, bỏ tay ra ngay. Huynh và Tần Ngộ còn có việc nghiêm túc phải làm.”

Triệu Cẩm Châu nhếch miệng cười nhưng nhất quyết không chịu buông tay.

Triệu Cẩm Đường vọt tới gạt tay đứa nhỏ ra thế là nó méo miệng muốn khóc. Ngày tết ngày nhất mà khóc thì quá không tốt nên Tần Ngộ đành phải khuyên Triệu Cẩm Đường mang theo Triệu Cẩm Châu cùng đi chơi.

Triệu Cẩm Đường chu miệng rõ cao, “Triệu Cẩm Châu, đệ là cái đồ dính người..”

“~ hê ~~ hê hê ~”

Đây là lần đầu tiên Tần Ngộ ôm trẻ con nên thấy hơi mới lạ, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.

Triệu Cẩm Châu sờ sờ mặt Tần Ngộ và cười khanh khách.

 

Bình Luận (0)
Comment