Lão Lâm thị dò hỏi: “Đại nhân, không biết con ta phạm phải tội gì?” Tri phủ hừ một tiếng: “Gây rối trên công đường.”
Lão Lâm thị nghẹn một lát mới quay đầu lại trừng mắt nhìn Phương Nương một cái.
Sau 10 gậy, Lưu Hồng không dám làm bậy nữa.
Tri phủ hỏi: “Lưu Hồng, ngươi nói vợ ngươi trộm đồ trong nhà vậy ngươi có chứng cứ không?”
Lão Lâm thị cướp lời: “Đại nhân, hàng xóm của nhà chúng ta đều có thể làm chứng.”
Tri phủ nhìn Phương Nương với vẻ mặt không tốt lành cho lắm. Kẻ này dám to gan cản xe của quan lớn đã khiến ông ta không vui.
Phương Nương vội nói: “Đại nhân, đại nhân, oan uổng quá.”
Lão Lâm thị buồn bã nói: “Đại nhân, đứa con dâu này của nhà chúng ta cực kỳ gian manh, không có câu nào nàng ta nói là thật đâu.”
Tần Ngộ rũ mắt che giấu chế nhạo.
Lão Lâm thị đang ám chỉ tri phủ dùng hình với Phương Nương nhưng nàng kia lại chỉ biết khóc thút thít mà chẳng tìm được lý lẽ nào để bảo vệ bản thân. Tần Ngộ thấy thế thì thở dài trong lòng.
“Đại nhân.”
Tri phủ cả kinh: “Tuần phủ đại nhân có gì cần dặn dò?”
Tần Ngộ nói: “Bản quan hơi nghi hoặc. Nếu nhà chồng đã nói con dâu là kẻ trộm vậy nàng ta trộm mấy lần? Mỗi lần trộm những gì?”
Lão Lâm thị hoảng hốt một lát nhưng rồi lại nhanh chóng bình tĩnh lại: “Đại nhân, lão già rồi nên không nhớ rõ.”
Tri phủ bất mãn: “Không hỏi ngươi.” Lão Lâm thị:……
Tần Ngộ lại nói: “Không bằng cho truyền hàng xóm của nhà Lưu Hồng tới đây đi.”
Tri phủ ngẫm lại thấy cũng đúng thế là hàng xóm của nhà Lưu Hồng nhanh chóng được gọi tới. Nhưng bọn họ cũng chỉ nói Phương Nương là kẻ trộm đồ trong nhà còn lại không ai biết nàng trộm gì.
Lúc này bị hỏi bọn họ mới phát hiện ra đây đều là lý do Lưu Hồng hoặc người nhà họ Lưu nói ra. Bọn họ cũng căn bản chỉ xem trò vui, chưa từng nghe Phương Nương giải thích.
Đám đông vây xem lập tức nhận ra khuất tất ở đây và bàn tán sôi nổi. Lưu Hồng hoảng loạn nhìn về phía mẹ mình.
Lão Lâm thị bỗng nhiên khóc lớn, tay đấm xuống đất: “Ông trời ơi, ngài mở mắt ra mà xem. Ngài mau thu cái thứ ác phụ này đi. Nàng ta lại dám hại nhà họ Lưu chúng ta ra nông nỗi này. Ai cũng biết nàng ta trộm đồ,
vậy mà nàng còn mặt mũi nào lật lọng? Thời thế này là thế nào đây……”
Lão Lâm thị khóc nước mắt nước mũi chảy ròng khiến tri phủ khó xử: “Tuần phủ đại nhân, ngài xem…”
Lão Lâm thị cũng đã lớn tuổi, hơn nữa chuyện này nói trắng ra thì chỉ là việc nhà. Đường đường một tri phủ như ông ta trộn lẫn vào đây làm gì?
Là Tần tuần phủ không so đo chứ đổi thành ông ta thì đã đánh cho Phương Nương một trận vì cái tội dám cản đường.
Tần Ngộ lạnh lùng nói: “Lão thái thái, bà lớn tuổi rồi nên bản quan không so đo với bà. Nhưng bà làm loạn công đường, ngăn cản quan viên phá án thì phải chịu phạt, để con trai bà chịu thay bà vậy.”
Lão Lâm thị còn không kịp hoàn hồn thì Lưu Hồng lại bị đánh cho năm gậy nữa. Hắn đau tới độ mặt mũi trắng bệch còn lão Lâm thị cũng không dám khóc lóc làm loạn nữa.
Mọi người được thanh tịnh thì đều nhẹ nhàng thở ra.
Tần Ngộ ra hiệu cho tri phủ tiếp tục nhưng hỏi mãi cũng không ai nói được Phương Nương trộm cái gì trong nhà.
Lão Lâm thị và Lưu Hồng cũng đưa ra đủ các lý do, cuối cùng bọn họ dứt khoát nói: “Đại nhân, ác phụ này mang đồ trộm được về nhà mẹ đẻ rồi.”
Mỗi một lần thăng đường xử án đều có chuyên gia ghi lại câu hỏi của quan viên và câu trả lời của kẻ bên dưới. Thậm chí số lần quan phủ đập kinh đường mộc cũng được ghi lại.
Tần Ngộ nhìn lướt qua vẻ mặt đắc ý của lão Lâm thị và rũ mắt nghĩ thầm: bà cứ kiêu ngạo thêm một lát nữa đi.
Nha dịch tuân lệnh tới nhà mẹ đẻ của Phương Nương điều tra, đồng thời cũng tới cả nhà Lưu Hồng để tìm. Nhà mẹ đẻ của Phương Nương chẳng có gì nhưng thứ mà Lưu Hồng và lão Lâm thị luôn mồm bảo Phương Nương lấy trộm lại được tìm thấy ở nhà bọn họ.
Lưu Hồng và lão Lâm thị:……
Ánh mắt Lưu Hồng hoảng loạn còn lão Lâm thị thì bỗng nhiên sửa miệng: “Đại nhân, đại nhân, lão nhớ lầm. Ác phụ này trộm đồ trong nhà và bán lấy tiền để tiêu xài.”
Nhưng lúc hỏi hàng xóm thì họ đều nói lúc nào cũng thấy Phương Nương làm việc hoặc đi mua đồ dùng trong nhà. Mắt thấy mọi người đều hoài nghi bọn họ thế là lão Lâm thị lại muốn gào khóc. Lúc này Tần Ngộ nhẹ nhìn lướt qua Lưu Hồng.
Bà ta đờ người và cuối cùng cũng không dám gây chuyện để con mình bị đánh.
Tri phủ cũng không phải ngốc. Hiện tại ông ta nhìn bộ dạng của mẹ con nhà kia và cũng đoán được hai kẻ này có lẽ đang nói dối.
Tần Ngộ thấp giọng nói: “Đại nhân, không bằng chúng ta cho gọi những người khác trong nhà họ Lưu tới đây.”
Tri phủ đáp vâng.
Những người khác trong nhà họ Lưu nhanh chóng bị gọi tới. Mà trùng hợp là thứ lão Lâm thị và Lưu Hồng đổ cho Phương Nương trộm lại được tìm thấy trong phòng con dâu thứ hai.
Tần Ngộ mở miệng hỏi: “Tiểu Lâm thị, ngươi có nhận mình ăn cắp tài sản của nhà chồng không?”
Đứa con dâu thứ hai choáng váng và vội nhìn lão Lâm thị với Lưu Hồng rồi lập tức nói: “Đại nhân, dân phụ oan uổng, dân phụ không ăn cắp.”
Lão Lâm thị cũng nói: “Tuần phủ đại nhân, vừa rồi lão nhớ lầm, thứ đó không phải bị trộm, không phải.”
Tần Ngộ để tri phủ thẩm vấn từng người trong nhà Lưu Hồng và cảm thấy phòng tuyến tâm lý của bọn họ đã lung lay nên mới thì thầm với tri phủ.
Rồi người nhà họ Lưu lần lượt bị tách ra để hỏi cung. Người dân vây xem cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì.
“Chẳng lẽ Lưu Hồng cố ý oan uổng cho vợ mình ư? Làm thế để làm gì?” “Đúng vậy, không thể nào nói nổi.”
“Có phải vì hắn ngại nhà mẹ vợ nghèo không?” Chung quanh dần yên tĩnh lại.
Nửa khắc sau cả nhà Lưu Hồng được đưa trở lại công đường. Tri phủ nhìn khẩu cung của bọn họ và tức quá bật cười.
“Được lắm lão Lâm thị, được lắm Lưu Hồng, các ngươi lại dám trêu chọc bản quan.”
Cả nhà này đều nói Phương Nương ăn trộm tài sản trong nhà nhưng tới lúc hỏi nàng trộm cái gì thì cả đám mỗi người nói một nẻo. Cuối cùng hợp lại thì thấy Phương Nương gần như trộm sạch cả nhà Lưu Hồng!
Dù lão Lâm thị và Lưu Hồng có cảnh giác nhưng những người khác thì đâu có làm được cặn kẽ như thế. Cuối cùng khẩu cung của bọn họ lệch nhau. Tri phủ sai người đọc khẩu cung của từng người cho bàn dân thiên hạ nghe. Lúc này thì còn gì khó hiểu nữa đâu, ai cũng hiểu một nhà Lưu Hồng cố tình gán cái tội trộm cắp cho Phương Nương.
Tri phủ đập kinh đường mộc: “Lưu Hồng, ngươi còn có gì để nói hả?”
Lưu Hồng trộm nhìn mắt mẹ rồi cuối cùng cũng đành nhận: “Đại nhân thứ tội, có lẽ thảo dân đã hiểu nhầm vợ.”
Hắn dùng từ “hiểu nhầm” và từ này khác với vu oan.
Tần Ngộ thầm nghĩ Phương Nương cũng khổ, tự nhiên lại vớ phải cái thứ lươn lẹo này.
Hắn mở miệng: “Cả nhà các ngươi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ thế thì đâu có giống hiểu nhầm.”
Mặt Lưu Hồng vặn vẹo, cuối cùng đành xoay người chắp tay nói với Phương Nương: “Mong nương tử tha thứ.”
Phương Nương nén hận trong lòng: “Ta không tha thứ, ta muốn hòa li.”
Phương Nương dập đầu với hai vị đại nhân: “Đại nhân, cả nhà chồng vu oan cho dân phụ trước, Lưu Hồng lại đánh dân phụ nhiều lần, cầu đại nhân cho phép dân phụ hòa li với Lưu Hồng.”
“Ta không đồng ý.” Lưu Hồng quát to. Nếu hòa li thì tiện nhân này sẽ mang hết của hồi môn đi mất.
Tri phủ trầm mặt, nha dịch lập tức nện gậy gỗ xuống sàn: “Uy —— võ
——”
Lưu Hồng lập tức co rúm lại.
Lão Lâm thị xoay chuyển tròng mắt và lại khóc lóc: “Phương Nương, Phương Nương, đều là ta có mắt như mù, không liên quan gì tới Hồng nhi. Ta tạ tội là được, con đừng rời xa nó.”
Bà ta vừa khóc vừa chắp tay cúi người nhưng Phương Nương chỉ biết tránh đi chứ không biết phản bác.
Tần Ngộ đã chán không muốn thở dài, cũng chán không muốn ám chỉ tri phủ nữa mà mở miệng quát: “Yên lặng.”
Hắn trầm mặt: “Hôm nay ta vốn có việc quan trọng lại bị các ngươi quấy rầy tới tận bây giờ. Các ngươi vừa lừa gạt vừa khóc lóc la lối là tưởng ta dễ tính nên muốn làm gì thì làm hả? Người đâu, lôi đám điêu dân này ra ngoài đánh 20 gậy để cảnh cáo.”
Lão Lâm thị choáng váng. Sao, sao bà ta cũng bị phạt thế? Đây không phải việc nhà của bọn họ à?
Tri phủ cũng cáu tiết với đám người này. Ông ta chưa quên vừa rồi cả nhà Lưu Hồng lừa gạt mình thế nào. Nói ra cũng buồn cười, nhưng sự thực chính là như thế. Nhà chồng đánh mắng con dâu thì không ai quản, nhưng một khi đã dám lừa gạt quan viên thì chính là tội.
Lão Lâm thị nhìn thấy nha dịch đi tới thì vội vàng nói: “Hòa li, hòa li, lập tức hòa li. Đại nhân, đại nhân, lão không dám gây sự nữa.”
Lưu Hồng và Phương Nương lập tức hòa li và trận khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc qua loa.
Nhưng cái “qua loa” trong mắt người khác lại là kết thúc viên mãn với Phương Nương. Nàng cầm thư hòa li và mướn người về nhà chồng dọn của hồi môn. Và quan trọng nhất là thanh danh trong sạch của nàng đã trở lại, nàng có thể quang minh chính đại trở về nhà mẹ đẻ.
Cha mẹ biết những gì Phương Nương phải chịu đựng thì cực kỳ đau lòng. Người một nhà ôm nhau khóc mãi.
Tri phủ nhanh chóng gạt chuyện này qua một bên. Việc nhỏ thế này nếu không có Tần tuần phủ ở đó thì ông ta chả thèm quan tâm làm gì.
Cả nhà Lưu Hồng tức giận nhưng chẳng thể xoay chuyển. Bọn họ còn muốn hắt nước bẩn lên Phương Nương bởi vẫn tiếc số của hồi môn kia và muốn lấy về một nửa. Phương Nương gả cho Lưu Hồng thì của hồi môn kia nên là của hắn.
Lão Lâm thị cũng mang ý định xấu trong lòng nhưng chưa đợi bọn chúng kịp làm gì thì một đám trẻ con đã chạy qua, miệng hát vang bài đồng dao với nội dung là nhà Lưu Hồng hại Phương Nương vì muốn chiếm của hồi môn của nàng. Không lâu sau cả phủ thành đều biết chuyện này.
Lão Lâm thị tức đến dậm chân và tóm lấy đứa nhỏ đang hát bài đồng dao kia rồi đánh. Người nhà đứa nhỏ cũng không phải dễ chọc nên lập tức tới nói cho ra nhẽ. Bà nội đứa nhỏ vén tay áo đánh nhau với lão Lâm thị.
Cha đứa nhỏ thì gọi anh em tới tìm và đánh cho Lưu Hồng tím mày mặt. “Cái thứ khốn kiếp, đốn mạt, dám tính kế cả người bên gối. Ta nhổ vào.”
Lưu Hồng đau mà không nói được gì. Trong lòng hắn thầm hận Phương Nương vì thế tới nhà nàng gậy sự. May mà có người “Đi ngang qua” giúp đỡ. Lúc này Phương Nương đã hòa li với hắn nên đã tố cáo khiến Lưu Hồng bị nhốt lại một tháng vì dám gây sự.
Tất cả những chuyện này khiến thanh danh của nhà họ Lưu tan nát.
Phương Nương biết có người đang giúp mình nên cực kỳ cảm kích. Hôm nay nàng cố tình tìm một mảnh đất trống thả một ít đồ ăn và hoa quả rồi chờ người kia tới lấy.
Nhưng cuối cùng nàng phải thất vọng ra về.
Tần Cù bên này thì nghĩ tới việc dạy cho Phương Nương mấy chiêu phòng thân. Từ giờ tới lúc cha nàng kết thúc thời gian nhậm chức cũng còn hơn 1 năm nữa, đủ để nàng ấy học được chút gì. Nhưng Tần Ngộ lại nghĩ xa hơn một chút. Hắn soạn một tập sách tranh về việc này và cho người truyền ra ngoài để những người phụ nữ có khái niệm trong lòng, để khi cần họ cũng tự phản kháng được.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là tìm kế sinh nhai cho những người phụ nữ này.
Tần Ngộ gọi con gái tới và hỏi: “Nếu con không chịu ngồi yên vậy con lập xưởng đi, rồi thuê nhân công nữ. Có sợ phiền không?”
Việc này chẳng kiếm được bao nhiêu, chủ yếu là tạo công ăn việc làm cho phụ nữ, đã thế việc cần làm rất nhiều, còn có nguy cơ gặp phải lời đồn không tốt.
Nhưng Tần Cù chẳng hề nghĩ ngợi đã đồng ý. So với cuộc sống vây quanh sân sau nhàm chán thì nàng muốn làm những việc có ý nghĩa.
Không chỉ có nàng mà ngay cả mẹ nàng cũng sẽ nghĩ thế.
Tần Ngộ cũng tỏ rõ thái độ với quan lại địa phương rằng sau này gặp phải chuyện như Phương Nương thì quan viên đừng lảng tránh, nên phán thế nào cứ phán, đừng làm rối loạn kỷ cương.
Nếu muốn vợ hiền huệ, dịu dàng thì người làm chồng phải tử tế ngay thẳng.
Đương nhiên cũng có người bất mãn nhưng chỉ một câu đã khiến kẻ đó cứng họng: Chẳng lẽ ngươi muốn tính kế với cả người bên gối ư?
Chẳng ai dám thừa nhận việc này, nếu không chẳng có cô nương nào chịu gả cho kẻ đó.
Việc này Tần Ngộ cũng báo cho Thiên Uẩn Đế biết. Nhưng hắn đứng trên lập trường của một quốc gia: Phụ nữ cũng là người, nếu Thành triều hưng thịnh thì nên cho phép phụ nữ góp một phần sức lực.
Một người có thể làm nhưng tất nhiên không thể nhiều bằng khi có thêm người giúp đỡ.