Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 184

Bởi vì Tần Cù nên việc thảo luận về phụ nữ lại được nhắc đến.

Đa số mọi người đều cảm thấy phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con. Bọn họ rất muốn chỉ thẳng vào Tần Cù mà nói nàng khác người nhưng Tần đại học sĩ bênh con, lúc trước có kẻ nhanh mồm miệng và đã bị hắn xử lý.

Tần đại học sĩ nhìn ôn hòa nhưng thủ đoạn cực kỳ sắc bén.

Bản thân Tần Ngộ không quá để bụng những kẻ khác, hắn chỉ muốn biết cái nhìn của Thiên Uẩn Đế. Hắn cảm thấy mấy năm nay Thiên Uẩn Đế đã buông lỏng hơn.

“Hoàng Thượng muốn một Thành triều thế nào?”

Cung điện yên tĩnh, Thiên Uẩn Đế rũ mắt thật lâu mới nói: “Dân giàu nước mạnh.”

Tần Ngộ lại hỏi: “Trong lòng Hoàng Thượng thì phụ nữ có phải con dân của ngài không?”

Thiên Uẩn Đế: “Tiên sinh có ý gì?” Tần Ngộ: “Thần…”

 

Hắn muốn nói bản thân chỉ hỏi bâng quơ nhưng dù có bỏ qua thì vấn đề vẫn đó vì thế hắn thở dài: “Thần vẫn giữ một câu nói ấy. Thay vì vây các nàng trong bốn bức tường thì để các nàng được tự do sẽ tốt hơn.”

Thiên Uẩn Đế: “Giống như Tần Cù sao?” Tần Ngộ đáp phải.

Thiên Uẩn Đế lại trầm mặc sau đó mới nói: “Tần Cù không thua đàn ông.”

Đây hình như là tín hiệu tốt.

Không bao lâu sau Thiên Tử hạ thánh chỉ nói Tần Cù lương thiện, có trí tuệ, có công trấn an nạn dân nên phong nàng làm hương quân.

Mọi người đều kinh ngạc. Ý chỉ này ra đời chứng tỏ Thiên Uẩn Đế tán thành cách làm của Tần Cù, nếu nghĩ sâu hơn……

Trong lúc ấy người tới Tần phủ làm mai nối dài không dứt. Trương thị chọn đến hoa cả mắt.

Tần Cù chỉ một người trong số đó, thái độ tùy tiện đến độ Trương thị cũng hoảng hốt.

Nàng chọn thế tử của phủ Giang Hưng Hầu. Gia tộc này hiện tại đã rời xa trung tâm quyền lực, chỉ có vinh dự chứ không có thực quyền. Nhưng cái này cũng không quan trọng, mấu chốt ở chỗ thế tử Giang Hưng Hầu phủ chỉ là kẻ văn võ tầm thường.

Tần Ngộ gọi con gái vào thư phòng và hỏi: “Cho ta một lý do.”

Tần Cù nghiêm túc nói: “Phụ thân là quan văn, Không ca nhi là quan võ, nếu con lại tìm một đối tượng là con cháu nhà quyền quý thì hoàng đế sẽ nghĩ thế nào?”

Tần Ngộ nhíu mày: “Vậy cũng không cần…”

Thế tử Giang Hưng Hầu cũng không hẳn không tốt. Tần Ngộ từng gặp thằng bé, là kẻ thích chơi, thích cười, nhìn rất hoạt bát. Nhưng nó chẳng có chỗ nào xuất sắc, nếu cố tìm thì nó chỉ có một ưu điểm duy nhất đó là đẹp trai, à, gia đình cũng tốt.

À thì, tính tình cũng không tệ.

 

Nghĩ đi nghĩ lại thì hình như đối phương cũng không tệ lắm.

Tần Cù lại nói: “Phụ thân, tuy Hoàng Thượng tán thành việc con làm nhưng trong lòng những kẻ khác nghĩ gì?”

Trong đám thư sinh có lẽ sẽ có người như cha nàng, nhưng xác suất quá thấp vì thế Tần Cù không dám đánh cuộc. Bản thân nàng lại hy vọng sau khi thành thân vẫn có thể làm việc. Trước kia nàng đã nhìn thấy bầu trời rộng lớn bên ngoài nên không thể cam tâm bị nhốt lại.

Trong một dịp yến hội trước đây, nàng từng tiếp xúc với phu nhân của phủ Giang Hưng Hầu và cảm thấy đối phương rất thấu hiểu. Thế tử Giang Hưng Hầu cũng là người đơn thuần.

Trong vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, Tần Cù cảm thấy mình sẽ không bị đối phương bắt nạt. Lời này tuy đã diễn đạt một cách uyển chuyển nhưng ý tứ vẫn như thế.

Nàng nói tốt cho thế tử Giang Hưng Hầu nên Tần Ngộ cũng cho người đi hỏi thăm. Giang Hưng Hầu chỉ có một người vợ, dưới gối có một trai một gái và con trai ông sớm đã được phong là thế tử. Cả nhà họ đều là người hiền lành ôn hòa.

Tần Ngộ: Thôi được rồi.

Chuyện cứ được quyết định như thế và nhà trai đưa sính lễ tới để hai đứa nhỏ đính hôn. Tiếp theo, Tần Cù và thế tử Giang Hưng Hầu cùng người lớn trong nhà gặp mặt nói chuyện.

Ở bên này mọi thứ thuận lợi còn chỗ Tần Không thì gặp phải chút phiền toái nho nhỏ.

Trong doanh trướng có Hoắc nhị tướng quân, Hoắc Anh và các tướng quân khác. Tần Không nhỏ tuổi nhất trong số họ.

Lần này kỵ binh của quân địch rất giỏi, nhưng vẫn có cách để đối phó. Sau khi thương lượng xong, Hoắc nhị tướng quân quyết định phương án tác chiến để bảo vệ thành và đánh lui quân địch.

Hồng di đại pháo quá nặng nên chỉ thích hợp bảo vệ thành. Vì thế trong trận chiến sắp tới, Hoắc Anh và Tần Không sẽ dẫn kỵ binh bọc hai cánh để bảo vệ quân mình đồng thời chủ động chém thẳng vào hàng ngũ địch khi có cơ hội.

 

Bọn họ dẫn dắt kỵ binh nên có thể linh hoạt thay đổi, tính cơ động cũng lớn. Còn đội quân chủ lực sẽ được trang bị miên giáp nhẹ và dẻo dai.

Phía trước có binh sĩ cầm khiên và dùng đao ngắn. Những người phía sau cầm súng và nhân lúc kẻ địch chưa kịp chuẩn bị sẽ nhanh chóng khai hỏa. Sau một loạt đạn bọn họ lập tức lui lại và một hàng xạ thủ khác được thay thế.

Phương thức này giúp rút ngắn thời gian chuẩn bị của tay súng và ở trên chiến trường thì chỉ cần nhanh hơn một chút đã có thể nắm chắc phần thắng.

Kèn vang lên, mây đen cuồn cuộn tối tăm giống như cuộc chiến sắp xảy ra.

Tần Không mặc miên giáo, ánh mắt nghiêm nghị, hoàn toàn giống với Hoắc Anh năm xưa vừa ra chiến trường.

Một vị tham tướng đứng trên cửa thành và cười nói: “Tướng quân, Tần Không làm việc thật giống người nhà họ Hoắc.”

Hoắc nhị tướng quân nhếch miệng cười: “Thì rõ, Tần tiên sinh và nhà họ Hoắc rất hợp nhau.”

Tiếng súng truyền tới từ xa, chiến tranh đã bắt đầu.

Hoắc nhị tướng quân và vị kia tham tướng kia đồng thời ngừng lời.   Sắc mặt họ lập tức nghiêm túc, những lời đùa bỡn nhẹ nhàng vừa rồi giống như ảo giác.

Trong gió truyền đến tiếng ai đó quát to: “Súng etpigôn chuẩn bị.” “Bắn ——”

Theo tiếng súng vang lên, chiến mã hí vang, có thứ gì đó nặng nề ngã xuống. Mà ở chiến trường này một khi đã ngã sẽ khó mà đứng lên.

Nhưng đây chưa phải kết thúc. “Nhóm súng etpigôn thứ hai vào chỗ.” “Bắn ——”

Chiến tranh vẫn đang tiếp tục.

 

Kẻ địch cũng phát hiện uy lực của súng nên thay đổi chiến lược và muốn lợi dụng kỵ binh để đột kích từ hai sườn. Đây là ưu thế trước kia của bọn họ. Chỉ cần lợi dụng chiến mã đánh sâu vào hai sườn của kẻ địch là có thể phá vỡ thế trận.

Nhưng lúc này họ gặp phải vách sắt.

Tần Không vung cây thương gỗ và đánh vào hàng ngũ địch. Thương trên tay hắn c.ắm vào ngực quân thù.

Quân đội Thành triều được chuẩn bị sung túc, binh sĩ lại siêng năng luyện tập, tướng lãnh có kinh nghiệm chiến đấu nên gần như không có điểm yếu.

Đây là một trận chiến nhanh chóng với chiến thắng áp đảo thuộc về Thành triều. Đám ngoại tộc muốn cắn một miếng thịt của Thành triều đành phải bỏ đi. Danh tiếng của Thành triều cũng lan xa ra ngoài.

Những kẻ lòng muông dạ thú đã chạy, chỉ còn lại những binh lính mờ mịt đáng thương.

Tần Không giục ngựa tiến lên và quát hỏi: “Các ngươi có đồng ý đầu hàng hay không? Đầu hàng sẽ không bị giết ——”

Sau một thoáng im lặng, có người đầu tiên ném đao xuống, rồi tới lượt những người khác……

Hoắc nhị tướng quân phái người dọn sạch đám tàn quân sau đó nhìn sang những kẻ đầu hàng và chỉ thấy đau đầu.

Lúc này triều đình truyền ý chỉ tới lệnh cho ông ấy dàn xếp cho những kẻ này.

Hoắc nhị tướng quân:……

Ông ấy lập tức giao việc này cho Hoắc Anh và Tần Không. Ông tin tưởng hai người họ chắc chắn sẽ làm tốt.

Rốt cuộc Tần Không cũng có cơ hội thể hiện thiên phú chính trị được thừa hưởng từ cha mình. Sau khi giao tiếp với những bộ tộc chung quanh, hắn mượn tay Hoắc nhị tướng quân để trình mật hàm cho Thiên Tử, khẩn cầu mở khu chợ chung.

Thiên Uẩn Đế vung bút son lên chuẩn tấu.

 

Ngoài những kẻ trời sinh đã hiếu chiến thì đa phần mọi người đều chỉ muốn no bụng. Hơn nữa trước kia Thành triều từng mở chợ chung nên hiện tại Thiên Uẩn Đế chỉ theo bước tổ tiên thôi.

Hiện tại Thành triều có quân đội hùng mạnh nên cũng không có kẻ nào dám gây phiền toái cho họ.

Sau khi chợ kia được mở ra thì thương nhân như bầy cá tràn vào khiến mảnh đất chồng chất vết thương chiến tranh như được hồi sinh.

Mới chỉ mấy tháng mà các bộ lạc chung quanh đã hồi phục. Bọn họ nếm được ngon ngọt và càng thêm giữ gìn hòa bình khó khăn lắm mới có.

Nếu có kẻ xấu liên lạc để gây sự thì họ sẽ lập tức giao nộp kẻ kia cho quan phủ.

Bình Luận (0)
Comment