Hoa hạnh nở rộ, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn. Kết quả mà các thí sinh chờ đợi cuối cùng đã có.
Sáng sớm đã có người hầu hoặc thư đồng tụ lại quanh vị trí dán bảng vàng. Bảng kia vừa được dán lên bọn họ đã bu tới nhưng bị quan binh ngăn lại. Ngoài người nhà của thí sinh còn có những kẻ đánh bạc. Ngoài ra cũng có những người thuần túy chỉ tới để xem náo nhiệt.
Mọi người sẽ theo bản năng xem người nào đứng đầu. Người này sẽ được gọi là Hội Nguyên.
“Hội Nguyên là người Kim Lăng, tên là Hoàn Thanh ——” “Hoàn Thanh là ai?”
“Hoàn Thanh mà các ngươi cũng không biết à? Hắn chính là Giải Nguyên trẻ nhất đó.”
Mọi người lập tức bừng tỉnh và có người đùa vui: “Ta phát tài rồi, phát tài rồi. Ta cược Hoàn Thanh sẽ là Hội Nguyên.”
Có người kích động thì cũng có người buồn tủi. Mọi người tiếp tục nhìn xuống dưới và cùng với đó là đủ loại cảm xúc hiện ra.
Người có tên trên bảng vàng thì tốt rồi, nhưng người không đỗ thì cực kỳ mất mát. Có kẻ còn ngồi bệt xuống đất rơi lệ.
Và kẻ vui mừng nhất chính là kẻ đứng vị trí cuối cùng. Chỉ cần có tên trên bảng vàng thì chẳng cần lo gì nữa. Đồng tiến sĩ thì làm sao, đồng tiến sĩ cũng có thể làm quan mà!
Sau khi có kết quả là tới thi đình. Những thí sinh có tên trên bảng vàng cũng không dám bất cẩn mà thành thật về khách điếm chờ đợi.
Chờ đến rạng sáng ngày thi đình, các thí sinh chuẩn bị rồi tới hoàng cung và đứng ngoài cửa cung điện. Khi tới canh năm sẽ có thái giám dẫn họ vào điện Kim Loan.
Mọi người đều mặc áo dài màu xanh da trời nhưng cái màu ấy chỉ hợp với người trẻ, còn người già thì mang lại cảm giác không ăn nhập lắm.
Lúc này người có vẻ ngoài tuấn tú lập tức sẽ được mọi người chú ý. “…… Đó là Hội Nguyên kìa.”
“…… Kim Lăng…… thư viện Thanh Khê……”
Các thí sinh nhỏ giọng thảo luận. Dù họ đã nỗ lực hạ thấp giọng nhưng vẫn sẽ có đôi câu lọt vào tai người khác.
Triệu Cẩm Châu hơi ngước mắt và giống như lơ đãng nhìn lướt qua Hoàn Thanh.
Thư viện Thanh Khê……
Tần đại nhân đã từng học ở đó. Vốn Triệu Cẩm Châu cũng muốn tới đó nhưng nhà hắn giàu, lại ngẫu nhiên tìm được một thầy giáo không tồi nên cuối cùng hắn không tới Kim Lăng nữa.
Hắn vẫn thiếu chút quyết đoán.
Một vị công công tiến vào giảng giải quy định khi gặp Thiên Tử cho họ rồi mới dẫn cả đám vào trong.
Các thí sinh hành lễ học sinh với Thiên Tử. Vị hoàng đế trẻ tuổi cổ vũ bọn họ sau đó tất cả được đưa tới bàn của mình. Tiếp theo có người phát đề thi và giấy thi.
Thi đình chỉ có hai đề lớn, một về dân sinh, một về quân sự.
Dân sinh thì dễ lý giải, nhưng đề quân sự thì quả thực khiến mọi người kinh ngạc bởi nó hỏi về an toàn của vùng duyên hải. Từ xưa đến nay, vùng duyên hải luôn bị hải tặc quấy nhiễu và khó mà kiểm soát được hết. Vị hoàng đế khai quốc của Thành triều từng xây dựng hải quân nhưng nuôi quân tốn rất nhiều tiền vì thế qua nhiều năm, số lượng thủy sư ở vùng duyên hải dần giảm bớt. Có nhiều lần, quan viên còn nói vùng duyên hải không cần bố trí thủy sư, chỉ cần quân đội bình thường là được.
Họ nghĩ khi nào có hải tặc thì chỉ cần đợi chúng lên bờ và đánh trả là xong. Đã thế, trên bờ còn chiếm lợi thế.
May mà tiên đế không đồng ý. Chứ đợi người ta đánh mới phản kích thì thật là……
Vậy làm sao để đảm bảo an toàn cho vùng duyên hải đây? Đương nhiên là phải võ trang đầy đủ, nhưng người, trang thiết bị đều cần tiền, và cần số tiền lớn. Thế thì lấy tiền ở đâu ra?
Lúc này quay về xem đề dân sinh sẽ thấy tuy thi đình có hai đề nhưng thực ra là một đề lớn.
Thiên Tử và các vị quan lớn quan sát các thí sinh, ngẫu nhiên sẽ nghĩ tới hai đề này nên cũng không quá nhàm chán.
Rồi thời gian cũng trôi qua và có người đi thu bài thi. Các thí sinh quay về cung điện bên cạnh để chờ.
Thiên Tử chỉ chấm bài của 10 người đứng đầu. Ấn tượng đầu tiên chính là chữ viết của Hội Nguyên quá đẹp, sau đó hắn đọc bài của người này và càng đọc càng thấy thích.
Có lẽ Hoàn Thanh vốn là người Kim Lăng nên cũng hơi hiểu biết về duyên hải. Nơi ấy tuy không ven biển nhưng khoảng cách không xa.
Có bài thi của Hội Nguyên nên lúc Thiên Tử xem bài giải của những người khác sẽ thấy thiếu cái gì đó. Trong số đó thì bài của người đứng thứ 9 cũng khiến hắn vừa lòng.
Thiên Tử cho người đưa ba bài thi mình vừa lòng cho ba vị các lão đọc.
Lý các lão cười nói: “Hoàng Thượng đã chọn đủ một giáp rồi đúng không?”
Thiên Uẩn Đế vừa muốn gật đầu lại nhịn, “Để trẫm xem thêm đã.”
Hắn nghĩ tới Tần Ngộ. Lúc trước thi hội, Tần Ngộ chỉ đứng ở giữa, nhưng may mà hoàng tổ phụ có đôi mắt sắc biết thưởng thức người tài nên mới chọn được một thần tử xuất sắc như thế.
Thiên Uẩn Đế cũng muốn nhìn xem có người nào như thế hay không. Nhưng đáng tiếc là hắn phải thất vọng bởi dù có mấy người nhảy lên các hạng cao hơn, nhưng không ai thực sự nổi bật.
Vì thế Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa cứ thế được quyết định mà không có ai phản đối.
Dương các lão cười nói: “Hiện tại đúng là anh tài lớp lớp, mấy lão già như chúng thần sắp không còn đất dụng võ nữa rồi.”
Từ các lão góp lời: “Đúng vậy, nghe nói Hội Nguyên năm nay mới 18 tuổi.” Ông ấy hơi ngừng lại rồi tiếp tục: “À, hiện tại nên gọi là Trạng Nguyên lang.”
“Nhớ trước đây Tần đại nhân cũng được tiên đế chọn làm Thám Hoa lang khi mới 18 tuổi.”
Đề tài dẫn tới trên người nên Tần Ngộ chỉ cười và không nói gì.
“Nghe nói Tần đại nhân đã từng học ở thư viện Thanh Khê đúng không?”
Lần này Tần Ngộ mở miệng đáp: “Đúng là như thế.”
Dương các lão thở dài: “Không hổ là “quốc tử giám” của dân gian.”
Mọi người không nói nữa. Sau khi thứ tự được quyết định thì thái giám lại dẫn đám thí sinh vào.
Mà cũng thật trùng hợp, lúc này vẫn là Vương Khoan gọi tên. Từ sau khi tiên đế qua đời, Vương Khoan đi theo hoàng đế mới và vẫn rất được tin cậy.
Tần Ngộ nhìn ba người đứng đầu ở giữa điện Kim Loan thì cảm thấy hoài niệm. Sau đó ánh mắt hắn hơi chếch đi và lướt qua đám thí sinh rồi lại quay về.
Thứ tự của Triệu Cẩm Châu tạm được, xếp ở giữa. Nhưng không cần vội, hắn vẫn có cơ hội thông qua kỳ thi thứ cát sĩ và vào Hàn Lâm Viện.
Sau đó ba người đứng đầu cưỡi ngựa dạo phố. Tần Ngộ tận dụng thời gian nghỉ ngơi, chờ màn cưỡi ngựa dạo phố kết thúc bọn họ còn phải dự Quỳnh Lâm Yến.
Người ta luôn nói chủ trì khoa cử là việc tốt nhưng Tần Ngộ lại không cảm thấy thế. Trong khoảng thời gian này hắn chưa từng được nghỉ ngơi tử tế, trái tim lúc nào cũng lơ lửng. Lợi ích duy nhất là có thêm thành tích. Ờ, cũng coi như có thêm kinh nghiệm.
Bởi nói ra thì Tần Ngộ cũng là người từng chủ trì thi hội.
Nhưng Tần Ngộ không nghỉ được bao lâu đã bị Thiên Tử phái người tới gọi. Hắn thầm thở dài và nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt. Vương Khoan trộm đánh giá hắn và nghĩ thầm: Thiên Tử thích Tần đại nhân quả nhiên cũng có đạo lý. Những người khác đương nhiên tôn kính Thiên Tử, nhưng ba vị các lão đã vào triều nhiều năm, đã chứng kiến đế vương thay đổi nên dù có thu lại khí thế trước mặt hoàng đế trẻ tuổi thì vẫn khiến Thiên Tử cảm thấy áp lực.
Những người khác thì hoặc không đoán được thánh ý, hoặc đoán được nhưng không nói trúng chỗ ngứa. Và một vấn đề nữa chính là thái độ.
Hoàng đế mới lên ngôi và điều bức thiết nhất lúc này chính là khống chế cục diện. Nhưng việc này không thể gấp, chỉ có thể nhẫn nại và từ từ làm.
Chỉ có Tần Ngộ vẫn cung kính khi đối mặt với Thiên Tử trẻ tuổi. Hắn chưa từng khinh thường vị hoàng đế thiếu niên kia. Nếu không có Tần Ngộ thì chút vấn đề nho nhỏ của những kẻ khác cũng sẽ không khiến hoàng đế để ý. Có điều con người ta sợ nhất là khi có so sánh.
Tần Ngộ bị gọi tới cung vua còn những người khác bị cho lui ra ngoài. Lúc này trong cung điện chỉ có hoàng đế và Tần Ngộ.
Hắn được ban ghế ngồi, Thiên Uẩn Đế còn lén gọi hắn là “Tần tiên sinh”.
Tần Ngộ không dám đáp, giống như lúc hắn ngồi trên ghế cũng chỉ dám ngồi nửa mông. Lưng hắn thẳng tắp, đầu cúi xuống đúng phép tắc.
“Tiên sinh còn nhớ lúc trước trẫm từng hỏi tiên sinh về vấn đề “phù phí di quảng” không?”
Đề thi đình hôm nay về cơ bản cũng hỏi vấn đề này.
Tần Ngộ đáp vâng và thử nói: “Lúc ấy thần có nói mấy biện pháp.”
Nhắc tới đây Thiên Uẩn Đế lập tức oán thán: “Khi đó tiên sinh chỉ nói đơn giản vài câu và không nói nữa.”
Tần Ngộ ôn tồn đáp: “Bởi vì lúc ấy đã chiều muộn rồi.”
Không đợi Thiên Uẩn Đế nói chuyện Tần Ngộ đã tiếp lời: “Nhưng vấn đề này liên quan rộng, nếu Hoàng Thượng có ý định thực hiện thì có thể làm quy hoạch trước. Ngài vạch ra những vấn đề có thể gặp phải trong lúc thực hiện sau đó tìm cách giải quyết từng cái một. Bữa tiệc ngon thì không sợ ăn muộn, chuyện tốt thì lắm ma. Ngài nói có phải không?”
Giọng hắn ôn tồn, réo rắt, qua mấy năm mà vẫn như cũ không có thay đổi. Ngược lại, vì năm tháng bồi đắp nên giọng hắn càng thêm tinh tế.
Có đôi khi Thiên Uẩn Đế sẽ vô thức coi Tần Ngộ như một người già hiền từ dù vẻ ngoài của hắn quả thực quá trẻ.
Tần Ngộ hơi hơi ngước mắt nhìn Thiên Uẩn Đế rồi lại rũ mắt, trong giọng nói mang theo ý cười: “Từ sau khi Hoàng Thượng kế vị tới nay,
quốc sự chồng chất. Ngài lại siêng năng, chăm chỉ, quả thực là phúc của muôn dân.”
Thiên Uẩn Đế nhìn hắn thật lâu mới khẽ thở dài: “Tần tiên sinh đúng là biết khen người khác.”
Người trẻ tuổi dù có trưởng thành sớm cũng có chỗ khó mà nghĩ được chu đáo. Nhưng Tần Ngộ lại dùng cách ôn hòa nhất để nhắc nhở hắn, sau đó công nhận và cổ vũ.
Tần Ngộ cũng không phải chỉ nịnh hót mà luôn duy trì đúng bổn phận của kẻ làm thần, luôn nỗ lực hoàn thành trách nhiệm của người dưới để bảo vệ Thiên Tử, hỗ trợ người dân. Đây cũng là lý do vì sao Thiên Uẩn Đế càng ngày càng thích Tần Ngộ.
Sách sử đã chỉ ra rằng lời thật thì khó nghe.
Nhưng Tần Ngộ lại dùng thực tế nói với hắn rằng lời khách quan cũng dễ nghe.
Thiên Uẩn Đế gọi người mang chút điểm tâm tới và mời Tần Ngộ cùng nếm thử. Lúc này hắn không nói về công việc nữa. Từ lúc kế vị tới giờ ngày nào hắn cũng bận việc nên hiện tại chỉ muốn thả lỏng một chút.
Thiên Uẩn Đế cầm một miếng đậu phụ vàng và cười sau đó nói với Tần Ngộ: “Trước kia A Anh cứ nhắc mãi tới món đậu phụ vàng của nhà tiên sinh làm ngon, bên ngoài không có được mùi vị ấy.”
Tần Ngộ cười cười: “Thật ra giống nhau cả thôi, có khi thần bận quá quên mất không mang đồ ở nhà nên đành mua đồ bên đường dỗ thằng bé mà A Anh cũng có phát hiện ra đâu.”
Không ngờ hắn vừa nói xong đã thấy Thiên Uẩn Đế đắc ý cười, “Tiên sinh mới là người được dỗ ấy. A Anh nói với ta là chỉ cần cắn một miếng hắn đã thấy khác nhưng không muốn phụ ý tốt của tiên sinh.”
Thiên Uẩn Đế quả thực thấy thoải mái nên thậm chí chẳng xưng ”Trẫm”.
Hai người lấy “Hoắc Anh” làm đề tài và nói về quá khứ, “A Anh nóng tính, người khác đều nói hắn bướng bỉnh, khó dạy bảo nhưng ta lại rất ghen tị với hắn.”
Tần Ngộ cũng đoán được tình nghĩa của hai thiếu niên trẻ tuổi qua lời nói của Thiên Uẩn Đế. Hai người cứ thế trò chuyện, tới khi đói thì đi ăn
cơm. Sau đó Thiên Uẩn Đế lại hỏi Tần Ngộ mấy vấn đề.
Lúc trước tiên đế kiêng dè Thái Tử bị phế nên không dám dạy quá nhiều cho cháu mình. Sau này thế cục được định đoạt và tiên đế muốn dạy cháu thì đã không còn đủ thời gian.
May mà Thiên Uẩn Đế là người thông minh nên có thể chậm rãi mò mẫm ra chút đông tây nam bắc. Hắn lại có sự hỗ trợ của các vị các lão nên tuy quốc sự vẫn gập ghềnh nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn với hắn.
Thời gian cứ thế qua đi, Vương Khoan cẩn thận nhắc nhở: “Hoàng Thượng, Quỳnh Lâm Yến sắp bắt đầu rồi.”
Thiên Tử đương nhiên có thể tới muộn nhưng Tần đại nhân lại cần có mặt sớm.
Thiên Uẩn Đế hơi ảo não: “Tiên sinh……”
Tần Ngộ đứng dậy và chắp tay nói: “Vậy, thần xin cáo lui trước.” Thiên Uẩn Đế cố ý gọi mấy thái giám đi theo hộ tống hắn.