Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 105

Xuân đi thu tới, kinh thành giống như đã thay đổi nhưng lại cũng có vẻ chưa thay đổi gì.

Tần Ngộ lại nhận được thư Hoắc Anh gửi. Năm nay đứa nhỏ đã 7 tuổi. Sau khi hắn tới đây làm việc, nhà họ Hoắc muốn mời tiên sinh khác cho Hoắc Anh nhưng thằng nhãi con không phối hợp. Nó chọc tiên sinh tức quá bỏ đi. Chỉ trong hai tháng nó đã đuổi 7-8 người, quả thực không ai bì nổi.

Sau đó Hoắc đại tướng quân cảm thấy không ổn nên đành tâm sự với cháu mình thì Hoắc Anh kêu la nói chỉ học Tần tiên sinh thôi.

 

Hoắc đại tướng quân giải thích là Tần tiên sinh đi làm việc, chẳng biết khi nào mới về nên cậu nhóc không thể chậm trễ việc học được.

Hoắc Anh che tai và quay người đi.

Hoắc đại tướng quân tức đến ngã ngửa ra, trong lòng phải liên tục nhắc bản thân đây là cháu mình, là đứa con duy nhất của em trai mình, là bảo bối của mẹ mình, không được đánh, nhất quyết không được đánh.

Nhưng mà Hoắc Anh quyết tâm không hợp tác. Cuối cùng Hoắc đại tướng quân chẳng còn cách nào đành phải gửi thư cho Tần Ngộ nhờ giúp đỡ.

Nhưng thư còn chưa gửi ra ngoài đã bị thằng nhãi Hoắc Anh mai phục và chặn được. Sau đó cậu nhóc dõng dạc nói: “Cháu cũng muốn gửi thư hỏi Tần tiên sinh về những chỗ cháu không hiểu.”

Thủ vệ khó xử nhìn Hoắc đại tướng quân.

Hoắc đại tướng quân chỉ thấy đau đầu và vội xua xua tay: “Gửi gửi gửi, để nó gửi.”

Sau đó mọi chuyện không thể vãn hồi nữa. Hoắc Anh dùng cách này để tiếp tục học tập với Tần Ngộ. Nhà họ Hoắc bất đắc dĩ nhưng chẳng thể làm gì, cuối cùng đành mở một con mắt nhắm một con mắt và để mặc thằng bé.

Hoắc Anh kể hết mọi chuyện cho Tần Ngộ nghe, ngay cả cảm giác khi gặp lại cha cậu cũng không giấu.

Năm nay cha cậu nhóc đã trở về và ở lại một tháng mới vội vàng rời đi.

Hoắc nhị tướng quân cảm thấy áy náy với con trai nên trong một tháng này, có hơn 20 ngày ông ấy đều ở bên con mình. Hoắc Anh muốn cưỡi ngựa, muốn được tung lên cao, ra ngoài dạo chơi, nướng thịt ở ngoài trời, bất kể là việc gì cha cậu cũng làm hết.

Và sự hòa hợp này không thể thiếu phần góp công của Tần Ngộ.

Trước khi Hoắc nhị tướng quân trở về nhà, Hoắc Anh gửi thư cho Tần Ngộ nói: Đã lâu cậu không gặp cha mình nên cảm thấy rất xa lạ, cũng không biết phải ở chung với cha như thế nào.

 

Tần Ngộ được mời làm cố vấn tình cảm thì viết mấy trang thật dày để đáp lời. Đầu tiên hắn an ủi đứa nhỏ, sau đó bắt đầu chỉ dẫn để Hoắc Anh nói hết những kỳ vọng trong lòng cho cha mình biết. Thậm chí hắn còn liệt kê tình huống 1,2,3.

Tần Ngộ còn cố ý dò hỏi đám Uông Đông và Hàn Ngũ về tác phong và tính tình của Hoắc nhị tướng quân.

Hoắc nhị tướng quân là kiểu người dũng mãnh, rắn rỏi điển hình nhưng ông thực sự yêu thương đứa con trai duy nhất.

Có điều con người rắn rỏi ấy không biết cách thể hiện tình cảm, mỗi lần muốn thể hiện sự quan tâm đều chỉ biết tặng quà, rồi lại tặng quà.

Để giảm bớt hình tượng quá mức cứng ngắc của Hoắc nhị tướng quân nên trong lúc Tần Ngộ liệt kê tình cảnh 1,2,3 còn dùng hình vẽ minh họa, xen kẽ chữ viết.

Lúc mới nhìn thấy thư, Hoắc Anh ngây ra. Làm gì có ai có bộ dạng này? Nhưng Tần Ngộ lại vẽ đầy đủ đặc thù của nhân vật, còn chú thích tên vì thế cậu nhóc có muốn không biết cũng khó.

Thằng nhóc che bức thư lại, nhưng qua một lúc lại không nhịn được hơi hé ngón tay.

Cậu cảm thấy tranh này có độc, nhân vật “béo” như thế mà cậu vẫn xem mê mải.

Sau đó Hoắc nhị tướng quân về nhà. Hoắc Anh nhìn khuôn mặt uy vũ lại khí phách của cha mình thì lập tức nhớ tới bản vẽ của tiên sinh và không sợ gì luôn.

Lúc ấy cả nhà tụ tập ở cổng lớn của phủ tướng quân và nghển cổ chờ. Rốt cuộc họ cũng thấy Hoắc nhị tướng quân cưỡi ngựa trở về, trên người là áo giáp, eo đeo bảo kiếm, đôi mắt như ưng như hổ. Ai chạm phải ánh mắt ấy cũng bị dọa lảo đảo.

Bá tánh chung quanh lập tức tránh đi chỗ khác rồi nhìn trộm.

Hoắc đại tướng quân bước vội tới và chờ em trai xuống ngựa là lập tức ôm chầm lấy. Những người khác trong nhà cũng vây quanh Hoắc nhị tướng quân và hỏi han ân cần.

 

Hoắc Anh được một vị phó tướng che chở đứng bên ngoài, khuôn mặt nhỏ non nớt, môi mím lại và nhìn chằm chằm cha mình.

Hoắc nhị tướng quân nhanh chóng, chuẩn xác bắt được bóng dáng đứa nhỏ.

Sau đó cậu nhóc lập tức vươn tay khiến mắt của Hoắc nhị tướng quân sáng lên. Ông gạt mọi người ra và ôm lấy con mình hôn một cái sau đó cười to.

Hoắc Anh ngượng ngùng ôm cổ cha và chôn mặt vào đó.

Hoắc đại tướng quân không nhìn nổi nên đành thấp giọng khuyên: “Chú ý chút.”

“Chú ý cái rắm.” Hoắc nhị tướng quân lập tức mắng to: “Đã bao lâu ông đây chưa được gặp con rồi.”

À thì, đám Hàn Ngũ muốn giữ mặt mũi cho nhị tướng quân nhà mình nên cũng không nói hết với Tần Ngộ mà giấu đi một chút tỳ vết … nho nhỏ.

Hoắc nhị tướng quân uy vũ là thật, rắn rỏi cũng là thật, nhưng nóng tính cũng là thật!

Lão thái thái lập tức hất văng con cả ra rồi lôi kéo con út với cháu trai vào trong nhà.

Hoắc đại công tử đồng tình nhìn cha mình một cái, ai ngờ lại bị Hoắc đại tướng quân lườm.

Hoắc đại cô nương buồn cười nên vội túm lấy anh trai và cùng chạy vào trong.

Ngày đó Hoắc Anh đứng ở cửa nhà và giơ tay ra với cha mình sau đó thành công được cha ôm thế là từ đó cậu nhóc thích gì là nói hết.

Hoắc nhị tướng quân rất sảng khoái, chỉ cần Hoắc Anh yêu cầu là ông sẽ thực hiện ngay.

Tình cảm của hai cha con nhanh chóng thân thiết, sau đó Hoắc Anh lập tức giới thiệu Tần tiên sinh mà cậu thích nhất cho cha.

 

“Tiên sinh tốt lắm. Lần đầu gặp nhau tiên sinh đã cứu con. Lúc ấy con bị hóc hồ đào và thấy bản thân sắp chết rồi, mắt nhìn cái gì cũng mơ hồ.

Lúc con nhìn thấy tiên sinh thì cả người ngài ấy như đang tỏa hào quang, như thần tiên ấy.”

Hoắc nhị tướng quân đã sớm nghe anh trai kể về việc này nhưng chính tai nghe con kể vẫn khiến ông nghĩ mà sợ. Ông cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng rồi vươn tay xoa mặt con sau đó cúi đầu hôn lên trán cậu.

“Chờ sau này phụ thân gặp được Tần tiên sinh thì nhất định phải vái một cái thật sâu.”

Hoắc Anh gật gật đầu rồi lại nghĩ tới cái gì đó và tuột xuống, chạy vào phòng, một lát sau cậu cầm một xấp những cuốn sách nhỏ tới.

“Đây là cái gì?”

Hoắc Anh cười thần bí: “Tiên sinh làm mấy cuốn sách truyện cho con. Phụ thân, chúng ta cùng đọc nhé.”

Trong một tháng này, Hoắc nhị tướng quân gặp gỡ người nhà và vun đắp tình cảm với con trai. Đồng thời ông cũng thấy những cuốn sách nhỏ và giáo án Tần Ngộ soạn cho con mình. Đương nhiên không thể thiếu mấy cuốn bài tập hắn tự làm.

Sau khi xem xong, trong lòng ông ấy chỉ có một ý tưởng đó là vị Tần tiên sinh này thật con mẹ nó giỏi!

Ông sống nhiều năm như thế nhưng lần đầu tiên thấy một người thầy tính tình tốt lại dạy giỏi thế này.

Không phải ông chưa từng gặp đại nho, nhưng mấy kẻ đó luôn cao ngạo, không phải thiên tài là họ sẽ không dạy. Mà Hoắc nhị tướng quân lại không phải thiên tài. Lúc còn nhỏ ông học không tốt nên bị thầy giáo đánh không ít lần, cũng bị mắng rất nhiều nên sau này ông dứt khoát trốn học luôn.

Xem ra con ông may mắn hơn ông.

Aizzz, ông thật sự muốn gặp vị Tần tiên sinh kia nhưng đáng tiếc ông lại chuẩn bị phải về biên quan. Vì thế tuy không gặp mặt được nhưng ông vẫn gửi một bức thư.

 

Tần Ngộ nhận được thư của Hoắc nhị tướng quân và đọc xong thì thấy trong lòng mình hỗn độn. Sao hắn lại cảm thấy Hoắc nhị tướng quân không quá giống tưởng tượng của mình nhỉ?

Nhưng rất nhanh hắn đã không còn sức để nghĩ tới cái này bởi công trình đã tiến vào giai đoạn cuối. Hắn cần phải chăm chú xem xét để tránh sai một li đi một dặm.

Còn kinh thành vốn bình yên đã lâu nay lập tức sôi trào vì một tin tức. Thiên Tử hạ lệnh chọn thư đồng cho hoàng trưởng tôn.

Trên danh nghĩa là chọn thư đồng, nhưng ai cũng biết đây là bồi dưỡng người trung thành cho hoàng trưởng tôn.

Hướng gió có vẻ không đúng lắm.

Nói câu khó nghe thì việc làm này của Thiên Tử có vẻ hơi vượt quyền. Khụ khụ, đương nhiên toàn bộ Thành triều đều của Thiên Tử nên ông ấy muốn làm gì cũng được.

Có điều hành động này lại khiến Thái Tử xấu hổ. Bởi đó nên là việc của Thái Tử.

Tình cảm giữa Thái Tử và Thái Tử Phi không tệ. Hai người có một đứa con trai, sau đó trắc phi sinh được một trai và một gái, lương đệ sinh được một đứa con trai. Hiện tại Thiên Tử chọn thư đồng cho hoàng trưởng tôn nhưng lại lờ mấy đứa cháu khác đi.

Đám quan lại có con cái ở tuổi phù hợp đều thành thật không dám gây sự chú ý bởi ai cũng sợ con mình được chọn. Có vài người thậm chí còn nghĩ tới việc đưa con rời khỏi đây, nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy chứ không thực sự dám làm thế.

Bọn họ đâu có ngu đến mức dám vuốt lưỡi dao. Chỉ có kẻ muốn chết nhanh mới làm thế!

Đám quan viên đều sầu thảm. Thái Tử còn chưa ra đâu vào đâu, nay hoàng trưởng tôn lại bị đẩy ra khiến bọn họ sợ hãi.

Ngày tháng bây giờ khá tốt nên chẳng ai muốn thay đổi. Nhưng mặc cho đám quan lại kinh thành có ai oán thế nào thì những đứa nhỏ vừa tuổi vẫn được gọi vào cung. Thế nào gọi là vừa tuổi? Đó là căn cứ chọn theo

 

tuổi của hoàng trưởng tôn. Năm nay hoàng trưởng tôn 7 tuổi vi thế thư đồng sẽ được chọn trong số những đứa trẻ từ 6 tới 9 tuổi.

Hoắc Anh đương nhiên cũng phải đi. Cả đám nhỏ được đưa tới Đông Cung.

Thiên Tử không xuất hiện nên bọn họ chỉ phải bái kiến Thái Tử điện hạ ở Đông Cung.

Đó là lần đầu tiên Hoắc Anh đối diện với Thái Tử. Cậu nhóc ỷ vào vóc dáng nhỏ nên đứng phía sau trộm đánh giá Thái Tử.

Đối phương chừng 27-28 tuổi, để râu ngắn, tóc búi chỉnh tề, mặt mày cũng ôn hòa nhưng gò má nhô ra khiến khuôn mặt kia thêm vài phần sắc bén.

Thái Tử điện hạ ngồi sau một cái bàn dài và lẳng lặng nhìn bọn họ không nói gì, không có cảm xúc gì. Qua tầm 15 phút, chân Hoắc Anh đã tê rần mới nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.

“Dẫn bọn họ tới điện bên cạnh đi.” Một công công lập tức đáp: “Vâng.”

Hoàng trưởng tôn đã ăn mặc chỉnh tề và ngồi ở điện bên cạnh và không thấy Thái Tử Phi đâu.

Bên trong nơi ấy chỉ có hai cung nhân và hai thái giám canh gác. Công công bên cạnh Thái Tử nói với hoàng trưởng tôn: “Tiểu điện hạ,

những người được đề cử làm thư đồng cho ngài đã được mang tới. Thái Tử để ngài tự chọn.”

“Bổn điện đã biết, ngươi đi ra trước đi.” Giọng trẻ con vẫn còn non nớt vang lên nhưng đã mang theo lạnh lùng.

Bình Luận (0)
Comment