Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 22

Chuyện cửa hàng của Trương thị bị đập phá lan khắp trấn trên. Mọi người trong trường cũng bàn luận, đa số đều đồng tình với Tần Ngộ, ngay cả Đàm tú tài cũng gọi cậu tới thư phòng an ủi.
Đối mặt với sự quan tâm của phu tử và các bạn cậu chỉ cười và nói mọi việc đã quan. Mẹ cậu là người trung thực nên lời đồn ắt sẽ tan nhanh.
Nhưng trong lòng cậu nghĩ thế nào thì chỉ có chính cậu biết.
Ngay cả người vô tư như Triệu Cẩm Đường cũng phát hiện ra sự thay đổi của Tần Ngộ. Tuy trước kia cậu học tập rất nghiêm túc nhưng ít nhiều còn có thể thả lỏng một chút và cùng bọn họ ra cửa đi dạo. Còn hiện tại bọn họ hẹn năm sáu lần cậu mới đồng ý một lần.
Hôm nay tan học Tần Hoài Minh gọi Tần Ngộ và nói: “Ngộ đệ, ta có một thứ muốn đưa cho đệ nhưng ta lại để ở nhà. Đệ về nhà ta để lấy nhé!”
Tần Ngộ vừa muốn từ chối lại phát hiện Tần Hoài Minh nhanh chóng chớp mắt thế là cậu nuốt lời định nói vào bụng và đáp: “Được.”

Triệu Cẩm Đường thò qua nói: “Có cái gì tốt thế? Cho ta xem với.” Tần Hoài Minh: “Là một tập thơ, ngươi muốn xem không?”
Triệu Cẩm Đường ngượng ngùng: “Thế… thế thì thôi. Nhà ta nhiều lắm rồi.”
Tần Ngộ đi theo Tần Hoài Minh về nhà cậu nhưng không ngờ lại gặp Tần Sùng Ân ở đó.
Cậu được người hầu dẫn vào thư phòng và thấy Tần Sùng Ân đang ngồi ở bàn đọc sách thì chắp tay hành lễ: “Cháu chào bá phụ.”
Tần Sùng Ân xua xua tay: “Nơi này chỉ có hai ta nên không cần khách sáo làm gì.”
Ông dừng một chút mới nhìn Tần Ngộ bằng ánh mắt phức tạp và nói: “Hôm nay ta để A Minh gọi cháu tới là có một việc muốn nói.”
“Bá phụ cứ nói.”
Tần Sùng Ân cân nhắc một lát mới nói tới việc cửa hàng đậu phụ của Trương thị bị đập. Bàn tay Tần Ngộ rũ bên người bỗng nắm chặt. Dù đã qua hơn một tháng nhưng mỗi khi nhắm mắt lại cậu vẫn thấy như mới xảy ra ngày hôm qua.
“Sau việc đó lão phu cảm thấy hơi kỳ quặc. Cháu và mẹ vốn thấp cổ bé họng nhưng mẹ cháu không phải người dễ bắt nạt. Năm đó ông bà nội của cháu liên tiếp qua đời và cũng có người muốn chiếm lợi nhưng đều bị mẹ cháu đánh bật ra ngoài. Hai kẻ gây sự lần này là người địa phương, ngày thường chuyên bắt nạt kẻ yếu và không dám chạm vào người đanh đá. Hơn nữa trước giờ bọn chúng không hề có qua lại với mẹ cháu.”
Tần Ngộ chấn động, trong mắt lộ vài phần không thể tin được. Cậu tự hỏi mình và mẹ đều là người dân bình thường và luôn tuân thủ đúng bổn phận, cũng không trở mặt với ai……
Bỗng trong đầu Tần Ngộ nghĩ tới một người.
Nhưng sao có thể? Một thằng nhóc choai choai sao làm được cái chuyện tày đình thế này?

Tần Sùng Ân vẫn luôn chú ý và phát hiện thần sắc Tần Ngộ có sự thay đổi thì thở dài: “Lòng cháu đã có đối tượng hoài nghi rồi hả?.”
Lông mi của Tần Ngộ khẽ run lên vì không dám đoán bừa. Cậu nhìn Tần Sùng Ân và muốn nói lại thôi.
Tần Sùng Ân nhìn cậu và nói: “Lão phu đã phái người ngồi canh hai mươi ngày và rốt cuộc phát hiện có người tiếp xúc với hai tên lưu manh kia.” Mặt ông ấy lạnh như sương: “Người nọ chính là anh họ của Lưu Văn Nguyên.”
“Nhưng cháu không quen anh họ của Lưu Văn Nguyên vậy ngọn nguồn chỉ có thể là từ Lưu Văn Nguyên.”
Lúc ông vừa nhận được tin này cũng bán tín bán nghi. So với Lưu Văn Nguyên thì ông càng nghi ngờ cha của Lưu Văn Nguyên hơn. Nhưng như thế lại có chỗ không thông. Bởi một người lớn làm gì phải quanh co lòng vòng làm khó hai mẹ con côi. Huống chi người kia còn là đồng sinh.
Nhưng nếu đổi thành Lưu Văn Nguyên thì mọi việc sẽ hợp lý hơn nhiều. Vì ân oán cá nhân nên thằng nhãi kia nhờ người anh họ hay qua lại với lưu manh giúp mình ra mặt dạy cho mẹ con Tần Ngộ một bài học.
Tần Sùng Ân xoa xoa huyệt thái dương và cảm thấy cực kỳ bực bội. Ông nghĩ cái thằng nhãi Lưu Văn Nguyên kia cũng 11-12 tuổi rồi, cũng nên hiểu chuyện rồi. Nhưng sao tâm tính nó lại độc ác như thế? Vậy bao nhiêu năm đọc sách thánh hiền đều vào bụng chó hết rồi sao?!
Tần Sùng Ân chỉ bực bội còn Tần Ngộ thì vô cùng phẫn nộ. Cậu không thể ngờ tai họa này lại do cậu mà ra. Mẹ bị cậu liên lụy.
Chuyện bắt nạt trong trường không phải điều hiếm ở hiện đại nhưng cậu không ngờ chuyện này lại rơi xuống người hai mẹ con mình.
Tần Ngộ nhớ tới những châm chọc mỉa mai của Lưu Văn Nguyên nhắm vào mình lúc ở trường thì chỉ cảm thấy lửa bốc lên đầu: Khinh người quá đáng mà!
Tần Sùng Ân đã chuẩn bị tinh thần là Tần Ngộ sẽ la hét, thậm chí đập phá đồ đạc để trút giận. Nhưng Tần Ngộ chỉ cúi đầu đứng ở đó. Từ góc của ông sẽ chỉ thấy quai hàm nghiến chặt và hai bàn tay nắm lại của Tần Ngộ.

Thật lâu sau Tần Ngộ mới chậm rãi thở ra một hơi và trịnh trọng nói với Tần Sùng Ân: “Đa tạ bá phụ đã nói ra chân tướng cho cháu. Cháu xin ghi lòng tạc dạ ơn này.”
Rồi cậu cúi người thật sâu: “Cháu còn có việc nên xin phép đi trước.”
Tần Sùng Ân kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ gầy kia và thật lâu không thể hoàn hồn.
Ngày tiếp theo Tần Ngộ tìm được lúc Lưu Văn Nguyên đi nhà xí một mình và trộm đi theo.
“Lưu Văn Nguyên.”
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi thế là Lưu Văn Nguyên bị dọa giật mình, suýt thì không nhịn được són ra quần. Cậu ta hung ác quay đầu lại muốn xem là kẻ khốn nạn nào đã dọa mình.
“Tần Ngộ?” Cậu ta hơi ngạc nhiên sau đó chán ghét nói: “Sao lại là ngươi? Ta đi nhà xí mà ngươi còn đi theo là không chê thối hả? Ta còn thấy ghê tởm đây này.”
Tần Ngộ không để ý tới lời của đối phương mà vào thẳng chủ đề chính: “Chuyện cửa hàng của mẹ ta bị đập phá có liên quan tới ngươi.”
Cậu dùng câu trần thuật nên nếu là người không liên quan ắt sẽ lên tiếng phản bác. Nhưng Lưu Văn Nguyên lập tức biến sắc, mãi một lúc sau mới ồn ào: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế hả? Ngươi có chứng cứ không? Cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng đó.”
Thần sắc trên mặt Tần Ngộ càng lạnh hơn. Cậu tiến về phía trước còn Lưu Văn Nguyên thì theo bản năng muốn lùi lại nhưng lại sĩ diện nên cố nhịn.
Cậu ta nhìn Tần Ngộ lùn hơn mình một cái đầu thì ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi đừng có gây sự lung tung, ta còn đang vội đi nhà xí nên không muốn so đo với ngươi.”
Nói xong lời tàn nhẫn cậu ta muốn đi nhưng ai ngờ Tần Ngộ bỗng nhiên túm chặt cánh tay cậu ta và dùng hết sức khiến Lưu Văn Nguyên không thoát được. Đối phương luống cuống: “Ngươi có tật xấu gì hả? Buông ra, nếu không ta sẽ không tha…”
“Có vài lời ta chỉ nói một lần thôi.”

Lưu Văn Nguyên sửng sốt và đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bị hút vào đôi mắt đen nhánh của Tần Ngộ. Ánh mắt cậu đạm mạc, không hề dao động làm người nhìn không thấy đáy.
Giọng Tần Ngộ vẫn bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng Lưu Văn Nguyên và dùng giọng chỉ có hai người nghe được để nói: “Ngươi muốn gây khó dễ gì với ta thì thôi, ta đều tiếp được. Nhưng nếu ngươi dám bắt nạt mẹ ta thì ta sẽ trả lại gấp mười đó.”
Nói xong cậu buông tay, “Không phải muốn đi nhà xí sao? Đi đi.”
Cậu làm như không có việc gì và xoay người đi vào trong lớp. Lưu Văn Nguyên vẫn đứng tại chỗ, không biết là bị dọa hay nghẹn nước tiểu mà cả người run lập cập.
Sau khi Tần Ngộ trở về, Triệu Cẩm Đường tò mò hỏi: “Tần Ngộ, ngươi đi đâu thế?”
“Ta thấy hơi ngột ngạt nên ra ngoài đi dạo một chút.” Cậu mở sách và bắt đầu tập trung học.
Triệu Cẩm Đường thấy thế thì nuốt ý định tám chuyện vào lòng và cũng cầm sách đọc.
Nửa khắc sau, Lưu Văn Nguyên trở lại. Lúc đi qua bên cạnh Tần Ngộ cậu ta nhanh chóng lườm cậu một cái sau đó vội thu lại ánh mắt.
Triệu Cẩm Đường bĩu môi: “Ngươi gác nhà xí hơi bị lâu đó, thối muốn chết.”
Lưu Văn Nguyên lập tức nhăn nhó: “Ai gác nhà xí? Ta đi dạo ở bên ngoài không được à?”
Triệu Cẩm Đường liếc trắng mắt.
Lưu Văn Nguyên tức giận đến độ ngực cũng đau. Cậu ta quay đi không cãi nhau nữa nhưng dù đã mở sách ra cậu ta lại không đọc được chữ nào.
Giọng Tần Ngộ như văng vẳng bên tai. Không phải nhà nó chỉ bán mấy miếng đậu phụ nát hả? Còn dám uy hiếp cậu ta ư? Cha cậu ta chính là đồng sinh, trong nhà có hơn một trăm mẫu ruộng tốt. Tần Ngộ có thể so với Lưu Văn Nguyên này sao? Thân thể gầy như cọng cỏ lau của tên kia có khi chẳng chống đỡ nổi một trận cảm lạnh.

Lưu Văn Nguyên thẹn quá hóa giận khi bị một kẻ như Tần Ngộ uy hiếp thế nên cậu ta muốn nghĩ cách trả thù.
Chuyện của Trương thị lúc trước cũng khiến Lưu Văn Nguyên bị dọa. Cậu ta không ngờ Trương thị lại đanh đá như thế, càng không ngờ đám dân đen buôn bán nhỏ kia lại ra tay giúp đỡ. Để giải quyết tốt hậu quả anh họ đã phải bù không ít tiền. Tiền tiêu vặt của cậu ta không đủ nên đành tìm cái lấy cớ hỏi mẹ. Nhưng cuối cùng vẫn không đủ nên cậu ta bất đắc dĩ đành phải trộm bạc trong nhà.
Hiện nay Lưu Văn Nguyên không thể ra tay với Trương thị nên chỉ có thể ra tay với Tần Ngộ. Mà mục tiêu ban đầu của cậu ta cũng là Tần Ngộ.
Đáng tiếc trường học có quá nhiều hạn chế.
Nhưng chưa đợi Lưu Văn Nguyên nghĩ ra biện pháp thì Tần Ngộ đã xin thầy giáo cho mình được thi lên lớp Giáp.
Đây chính là một chuyện khiến mọi người đều chú ý. Ai cũng muốn biết liệu Tần Ngộ có thể qua hay không, đặc biệt là học sinh lớn tuổi nhất lớp Ất.
Đến giờ Tuất mới thấy Tần Ngộ cõng rương đựng sách đi ra khỏi lớp học. Bên ngoài là một đống người mang theo tâm tình phức tạp dò hỏi: “Tần Ngộ, ngươi có qua không?”
Tần Ngộ nhìn lướt qua Lưu Văn Nguyên đứng phía sau mọi người và hơi cong khóe miệng, “Qua.”
Mọi người lập tức yên lặng.
Tiếng hoan hô của Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường vang lên dõng dạc. Bọn họ ôm lấy Tần Ngộ và lắc: “Ngộ đệ quá giỏi. Ta không còn biết phải dùng từ nào để hình dung chuyện này. Dù sao sau này đệ cũng chính là tấm gương học tập của ta.”
Triệu Cẩm Đường cũng điên cuồng gật đầu.
Những người khác còn có thể nén những khó chịu trong lòng nhưng Lưu Văn Nguyên lại lảo đảo sau đó xoay người chạy xa không quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment