Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 142

Sơn Tử chạy khiến thôn trưởng hổ thẹn nên hôm sau ông cùng mấy người già trong thôn tới nhận tội với quan phủ.

Huyện lệnh đương nhiên sẽ báo việc này cho Tần Ngộ, “Đại nhân xem phải xử lý việc này thế nào?”

Tần Ngộ nghĩ nghĩ và nói: “Gọi thôn trưởng và người nhà bị hại của thôn bên kia tới đây.”

Người đã chết, giờ có nói nhiều cũng chẳng được tích sự gì, chỉ có thể bàn chuyện bồi thường.

Mâu thuẫn ban đầu thực ra không lớn, chỉ là hai thôn ở gần nhau nên đánh nhau vì việc xây đường của bên nào trước.

Hai bên trình diện trên công đường. Tộc trưởng và mấy người thôn Ất đứng lên vái thật sâu với bên kia nhưng thôn Giáp chỉ trầm mặc, cha của người bị hại thì lạnh mặt, mẹ hắn thì quay đầu khóc thút thít.

Tần Ngộ ngồi trên cao, huyện lệnh ngồi thấp hơn một bậc.

Ông ta đập kinh đường mộc thế là nha dịch lập tức gõ gậy lên mặt đất, miệng hô to: “Uy —— võ ——”

Mọi người hai bên đã ngồi nhưng trong lòng cũng có kính sợ.

Thôn trưởng của thôn Ất hành lễ sau đó nói với người của thôn Giáp: “Sơn Tử phạm sai lầm là thật và chúng ta thừa nhận. Tiếp theo đó chúng

 

ta bao che cho hắn cũng là sai. Nhưng chúng ta cũng có nỗi khổ riêng.”

Mẹ của người bị hại lập tức bùng nổ: “Các ngươi có cái khổ gì? Thôn các ngươi giết người còn dám có lý hả?”

Thôn trưởng của thôn Ất bất lực cúi đầu và nói ra tình huống nhà Sơn Tử sau đó giải thích: “Lúc ấy rất hỗn loạn, mọi người đều cầm cuốc, Sơn Tử cũng không cố ý. Trước giờ hắn chưa từng có ý định giết người.”

Bọn họ đều muốn thắng đối phương, nhưng trong lúc xô đẩy, cái cuốc rơi xuống chém vào đầu kẻ kia thế là một mạng người cứ vậy không còn.

Tần Ngộ nghiêm mặt: “Một khi đã như vậy thì vì sao các ngươi không khuyên Sơn Tử ra đầu thú?”

Không phải chủ ý giết người lại chủ động đầu thú sẽ được xử lý nhẹ.

Thôn trưởng thôn Ất rơi nước mắt: “Đại nhân, chúng tiểu dân đã khuyên rồi, nhưng nó nhìn thấy lệnh truy nã khắp nơi thì sợ quá.”

Tần Ngộ lạnh giọng: “Vậy tức là ta sai?”

Không đợi đối phương phản bác Tần Ngộ lại nói: “Trước khi bản quan tới đây huyện lệnh đã xử lý và hoàn toàn không có lệnh truy nã. Ông ấy phái người đi bắt Sơn Tử nhưng các ngươi đã làm thế nào?!”

Từng câu chất vấn của hắn khiến thôn trưởng thôn Ất không dám ngẩng đầu.

Thôn Giáp bên kia ngẩng đầu ưỡn ngực và phụ họa nhưng ai biết Tần Ngộ lại quay ra trách mắng cả bọn họ: “Quan phủ làm việc đều có trình tự, các ngươi lại dám tụ tập gây sự là phạm tội gì?!”

Lúc trước người của thôn Giáp chạy tới trước cửa huyện nha như hổ rình mồi khiến huyện lệnh sợ chết khiếp. Ông ấy sợ dân làm loạn sẽ gây ra ảnh hưởng lớn.

Đám người thôn Giáp run lên và vội nói: “Đại nhân, bọn tiểu dân chỉ muốn đòi công bằng.”

Tần Ngộ đập kinh đường mộc và quát: “Nha môn sẽ tự làm chủ thay các ngươi, có gì phải hoảng? Các ngươi không tin tưởng nha môn hả?!”

 

“Không không không, thảo dân không dám.” Người của thôn Giáp sợ quá quỳ xuống.

Thôn Ất cũng bị dọa mồ hôi ròng ròng và cũng quỳ xuống. Huyện lệnh ngồi bên cạnh sợ không dám thở mạnh.

“Uy —— võ ——”

Gậy gỗ đập lên mặt đất theo quy luật và truyền vào tai mọi người.

Sau khi dọa bọn họ Tần Ngộ mới hạ giọng, “Nể tình các ngươi đều phạm lỗi lần đầu nên về tình ta có thể tha thứ nhưng chỉ lần này thôi. Nếu lần sau các ngươi lại phạm lỗi thì ta sẽ tuyệt đối không nể tình.”

“Vâng, vâng, tiểu dân không dám tái phạm nữa.” Mọi người dập đầu sau đó run rẩy đứng lên và không dám ngồi nữa.

Tần Ngộ nhìn về phía cha mẹ người bị hại: “Nha môn sẽ lùng bắt Sơn Tử, đến lúc ấy chúng ta sẽ tuân theo luật để xử phạt, tuyệt đối không bao che. Nhưng hiện tại có một vấn đề mấu chốt đó là mạng người đã mất thì có làm gì cũng không lấy lại được. Hiện tại bản quan thay các ngươi đòi bồi thường, các ngươi có dị nghị gì không?”

Mẹ người bị hại chỉ khóc còn cha hắn thì vái Tần Ngộ một cái. Đó là đồng ý!

Tần Ngộ đã biết tình huống của Sơn Tử nên không thể đòi gia đình hắn bồi thường mà chỉ có thể đòi thôn trưởng thôn Ất.

Tần Ngộ nhìn về phía thôn trưởng thôn Ất: “Các ngươi có đồng ý bồi thường không?”

“Bẩm đại nhân, chúng tiểu dân đồng ý bồi thường.”

Sau khi thương lượng, thôn Ất gom tiền trả cho người nhà bị hại 15 lượng bạc, tương đương một con trâu.

Mọi người đều khó khăn vì thế hai bên lại cãi nhau ủm tỏi vì 15 lượng bạc này. Cuối cùng Tần Ngộ phải quát bọn họ mới ngưng.

Thôn Ất không gom đủ nên ghi giấy nợ 3 lượng bạc. Việc này coi như xử lý xong, nhưng vẫn còn việc chưa giải quyết.

 

Lúc này trong đại đường chỉ có mình Tần Ngộ và huyện lệnh nên hắn bắt đầu quát: “Lúc trước bản quan đã nói với ông thế nào? Ta đã yêu cầu mọi thứ phải có quy hoạch, nếu ông xử lý thích đáng thì đâu tới nỗi hai thôn vì chuyện xây dựng đường mà đánh nhau.”

Huyện lệnh chỉ thấy lòng run lên và lập tức quỳ xuống: “Đại nhân thứ tội, đại nhân thứ tội. Đại nhân xem xét, công việc quá nhiều lại quá tủn mủn nên hạ quan sơ suất, hạ quan—”

Tần Ngộ lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông đâu chỉ sơ suất. Thân là quan phụ mẫu mà ông không quản nghiêm bên dưới mới để xảy ra sai lầm này.

Đây là tội đầu tiên. Tội thứ hai là suýt để xảy ra loạn dân. Tội thứ ba là gặp chuyện chỉ biết né tránh. Tề huyện lệnh, ông đặt tay lên ngực tự hỏi xem ông có làm thất vọng bộ quan phục trên người mình hay không?”

Tề huyện lệnh run rẩy nói, “Hạ quan biết tội rồi, hạ quan biết tội rồi, cầu xin đại nhân cho hạ quan thêm một cơ hội nữa.”

Tần Ngộ không nói gì. Lúc huyện lệnh cảm thấy mọi chuyện đã hết thì lại nghe thấy hắn nói: “Nếu ông lại để xảy ra chuyện……”

“Hạ quan làm được, chắc chắn làm được.” Tề huyện lệnh liên tục bảo đảm.

Lúc này Tần Ngộ mới rời đi còn Tề huyện lệnh thì xoa trán và quát: “Người đâu.”

“Đại nhân, ngài có gì dặn dò.”

Tề huyện lệnh lạnh mặt quát: “Đi tra xem là ai phụ trách xây đoạn đường kia.”

Cấp dưới run lên và lập tức cúi đầu thấp hơn: “Vâng, đại nhân.”

Vào đêm đó huyện lệnh đại nhân trừng phạt hai thư lại. Hai kẻ này bị đánh và nhốt vào đại lao, sau đó một vị đại sứ bị giáng chức.

Chuyện xảy ra bên này đương nhiên cũng truyền tới các nơi khác và cảnh cáo họ nên cả đám làm việc càng thêm cẩn thận. Hiệu quả công việc cứ thế tăng cao.

Sự tình được giải quyết nhưng rốt cuộc cũng chết một người nên tâm tình của Tần Ngộ vẫn nặng nề.

 

Ngôn Thư thấy sắc mặt hắn không vui thì dò hỏi mới biết nguyên nhân sau đó cũng trầm mặc.

Lát sau Ngôn Thư thở dài: “Người nhà quê không hiểu luật pháp nên gặp chuyện thì chỉ biết đua sức trâu và quát tháo đánh nhau.”

Trong chuyện này chỉ cần một người hiểu luật pháp hoặc chịu tin tưởng nha môn hơn thì sự tình đã không như thế.  Nhưng chỉ cần nghĩ tới những gì tri phủ trước đây đã làm thì có thể hiểu vì sao bá tánh lại không tin quản phủ.

Ngôn Thư thấy Tần Ngộ nhíu mầy thì an ủi: “Phu quân, hiện tại đã giải quyết xong việc này nên chàng cũng đừng bận lòng nữa. Chàng đã làm hết sức rồi.”

“Không, ta còn chưa làm đủ.” Tần Ngộ ngước mắt nhìn vợ: “Lúc trước là ta suy nghĩ không chu đáo. Không thể chỉ tăng vật chất mà còn phải nâng cao văn hóa.”

Ngôn Thư: “Cái gì?”

“Ta có một ý tưởng, A Thư, cơm chiều đừng chờ ta.” Tần Ngộ vội vàng đi tới thư phòng.

Tần Tiểu Sơn mài mực còn hắn thì vung bút viết. “Đại nhân đang viết cái gì thế?”

“Trường hợp.”

Tần Tiểu Sơn ngây ra: “Trường hợp gì?”

“Các trường hợp phạm tội.” Tần Ngộ nói ít nhưng ý nhiều.

Tần Tiểu Sơn không hỏi nữa mà to gan ghé lại gần nhìn xem là văn hay tranh vẽ. Hắn nhìn một lát mới phát hiện đây là một vụ ăn trộm, quá trình gây án được lược bớt, chỉ viết người mất của tức giận hoảng loạn thế nào, sau đó người khác khuyên hắn đi báo quan, rồi quan phủ tróc nã kẻ cắp và tìm được vật bị mất.

Có vài bức tranh được vẽ phóng đại, đầu kẻ mất của còn bốc lửa vì tức, quả thực quá thú vị.

 

Tần Tiểu Sơn không quá thông minh nên liên tiếp nhìn vài vụ án mới hiểu những trường hợp này đều khuyên bọn họ gặp chuyện phải báo quan, báo quan!

Tần Ngộ thức suốt đêm viết mười mấy trường hợp và cho người mang đi in ấn sau đó đóng thành sách rồi phát xuống dưới.

Ngôn Thư tới đưa đồ ăn cho Tần Ngộ thì thấy đáy mắt hắn đen thui nên đau lòng hỏi: “Phu quân, cách này có hiệu quả không?”

“Phải thử một lần, có còn hơn không làm gì.”

Bi kịch vừa rồi là quá đủ, cũng để người ta phải cảnh giác.

Mặt trời từ từ dâng cao, Tần Ngộ mỏi mệt ngáp một cái và đi ăn sáng sau đó đi lại trong sân.

Lúc này Trương thị ôm hai đứa nhỏ tới tìm hắn.

Tần Ngộ đón lấy con thế là Liễu Liễu nói: “Phụ thân ngủ.”

Không Không vội gật gật cái đầu nhỏ: “Phụ thân phải nghe lời, đi ngủ.” “Ngủ được hôn hôn.” Không Không chu cái miệng nhỏ.

Tần Ngộ nhìn mẹ mình còn Trương thị thì hừ hừ: “Nhìn ta làm gì, hai đứa nhỏ đều khuyên con đó.”

Tần Ngộ cũng thật sự mệt mỏi nên ôm con về phòng. Vốn hắn muốn chơi với con một lát nhưng lại nhanh chóng thiếp đi.

Không Không duỗi tay sờ miệng hắn. Chỗ cằm của Tần Ngộ có râu lún phún nên vuốt sẽ thấy cộm. Nhưng sờ lâu lại thấy cảm giác lạ vì thế Không Không vui vẻ sờ mãi. Rồi thằng nhãi con bị đánh.

Không Không muốn khóc nhưng bị chị gái lườm thế là đành mếu miệng nuốt nước mắt vào trong. Sau đó cậu chàng dựa vào người cha và tự chơi.

Ngôn Thư theo vào thì phát hiện hai đứa nhỏ không nghịch nên cũng mặc kệ. Nàng để A Châu ở lại canh chừng không để hai đứa nhỏ ngã.

Bên kia, Sơn Tử nghe thấy quan phủ phán hắn tội ngộ sát thì trong lòng không phục nhưng cũng chẳng còn cách nào. Cuối cùng hắn về thôn nhìn cha mẹ một cái rồi chạy.

 

Trời đất bao la, ắt phải có một nơi cho hắn.

Hắn sẽ không chấp nhận chuyện này, chắc chắn phải có một con đường khác mà tạm thời hắn chưa phát hiện ra. Sơn Tử mang theo suy nghĩ này và tránh né trong núi rừng, hết ngọn núi này tới ngọn núi khác.

Nón của hắn rách, quần áo tả tơi, miệng có vết máu đã khô. Mấy ngày nay hắn phải sống cuộc đời ăn tươi nuốt sống, suýt thì bị rắn cắn, bị hổ đuổi theo, bị gấu đen dí chạy.

Hắn sống không ra hồn người.

Vì thế hắn cực kỳ hận nhưng chẳng thể làm gì. Hơn nữa thời tiết ngày một lạnh, buổi tối hắn thường xuyên bị lạnh đến tỉnh lại.

Hôm nay hắn xâm nhập một ngọn núi và thấy quả dại trên cây thế là mắt sáng ngời. Nhưng hắn vừa hái xong đã bị mấy người đàn ông vây quanh.

“Ngươi là kẻ nào?!”

Quả dại trong ngực Sơn Tử rơi rụng khắp nơi, hắn nhìn đao trong tay đối phương thì trong lòng chậm rãi có suy đoán.

“Ta, ta……” Hắn ấp úng.

Bộ dạng khả nghi của Sơn Tử chọc giận đối phương, “Ta thấy ngươi muốn tìm cái chết.”

Ánh đao lóe lên dưới tia nắng khiến người ta chói mắt. Lúc mệnh như chỉ mành treo chuông thì Sơn Tử không nhịn được thốt ra: “Ta đã giết người, ta là tội phạm bị truy nã.”

Tuy khẩu âm của hắn nặng nhưng đối phương cũng là dân bản xứ nên vẫn nghe hiểu.

Đối phương không tin và đánh giá hắn: “Với cái bộ dạng nghèo hèn này của ngươi mà cũng là tội phạm bị truy nã ấy hả.”

Những người khác cũng châm chọc: “Đừng nói người, ngay cả lợn hay bò ngươi cũng không dám giết ấy chứ!”

Sơn Tử cố gắng thuyết phục bọn chúng nên cuối cùng bị mang đi gặp người đứng đầu. Lúc hắn bị mang lên núi và nhìn thấy mấy kẻ như hung thần ở trên đó thì hắn không còn hoài nghi gì nữa.

 

Hắn đánh bậy đánh bạ lại chạy vào ổ cướp.

Bình Luận (0)
Comment