Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 13

Chớp mắt đã kết thúc kỳ nghỉ và đám học trò lại quay lại lớp. Lúc này Đàm tú tài bắt đầu kiểm tra bài tập từng người xem đám học trò về nhà nghỉ tết có lười biếng hay không.

Hồi trước cứ tới lúc này là Triệu Cẩm Đường lại sợ run lên nhưng lần này cậu chàng đã có chuẩn bị trước. Lúc cậu bước ra khỏi thư phòng, khóe miệng sắp ngoác tới tận mang tai.

Phu tử khen cậu đó, tuy chỉ có một câu “Không tệ, xem ra lúc ở nhà con có để tâm học tập” nhưng với Triệu Cẩm Đường mà nói thì cũng đủ để

 

cậu về nhà khoe khoang với cha mẹ và nhân cơ hội xin ít tiền tiêu vặt, hê hê.

Cậu cũng không dám nói tới chuyện Tần Ngộ đưa mình cuốn sách ghi chú vì e ngại một khi người khác biết thì Tần Ngộ sẽ khó xử.

Thậm chí cậu còn chép lại bản ghi chú ấy một lần nữa sau đó mới dám mang tới lớp. Tần Ngộ không ngờ cậu nhóc lại cẩn thận như thế nhưng quả thực điều này khiến cậu thất rất vui.

Trong kỳ nghỉ Tần Ngộ ghi lại những điều mình không hiểu và chờ tới ngày khai giảng mới tìm phu tử hỏi thêm.

Khác với những học sinh còn lại chỉ có vài vấn đề, những điều Tần Ngộ liệt kê kéo dài hai trang dày đặc chữ vì thế lúc, Đàm tú tài nhìn thấy cũng phải giật mình.

Dần dần Đàm tú tài phát hiện Tần Ngộ không chỉ hỏi vấn đề trong Tứ thư. Cậu cũng không dối gạt thầy, “Phu tử, con quả thực có đọc một ít sách khác.”

Sau khi Đàm tú tài dò hỏi và biết không phải sách linh tinh thì không nói gì mà bắt đầu giải đáp thắc mắc. Nhưng lúc Tần Ngộ hỏi đến “Chuế thuật” ông lại nhíu mày nói: “Cái này quả thực khá sâu xa, hiện tại con chưa cần biết đến.”

Tần Ngộ thấy sắc mặt ông ấy không vui nên cũng không dám hỏi nhiều mà lui ra ngoài.

Cậu trở lại lớp thì thấy mọi người đều chăm chỉ học tập nên cũng bước nhẹ chân tới vị trí của mình.

Mọi thứ đều bĩnh tĩnh, mãi tới cuối mùa xuân mới có một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ khiến không khí trong lớp lập tức có cơn sóng gợn.

Mà ngọn nguồn chính là Tần Ngộ chuẩn bị thi lên lớp.

Ngoài Triệu Cẩm Đường thì những học sinh khác trong lớp Bính đều cảm thấy tâm tình phức tạp. Tần Ngộ nhập học muộn nhất, thời gian học tập kém xa bọn họ nhưng hiện tại chưa tới một năm cậu đã chạy trước bọn họ một quãng.

Liệu Tần Ngộ có qua được kỳ thi lên lớp lần này không?

 

Trong thư phòng.

Đàm tú tài kiểm tra Tần Ngộ về nội dung trong Tứ thư sau đó để Tần Ngộ đọc thuộc lòng toàn bộ rồi lại hỏi ý nghĩa, cuối cùng là viết chính tả.

So với lúc mới đi học thì chữ của Tần Ngộ hiện tại đã khá hơn nhiều. Đàm tú tài vuốt râu, trong mắt đều là vừa lòng.

“Ngày mai con tới lớp Ất đi.”

Tần Ngộ chắp tay nói: “Vâng thưa phu tử.”

Sắc trời bên ngoài đã tối đen nhưng vừa ra ngoài cửa cậu đã bị người ta gọi lại.

Tần Hoài Minh thò qua hỏi: “Ngộ đệ, thế nào, qua rồi hả?”

“Ngươi chắc chắn qua.” Triệu Cẩm Đường chậm nửa nhịp nhưng vẫn tràn ngập tin tưởng với Tần Ngộ.

Cuối mùa xuân thời tiết ban đêm vẫn mang theo lạnh lẽo mà hai người họ ít nhất cũng chờ ở đây tầm 2 canh giờ chứ không ít. Điều này khiến lòng Tần Ngộ rất ấm áp vì thế cậu ôn tồn đáp: “Qua rồi.”

Triệu Cẩm Đường ôm lấy cậu mà hoan hô giống như người được lên lớp là bản thân mình vậy.

Tần Ngộ vội che miệng bạn mình: “Nói nhỏ chút, chỗ này là ở ngay bên ngoài nhà của phu tử đó.”

Triệu Cẩm Đường lập tức gật đầu.

Tần Hoài Minh thấp giọng nói: “Ngộ đệ, Cẩm Đường, chúng ta đi thôi.”

Ba bọn họ sánh vai mà đi, trong tay là mồi lửa chiếu ra ánh sáng mỏng manh lắc lư theo gió nhưng không tắt.

Tần Ngộ được hai người che chở đi giữa thì vô cùng vui vẻ và nói liên miên. Sau đó đột nhiên cậu nghiêng đầu nói với Triệu Cẩm Đường: “Hay ngươi cũng thử thi lên lớp xem sao. Ta cảm thấy ngươi học khá tốt.”

Triệu Cẩm Đường sửng sốt, “Ta ấy hả?”

 

Ánh lửa màu cam chiếu sáng khuôn mặt hoảng hốt của cậu nhóc. Triệu Cẩm Đường hoang mang rối loạn mà xua tay: “Không được, không được, ta không làm được đâu.”

Bộ dạng khiếp sợ của cậu rất giống một đứa nhỏ ngoan ngoãn bị trấn lột tiền tiêu vặt.

Tần Hoài Minh tức giận trừng mắt một cái: “Còn chưa thi đã tự phủ định bản thân là sao?”

Triệu Cẩm Đường rụt rụt cổ và nhỏ giọng lẩm bẩm không dám nói tiếp.

Tần Ngộ hòa giải: “Minh ca, huynh đừng nói nữa. Vốn Cẩm Đường đã không tự tin lắm nay bị huynh nói thế sợ là hắn sẽ càng không dám thi.”

Tần Hoài Minh ngẫm lại thấy cũng đúng vì thế lập tức ôn tồn hơn sau đó nghiêm túc nói với Triệu Cẩm Đường: “Ta cảm thấy Ngộ đệ nói đúng, ngươi học không tồi đâu. Cẩm Đường, ngươi thử một lần đi.”

Chiều nay trong lúc chờ đợi, cái tên Triệu Cẩm Đường này sợ quá thể, miệng cứ nói mãi không yên. Lúc thì cậu ngâm nga Mạnh Tử, lúc lại đọc thuộc luận ngữ. Đọc xong cậu chàng còn lẩm bẩm nói mình đọc chẳng ra gì, về sau thi lên lớp phải làm sao bây giờ?

Lúc ấy Tần Hoài Minh chỉ thấy nghẹn hết cả họng. Nếu không phải hai người đã học cùng nhau mấy năm thì cậu sẽ cho rằng tên này đang cố ý khoe khoang.

Ánh lửa mỏng manh nhưng trước sau vẫn kiên cường không tắt. Tần Ngộ và Tần Hoài Minh đồng thời nhìn cậu giống như trước mặt có ánh sao rơi xuống, sáng ngời lại không hề chói mắt. Tình cảm khích lệ dịu dàng ấy khiến lòng lòng Triệu Cẩm Đường bắt đầu dao động.

Tần Hoài Minh và Tần Ngộ đã nhận ra sự thay đổi của Triệu Cẩm Đường vì thế hai người không ngừng cố gắng cổ vũ bạn mình. Dần dần Triệu Cẩm Đường cũng không cảm thấy quá sợ nữa mà chần chờ nói: “Hai người cảm thấy ta thực sự có thể làm được à?”

“Không thành vấn đề, yên tâm đi.” Đây là Tần Hoài Minh nói. Sau đó cậu còn vỗ ngực bang bang nhưng vì không khống chế lực nên cổ ngứa ho liên tục.

 

Triệu Cẩm Đường và Tần Ngộ vừa đau lòng lại buồn cười sau đó duỗi tay vỗ lưng cho cậu.

Tần Hoài Minh hoàn hồn một cái là trợn mắt nhìn Triệu Cẩm Đường, “Ngươi nhìn xem, vì ngươi mà ta hy sinh lớn thế nào. Ngươi còn do dự không quyết thử xem.” Cậu vung nắm đấm giống như nếu Triệu Cẩm Đường không đồng ý thì cậu sẽ đánh tên kia ngay.

Triệu Cẩm Đường thở một hơi và nắm chặt tay: “Được, giữa tháng sau ta sẽ thử.”

Tần Ngộ vươn nắm tay chạm một cái với bạn mình, “Ngươi nhất định sẽ làm được.”

Tần Hoài Minh cũng chạm nắm tay với họ và nói, “Đồng ý sớm có phải tốt hơn không.”

Cậu hừ hừ, trong mắt có ý cười, miệng nói với Triệu Cẩm Đường: “Ta và Ngộ đệ ở lớp Ất chờ ngươi nhé.”

Ba người nói nói cười cười, không khí tràn đầy sức sống và hài hòa.

Bọn người ở ba chỗ khác nhau nên Tần Ngộ tách ra trước. Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường đi cùng nhau thêm một đoạn mới ai về nhà nấy.

Buổi tối hôm ấy Tần Ngộ nằm trên giường và cảm thấy hơi hoảng hốt. Từ ngày mai cậu sẽ tới lớp Ất.

Trong bóng đêm, cậu xoa xoa mặt và cảm thấy hẳn mình đã đi được một bước nhỏ!

Đây là một khởi đầu tốt.

Tinh thần căng thẳng trong hai ngày này dần buông lỏng và cậu nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Ngày tiếp theo cậu tỉnh dậy từ sớm và nằm trong ổ chăn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Trong xưởng có tiếng động nhẹ, hình như mẹ cậu sắp nấu xong sữa đậu nành.

Trước kia cậu còn tưởng bản thân nghĩ nhiều nhưng quả thực sau vài lần tiếp xúc và kiểm chứng cậu mới xác nhận thính lực của mình tốt hơn người thường.

 

Nghĩ đến sữa đậu nành nóng hổi mới ra lò mà miệng cậu đã tứa nước miếng và lập tức bò dậy nấu cơm sáng. Thật ra cậu chỉ chưng một bát cơm khô, sau khi nước sôi lại luộc hai quả trứng gà đồng thời nấu thêm một nồi nước nóng.

Nhân lúc chờ đợi cậu ra ngoài mua hai cái bánh bao thịt. Lúc trở về nước đã nóng thế là cậu múc nước rửa mặt và ra sân tập thể dục. Làm xong hết thì cũng tới lúc cơm chín.

Cậu lấy một nắm hạch đào, hạnh nhân, một đĩa đồ chua ăn với sữa đậu nành nhà mình nấu, quả thực vừa ngon vừa phong phú.

Tần Ngộ không ăn nhiều, chỉ một cái bánh bao thịt và trứng gà thêm chút quả hạch, một bát sữa đậu nành là no. Phần còn lại đều là mẹ cậu giải quyết.

Sau khi ăn xong trời mới tờ mờ sáng nhưng Tần Ngộ vẫn cõng rương sách và cùng Tần Hoài Minh tới trường.

Lần này cũng giống lần đầu tiên cậu tới lớp Bính. Tần Hoài Minh vẫn là người đầu tiên hoan nghênh cậu. Tần Ngộ cảm thấy ngực nóng lên và dưới ánh mắt cổ vũ của anh họ, cậu bắt đầu giới thiệu mình với các bạn cùng lớp.

Số lượng lớp này cũng tương đương lớp Bính, thêm cả Tần Ngộ là 6 người. Nhưng tuổi tác lớp này có sự chênh lệch lớn hơn, học sinh lớn nhất đã 17 tuổi. Nghe Tần Hoài Minh nói gần đây đối phương đang chuẩn bị lên lớp Giáp.

Những người khác đều thấy tò mò về Tần Ngộ. Sau khi nghe cậu tự giới thiệu bọn họ cũng lần lượt báo tên của mình sau đó lại ai làm việc nấy.

Thái độ có vẻ xa cách nhưng lại khiến Tần Ngộ cảm thấy tự tại. Ngoại trừ……

Cậu hung hăng trừng mắt nhìn cái kẻ vẫn đang gườm gườm nhìn mình nãy giờ. Lưu Văn Nguyên đột nhiên bị trừng mắt thì không kịp phòng bị và hoảng hốt đến độ suýt nữa đã ngã ra đất. Mặt cậu ta đỏ lên, sau khi lấy lại bình tĩnh cậu ta lập tức lườm Tần Ngộ và hận không thể nhảy dựng lên đánh người.

Nhân lúc người khác không để ý, Tần Ngộ ném cho đối phương một ánh mắt xem thường sau đó làm như không có gì mà mở Kinh Thi ra.

 

Lưu Văn Nguyên tức đến độ suýt thì bẻ gãy cán bút. Cậu ta cảm thấy mình đoán quả nhiên không sai. Tần Ngộ chính là một kẻ ngụy quân tử, là kẻ tiểu nhân không hơn không kém.

Bình Luận (0)
Comment