Hoắc đại tướng quân mới vừa về nhà đã bị gọi tới chỗ lão thái thái. Quản sự vừa đi vừa giải thích mọi chuyện một cách ngắn gọn cho ông biết.
Hoắc đại tướng quân nhíu mày và bước nhanh hơn. Lúc ông tới chỗ mẹ mình thì Hoắc Anh đã ngủ.
Đông Cung cách phủ tướng quân một khoảng. Hoắc Anh dựa vào hai cẳng chân để chạy về nên đã sớm mệt mỏi, sau đó cảm xúc lại thay đổi, lại khóc lóc nên thằng bé mệt quá thiếp đi.
Hoắc đại tướng quân đi vào nhìn thoáng qua sau đó vén chăn trên người đứa nhỏ và xem chỗ bị thương. Trải qua chườm lạnh nên nơi đó không còn quá đáng sợ nữa.
Hoắc đại phu nhân thấp giọng nói: “Ngày mai lại bôi thuốc cho Anh ca nhi.”
Hoắc đại tướng quân gật đầu. Bọn họ là võ tướng nên rất quen thuộc với các loại vết thương. Thời gian qua lâu bọn họ cũng hiểu nhiều về việc trị thương.
Lão thái thái ngồi trên ghế ở gian ngoài, mặt trầm xuống, hoàn toàn không có dáng vẻ hiền từ như ở trước mặt Hoắc Anh. Cũng phải thôi, bà đã cùng Hoắc lão gia đi qua mưa gió, sau này chồng qua đời bà lại lôi kéo hai đứa con trai chống đỡ cả phủ tướng quân thì đương nhiên không phải người phụ nữ nhu nhược.
Hoắc đại tướng quân ngồi xuống ghế và ngước mắt gọi: “Mẫu thân.”
Lão thái thái lên tiếng sau đó hỏi thẳng: “Lão đại, việc này con thấy thế nào.”
Hoắc đại tướng quân cúi đầu: “Ngày mai con sẽ xin bái kiến Hoàng Thượng.”
Lão thái thái lắc lắc đầu, nếp nhăn trên mặt càng như khắc sâu hơn và lộ vẻ sắc bén. Bà ngước mắt hỏi: “Sau đó thì sao? Để Anh ca nhi tiếp tục đi Đông Cung làm thư đồng cho người ta đánh chơi hả?”
“Mẫu thân……”
Lão thái thái hừ một tiếng: “Anh ca nhi là tiểu công tử của phủ tướng quân chứ không phải người hầu kẻ hạ để ai muốn đánh thì đánh!”
Hoắc đại tướng quân đáp: “Con đã biết, mẫu thân yên tâm. Con sẽ xử lý việc này.”
Hoắc đại phu nhân, Hoắc đại cô nương và đại công tử đứng ở bên cạnh không dám thở mạnh.
Mẹ con Hoắc đại tướng quân nhìn nhau một lát, cuối cùng lão thái thái cũng không nói gì nữa, chỉ xoay xoay cái nhẫn trên tay.
***
Ngày tiếp theo, Hoắc đại tướng quân vẫn đang tự hỏi bản thân lát nữa phải uyển chuyển nói với Thiên Tử thế nào về việc của cháu mình thì đã có ngôn quan ra mặt gây khó dễ.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần có việc cần bẩm tấu.” Ngôn quan kia nhìn lướt qua Hoắc đại tướng quân sau đó cao giọng nói: “Vi thần muốn tố cáo Hoắc đại tướng quân.”
Ba vị các lão đứng đầu đội ngũ lập tức giật giật mí mắt.
Công Bộ thượng thư suýt nữa đã không giữ được sắc mặt bình thản còn Lễ Bộ thượng thư thì khẽ hếch cằm kiêu căng ngạo mạn.
Gã ngôn quan họ Trịnh kia dùng lời lẽ lạnh lùng sắc bén nói: “Hoắc đại tướng quân không dạy được cháu trai đồng thời dung túng để cháu mình bất kính với lão sư, không biết phân biệt tôn ti, không hiểu lễ nghĩa.
Hoắc Anh là thư đồng của hoàng trưởng tôn nhưng lúc đi học lại không để ý, ắt sẽ ảnh hưởng tới hoàng trưởng tôn. Lúc bị Lý thiếu sư khiển
trách nó còn tránh né, không giữ quy định. Kính mong Hoàng Thượng phạt nặng một đứa trẻ mất nết như thế. Hoắc đại tướng quân cũng có thiếu sót trong việc mặc kệ mọi thứ xảy ra vì thế vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng cũng phải phạt luôn một lần.”
Hoắc đại tướng quân còn tưởng tai mình hỏng rồi, nếu không vì sao ông lại nghe được bản cáo trạng quá thể quá đáng này nhỉ?
Hoắc Anh mới bao nhiêu tuổi? Nó mới bảy tuổi! Lại còn phạt nặng nữa chứ! Phạt bà ngoại ngươi ấy!
Hoắc đại tướng quân tức quá bước ra khỏi hàng và lạnh lùng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần có chuyện muốn nói. Chuyện hôm qua thần đã nắm được sau khi về nhà. Nhưng chân tướng không giống như Trịnh đại nhân vừa nói.” Ông dừng một chút mới trầm giọng: “Có rất nhiều người có thể làm chứng cho tình huống xảy ra ở thư phòng của Đông Cung ngày hôm qua. Lý thiếu sư dùng sức mạnh tới nỗi cái thước gãy đôi. Đây là cách để khiển trách trẻ con à? Thần hoài nghi Lý thiếu sư không thích con cháu của võ tướng nên lạm dụng hình phạt.”
“Vớ vẩn!” Ngôn quan kia tức điên lên, “Từ xưa đến nay làm gì có lão sư nào không khiển trách học sinh.”
Hoắc đại tướng quân hừ lạnh: “Ta nhớ rõ Trịnh đại nhân có hai đứa con trai tầm 8 tuổi. Vừa lúc ta cảm thấy con trai của ngài có tài năng trời sinh và rất thích hợp luyện võ. Không bằng Trịnh đại nhân đưa con trai tới phủ tướng quân đi, ta sẽ dạy miễn phí không lấy tiền nhưng chỉ cần hơi không hợp ý là ta sẽ đánh gần chết mới thôi. Mà kể cả ta có đánh chết thì Trịnh đại nhân cũng đừng tìm ta gây sự làm gì. Dù sao việc lão sư đánh học sinh cũng là thiên kinh địa nghĩa.”
“Ngươi ngươi… Ngươi đúng là không biết phải trái!”
Hoắc đại tướng quân khinh thường: “Làm gì đã bằng Trịnh đại nhân vô lương tâm, đổi trắng thay đen, chẳng phân biệt thị phi.”
“Bôi nhọ, ngươi đang bội nhọ ta.” Trịnh đại nhân lập tức chắp tay với thiên tử: “Hoàng Thượng, Hoắc đại tướng quân phỉ báng vi thần, kính mong Hoàng Thượng làm chủ.”
Ba vị các lão quả thực một lời khó nói hết. Bọn họ biết văn và võ không hợp nhau nhưng lấy đứa nhỏ ra để làm cái cớ thì quá bỉ ổi.
Hoắc Anh tránh né sự trừng phạt của thầy giáo và chạy khỏi Đông Cung là việc không lớn không nhỏ. Nói trắng ra thì trẻ con bướng bỉnh mà thôi. Mà trẻ con trên đời này đứa nào chả bướng bỉnh, nếu chỉ vì việc này mà căng lên thì đúng là đầu óc có bệnh.
Thiên Tử trầm mặt, nếp nhăn hằn rõ, ánh mắt sâu thẳm, cả người toát ra vẻ uy nghiêm.
Trịnh đại nhân cúi người đến độ mỏi eo nhưng Thiên Tử chẳng thèm để ý. Cuối cùng vẫn là đồng nghiệp của Trịnh đại nhân đứng ra khỏi hàng bẩm báo một việc khác mới khiến Thiên Tử nhàn nhạt đáp lại.
Cái này rõ ràng quá rồi.
Trịnh đại nhân mang sắc mặt trắng bệch và héo rũ trở lại hàng ngũ.
Trên đại điện chỉ có tiếng những người khác. Chờ tới khi mọi người đã bẩm báo hết, Thiên Tử ra hiệu cho Vương Khoan tuyên bố bãi triều.
Sau khi bãi triều, một vị công công mặc áo xanh đi tới gọi Hoắc đại tướng quân. Những quan viên khác lập tức đổi sắc mặt sau đó lại khôi phục như thường.
Hoắc đại tướng quân đi theo vị công công áo xanh kia tới cung điện của hoàng đế sau đó đi vào. Thái giám đóng cửa từ bên ngoài.
“Thần bái kiến Hoàng Thượng.”
Thiên Tử miễn lễ và nói, “Đã lâu trẫm không đánh cờ với ái khanh. Hôm nay ta có hứng, ái khanh chơi với trẫm một ván nhé.”
“Vâng.”
Hai người đoán cờ sau đó Hoắc đại tướng quân cầm quân đen đi trước. Sau 7-8 nước cờ, Thiên Tử cầm một quân trắng và ôn tồn nói: “Anh ca nhi là đứa nhỏ có tính tình phóng khoáng tự do, không thích bị gò bó. Cái này trẫm hiểu, nhưng dù gì nó cũng là con võ tướng, không thể không biết đạo lý.”
Hoắc đại tướng quân nghĩ đến những lời mẹ mình nói tối qua thì chần chừ: “Hoàng Thượng, Anh ca nhi bị người nhà chiều quá, chỉ sợ…”
Thiên Tử giơ tay cắt ngang lời ông, “Lý thiếu sư là người nghiêm khắc nên có đôi khi không biết linh hoạt. Trẫm sẽ nói với ông ấy.”
Thiên Tử đã tỏ rõ thái độ với việc này. Ông ấy đứng về phía Hoắc Anh nhưng đồng thời không cho phép thằng bé từ chối vị trí thư đồng.
Hoắc đại tướng quân hiểu đây là kết quả tốt nhất, nếu tiếp tục nháo nhào thì kết quả sẽ ngược lại.
Nhưng……
Thiên Tử đặt một quân cờ, ngay sau đó Hoắc đại tướng quân cũng hạ cờ: “Hoàng Thượng, hôm qua Anh ca nhi chạy về nhà và không cẩn thận bị ngã nên cả người đều bầm tím.”
“Trẫm sẽ bảo Thái Y Viện cử người tới khám cho nó.”
“Vừa lúc cũng để thái y khám cho người mẹ già của thần một chút.” Hoắc đại tướng quân cười khổ một tiếng: “Anh ca nhi cũng khổ, từ nhỏ đã mất mẹ, cha lại luôn xa nhà nên mẹ thần chăm sóc nó từng tí một.
Ngày thường nó ngã xước tay chân bà ấy đã đau lòng, hôm qua nó về nhà vừa khóc vừa kể lể, trên người còn tím tím xanh xanh nên bà ấy lo lắng cả đêm không ngủ được. Bà đã lớn tuổi rồi, đâu có chịu nổi.”
Thiên Tử rũ mắt và chần chừ thật lâu không hạ quân cờ.
Trưa hôm đó, Thiên Tử cho người tặng không ít thuốc tốt tới nhà họ Hoắc, ngoài ra còn có một ít đồ trang trí tinh xảo. Cùng đi còn có viện chính của Thái Y Viện.
Qua hai ngày, Thiên Tử lại truyền một đống lời lẽ hoa mỹ nhưng tóm gọn lại chỉ có một ý: Trẻ con cần được dạy bằng đạo lý, dùng tình cảm để dẫn dắt và thuyết phục chứ không được dùng vũ lực.
Theo sau đó ông ấy còn chính thức hạ chỉ nói thư đồng tuy không quý trọng bằng vương tôn nhưng cũng là hòn ngọc trong tay cha mẹ. Đã vậy, người xưa còn có câu Thiên Tử phạm pháp, tội như thứ dân. Bởi vậy, vương tôn phạm sai lầm cũng không được để người khác phải gánh thay.
Hai đạo ý chỉ trước sau đều nói rõ, chỉ thiếu chưa nói thẳng tên họ. Lý thiếu sư nghẹn một hơi không nuốt nổi nên cũng nằm ở nhà.
Hoắc Anh đắc ý viết thư kể về việc này cho Tần Ngộ.
Tần Ngộ không mừng mà ngược lại càng lo lắng hơn.Thiên Tử thiên vị Hoắc Anh là chuyện tốt nhưng như thế thằng bé sẽ thành cái bia ngắm
cho đám quan văn.
Tần Tú Sinh cũng không hiểu vấn đề nên hỏi: “Ngộ đệ, sao đệ lại mang vẻ mặt ấy? Hoắc tiểu công tử được hả dạ thì đệ nên vui chứ?”
Tần Ngộ nói với hắn: “Văn võ xưa nay không hợp thế nên bất kể một chút mâu thuẫn nào cũng có thể bị phóng đại lên.”
Tần Tú Sinh không cho là đúng: “Vậy cũng đâu có thể nhịn rồi bị đánh được?”
Tần Ngộ ngẫm lại và thấy cũng phải. Dù là thánh nhân sống lại thì cũng khó đảm bảo người gặp người thích. Chẳng qua hắn vẫn lo lắng cho nhà họ Hoắc. Bởi Thiên Tử đã có tuổi, dù ông ấy có thiên vị nhà họ Hoắc thì chưa chắc Thái Tử sẽ giống như thế!
Nhưng hắn chỉ có thể giấu lo lắng này trong lòng chứ không thể nói ra.
Tần Ngộ cầm lấy một bức thư khác viết những vấn đề Hoắc Anh không hiểu và cân nhắc một chút mới viết thư trả lời.
Sau khi hắn vừa gửi thư đi thì thư của vợ hắn cũng gửi tới, trong đó có nhắc tới việc của Hoắc Anh. Đúng như Tần Ngộ đoán. Thông qua cha mình, Ngôn Thư biết được cái nhìn của đám quan văn khác về chuyện này. Một nửa bọn họ đều bất mãn với Hoắc Anh, mà nói đúng hơn là với nhà họ Hoắc.
Không phải quan văn nào cũng để ý tới sự gian khổ của chiến sĩ nơi biên quan. Bọn họ chỉ nghĩ tới công sức học tập gian khổ mười mấy năm của mình, và cũng chỉ biết mình vất vả. Cả đám cho rằng thái bình và thịnh thế này không liên quan gì tới võ tướng mà là quan văn dốc nhiều sức hơn. Nhưng Thiên Tử lại thiên vị võ tướng khiến lòng họ khó chịu.
Cuối cùng Ngôn Thư uyển chuyển hỏi tình huống công trình cần bao lâu nữa mới kết thúc.
Tần Ngộ tính toán một chút và thấy khoảng tháng 11 sẽ xong.
Nhưng mọi thứ kết thúc nhanh hơn hắn nghĩ. Tới tháng 10 công trình đã hoàn thành và Tần Ngộ mời góa phụ của Trần Nam Vương cũng như đạo sĩ tới để chọn ngày lành di dời thi hài Trần Nam Vương vào lăng mộ.
Sau đó hắn lại mời cao tăng tụng kinh siêu độ.
Mọi việc đều được tiến hành một cách thuận lợi. So với những công trình cùng loại, Tần Ngộ chỉ dùng hết một nửa thời gian khiến quận thủ cũng phải khiếp sợ.
Rốt cuộc ông ta cũng đã làm quan nhiều năm nên lúc đầu ông ta không quá hiểu chuyện luân phiên ba ca nhưng sau này ông ta dần hiểu ra.
Lòng ông ta thầm kinh ngạc về sự thông minh của Tần Ngộ và phải nhìn vị quan trẻ tuổi này bằng ánh mắt khác. Ông ta cũng không còn quá tức giận với việc Tần Ngộ làm sổ sách rõ ràng khiến bọn họ không vớt được chút lợi nào.
Dù sao người ta vẫn phải bội phục những người có bản lĩnh thực sự.
Còn chuyện chơi xấu hay kéo chân sau thì quận thủ không dám làm. Đầu ông ta chưa bị úng nước bởi vì một khi tra được chuyện xấu do người gây ra khiến công trình bị kéo dài thời hạn thì Tần Ngộ chạy không thoát và ông ta cũng bị liên lụy.
Lúc trước ông ta cử người giám sát Tần Ngộ là bởi vì ông ta cảm thấy cách xử sự của Tần Ngộ không đúng và nếu có việc gì thì Tần Ngộ sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm.
Nhưng nếu ngáng chân thì liên lụy sẽ rộng hơn nhiều. Hơn nữa, một kẻ đứng đầu địa phương sẽ không muốn có kẻ đè trên đầu mình. Vì thế sau khi ông ta phát hiện cách của Tần Ngộ rất có hiệu quả thì cũng không có ý nghĩ khác mà ngóng trông hắn sớm ngày hoàn thành và rời đi.
Nhưng ai mà ngờ được Tần Ngộ lại đưa cho quận thủ một phần quà lớn.
Hắn ở đây đã hơn một năm nên cũng nhận ra lực ảnh hưởng của quận thủ quá lớn vì thế đã gửi mật hàm báo với Thiên Tử.
Thế nên lúc Tần Ngộ hoàn thành công việc, thanh toán tiền và mang theo người hồi cung thì quận thủ cũng chẳng vui vẻ được bao lâu. Triều đình phái một vị tổng đốc tới, là quan chính nhị phẩm, cao hơn quận thủ vài bậc.
Quận thủ:………
Tổng đốc vừa mới nhậm chức đã đánh đông dẹp bắc, chưa tới nửa tháng ông ta đã dùng đủ loại lý do để đánh tan thế lực của quận thủ.