Tần Ngộ được một đôi long phượng thế là quan trên cho hắn nghỉ mấy ngày. Ngôn Thư ở cữ nên cửa sổ đều đóng, chỉ để lại khe hở nhỏ giúp thông khí. Thời tiết cũng đang lạnh dễ khiến sản phụ bị cảm.
Ban ngày hai đứa nhỏ sẽ được ôm tới cho Ngôn Thư xem, buổi tối lại ôm đi để nàng nghỉ ngơi.
Một chuyện không phiền hai người nên sau khi Tần Ngộ thương lượng với mẹ đã quyết định để hai bà vú nhà họ Hoắc giới thiệu ở lại, bọn họ sẽ trả tiền.
Trong nhà có thêm hai người nên công việc đỡ nhiều. Trương thị cũng có nhiều thời gian để chăm sóc hai đứa cháu của mình.
Lúc này trong phòng chỉ có Tần Ngộ và Ngôn Thư. Nàng nằm dựa trên giường còn Tần Ngộ thì dùng khăn ấm lau mặt và tay cho nàng rồi hỏi: “Nàng có chỗ nào khó chịu không?”
Ngôn Thư lắc đầu và lẳng lặng nhìn Tần Ngộ, ánh mắt như nước.
Tần Ngộ cúi đầu cười khẽ, “Nàng nhìn ta như thế làm ta hơi ngượng.”
Hắn không biết hình dung cảm giác này thế nào. Hắn chỉ cảm thấy vợ mình như đang tỏa ánh hào quang, mỗi lần nàng nhìn hắn thì hào quang ấy đều tuôn trào.
Sâu trong đáy lòng Tần Ngộ cảm thấy vui mừng và kích động. Hắn cảm thấy mình lại biến thành một thiếu niên ngây ngô mới biết thương biết nhớ ai đó.
Lúc trước Ngôn Thư mang thai thích ăn lung tung, khi thì ăn chua, lúc lại ăn cay. Trương thị cứ đoán mãi không biết đứa nhỏ trong bụng nàng là trai hay gái. Sau này con trai thuyết phục nên bà cũng từ bỏ, không quá nặng chuyện nam nữ nữa.
Ngày thường đại phu cũng chỉ chú ý tình huống sức khỏe của Ngôn Thư nên tất cả đều nghĩ trong bụng nàng chỉ có một đứa nhỏ, ai ngờ lại là hai đứa.
“Lúc trước chúng ta nghĩ tên,” Tần Ngộ dừng một chút sau đó vui vẻ nói: “Đã nghĩ cả tên cho con trai và con gái cho dễ chọn, nay thì tốt rồi, dùng luôn cả hai.”
Lúc đó họ nghĩ nếu là con trai thì tên cúng cơm là Không Không, còn nếu Ngôn Thư sinh con gái thì tên cúng cơm là Liễu Liễu.
Ngôn Thư còn hỏi Tần Ngộ vì sao lại đặt tên như thế, thật khác người bình thường.
Tần Ngộ nói: “Trẻ con tới thế giới này mà không mang theo thứ gì nên đặt là Không Không sẽ dễ nghe. Còn Liễu Liễu chính là vạn sự có duyên, thứ không có duyên thì chẳng cần cưỡng cầu, sống đúng theo bản tâm là được.”
Ngôn Thư không ngờ Tần Ngộ lại có lòng như vậy, ngay cả tên cúng cơm của con mình cũng có ý nghĩa thâm sâu. Hiện tại sinh hai đứa nên họ cũng chẳng cần lo chọn tên nào, cứ thế dùng cả.
Tên cúng cơm đã có, chỉ còn tên chính thức. Người đương thời phải đợi đứa nhỏ tròn ba tháng mới đặt tên chính thức, đàn ông 20 tuổi và búi tóc mới có tên tự.
Ngôn Thư nắm tay chồng và nói: “Ta cảm thấy nhũ danh không tệ, nếu không chúng ta lấy tên này làm tên chính luôn nhé!”
Tần Ngộ ngước mắt: “Tần, Tần Không?”
Tần Không còn đỡ, nghe cũng không tệ lắm nhưng Tần Liễu thì quá ngắn gọn.
Tần Ngộ nói: “Dùng Liễu làm tên chính thức thì không tốt lắm, dù sao nó cũng đi theo con gái chúng ta cả đời.”
Ngôn Thư hơi nhíu mày nhưng nghĩ thật lâu cũng không tìm được chữ nào hợp ý nàng.
Lúc này, Tần Ngộ ôn tồn nói, “Ta có một ý tưởng. Nếu con trai là Tần Không thì con gái ta sẽ lấy cái tên gần với ý đó.”
“Ý chàng là……”
Tần Ngộ nói: “Cù thì thế nào? Đó là loài chim xinh đẹp, thông minh và hiếu chiến.”
Vế đầu còn đỡ, tới vế sau thì Ngôn Thư trợn hết cả mắt. Nàng còn tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại: “Hiếu chiến?”
Tần Ngộ ho khan một tiếng, “Cù là để hình dung một loại chim nhỏ. Ta muốn con gái chúng ta xinh đẹp, hào phóng nhưng không dễ bị bắt nạt.”
Ánh mắt Ngôn Thư lập lòe, “Con gái mà mạnh mẽ quá có tốt không? Đàn ông toàn thích những cô nương ngoan ngoãn.”
Tần Ngộ lắc đầu: “Dịu ngoan là thứ người đời tô điểm cho đẹp thôi. Ta hy vọng con gái chúng ta có thể nhìn thấy nhiều điều, có thể nếm trải nhiều thứ, sau đó làm theo ý mình. Nhưng đời người sẽ không có bao nhiêu việc được như ý, dù ta là cha con bé nhưng cũng chẳng thể đảm bảo nó muốn gì được nấy. Thế nên ta lấy tên cúng cơm cho nó là Liễu Liễu, để nó có thể giác ngộ được thực tế này.”
“Thì ra là thế.” Ngôn Thư rũ mắt, khóe miệng hơi cong lên: “Ta nghe chàng.”
Tần Ngộ mỉm cười: “A Thư không có ý kiến gì thì ta sẽ nói với mẹ. Cứ đặt tên hai đứa nhỏ như thế đi.”
“Ừ.”
Tần Ngộ nói chuyện với Ngôn Thư một lúc sau đó dỗ nàng ngủ rồi mới ra ngoài và tới thư phòng viết thiệp mời cho những người khác. Hắn phải mời bạn bè và đồng nghiệp tới dự lễ tắm ba ngày của con mình.
Chờ Tần Ngộ viết xong hết đã tới khuya. Cũng chẳng còn cách nào, thư mời này phải gửi tới tất cả những người quen biết bởi nếu không được mời tới dự lễ tắm ba ngày thì người ta sẽ nghĩ hắn coi thường họ.
Sau đó hắn lại dựa theo địa chỉ để gửi thư mời đi. Chờ tới lễ tắm ba ngày lại phải tiếp đãi khách khứa.
Tần Ngộ chỉ nghĩ đã thấy đau đầu. Quả nhiên không có người hỗ trợ khiến việc duy trì các mối quan hệ quá khó khăn.
Lúc này hai nhà họ Hoắc và họ Ngôn đều phái người tới hỗ trợ. Nhà họ Hoắc phái hộ vệ tới. Một đống người sức lực dồi dào có thể giúp duy trì trật tự. Nhà họ Ngôn phái quản sự và vú già phụ trách làm tiệc, giúp Tần Tiểu Sơn và Tần Nhất An ghi lại danh sách người tới.
Tần Hoài Nhân cũng mang quà tới cửa và nói hắn làm tửu lầu nên việc làm yến hội chính là nghề của hắn.
Những người này vừa tới đã giúp Tần Ngộ giải quyết được khốn khó. Hắn vô cùng cảm ơn, cũng không hề coi thường những sự giúp đỡ này. Bởi nếu không có họ thì bản thân hắn có ba đầu sáu tay cũng khó chu toàn.
Mà Ngôn Thư cũng đâu thể nhìn chồng bận tối mặt mày, chắc nàng sẽ khó mà yên ổn ngồi một chỗ như bây giờ.
Hiện tại mọi việc đều có chuyên gia phụ trách nên nàng cũng chẳng cần nhọc lòng. Đứa nhỏ được mẹ chồng hỗ trợ chăm sóc nên buổi tối nàng có thể ngủ ngon. Ban ngày nàng còn có thể ngủ bù một chút, tâm tình tốt thì xem con thế nào.
Phải nói là tình huống nhà họ rất hiếm. Đã thế Ngôn Thư cũng được nhà mẹ đẻ hỗ trợ một phần. Còn nhà khác thì sẽ bận tối mày tối mặt, con dâu đang ở cữ cũng phải làm lụng vất vả. Mà nếu chỉ có thế thì cũng thôi, nhưng một khi có sai sót thì vợ chồng sẽ cãi nhau, sản phụ vừa mệt thân lại buồn bực.
Cũng vì thế mà nhà nào cũng muốn con gái tìm được gia đình chồng tốt, có gia cảnh tương xứng với nhà mình.
Lễ tắm ba ngày được tiến hành ở ngày thứ ba đứa trẻ ra đời.
Ngày đó ông trời cũng ưu ái vì vậy mặt trời rực rỡ, mây trắng thênh thang, vừa nhìn đã thấy vui vẻ.
Đến giờ Tỵ, những bạn bè, đồng nghiệp mà Tần Ngộ mời đều lục tục đến. Tần Nhất An và quản sự nhà họ Ngôn ngồi ở một cái bàn ngoài cửa để ghi lại danh sách những người tới và quà họ mang đến để sau này tiện đáp lễ.
Vào một ngày thế này thì Màn Thầu đương nhiên sẽ được dắt ra sân sau. Các vị khách đứng trong sân nói chuyện phiếm hoặc ngồi trong phòng chờ.
Tần Ngộ là chủ sự của Nghiệm phong tư tại Lại Bộ nên người mà hắn qua lại cũng đều cùng một cấp bậc ấy. Khụ khụ, nói một câu không dễ nghe thì đây cũng là cái lý thường tình trong việc duy trì quan hệ của mọi người.
Trương Hòa nhìn thấy vợ chồng Lý Phi thì đi qua chào hỏi. Hắn ngẩng đầu nhìn trời và tấm tắc khen: “Đến ông trời cũng nể tình.”
Lý Phi cười: “Chính là như thế.”
Bọn họ trò chuyện trong chốc lát là thấy Tần Ngộ lộ diện hàn huyên.
Tới trưa, mọi người ăn tiệc sau đó dự nghi thức tắm ba ngày. Lúc này bà đỡ ôm tượng Quan Âm ra để tế bái.
Quy trình này tương đối đơn giản, cũng không tốn thời gian. Sau đó Tần Ngộ và mẹ ôm hai đứa nhỏ ra ngoài.
“Tần đại nhân, chúc mừng, chúc mừng nhé.” “Chúc mừng Tần đại nhân có đủ nếp đủ tẻ.”
“Con gái sinh trước, rồi tới con trai mới thành một chữ tốt đẹp. Tần đại nhân đúng là có phúc.”
Quan khách chúc mừng liên tục, cả căn nhà nhỏ toàn không khí vui mừng. Hai đứa nhỏ có vẻ không thích lắm nên rầm rì muốn khóc.
Tần Ngộ thương con nên vỗ về dỗ dành. Mới hai ngày nhưng hắn đã làm đâu ra đó.
A Châu bưng nước tắm có pha thêm lá ngải và hoa hòe tới. Tần Ngộ và mẹ ôm hai đứa nhỏ đứng sau chậu gỗ còn những người khác dựa theo thân phận để tiến lên ném các món đồ vật vào chậu nước.
Cha Ngôn múc một muỗng nước trong thế là bà đỡ hô vang: “Dòng nước mênh mang, thông minh lanh lợi.”
Giọng bà đỡ lanh lảnh nên người đi bên ngoài cũng nghe được.
Sau đó là những người khác. Đến lượt mình, Trương Hòa ném một quả nhãn vào đó.
Bà đỡ nói: “Cầu cho đại cô nương và tiểu công tử phú quý viên mãn.”
Chờ làm xong quy trình này thì theo lý phải dùng nước ấy tắm cho đứa nhỏ nhưng Tần Ngộ vừa nghe thế đã lập tức phản đối. Chưa nói tới việc trong nước thả toàn thứ linh tinh, chỉ nguyên việc hai đứa nhỏ còn quá bé và yếu ớt đã đủ để Tần Ngộ không thể đồng ý. Nếu có việc gì xảy ra thì hắn hối hận đến xanh ruột mất.
Bà đỡ định khuyên và nói nhà ai cũng làm thế nhưng Tần Ngộ không chịu, nhất quyết cự tuyệt. Thế nên một bước này bị lược bỏ. Sau đó tới màn trang điểm cho đứa nhỏ nhưng cha tụi nó cũng nói không luôn. Lý do vẫn như thế, bọn nhỏ quá bé, không thích hợp.
Bà đỡ:………
Thế nên hai đứa nhỏ chỉ hoàn thành qua loa nghi lễ rồi vội vàng xong việc. Tần Ngộ nhanh chóng cho người đưa con vào phòng.
Nếu không phải người đương thời quan trọng lễ tắm ba ngày thì Tần Ngộ thật sự không muốn ôm con mình ra trước mặt nhiều người như thế. Hai đứa nhỏ này đến không dễ dàng nên hắn cực kỳ quý trọng đồng thời không muốn mạo hiểm.
Những người khác cũng có thể hiểu được vài điều từ hành động của hắn. Sau khi quá trình kết thúc, khách khứa rời đi còn Tần Ngộ thì tiễn khách.
Lúc Trương Hòa rời đi còn nhướng mày ám chỉ: “Tùy Chi thật là người cha tốt.”
Tần Ngộ cười đáp: “Ta nhớ mang máng lúc trước có kẻ nào đó còn oán giận sao lại có lễ tắm ba ngày!”
Hạ thị ở bên cạnh buồn cười.
Trương Hòa hừ hừ: “Được rồi, huynh đi làm việc của mình đi, ta đi đây.”
Chờ Tần Ngộ tiễn hết khách mới đóng cửa lại. Người do nhà họ Ngôn và họ Hoắc phái tới hỗ trợ cũng nhanh chóng thu dọn mọi thứ về như cũ.
Sau khi xong việc, hộ vệ của nhà họ Hoắc và quản sự, vú già của nhà họ Ngôn đều rời đi.
Tần Ngộ thở ra một hơi, rốt cuộc cũng giải quyết xong một việc. Hắn xoa xoa mặt sau đó về phòng nhìn vợ con.
Liễu Liễu ngủ trong nôi còn Không Không ở bên cạnh Ngôn Thư. Cũng không phải nàng phân biệt đối xử với hai đứa nhỏ mà bởi vì cứ đặt thằng nhãi Không Không trong nôi là nó lại khóc, nhưng đặt bên cạnh mẹ thì nó lại im ru.
Tần Ngộ cầm một cái ghế và ngồi xuống bên cạnh mép giường sau đó duỗi tay muốn chạm vào con trai nhưng được một nửa lại ngừng và rụt về.
“Đợi lát ta tắm gội rồi lại ôm thằng bé.” Sợ Ngôn Thư nghĩ nhiều nên Tần Ngộ bổ sung một câu này.
“Sau khi hai đứa nhỏ được ôm về phòng thì không quấy chứ? Ta và mẹ ôm tụi nhỏ ra ngoài đó nhưng nhiều người quá, chắc con sẽ sợ.”
Tần Ngộ vừa nói nói là cái tên nhãi Không Không bắt đầu rầm rì dù mắt vẫn nhắm. Ngôn Thư thành thạo vỗ vỗ qua tã lót thế là đứa nhỏ lại an tâm ngủ.
Ngôn Thư cười nói: “Cũng không sao, sau khi được ôm vào chỉ cần dỗ một chút là hai đứa lại ngoan.”
“Phu quân.”
Tần Ngộ ngước mắt: “Ừ?”
Ngôn Thư lắc đầu: “Không có gì.”
Nàng chỉ cảm thấy Tần Ngộ còn tốt hơn tưởng tượng của nàng. Hắn cực kỳ thương con, cũng không thèm để ý tới ánh mắt người khác mà chỉ quan tâm tới con mình.
Tần Ngộ lại đứng dậy đi qua ngó Liễu Liễu. Trước kia hắn từng bế trẻ con nhưng nhỏ nhất cũng phải 2-3 tuổi. Đứa nhỏ mới sinh mấy ngày quá bé, quả thực ôm trong tay cũng sợ bị ngã.