Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 124

Thích Lan ở xa ngoài ngàn dặm nhận được thư từ kinh thành thì ngồi xuống cạnh cái bàn làm việc trong thư phòng và mở thư ra đọc: “Mong huynh mạnh khỏe lúc đọc thư này, thấy chữ như thấy người……”

Thích phu nhân bưng trà bánh tới thì thấy gã sai vặt đứng ở cửa. “Đại nhân đang bận sao?”

Gã sai vặt gật đầu.

Thích phu nhân do dự có nên vào hay không thì thấy giọng chồng vang lên từ bên trong: “Là phu nhân sao? Vào đi.”

Gã sai vặt cung kính mở cửa thư phòng thế là Thích phu nhân để nha hoàn ở bên ngoài hầu còn mình thì bưng trà bánh đi vào.

“Chàng đang đọc cái gì thế?” “Tùy Chi gửi thư cho ta.”

Thích phu nhân đặt trà bánh xuống và đi qua xem thì thấy chữ viết thế là nàng kinh ngạc cảm thán, “Mới một thời gian mà chữ của Tần đại nhân lại có tiến bộ rồi.”

Thích Lan cười nói: “Đúng thế, mỗi lần nhìn thấy chữ của hắn là vi phu lại cảm thấy áp lực.”

“Tần đại nhân nói cái gì đó?”

“Tùy Chi hỏi chúng ta có khỏe mạnh không, có bị lạnh không? Hắn còn gửi cho chúng ta ít đồ giữ ấm, trong đó có một cái áo choàng có mũ bằng

 

lông cáo.”

Áo choàng này màu xám, vừa khiêm tốn lại không mất vẻ xa hoa, quan trọng là nam hay nữ dùng đều được.

Thích phu nhân lại kinh ngạc sau đó thở dài: “Tần đại nhân đúng là chu đáo.”

“Đúng vậy.” Thích Lan thở ra một hơi, “Tùy Chi là người trọng tình nghĩa. Hắn không có gia thế đáng tin cậy nên chỉ có thể tự mình dốc sức làm việc ở kinh thành. Hẳn hắn cũng không dư dả nhưng vẫn gửi đồ quý như thế cho chúng ta.”

Thích phu nhân an ủi chồng: “Tình nghĩa giữa chàng và Tần đại nhân đâu có thể so đo bằng mấy thứ vật chất này.”

Nàng nói sang chuyện khác: “Tần đại nhân có ổn không?”

Nói đến cái này là Thích Lan lập tức vui hơn: “Tùy Chi viết trong thư là hắn được thăng lên làm hàn lâm hầu đọc.”

Thích phu nhân trợn tròn mắt: “Hàn lâm hầu đọc?”

“Đúng vậy.” Thích Lan cảm thấy như có chung vinh dự, “Ta biết ngay hắn là kẻ tài giỏi.”

Thích phu nhân cực kỳ đồng tình. Với gia cảnh của Tần Ngộ thì phải có năng lực tự thân cực lớn chứ không thì làm gì có chuyện mới 2-3 năm đã liên tiếp thăng quan. Nhưng tốc độ này có phải quá nhanh rồi không?

Điều này thật sự khiến người ta bất an.

Có điều nàng thấy chồng vui mừng thì nén ý nghĩ này xuống đáy lòng để tránh cho hắn mất hứng.

Trên thực tế, Tần Ngộ cũng ngây người với lần thăng quan này. Tốc độ thăng quan nhanh như hắn, lại còn trong điều kiện không có gia tộc khổng lồ giúp chống lưng thì chắc chắn sẽ khiến các vị quan khác bàn tán.

Nhưng mấy ngày này lực chú ý của mọi người đều tập trung vào việc cứu tế của Thái Tử, đặc biệt là việc cháu của Lý các lão và cháu ngoại của Từ đại học sĩ cũng bị nhét vào đội ngũ.

 

Trong suy nghĩ của các quan viên thì Hoàng Thượng vẫn coi trọng Thái Tử nên mới để những người trẻ tuổi có tài ấy ở bên cạnh giúp đỡ.

Và đương nhiên chẳng có ai để ý tới một Tần Ngộ nho nhỏ. Chỉ có Nghiệm phong tư của Lại Bộ và Hàn Lâm Viện là hơi gợn sóng.

Viên ngoại lang không dự đoán được chuyện ngoài ý muốn này. Sau khi nghĩ nghĩ ông ta lập tức viết một lá thư và cho người đưa ra ngoài.

Còn Tần Ngộ thì trở về Hàn Lâm Viện và nhận được trọng trách biên soạn một bộ sách. Việc này bảo khó thì khó, bảo dễ cũng dễ.

Đầu tiên phải biết biên soạn sách nghĩa là gì.

Chính là sửa sang lại, cóp nhặt, gộp kiến thức của nhiều cuốn sách khác nhau thành một bộ sách.

Lấy ví dụ về một bộ sách rất nổi tiếng là Tứ Khố Toàn Thư. Để biên soạn bộ sách này, người ta mất 10 năm, do Kỉ Quân đứng đầu biên soạn. Đây là bộ sách khổng lồ nhất.

Đương nhiên, Thiên Tử gọi Tần Ngộ về Hàn Lâm chắc chắn không phải để hắn phí 10 năm làm một bộ sách. Hơn nữa, với năng lực, kinh nghiệm và chức vị hiện tại của Tần Ngộ thì hắn còn chưa đủ trình để phụ trách một dự án lớn như thế. Nhưng một bộ sách nhỏ thì không thành vấn đề.

Tần Ngộ xem lướt qua những việc mình cần phải làm sau đó thu thập những cuốn sách kinh, sử liên quan. Người chủ trì việc biên soạn phải đọc số lượng sách lớn, đồng thời còn phải có sự đào sâu ở một vài phương diện, có lý giải độc đáo. Chờ biên soạn xong, Thiển Tử và các quan lại đều sẽ xem để đánh giá.

Người có thực học sẽ mượn việc này để nổi danh. Nếu là hạng gối thêu hoa thì chắc chắn sẽ mất mặt khắp Thành triều.

Văn nhân tấn công người khác sẽ không dùng lời lẽ th.ô t.ục nhưng mỗi chữ viết ra đều như xuyên tim phổi khiến người đó chẳng dám ngẩng đầu gặp ai. Có vài người không chấp nhận nổi gánh nặng tâm lý ấy và sẽ tự sát.

Vì thế áp lực của Tần Ngộ rất lớn. Hắn cũng đoán việc thăng chức bất ngờ này sẽ đi kèm một cái hố cho hắn nhảy. Có thể vượt qua hay không đều phải nhờ vào bản lĩnh.

 

Bởi vì nhiệm vụ nặng nề nên dịp tết ấy Tần Ngộ rất bận. Việc tặng quà cáp cho người thân người quen đều do Ngôn Thư xử lý.

Chẳng qua thời gian Liễu Liễu và Không Không nhìn thấy cha bị giảm bớt quá nhiều. Hai đứa nhỏ đều thương tâm khóc khàn cả giọng. Trương thị và Ngôn Thư vừa đau lòng vừa gấp gáp nhưng Tần Ngộ làm việc lớn, bọn họ không dám quấy rầy nên chỉ có thể đổi biện pháp dỗ dành hai đứa với hiệu quả cực nhỏ.

Tần Ngộ cũng đau lòng. Sau đó hắn ngẫm nghĩ và mang theo các loại sách có liên quan về nhà làm thêm. Hai đứa nhỏ chỉ cần nhìn thấy cha, ngửi được mùi trên người hắn là sẽ ngoan ngoãn không nháo nhào.

Thế nên Tần Ngộ đọc sách trong thư phòng, tay thì ôm một đứa. Lúc này hắn vừa đọc xong một cuốn sách chú thích của đại nho và gấp lại sau đó cúi đầu thì thấy Không Không đang trợn mắt nhìn chằm chằm mình.

Hai cha con bốn mắt nhìn nhau rồi Không Không vui mừng vỗ tay kêu, “Y nha ~ ê a ~”.

Tần Ngộ thấy con mình quá đáng yêu thì không nhịn được cúi đầu hôn lên trán đứa nhỏ rồi lại dùng tay áo lau lau.

Da trẻ con mềm mại, không thể hôn quá nhiều nên hắn vẫn luôn kiềm chế.

Tần Ngộ đứng dậy ôm Không Không đi lại trong phòng một lát mới đặt cậu nhóc vào nôi và bế Liễu Liễu lên.

“A a ~~” cô nhóc duỗi tay nhỏ sờ cằm cha thế là Tần Ngộ hôn hôn ngón tay khiến đứa nhỏ cười khanh khách.

Nửa khắc sau Tần Ngộ ôm con gái ngồi xuống xem một cuốn sách khác. Còn Liễu Liễu thì ngoan ngoãn rúc trong ngực cha, tay cầm khăn của Tần Ngộ và chơi. Thỉnh thoảng con bé sẽ gặm gặm cái khăn nên nửa cái khăn nhanh chóng dính đầy nước miếng.

Sau khi trời tối Tần Ngộ ra ngoài ăn cơm chiều. Cũng chỉ có lúc này hắn mới có thể nói chuyện với người nhà. Sau khi ăn xong hắn lại về thư phòng thắp đèn đọc sách.

Lúc này hai đứa nhỏ sẽ chơi với mẹ và bà nội.

Lúc quan lại khắp nơi ý thức được việc Tần Ngộ trở thành Hàn Lâm hầu đọc thì hắn đã dẫn người làm việc được một thời gian.

Trên điện Kim Loan có quan viên đưa ra nghi ngờ, “Hoàng Thượng, Tần Ngộ không có công lao thì sao có thể được thăng chức? Việc này có bất công quá không?”

Một quan viên khác cũng nói: “Hoàng Thượng, vi thần cũng thấy thế. Tuy Tần Ngộ là Thám Hoa nhưng học thức không bằng Trạng Nguyên và Bảng Nhãn, càng không nói đến Hàn Lâm Viện còn bao nhiên nhân tài khác. Dù có biên soạn một bộ sách thì cũng không tới lượt Tần Ngộ làm, mong Hoàng Thượng suy nghĩ lại.”

Cha Ngôn cũng vì chuyện này mà trở thành cái gai trong đám quan viên. Con rể cả thăng quan khiến ông vừa vui vừa tự hào. Nhưng hắn thăng quan quá nhanh, lại mang trọng trách lớn nên người làm bố vợ như ông cũng rất áp lực. Đã có không ít người hỏi thăm có phải ông dùng quan hệ gì đó không.

Cha Ngôn quả thực không biết nói sao. Ông thì có quan hệ gì? Con rể cả nhà ông quá tranh đua có tính không? Trên triều toàn là bố vợ dìu dắt con rể, nhà họ thì ngược lại.

Lúc này Tần Ngộ rõ ràng trở thành bia ngắm. Nếu ông đứng ra nói chuyện thì sẽ bị tấn công cùng một lúc, chẳng có tác dụng gì.

Nhưng……

Cha Ngôn hạ quyết tâm và cắn răng bước ra khỏi hàng: “Hoàng Thượng, các vị đại nhân nói thế thì quá võ đoán. Có câu tài không đợi tuổi đấy thôi.”

Lập tức có người châm chọc: “Tần Ngộ là con rể cả của Ngôn đại nhân nên ngài đương nhiên phải nói đỡ.”

Cha Ngôn lập tức thấy bốc hỏa nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ bình thản nói: “Bản quan chỉ nói việc nào ra việc đó. Hơn nữa, đề cử người hiền không quan trọng thân sơ. Nếu ngày nào đó con rể hoặc con cháu Khâu đại nhân có tài thì chẳng nhẽ ngài sẽ vì kiêng kị mà cố tình chèn ép con nhà mình à?”

“Ngài……” Khâu đại nhân nghẹn lời.

 

Một vị quan viên khác thấy tình thế không tốt thì hát đệm: “Ngôn đại nhân đừng lái sang chuyện khác, ý Khâu đại nhân là Tần Ngộ đức không xứng với vị.”

“Xứng hay không chẳng phải do các vị quyết định mà phải do Hoàng Thượng lựa chọn.” Cha Ngôn lạnh lùng đáp.

Mọi người bắt đầu cãi nhau ủm tỏi, ba vị các lão thì sống chết mặc bây còn vài vị thượng thư thì trộm đánh giá vẻ mặt Thiên Tử.

Lâm thượng thư canh thời điểm và bước ra khỏi hàng: “Hoàng Thượng, vi thần muốn bẩm……”

Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã nghe thấy Thiên Tử cắt ngang lời mình: “Xem ra các vị ái khanh đều coi trọng chuyện cứu tế lần này của Thái Tử.”

Đề tài thay đổi quá nhanh khiến mọi người đều sửng sốt. Nhưng so với Tần Ngộ thì chuyến cứu tế của Thái Tử mới thực sự là việc lớn. Mắt thấy đề tài đã thay đổi nên Lâm thượng thư thực sự không cam lòng.

Ông ta còn muốn nói gì đó thì bị Công Bộ thượng thư cướp lời.

Có vài chỗ gặp thiên tai, một trong số đó cách kinh thành không đến 200 dặm. Tình huống ở đó khá nghiêm trọng, nhưng cũng không phải quá tệ vì thế lúc đoàn của Thái Tử đến đó đã nhanh chóng dàn xếp cho dân chúng.

Sau đó bọn họ căn cứ theo vị trí của những nơi gặp tai họa là xa hay gần để chậm rãi thực hiện việc cứu trợ. Và vấn đề cũng từ từ xuất hiện.

Đương thời vẫn lấy nông nghiệp là chủ lực. Dù gười sáng lập ra Thành triều là Thành Đế, là người xuyên về từ tương lai thì ông ấy cũng chẳng thể dùng sức một mình để thay đổi cả xã hội.   Có điều so với triều đại trước kia thì lúc này cũng đã khá hơn nhiều, ít nhất bá tánh có thể ăn no mặc ấm.

Vận chuyển lương thực và vật tư có thể dựa vào đường thủy nhưng có hai nơi gặp thiên tai không có đường thủy mà chỉ có đường bộ.

Chính vì thế gánh nặng lập tức tăng lên. Việc này không chỉ phí sức mà càng phí thời gian. Mà ngựa và bò kéo hàng nặng thì cũng cần được cho ăn tử tế nếu không tụi nó đâu có sức. Cũng với đạo lý đó, người vận chuyển lương thực cũng cần được ăn no. Và lúc này lương thực cho người và vật giúp vận chuyển lương thực hàng ngày chiếm một khoản không nhỏ.

Lương thực được chuyển tới nơi thì đã vơi đi không ít.

Có quan viên đưa ra ý kiến dùng tiền mua lương thực ở địa phương nhưng kết quả bị mắng xối đầu. Đạo lý đơn giản thế ai chả biết nhưng còn phải kết hợp với thực tế. Chưa nói tới chuyện địa phương gặp thiên tai khiến trật tự bị đảo lộn, thì còn có vô số kẻ đục nước béo cò khiến lương thực bị cướp hầu như không còn.

Những quận huyện gần nơi gặp tai họa cũng nháo nhào, lúc này làm gì có ai chịu bán lương thực tồn trong nhà? Có thương nhân muốn kiếm số tiền lớn nên đi tới quận thành xa hơn vận chuyển lương thực về bán qua tay kiếm lời. Nhưng tuyết lớn khiến đường đi cũng bị cản trở, chỉ cần hơi bất cẩn là mất mạng nên số thương nhân chịu liều lĩnh cũng không nhiều.

Vì thế giá lương thực chung quanh khu vực thiên tai tăng lên chóng mặt, số bạc cứu tế bọn họ có chẳng thấm vào đâu. Bọn họ chỉ có thể dùng đường thủy để vận chuyển lương thực từ Kim Lăng tới đây rồi chuyển qua đường bộ tới khu gặp tai họa.

Nhưng đi qua vài lượt thì bao nhiêu người nhúng tay vào số hàng cứu trợ này. Bọn họ trộn gạo cũ với gạo mới còn đỡ, có vài phần lương thực đã mốc, thậm chí bị đổi thành trấu và cám. Thái Tử thấy thế thì đương nhiên giận dữ cho người điều tra, nhưng ai cũng có lý do hợp lý, giống như chẳng ai làm sai, người nào cũng đã cố hết sức.

Thiên Tử thật sự muốn tốt cho Thái Tử nên những người được phái đi cùng hắn đều có tài thực sự. Nhưng hiện tại những người này đều có vẻ “vô dụng”.

Trương Hòa sắp tức chết rồi nhưng vẫn phải nghẹn. Hắn ăn không ngon, ngủ không yên đến nỗi miệng cũng phồng rộp lên, cả người gầy rộc đi.

Những việc này không giấu được, cũng không dám giấu nên chỉ có thể báo cáo lên triều đình. Giờ phút này Thiên Tử nhắc tới khiến đám quan lại trên điện đều im. Bọn họ làm quan nhiều năm nên đương nhiên biết cong vòng trong này.

Nhưng làm gì có ai dám vạch trần mọi thứ? Vì thế triều đình cũng không nghĩ được biện pháp gì, chỉ đành tập trung cứu tế và bố trí cho dân được ổn định tránh lòng người sinh loạn.

Lúc bãi triều chẳng còn ai để ý tới Tần Ngộ nữa.

Mà xa nơi gặp tai họa cách đó ngàn dặm, Thái Tử ngồi trong thư phòng thảo luận với một đám quan lại. Tinh thần hắn không tốt lắm, mắt toàn tơ máu, nhìn cực kỳ mỏi mệt.

Hắn trầm giọng hỏi: “Trước mắt đã không còn đủ lương thực vậy các vị có biện pháp giải quyết không?”

“Điện hạ, dù lương thực không đủ cũng không thể ngừng phát cháo, nếu không nạn dân bị đói sẽ dấy lên phẫn nộ.”

Một người khác buồn bực: “Nhưng lương thực vận chuyển từ Kim Lăng tới đây cũng phải mất nửa tháng, chúng ta không trụ được lâu như thế.”

“Không trụ được cũng phải cố mà trụ……”

Có lẽ không khí căng chặt và mọi người đều nóng nảy nên chỉ một lát bọn họ đã cãi nhau.

Chức quan của Lý Phi và Trương Hòa thấp vì thế chỉ có thể miễn cưỡng đủ tư cách đứng trong này chứ không có quyền lên tiếng.

Lý Phi nhíu mày suy nghĩ, hiển nhiên đang tự hỏi có cách nào phá giải không. Trương Hòa li.ếm đôi môi khô nứt và muốn nói gì đó nhưng không tiện mở miệng.

Một vị quan văn chú ý tới và hỏi: “Toái Tiềm có đối sách gì không?”

Không phải vị kia có thân quen gì với Trương Hòa mà vì địa vị của Trương Hòa thấp nên nếu xưng lại đại nhân thì không thích hợp.

Trương Hòa bị gọi thế là những người khác đều nhìn khiến người hắn đờ ra. Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại như cũ, thoải mái và hào phóng hành lễ rồi mới nói: “Điện hạ, tiểu thần có một đối sách không phải tốt lắm.”

Thái Tử nhíu mày: “Nói ra để ta nghe xem.”

Trương Hòa sắp xếp suy nghĩ trong đầu và từ từ nói: “Điện hạ, không biết ngài có để ý thấy trong số những người tới nhận cháo có vài kẻ không thực sự là nạn dân hay không?”

 

“Ừ.”

Vấn đề này không chỉ có Trương Hòa để ý thấy mà những người khác cũng biết có điều bọn họ đâu có thể đi điều tra từng người nên đành bóp mũi nhận.

“Toái Tiềm có cách gì ư?”

Trương Hòa đáp: “Biện pháp này cũng chỉ dùng được thời gian ngắn, không thể dùng lâu dài.”

Thái Tử thúc giục: “Mau nói đi.”

Trương Hòa rũ mắt đáp: “Hiện tại chúng ta còn một chút gạo mới và gạo cũ, thay vì nấu cháo phát cho mọi người thì đổi thành cám mì và mạch trấu với số lượng gấp 4-5 lần. Sau đó chúng ta nấu với nước, lại thêm cỏ dại, rễ cây và phát cho người dân. Như thế chúng ta có thể chống đỡ được tới khi đợt lương thực tiếp theo được vận chuyển tới. Đương nhiên cái món này hương vị sẽ chẳng ra gì vì thế nạn dân sẽ phải chịu nhịn một chút.”

Thư phòng đột nhiên yên tĩnh tới nỗi nghe được tiếng kim rơi.

 

 

Bình Luận (0)
Comment