Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 133

Ngôn Thư giúp Tần Ngộ thu dọn hành lý. Thật ra cũng không nhiều đồ, bởi một người đàn ông như Tần Ngộ cũng chỉ cần quần áo để thay và một cái ấm nước riêng là đủ. Hơn nữa lần này hắn đi theo Thánh Thượng tới bãi săn nên mang nhiều đồ lại biến thành lỉnh kỉnh.

Có điều trên thực tế thì bãi săn kia đã lâu không dùng, lại ở nơi núi sâu rừng thẳm nên dù đã có đội thị vệ tới đuổi dã thú cỡ lớn thì chuột với rắn nhiều khả năng vẫn ẩn núp ở đó. Gặp phải tụi nó thì cũng phiền to.

Ngôn Thư dặn A Châu chạy tới vài hiệu thuốc tìm thuốc đuổi rắn chuột, bản thân mình lại nhặt dược liệu đuổi côn trùng và bỏ vào túi thơm cho Tần Ngộ đeo bên người.

Ngoài thuốc bột còn có các loại thuốc trị thương, cầm máu, đá lửa, mồi lửa, bọc muối nhỏ, kim bạc thử độc và thịt khô với mứt linh tinh.

Quả thực phụ nữ cẩn thận tỉ mỉ hơn đàn ông. Có vài thứ bản thân Tần Ngộ nhìn thấy mới nhớ ra tác dụng của chúng.

Trương thị thấy thế cũng sửng sốt. Con trai ra ngoài nên người làm mẹ như bà cũng không yên tâm và muốn giúp sắp xếp đồ đạc. Nhưng Ngôn Thư xử lý gọn gàng ngăn nắp nên bà phát hiện mình chẳng làm được gì.

Vậy bà sẽ dỗ hai đứa nhỏ.

Hôm Tần Ngộ rời đi thì trời mới hửng sáng. Bên hông hắn đeo túi thuốc, túi nước, lưng khoác tay nải. Ngôn Thư sửa soạn đồ đạc linh tinh rất cẩn thận.

“Liễu Liễu và Không Không còn ngủ sao?” Ngôn Thư gật đầu.

Tần Ngộ không giấu con chuyện mình phải rời nhà mấy ngày nhưng hai đứa nhỏ mới hơn một tuổi thì làm gì biết cái gì.

 

Tần Ngộ vào nhà thì thấy Liễu Liễu và Không Không đang nằm trong nôi ngủ ngon lành thế là hắn nhẹ xoa mặt con rồi quay đầu đi.

Tần Ngộ lên xe ngựa và tới cửa cung hội họp với đám Lý Phi và Trương Hòa rồi cả đám cùng tiến cung.

Đầu giờ Tỵ, mặt trời treo cao, đường quan đạo đã được thị vệ dẹp yên. Phía trước còn có sai nha dẹp đường sau đó xe ngựa của Thiên Tử xuất hiện trong ánh mắt vây xem của người dân.

Đám người mênh mông cuồn cuộn rời khỏi hoàng cung và tới bãi săn.

Đám Tần Ngộ chức quan nhỏ nên đi cuối. Lúc trước Trương Hòa và Lý Phi đi theo Thái Tử cứu tế trở về cũng được Thiên Tử quan tâm và cho thăng quan.

Hiện tại Tần Ngộ và Trương Hòa đều là từ ngũ phẩm còn Lý Phi thì cao hơn một bậc, là chính ngũ phẩm.

Lại qua hai năm nữa Lý Phi tích cóp đủ thành tích rồi thêm trong nhà hỗ trợ hẳn sẽ lên tới tứ phẩm và được vào triều. Khi ấy hắn mới 27-28 tuổi đã được vào triều chứng tỏ năng lực không thể coi thường.

Bởi vì chức quan khác biệt nên Tần Ngộ và Trương Hòa ngồi chung một xe còn Lý Phi thì ngồi xe ngựa đằng trước.

Xe ngựa đơn sơ, còn lâu mới bằng xe ngựa trong nhà. Cả đường đi xóc nảy lắc lư khiến Trương Hòa đau hết cả mông. Xe đi bao lâu thì Tần Ngộ phải nghe Trương Hòa oán giận bấy lâu. Lúc thì hắn chê nước trà cho chó uống, lúc thì hắn chê xe ngựa có mùi, rồi chê người hầu chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình dong. Túm lại cái gì hắn cũng ngứa mắt.

Tới trưa, đội ngũ vừa ngừng lại nghỉ ngơi hắn đã vội vã xuống xe.

“Ngộp muốn chết.” Trương Hòa gỡ quạt xếp bên hông và ra sức phe phẩy.

Lúc này nắng gắt cuối thu vẫn còn uy lực nên không khí vừa khó thở vừa nóng. Áo trong của hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Tần Ngộ lấy khăn ra lau mồ hôi và vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lý Phi đi về phía họ.

“Tùy Chi còn chịu nổi không?”

 

Tần Ngộ gật đầu, “Ta cũng ổn, đa tạ Tư Vi quan tâm.”

Lý Phi mỉm cười và nghiêng đầu nhìn Trương Hòa đang điên cuồng quạt lấy quạt để không chút hình tượng ở bên cạnh: “Toái Tiềm thì sao?

Trông huynh có vẻ nóng.”

Trương Hòa than vãn: “Hôm nay quá nóng, xe ngựa cũng không có chậu băng.”

Lý Phi nhướng mày: “Không có chậu băng nhưng có băng vụn để uống đó.”

Mắt Trương Hòa sáng rực lên.

Lý Phi buồn cười: “Đợi hai người dùng cơm xong ta sẽ cho người mang tới.”

Vì đang ở bên ngoài nên cơm trưa rất đơn sơ. Tần Ngộ cũng không chê bai gì nhưng Trương Hòa nhớ thương băng vụn mát lạnh nên chỉ ăn vài miếng.

Ba mươi phút sau, một thái giám nho nhỏ bưng một hộp đồ ăn tới, bên trong quả nhiên có hai bát băng vụn với sữa đặc.

“Vẫn là Tư Vi có mặt mũi.” Trương Hòa nuốt đồ ăn mát lạnh thế là thể xác và tinh thần đều cảm thấy mỹ mãn, mắt cũng híp lại.

Tần Ngộ cũng đồng tình.

Tới giờ Thân đội ngũ cũng tới được hành cung. Tần Ngộ, Trương Hòa và Lý Phi được phân đến một sân nhỏ ở phía tây.

Bên trái có dây leo màu xanh buông xuống, hoa tươi đan xen mang lại vẻ thanh tao lịch sự. Trong sân có một cái ao nhỏ dẫn nước lên núi và vào đông cũng không đóng băng.

Lúc này bọn họ không cần làm gì nên ba người ngồi trong nhà thủy tạ trước ao nước và nói chuyện phiếm.

“Lần này Hoàng Thượng chỉ mang theo Hoàng Hậu, trong số con cháu chỉ có Thái Tử và hoàng trưởng tôn. Còn lại đa phần là quan viên và công hầu.”

 

Số lượng hoàng thân quốc thích chẳng được bao nhiêu, ngay cả Thái Tử Phi cũng không được đi.

Người ngoài nhìn vào thì thấy đế vương hà khắc. Đây là việc vui chơi, mang theo vài người thì thế nào?

Nhưng chuyện nhà của đế vương không tới lượt bọn họ bàn luận. Mấy người đều hiểu rõ nên nói tới đủ thì thôi và chuyển sang việc khác.

Lý Phi tò mò: “Tùy Chi có thành thạo cưỡi ngựa và bắn tên không?”

Bọn họ biết gia cảnh Tần Ngộ không tốt nên trước kia hẳn chỉ tập trung học tập, ít có tâm tình quan tâm những thứ khác.

Tần Ngộ chần chờ: “Chắc là…… tạm được…”

Hắn cũng chưa từng tỉ thí với những người khác nên không biết bọn họ thế nào vì thế đành chọn cách trả lời thỏa đáng nhất.

Trương Hòa nghĩ đến lần trước bọn họ cùng đi du lịch và đánh đàn. Khi ấy hắn hỏi Tần Ngộ đánh đàn thế nào và đối phương đã khiêm tốn nói không rành. Lúc này Lý Phi lại hỏi Tần Ngộ có giỏi cưỡi ngựa bắn cung hay không và Tần Ngộ cũng khiêm tốn nói tạm được. Cái này khiến Trương Hòa ê hết cả răng.

“Tùy Chi, đến lúc đó hai chúng ta đi cùng nhau nhé, đừng rời khỏi đại đội. Chúng ta đâu phải võ tướng, không cần lộ mặt trong trường hợp thế này đâu.”

Trương Hòa thầm nghĩ: Thiên Tử gọi mấy vị quan nho nhỏ bọn họ tới là vì ngày thường họ làm việc không tệ nên mới muốn họ có cơ hội tới bãi săn chơi bời một phen.

Phải nói là Trương Hòa đoán khá chuẩn.

Lý Phi và Trương Hòa bị Thái Tử liên lụy bị bệnh mấy tháng nên Thiên Tử hổ thẹn. Ông ấy vừa thăng quan cho hai người vừa thưởng cho chuyến đi này.

Còn Tần Ngộ thì làm việc thỏa đáng, lại có công dạy dỗ hoàng trưởng tôn nên Thiên Tử vẫn công nhận tài năng của hắn. Vì thế ông ấy nghĩ mang theo vài người bọn họ cũng không tính quá đáng.

 

Về phương diện này thì phải nói đương kim Thiên Tử đối xử với quan lại của mình không tồi.

Lý Phi nửa đùa nửa thật nói: “Toái Tiềm bỏ ta qua một bên và mặc ta sống chết phải không?”

“Sao huynh lại nói thế?” Trương Hòa hừ hừ: “Chúng ta quen biết từ nhỏ nên ta còn lạ gì. Cưỡi ngựa và bắn cung, có cái nào huynh không giỏi?

Đến lúc đó huynh ắt phải nhân cơ hội thể hiện một chút trước mặt Thánh Thượng chứ!”

Lý Phi nhấp một ngụm trà và không nói gì.

Tần Ngộ nghe thế thì hơi ngạc nhiên, “Không ngờ Tư Vi lại văn võ song toàn như thế, ta đúng là mở mang tầm mắt.”

Lý Phi còn chưa kịp nói gì thì Trương Hòa đã thêm lời: “Cũng không tới mức ấy, nói về quyền cước đánh đấm thì huynh ấy chỉ như cái bình hoa thôi.”

Miệng Lý Phi giật giật, mắt lườm Trương Hòa cháy mặt.

Tần Ngộ vội hoà giải và chuyển sang việc khác: “Ngày mai Thiên Tử sẽ hiến tế phải không?”

Trương Hòa gật đầu, “Năm nay được mùa nên Thánh Thượng phải cảm tạ trời đất. Lễ Bộ và Quang Lộc Tự phụ trách việc này, chúng ta không cần nhúng tay. Ngày mai chúng ta tới cho đủ số là được.”

Thế nên làm quan nhỏ cũng có chỗ tốt, vào những lúc thế này bọn họ chỉ cần thảnh thơi tham gia, bên trên bảo làm gì thì làm đó là tốt rồi.   Đâu giống ông nội Lý Phi và hai vị các lão khác, mang tiếng là đi theo Thánh Thượng ra ngoài chơi nhưng việc thì như núi.

Đống tấu chương vốn được đưa tới hoàng cung nay được dọn thẳng tới chỗ này chờ ba vị các lão phê duyệt rồi mới báo cáo những việc quan trọng lên Thiên Tử.

Nghe nói Thái Tử cũng đi theo học tập và ở cùng một sân.

Trương Hòa nói năng không kiêng nể gì nhưng sự thực chính là như thế. Buổi tối Tần Ngộ lau rửa đơn giản và sáng hôm sau theo mọi người dự lễ hiến tế.

 

Bọn họ đứng sau cuối, phía trước chỉ thấy cái gáy của các vị đại nhân. Sau đó ngước mắt nhìn lên trên thì thấy cha con hoàng đế đang làm lễ.

Hoàng trưởng tôn ngoan ngoãn đứng dưới đài hiến tế, hai thư đồng đi theo bên cạnh cậu. Hoắc Anh như cảm nhận được tầm mắt hắn nên nghiêng đầu qua nhìn chuẩn Tần Ngộ sau đó lại nhìn chỗ khác.

Lúc gần trưa nghi thức rốt cuộc cũng kết thúc và mọi người nhanh chóng trở về.

Tần Ngộ dùng cơm trưa trong phòng sau đó đọc sách. Đột nhiên có ai đó gõ cửa.

“Tiên sinh, là con.”

Tần Ngộ đứng dậy mở cửa, “Anh ca nhi, sao con lại tới đây?”

Mặt Hoắc Anh đỏ lựng lên, trán rịn mồ hôi. Sau khi ngồi xuống thằng bé tự rót nước cho mình.

Tần Ngộ lau mồ hôi cho đứa nhỏ và hỏi: “Sao lại nóng thành thế này?” “Con chạy một lát nên ra mồ hôi.”

Tần Ngộ nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ: “Đúng lúc nắng nhất thì con chạy ra ngoài. Thế này mà không nóng mới lạ ấy.”

“Lúc này con mới rảnh rỗi.” Hoắc Anh nói: “Con muốn tới nói chuyện với tiên sinh.”

Tần Ngộ thấy lòng mình mềm nhũn và xòe quạt để quạt cho thằng bé. Lúc này chủ yếu là Hoắc Anh nói còn hắn nghe, ngẫu nhiên sẽ góp vài câu.

Lúc sắp tới giờ Thân, Hoắc Anh vội vàng chạy về. Lát sau Trương Hòa trêu ghẹo hắn: “Học trò của huynh đúng là không tồi.”

Sau đó Trương Hòa lại bổ sung thêm: “Thằng nhãi con nhà ta cũng được lắm, Tùy Chi nhận nó làm học trò sẽ không lỗ đâu.”

“Hai người đang nói cái gì thế?” Lý Phi vừa cười vừa hỏi.

Trương Hòa cũng không giấu mà giải thích hai câu thế là bị Lý Phi chế nhạo: “Người muốn nhét học trò cho Tùy Chi nhiều lắm, không phải chỉ có mỗi Toái Tiềm đâu.”

 

Nhận Tần Ngộ làm thầy vừa được học một vị thầy giáo giỏi lại có thể kết nối với nhà họ Hoắc. Cái này là một mũi tên trúng hai con nhạn. Nhưng Tần Ngộ không tiếp chiêu.

“Hai người đừng trêu ta nữa.” Tần Ngộ thở dài.

Trương Hòa kinh ngạc: “Chúng ta trêu gì huynh đâu. Mỗi lời ta nói đều là từ đáy lòng đó.”

Tần Ngộ:………

Lý Phi nhịn cười và chuyển đề tài khác. Bọn họ nói nói rồi bàn tới chuyện đi săn ngày mai.

“Khâm Thiên Giám quan sát và nói mấy ngày này thời tiết sẽ rất đẹp.”

Cuộc đi săn mùa thu kéo dài trong ba ngày, bắt đầu vào giờ Tỵ và kết thúc vào giờ Thân. Bọn họ sợ kết thúc muộn sẽ không an toàn, nếu xảy ra việc gì thì không ổn.

Buổi tối có cử hành lửa trại. Những lúc như thế võ tướng sẽ tỉ thí trước mặt hoàng đế hoặc quan văn làm thơ. Đây là cơ hội tốt để thể hiện trước mặt Thiên Tử nên chẳng ai muốn bỏ qua.

Bọn họ trò chuyện trong chốc lát rồi về phòng nghỉ ngơi. Tới tối, Tần Ngộ nằm ở trên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ còn suy nghĩ thì chạy về kinh thành. Hắn rời nhà đã hai ngày, không biết hai đứa nhỏ có khóc nháo không?

Tần Ngộ hơi lo lắng và lăn lộn mãi không ngủ được. Hắn phải ngồi dậy niệm một đoạn tâm kinh mới chậm rãi ngủ thiếp đi.

Trong nhà họ Tần ở kinh thành, rốt cuộc Trương thị và Ngôn Thư cũng dỗ được hai đứa nhỏ ngủ. Hai mẹ con đồng thời thở ra.

Giọng Ngôn Thư mang theo chút mệt mỏi: “Mẫu thân đi nghỉ ngơi đi.” “Được, được.” Trương thị quan tâm dặn dò: “Con cũng đi ngủ đi.”

Ngày đầu tiên Tần Ngộ rời đi còn đỡ, Liễu Liễu và Không Không chưa phát hiện điều gì khác thường nên chỉ cần dỗ ngon ngọt là xong. Nhưng qua ngày thứ hai vẫn không thấy Tần Ngộ đâu thế là hai đứa nhỏ bắt đầu náo loạn.

 

Ngôn Thư nghĩ đến mấy ngày sau thì chỉ thấy đau đầu.

 

Bình Luận (0)
Comment