Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 139

Tần Ngộ và một đám nha dịch được mời tới nhà thôn trưởng. So với nhà người khác thì nhà ông ấy cũng chỉ coi như không rách quá.

Bọn họ ngồi trong nhà chính. Con dâu thôn trưởng dâng nước trà rẻ tiền lên. Tần Ngộ hơi khát nên uống một ngụm và dừng một chút sau đó vẫn uống tiếp như thường.

Đôi mắt đăm chiêu của thôn trưởng lóe lên. Người nhà quê làm gì có thứ gì tốt, lá trà rẻ tiền này cũng đã là thứ hiếm có trong nhà họ. Mà trà để lâu nên có mùi hơi mốc, thế mà tri phủ lại uống hết.

Thôn trưởng gật đầu và cất giọng chậm rãi đặc trưng của người già: “Không biết đại nhân tới có việc gì/”

Tần Ngộ nhìn lướt qua mọi người chung quanh thì thấy đều là thanh niên trai tráng như hổ rình mồi và nhìn chằm chằm mình.

Nha dịch thấy thế thì bất mãn, tay cầm chặt chuôi đao và trừng mắt nhìn đám thôn dân.

Tần Ngộ đau đầu và đuổi đám nha dịch ra ngoài, chỉ chừa lại hai người. “Đại nhân, không được đâu……”

Tần Ngộ trầm giọng: “Đi ra ngoài.” “…… Vâng.”

Nhất cử nhất động của hắn khiến không khí căng thẳng trong phòng hơi giảm xuống.

Lúc này Tần Ngộ mới quay lại nhìn thôn trưởng và ôn hòa nói: “Không dối gạt thôn trưởng, lần này ta tới là để tìm hiểu tình hình của dân chúng nơi đây.”

Hắn không tự xưng “Bản quan” mà xưng “Ta”.

 

Thôn trưởng cảm nhận được thiện ý của Tần Ngộ nhưng chưa đủ. Ông ấy rũ mắt và cung kính nói: “Bẩm đại nhân, sau khi giao thuế má năm ngoái thì rất nhiều nhà đã không còn đủ ăn.”

Đâu phải chỉ có năm ngoái, tri phủ đời trước nhậm chức bao lâu thì họ chịu khổ bấy lâu. Triều đình đã bắt và chém đầu ông ta nhưng ai quản bọn họ đâu. Mấy năm nay đã đói chết bao nhiêu người rồi.

Tần Ngộ mím môi, “Không biết ngài có danh sách các loại thuế không?” Hắn biết được một chút nhưng vẫn muốn nghe thôn trưởng nói.

Thôn trưởng vẫn không tỏ thái độ nhưng người khác lại không nhẫn nại được nên căm giận nói: “Rất nhiều. Thuế lương thì thôi đi, chúng ta cũng đồng ý nộp. Nhưng chúng ta bán cái giỏ tre nhà mình tự đan cũng phải nộp thuế. Vậy có phải quá đáng hay không?”

“Đâu chỉ có giỏ tre.” Một người khác tiếp tục, “Còn có tiền xe, tiền bốc xếp, tiền đường xá. Ta cũng không biết bọn họ nghĩ đâu ra được lắm thuế như vậy. Cả đám ăn no rửng mỡ và toàn làm chuyện ác độc.”

Một câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ nhưng trong căn phòng yên tĩnh ấy ai cũng nghe được.

Hai nha dịch phía sau Tần Ngộ xấu hổ quát: “Đừng có càn quấy trước mặt đại nhân.”

Tần Ngộ giơ tay ngăn cản: “Lại dám chen vào thì hai ngươi cũng đi ra ngoài.”

“Đại nhân……”

Tần Ngộ trầm mặt thế là hai nha dịch không dám hé miệng nữa.

Lúc này thôn trưởng mới nói: “Đại nhân, trẻ con trong thôn không hiểu chuyện, mong ngài đừng để ý.”

Tần Ngộ biết đây là đối phương cố ý để hắn nghe. Nhưng nghe một chút cũng tốt, so với cắn răng không nói gì thì tốt hơn nhiều.

Hắn nghĩ nghĩ và nói: “Về sau chỉ thu thuế lương thực, các loại thuế khác bỏ hết. Ta cũng sẽ trình sổ con lên triều đình xem năm nay có thể miễn giảm thuế lương hay không.”

 

Những người khác lập tức vui vẻ nhưng vừa thấy quan phục màu đỏ trên người Tần Ngộ là họ lại chần chừ.

“Đại nhân nói thật không? Chẳng lẽ ngài đang dỗ ngọt chúng ta ư?” Một thanh niên hỏi.

Tần Ngộ nhìn hắn thì thấy đây chính là thằng nhãi dám mắng quan phủ ăn no rửng mỡ.

Tần Ngộ mỉm cười: “Ngươi tên là gì?” Chàng trai kia sửng sốt: “Làm gì?”

Thôn trưởng không vui: “Đại nhân hỏi ngươi thì mau trả lời.” “Ta tên là A Ngưu.”

Tần Ngộ lại hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?” A Ngưu bĩu môi: “Mười tám.”

Tần Ngộ trêu ghẹo: “À, thế là người lớn rồi. Vậy ngươi đã cưới vợ chưa?”

A Ngưu xì một tiếng: “Đến ăn còn không đủ thì cưới cái rắm.”

Mặt thôn trưởng giật giật sau đó quát: “A Ngưu, nói chuyện kiểu gì thế? Không biết nói năng thì đi ra ngoài.”

A Ngưu nghẹn họng và đành phải xin lỗi nhưng Tần Ngộ chỉ xua tay ý là mình không để ý.

Sau đó hắn thở dài: “A Ngưu là đứa nhỏ lanh lợi, rất tốt.”

Hắn nói chuyện phiếm với thôn trưởng một lúc sau đó hỏi tới thu hoạch khiến đối phương cảnh giác và nói năm nay không thu hoạch được mấy.

Qua mấy tháng nữa là thu hoạch vụ thu, cái này ảnh hưởng tới chiến tích của quan viên thế nên không chỉ thôn trưởng mà những người khác cũng đều như gặp kẻ địch lớn.

Tần Ngộ gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết sau đó đổi đề tài và đề nghị ra ngoài đi dạo.

 

Tuy thôn trưởng không biết hắn có ý định gì nhưng cũng không cự tuyệt. Dù sao thì Tần Ngộ ra chiêu gì ông ấy phá chiêu đó là được.

Cả đám đi trên con đường thôn toàn bùn đất. Tần Ngộ để thôn trưởng đi bên cạnh rồi hỏi: “Ngày thường người trong thôn chỉ làm ruộng thôi à?”

Thôn trưởng đáp: “Ngẫu nhiên họ cũng sẽ đi làm công ngắn hạn nhưng người trong phủ thành ép giá ghê quá. Có đôi khi chúng ta cũng bán chút rau nhà trồng hoặc giỏ tre linh tinh.”

Tần Ngộ: “Mọi người có nghề phụ không?” Thôn trưởng lắc đầu.

Bọn họ đi đi và thấy trước mặt có một thân cây lớn với quả màu vàng treo lủng lẳng bên trên. Quả ở dưới thấp đã bị người ta hái hết.

Tần Ngộ cười: “Lúc này đúng là mùa ăn sơn trà.”

Thôn trưởng lập tức gọi hai thanh niên trèo lên cây hái sơn trà. Tần Ngộ khuyên nhủ: “Đừng, nguy hiểm lắm.”

Nhưng hai người kia đã leo thoăn thoắt thế là Tần Ngộ kinh ngạc than: “Nhanh nhẹn quá.”

Một trong hai người đi tới đưa sơn trà vàng ươm cho Tần Ngộ. “Cảm ơn người anh em.”

Xưng anh em với tri phủ đại nhân là một vinh dự lớn. A Ngưu tí thì không giữ được mặt lạnh và vội lùi xuống.

Tần Ngộ chia sơn trà cho mọi người còn bản thân mình thì cầm lấy một quả. Sơn trà này nhìn không ngon lắm, trên lớp vỏ có lấm tấm vệt đen. Nhưng vỏ thứ này mỏng, dễ bóc, thịt quả vừa cát vừa ngọt, là vị ngọt đặc trưng của sơn trà.

Tần Ngộ khen từ đáy lòng: “Ăn ngon.” Sau đó hắn đùa: “Mang cái này đi bán thì chắc chắn sẽ được giá tốt.”

Thôn trưởng nở nụ cười cứng đờ: “Đại nhân nói đùa, sơn trà này bán cũng chả ai mua.”

 

“Không có cái gì không bán được.” Tần Ngộ suy ngẫm: “Các ngươi còn sơn trà không?”

Thôn trưởng có suy đoán: “Ý đại nhân là……”

Tần Ngộ dùng nước mà nha dịch mang tới để rửa tay, miệng nói: “Nếu các ngươi còn sơn trà thì ta sẽ nghĩ cách bán. Nhưng tiền đề là sơn trà đều phải ngọt như quả mà ta vừa ăn.”

Những người khác đều cảm thấy tai mình hỏng rồi, hoặc đầu bị úng nước rồi. Đường đường tri phủ lại muốn giúp bọn họ bán sơn trà ấy hả?

Nhưng Tần Ngộ thật sự nghiêm túc. Lúc về nhà thôn trưởng hắn còn viết khế ước, chữ khải xinh đẹp tới độ mọi người phải trố mắt.

Ngoài khế ước, Tần Ngộ còn để lại một lá thư, “Các ngươi hái khoảng 30 cân sơn trà, phải là quả tươi, sau đó đưa tới cho ta kèm lá thư này. Người dưới sẽ trả tiền cho các ngươi.”

Dặn dò xong Tần Ngộ mang theo người rời đi chỉ để lại thôn dân nhìn nhau.

Thật lâu sau mới có người hỏi: “Thôn trưởng, ngài thấy thế nào?”

Thôn trưởng nhìn lá thư kia và nhìn thôn dân gầy như con khỉ thì cắn răng nói: “Hái, chỉ có 30 cân sơn trà thôi mà, một loáng là hái đủ.”

Sơn trà ở chỗ họ ngon nhưng vẻ ngoài kém quá nên người có tiền đều không muốn ăn.

Tần Ngộ về tới nhà lúc trời đã tối. Hắn làm việc cả ngày nên cả người toàn mồ hôi vì vậy hắn vội dùng nước ấm tắm rửa rồi mới về phòng ôm con.

“Phụ thân đi đâu thế?” Liễu Liễu lắc lắc mặt hắn. Tần Ngộ hôn trán con gái: “Ta ra ngoài làm việc.”

Không Không chu miệng nhỏ: “Có lúc nào phụ thân không làm việc đâu!”

Trên đường từ kinh thành đến Tầm Dương phủ tuy gập ghềnh nhưng Tần Ngộ luôn ở bên cạnh con và hai đứa nhỏ đều đã quen. Còn từ lúc tới đây, ngày nào

 

Tần Ngộ cũng ra ngoài mất tăm mất tích, chỉ có tối về nói chuyện với hai đứa một lát.

Hai đứa nhỏ đều rất là phàn nàn.

Không Không dùng tay nhỏ moi miệng Tần Ngộ và vẫn cảm thấy tức nên hai ngón tay nhỏ nhéo một cái.

Tần Ngộ “á” một tiếng thế là Không Không thu tay và hơi chột dạ. Nhưng thấy cha nhìn thế là thằng bé lại cười lấy lòng.

Tần Ngộ cọ trán với con: “Không được véo người ta có biết không?” Không Không quay mặt đi giả vờ không nghe thấy gì.

Lúc này, Liễu Liễu bỗng nhiên nhào qua nắm lấy mặt em trai và dùng sức nhéo một cái. Đứa nhỏ không biết kiểm soát lực nên khiến thằng bé đau quá khóc váng lên.

Trương thị nghe thấy tiếng thì chạy tới bế Liễu Liễu. Bà nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Không Không thì tức quá mắng: “Liễu Liễu, sao con lại véo em đau thế?”

Liễu Liễu nhìn bà nội sau đó mắt cũng ầng ậc nước. Con bé không khóc váng lên như em trai mà lặng lẽ rơi nước mắt khiến người ta càng thương.

Trương thị lập tức hối hận. Đứa nhỏ có biết cái gì, sao người lớn như bà lại mắng nó!

Người trong nhà ôm hai đứa nhỏ và dỗ dành 30 phút mới dỗ được tụi nhỏ đi ngủ. Lúc này ai cũng nhẹ nhàng thở ra.

Buổi tối Ngôn Thư xoa vai cho chồng và nói tới việc này: “Ngày mai ta sẽ nói chuyện với Không Không.”

Trẻ con là phải dạy.

Tần Ngộ “ừ” một tiếng. Hắn hơi mệt mỏi nhưng vẫn kể chuyện ban ngày.

Ngôn Thư do dự: “Việc này có thành công không?”

“Thử sẽ biết.” Tần Ngộ thở dài: “Không thử thì sao biết được?”

 

“Đúng rồi.” Ngôn Thư nhắc nhở: “Phu quân tới đây đã một thời gian, liệu có cần đi thăm quan trên không?”

Bên trên tri phủ còn có quận thủ, rồi tuần phủ và đề đốc. Bên trên cùng còn có tổng đốc quản lý quân chính. Vị quan tổng đốc này thường sẽ quản lý địa phận của vài tỉnh liền kề. Nói tới vương gia và tổng đốc thì có lẽ người sau càng có nhiều quyền lực hơn. Nhưng hai người đều có một mệnh lệnh bất di bất dịch phải tuân theo đó là không có chiếu chỉ thì không được rời khỏi nơi mình quản lý, nếu không sẽ bị xử theo tội mưu phản.

Hiện tại Tần Ngộ còn chưa đủ tư cách để giao tiếp với tầng lớp trên cùng. Hắn chỉ cần đi thăm quận thủ và gửi công văn thông báo cho các vị quan bên trên là được.

Nhưng nghĩ tới việc phải tới quận thành là Tần Ngộ đã thấy to đầu. Chuyến này phải mất mấy ngày, chậm trễ bao nhiêu việc.

Hắn thật sự không muốn đi.

Nhưng không đi không được. Trên quan trường chính là như thế, có rất nhiều quy định bất thành văn. Khả năng qua một thời gian nữa cũng sẽ có rất nhiều quan lại bên dưới tới gặp hắn.

Bình Luận (0)
Comment