Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 171

“…… Cẩm y quan cái, ỷ đường diên hội, thị xứ thiên kim tranh tuyển…” (Liễu Yêu Khinh – Liễu Vĩnh)

Tiếng hát mềm mại của con hát truyền đến khiến người ta có cảm giác như đang bước trên mây. Vũ nữ cũng phối hợp theo tiếng ca mà phất tay áo dài khiến người ta lưu luyến.

“Mời công tử.”

Cửa phòng mở ra, người ngoài cửa lập tức giật mình: “Tần đại nhân!” Tần Ngộ cười cười: “Kỷ huynh, đã lâu không gặp.”

Kỷ Lễ mang theo tâm tình phức tạp và bước vào phòng. Tần Ngộ không khác lúc niên thiếu là mấy, chẳng qua hắn càng thêm khéo léo và chín chắn. Nhưng hiện tại thân phận đã khác…… nói là thay đổi long trời lở đất cũng không quá.

Hàn Ngũ thức thời đóng cửa lại và canh giữ ở bên ngoài.

Kỷ Lễ tiến lên vài bước và hành lễ nhưng lại được Tần Ngộ đỡ: “Gặp riêng thì Kỷ huynh không cần khách sáo làm gì, mau ngồi đi.”

Kỷ Lễ cảm thấy hơi ngượng. Ban đầu hắn từng bắt nạt Tần Ngộ, tuy sau đó hai người đã giảng hòa nhưng đã qua mười mấy năm nên hắn vẫn thấy bồn chồn.

Mà quan trọng hơn là hắn không hiểu sao Tần Ngộ lại muốn gặp mình vì thế không biết phải làm sao cho đúng.

“Kỷ huynh uống trà.”

Kỷ Lễ vừa vui vừa lo lắng nói: “Không dám làm phiền Tần đại nhân.”

“Kỷ huynh đừng khách sáo, chúng ta vốn là bạn cùng trường nên huynh cứ gọi ta là Tùy Chi.”

Kỷ Lễ:……

Kỷ Lễ nhấp một ngụm trà và vừa muốn mở miệng đã phát hiện Tần Ngộ đang nửa híp mắt nghe hát.

 

Mãi tới khi nghe xong một bài này hắn mới mở mắt ra và nói: “Lúc đi học quá bận nên ta cũng không dám phân tâm làm việc khác. Giờ được nghe hát mới thấy vì sao người đọc sách lại tôn sùng các khúc ca Giang Nam đến thế.”

Nếu phải hình dung thì những khúc nhạc này rất thư giãn, khiến tâm tình con người thả lỏng.

Kỷ Lễ đáp mơ hồ.

Tần Ngộ buồn cười: “Hiện tại huynh chín chắn hơn nhiều.”

Kỷ Lễ mím môi và rũ mắt: “Thời niên thiếu không hiểu chuyện, còn bây giờ ta đã trưởng thành thì không thể làm bậy.”

Tần Ngộ thầm thở dài. Hắn biết những khác biệt đến từ sự thay đổi trong thân phận sẽ khó xóa nhòa thế nên hắn cũng chẳng vòng vo nữa mà nói thẳng.

Tần Ngộ hy vọng nhà họ Kỷ sẽ ủng hộ mình bởi dùng cứng đối cứng là hạ sách, tốt nhất là hóa giải lực tấn công và dùng lực tương đương đẩy về.

Đương nhiên, Tần Ngộ chắc chắn sẽ không để người ta làm việc không công. Hắn nói: “Hoàng thượng đã hạ chỉ mở cảng biển ở Mật Châu. Thị Bạc Tư thì ta không tiện nhúng tay quá nhiều nhưng một khi cảng được mở ắt triều đình sẽ phải quan tâm đến an toàn trên biển và tăng thêm số lượng thủy sư.”

Kỷ Lễ chỉ thấy tim nảy lên và rồi một ngọn lửa nhỏ bùng cháy.

Nếu Tần Ngộ chỉ nói khơi khơi mà muốn nhà họ Kỷ đứng về phía hắn thì Kỷ Lễ sẽ cảm thấy đối phương quá ngây thơ. Nhưng một khi có miếng mồi này…

Kỷ Lễ không phải người có thiên phú học tập. Nhà hắn nghĩ đủ mọi cách cũng chỉ giúp hắn có tên trong phó bảng của kỳ thi hương. Học sinh ở Kim Lăng này cạnh tranh quá kinh nên hắn thực sự đã phải cố hết sức mà cũng chỉ được đến đó.

Kỷ Lễ muốn đi con đường võ nhưng thế lực nhà hắn chỉ giới hạn ở Kim Lăng chứ khó mà với tới các nơi khác. Hơn nữa con đường ấy vừa khổ vừa nguy hiểm. Mấy năm nay hắn cũng dần từ bỏ những hoài bão thời

 

niên thiếu. Nhưng hiện nay nghe Tần Ngộ nói thế thì những kỳ vọng ấy lại bùng lên.

Kỷ Lễ cố gắng nén xúc động, đôi tay rũ hai bên cũng siết lại: “Tần đại nhân, ý ngài là gì?”

“Không có gì, ta chỉ cảm thấy Kỷ huynh có thiên phú ở một vài mặt và nếu bị bỏ thì uổng phí quá.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Kỷ huynh, mọi người hẳn đã hiểu ý của Hoàng Thượng và cũng biết chính sách mới chắc chắn sẽ được thực hiện, chẳng qua không biết phương pháp được sử dụng là ôn hòa hay mạnh mẽ đàn áp thôi.”

Kỷ Lễ nhíu chặt mày: “Tần đại nhân đang uy hiếp ta ư?”

Tần Ngộ nhấp một ngụm trà và thở dài: “Ta chỉ đang nói sự thật thôi. Bởi vì người thực sự làm chủ trước giờ không phải ta.”

Kỷ Lễ trầm mặc thật lâu mới nói: “Vì sao lại tìm ta?”

Tần Ngộ cười cười: “Đại khái là vì ta quen thuộc với Kỷ huynh hơn người khác. Những chân thành và nhiệt tình của thủa niên thiếu tới giờ ta vẫn không quên.”

Kỷ Lễ nghe thế thì lòng cũng mềm hơn. Hắn hơi ngượng ngùng nói: “Trước kia ta mạo phạm Tần đại nhân, thật xin lỗi.”

Tần Ngộ chế nhạo: “Người khác đều chọn nhớ những ký ức tốt, chỉ có huynh là làm ngược lại.”

Hai người nói chuyện tự nhiên hơn, không khí cũng ôn hòa hơn. Lúc này tiểu nhị bưng đồ ăn lên thế là Tần Ngộ gắp một miếng xương sườn cho Kỷ Lễ, “Trước kia đều là huynh hào phóng mời ta ăn cơm, hiện giờ ta cũng mời huynh.”

Qua mấy lượt rượu, Kỷ Lễ thấy gan to hơn và chủ động ngồi gần Tần Ngộ: “Tùy Chi, huynh thật sự muốn tăng thêm thủy sư à?”

Tần Ngộ nuốt đồ ăn và đáp phải. “Thế……” Đôi mắt Kỷ Lễ sáng quắc.

Tần Ngộ mỉm cười: “Ta có thể tiến cử huynh nhưng cuối cùng được nhận vào vị trí nào thì phải dựa vào chính huynh.”

 

Thủy sư liên quan tới an nguy của vùng duyên hải nên Tần Ngộ không thể làm xằng bậy. Nếu Kỷ Lễ không thể tự đứng vững thì hắn chỉ có thể cho đối phương một chức quan có vinh dự nhưng không có thực quyền.

Nhưng nếu Kỷ Lễ có bản lĩnh thì Tần Ngộ không ngại đỡ hắn một cái.

Cuối cùng Kỷ Lễ cũng đồng ý trở về nói chuyện với người nhà và bà con. Nhà họ Kỷ là thế gia lớn, ngoài ra còn có họ hàng…

Lúc các thương nhân khác còn đang chê cười Tần tuần phủ là cái gối thêu hoa thì Tần Ngộ bỗng nhiên thực hiện việc phát phiếu.

Đó là một loại giấy chỉ quan phủ mới làm được. Nha môn quy định các cửa hàng và thương nhân phải phát phiếu với mỗi giao dịch lớn với giá trị từ 10 lượng trở lên.

Đây là bắt con cá lớn, thả con cá nhỏ.

Hơn nữa người đưa ra chính sách này cũng nghĩ tới sự giàu có đông đúc của vùng Giang Nam nên mới đưa ra mức giao dịch cao như thế. Nếu là chỗ khác hẳn sẽ phải điều chỉnh.

Phiếu này có hai loại, một là do người bán cầm, một là để người mua cầm. Trên tờ phiếu hai bên cầm sẽ có dãy số tương tự, sau đó còn có con dấu chuyên dụng.

Người mua tích lũy phiếu này trong thời gian tối đa là 1 tháng thì có thể tới nha môn đổi phiếu lấy điểm tâm, lương thực, thịt lợn và các món đồ vật khác.

Đây là để ngừa kẻ có ác ý muốn lừa quan phủ.

Nha môn sẽ tiến hành đăng ký và thu lại phiếu. Tuy người mua phải chạy một chuyến nhưng cũng được lợi nên hai bên đều vui.

Nha môn thu được phiếu sẽ sửa sang lại và đưa tới chỗ người bán để dựa vào đó thu thuế. Đương nhiên trong lúc ấy sẽ phải đối chiếu để tránh sót.

Trên các tờ phiếu đều có các dãy số và các ký hiệu phức tạp theo quy luật vì thế lúc kiểm tra sẽ biết ngay có thiếu hay không. Và các ký hiệu này cứ qua một thời gian sẽ thay đổi, để đề phòng có kẻ tiết lộ ra ngoài.

Trong việc này đương nhiên sẽ có chút lỗ hổng, ví dụ như thương hộ hứa cho người mua chỗ tốt để họ không nộp phiếu cho quan phủ và từ đó

 

không có chứng cứ. Vào những lúc như thế nếu người mua không nộp phiếu thì họ sẽ phải gánh nguy cơ một khi giao dịch có vấn đề. Thật ra trước giờ triều đình vẫn áp dụng cách này. Ví dụ như người nhà quê mua súc vật hoặc mua nhà thì hai bên sẽ phải tới nha môn công chứng.

Như thế nha môn sẽ bảo vệ lợi ích của hai bên, sau này có vấn đề gì thì bọn họ cũng sẽ quản.

Hiện tại triều đình đơn giản hóa một bước này, nếu người mua không cần hóa đơn thì sau này quan phủ sẽ mặc kệ giao dịch giữa hai bên, và dù họ có bị lừa cũng phải tự gánh hậu quả.

Người mua sẽ không muốn nhìn quan phủ được lợi từ việc mua bán của mình nhưng để đảm bảo quyền lợi của cá nhân nên họ sẽ muốn có phiếu. Nếu người bán không phát phiếu thì người mua có thể tới nha môn tố cáo. Nếu chứng minh đúng thì người mua được khen thưởng còn người bán sẽ bị xử phạt.

Hiện tại vừa mới bắt đầu thi hành nên việc thu phiếu của người mua sẽ mang tính cổ vũ. Về sau sẽ chuyển thành nửa bắt buộc.

Mỗi tháng nha môn sẽ căn cứ theo số phiếu mà các thương nhân phát ra để xác định mức thu vào thực tế của họ và dựa vào đó thu thuế. Thu vào càng nhiều thì thuế sẽ phải nộp càng lớn.

Chỗ này có chút bóng dáng của thuế thu nhập ở thời hiện đại.

Nhưng để không rút dây động rừng nên việc này tạm thời chỉ giới hạn trong thương nhân.

Trước kia bọn họ dựa vào sổ sách nhưng thứ này quá dễ làm giả. Còn nay phát phiếu thì người mua cũng tham gia. Nếu người bán làm giả sổ sách thì tính nguy hiểm sẽ cao hơn, lại phiền toái, phí tổn lớn. Cuối cùng cộng lại bọn họ sẽ thấy chẳng bằng nộp thuế cho xong.

Ngoài cái này còn có đủ loại hạn chế khác.

Mấy ngày nay, Tần Ngộ vừa về nhà đã trốn trong thư phòng nghĩ ngợi về những thứ này.   Thương nhân khôn khéo, nếu không nghĩ cách ứng phó cẩn thận từ trước thì chắc chắn sẽ không thực hiện được một cách thành công.

 

Chính sách này vừa được đẩy ra thì đám thương nhân Giang Nam lập tức mắng um xùm. Bọn họ nghĩ làm gì có kẻ ngốc nào đồng ý làm.

Nhưng ai biết nhà họ Kỷ lại ngoi lên và đi đầu tỏ ý mình sẽ ủng hộ chính sách này.

Các thương nhân khác:……

Mâu thuẫn bên ngoài bỗng chuyển thành mâu thuẫn nội bộ giúp áp lực của Tần Ngộ giảm đi nhiều.

Mà nhà họ Kỷ làm thế không phải chỉ vì một vị trí thủy sư. Bọn họ là thương nhân và cái bọn họ nhắm tới chính là cảng biển mới. So với lợi ích nó mang lại thì chút tổn thất này không đáng là bao.

Mà kẻ làm trung tâm của cả sự kiện là Tần Ngộ thì thật ra cũng không phải quá bình tĩnh như bề ngoài. Trước kia hắn chưa từng phải chịu trách nhiệm việc nào thế này nên chỉ có thể đi từng bước rồi sửa sai nếu có.

Còn chuyện tăng thêm hải quân và thủy sư thì quả thực đang được thực hiện. Hắn đang phái thuộc hạ đi tuyển người, tới khi đó họ sẽ dùng tiền thuế thu được để nuôi dưỡng thủy sư.

Gần đây Tần Ngộ rất bận bởi không chỉ có việc công mà hắn còn phải tiếp nhiều người tới thăm.

Hiện tại hắn không nhiều lãnh đạo trực tiếp như khi còn làm tri phủ. Thân là tuần phủ cấp từ nhị phẩm nên hắn chỉ cần kiêng kỵ tổng đốc. Thế nên với những kẻ tới thăm hỏi ấy, hắn có thể tùy tiện quyết định có gặp hay không.

Cải cách được thực hiện ở Giang Nam với khí thế hừng hực. Thuộc hạ âm thầm sốt ruột nên muốn dùng việc công kéo chân Tần Ngộ. Ai biết hắn lại đóng cửa và trực tiếp cho phép vợ con mình cùng góp sức.

Đây là phát hiện của Tần Ngộ khi suy nghĩ tới các hạn chế của việc phát phiếu. Hắn nhận ra Tần Cù rất bạo dạn. Khi thấy hắn phiền não suy nghĩ, con bé đã đưa ra một kiến nghị và hắn cảm thấy không tồi. Sau đó hắn mới kinh ngạc với sự cẩn thận của con mình.

Có lẽ được cha cổ vũ và công nhận nên Tần Cù càng thêm để ý tới việc này. Nàng còn thương lượng với mẹ để cùng góp sức nên mới có cục diện như hiện nay.

 

Tần Ngộ cảm thấy khá tốt bởi đúng là hắn đang thiếu trợ thủ. Trong lúc ấy hắn viết sổ con gửi về triều và kể hết những gì xảy ra ở đây. Thậm chí hắn còn nói về những hứa hẹn mình đưa ra cho nhà họ Kỷ.

Với một vị hoàng đế quá giỏi thì cách tốt nhất là có gì nói đó, như thế quân và thần mới có thể đi xa.

Không bao lâu sau Tần Ngộ nhận được tin của Thiên Tử. Thiên Uẩn Đế hào phóng tỏ vẻ sẽ cho Tần Ngộ không gian để phát huy.

Vì bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh. Lúc ăn tết, Tần Ngộ nhận được thư của Hoắc Anh và con trai. Hai người hỏi thăm mọi người sau đó cùng kể một việc.

Vợ Hoắc Anh mang thai và Hoắc Anh sắp làm cha.

Tần Ngộ chỉ cảm thấy choáng váng. Cây giá đỗ nho nhỏ ngày trước giờ cũng sắp làm cha rồi đó!

Sau khi hoàn hồn hắn lập tức cho người chuẩn bị quà.

Năm sau cảng biển ở Mật Châu và Thị Bạc Tư được xây dựng. Trương Hòa được phong làm khâm sai đại thần và toàn quyền phụ trách việc này. Trong đội ngũ có cả Hoàn Thanh và Triệu Cẩm Châu.

Mấy người vội vàng gặp mặt sau đó ai làm việc người đó.

Mỗi ngày Tần Ngộ đều bận rộng công việc, qua một đoạn thời gian sẽ tới chỗ tổng đốc để thăm hỏi, đưa chút “quà nhỏ”. Đối phương cũng không khó xử hắn và Tần Ngộ cũng bằng lòng làm một cấp dưới “biết nghe lời”.

Ở kinh thành lúc này, Hoắc Anh phải chăm sóc vợ đang mang thai nên tạm hoãn kế hoạch rời khỏi kinh thành. Hắn định bụng chờ vợ sinh con xong mới rời đi.

Hoắc Anh phải chăm vợ, Trương Hòa, Hoàn Thanh và Triệu Cẩm Châu đều rời khỏi kinh thành nên Tần Không chả biết học với ai.

Tần Ngộ đang nghĩ có nên đón con trai tới Giang Nam hay không thì Thích Lan lại gửi thư tới. Qua nhiều năm thăng từng bậc, hiện tại Thich Lan cũng đã làm quan kinh thành. Tuy chức quan của hắn không cao nhưng thế cũng đã không tồi.

 

Trong thư hắn tự tiến cử bản thân: “Nếu Tùy Chi không chê thì tại hạ sẽ tạm thời dạy học cho Không ca nhi.”

Bình Luận (0)
Comment