Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 25

Cậu trả lời mạch lạc, trôi chảy. Khi một bút cuối cùng rơi xuống, cậu đợi mực khô mới đọc lại bài. Sau khi xác định không có lỗi nào cậu mới nộp bài thi.

Thi huyện và thi phủ là một ngày thi một môn nên có thể nộp bài trước. Sau này tới thi viện và thi hương sẽ đổi thành thi liền mạch. Đó là bài kiểm tra cực kỳ khắc nghiệt với tố chất tâm lý và thể lực của thí sinh.

Lúc cậu đi ra ngoài thì thấy Trương thị đang đi dạo bên ngoài lễ phòng, mày vẫn nhíu chặt.

Cậu đi qua và gọi: “Mẫu thân.”

Trương thị kinh ngạc ngây ra. Lúc nhận ra con trai, bà không nhịn được tươi cười nhưng rồi lại lo lắng: “Sao con ra sớm thế?”

Vừa dứt lời bà đã hối hận và vội chuyển sang chuyện khác: “Con có đói bụng không?”

Tần Ngộ tiến lại gần và nhanh chóng nói: “Con làm xong mới ra.”

Trương thị chớp chớp mắt sau đó mới hé miệng cười, “Con có ăn bánh bao mang theo không?”

“Không vì nó bị nha dịch bẻ nát rồi.” Cậu nuốt không trôi.

Đương nhiên cũng có thể là vì cậu không đói tới mức ấy. Nếu đói thật thì đừng nói màn thầu bị bẻ nát, dù nó có rơi trên bùn đất cậu cũng ăn được.

Trương thị đau lòng: “Không ăn màn thầu cũng được, mẫu thân đưa con đi ăn ngon.”

Bà mua nửa con gà nướng rồi ngồi xuống một gánh hoàng thánh ăn. Hai mẹ con vừa cười nói vừa ăn.

“Có cần chờ các bạn con không?”

 

Tần Ngộ lắc lắc đầu: “Nội dung thi hôm nay không khó, nhưng lượng bài lớn nên lúc thi xong chắc họ cũng muốn nghỉ ngơi.”

Trương thị thấy cũng phải nên sau khi ăn xong bà cùng con trai về khách điếm.

Ngày hôm sau là mặc nghĩa. Nếu hôm qua chỉ kiểm tra trí nhớ thì nội dung hôm nay yêu cầu chút đầu óc.

Tần Ngộ vẫn đọc đề một lượt tới khi trong lòng nắm rõ mới bắt đầu viết đáp án. Cuối cùng cậu hoàn thành bằng thời gian hôm qua.

Nhưng lần này ra ngoài cậu thấy hai vị khách bất ngờ. “Tần Ngộ!”

“Ngộ đệ!”

Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường thấy cậu vừa ra đã chạy vội tới khiến Tần Ngộ vừa mừng vừa sợ: “Sao hai người lại tới đây?”

“Ngươi đã quên hôm nay là ngày trường cho nghỉ tắm gội à?”

Tần Ngộ, “Ta biết được nghỉ nhưng…” lời tới bên miệng lại bị cậu nuốt về, cuối cùng chỉ còn nụ cười.

Có vài thứ không cần nói thẳng nếu không sẽ không còn ý nghĩa nữa. Cậu nhìn nhìn hai người và nói: “Đi thôi, ta mời hai người ăn cơm.”

Tần Hoài Minh giơ tay khoác vai và búng trán cậu: “Minh ca của đệ ở chỗ này mà còn bắt đệ phải mời khách à?”

Tần Hoài Minh ngẩng đầu nói với Trương thị: “Thẩm, hai người đừng khách sáo với cháu nhé. Hôm nay để cháu làm ông chủ mời mọi người tới tửu lầu nhà cháu ăn cơm.”

Tần Ngộ và mẹ liếc nhìn nhau và cùng cười.

Lúc ăn cơm, Triệu Cẩm Đường liên tiếp hỏi Tần Ngộ về cảm giác khi tham gia thi huyện, có phải không khí rất nghiêm túc hay không.

Tần Ngộ nghĩ nghĩ và trả lời: “Cũng không tệ.”

 

Cậu nói một chút về những điều cần chú ý khi báo danh. Triệu Cẩm Đường và Tần Hoài Minh rất nghiêm túc lắng nghe.

Tần Ngộ thấy thế thì nghĩ nghĩ rồi nói tới nội dung thi hai ngày hôm nay. Tuy nội dung thi mỗi năm đều khác nhau nhưng trăm sông vẫn đổ ra biển, đề được đưa ra vẫn nằm trong phạm vi tứ thư ngũ kinh thôi.

Cậu cảm thấy với tiến độ học tập của Triệu Cẩm Đường và Tần Hoài Minh thì học thêm một năm nữa là có thể thử.

Ánh mắt Triệu Cẩm Đường sáng ngời, tự tin tăng gấp đôi. Còn Tần Hoài Minh lại không lạc quan như thế, “Nghe nói nội dung thi ngày mai và ngày sau đó sẽ khó hơn nữa.”

Tần Ngộ gật gật đầu.

Không khí trên bàn cơm lập tức trầm xuống. Triệu Cẩm Đường cảm thấy khó chịu nên nghiêm túc an ủi: “Tần Ngộ, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể thi đỗ.”

Tần Ngộ cầm lấy chén trà trong tay và nâng lên nói: “Mượn lời may mắn của ngươi nhé!”

Triệu Cẩm Đường lập tức nâng chén trà lên cùng cậu chạm cốc. Lúc này không khí lại vui vẻ.

Sau khi ăn xong bọn họ nói chuyện một lát rồi Triệu Cẩm Đường và Tần Hoài Minh mới rời đi. Ngày mai họ còn phải đi học.

Ngày thứ ba thi thiếp kinh và mặc nghĩa. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy độ khó tăng cao. Tần Ngộ ra ngoài chậm hơn hai ngày trước tầm 30 phút.

Trương thị nhìn thấy cậu ra ngoài cũng không hỏi nhiều, chỉ nói chút chuyện phiếm. Bà kêu ca huyện thành đắt đỏ, ngay cả một bát mì cũng đắt hơn trấn trên một văn tiền.

Tần Ngộ lẳng lặng nghe, thi thoảng sẽ phụ họa. Nếu là người đọc sách khác hẳn sẽ thấy mấy thứ này nhàm chán và gây bực mình nhưng cậu nghe lại thấy thả lỏng.

Đến ngày thứ tư ông trời không thương người ta mà trút mưa nhỏ mang theo gió lạnh khiến ai nấy đều lạnh cóng.

 

Một thí sinh ngồi đối diện Tần Ngộ bị lạnh tới độ tay chân đờ ra và không cẩn thận làm đổ đồ rửa bút. Nước chảy ra thấm ướt bài thi. Hắn hoảng hốt muốn cứu nhưng lại đánh đổ nghiên mực.

Trong tình huống này cần phải tìm nha dịch hỏi xin một phần giấy khác rồi chép lại đáp án. Nhưng cậu thấy đối phương ngồi trên ghế ngây người thì nghĩ người này hẳn đã từ bỏ.

Tần Ngộ mím môi và cúi đầu làm tiếp việc của mình.

Tuy mưa phùn gió lạnh khiến người ta phiền lòng nhưng Tần Ngộ lại thích ứng tốt đẹp. Bình thường vào đông cậu cũng hay luyện chữ hoặc chép sách ngoài trời nên lúc nước mưa lạnh lẽo bắn vào mặt cậu chỉ thấy tinh thần tỉnh táo hơn.

Vừa qua buổi trưa cậu đã nộp bài và bước chậm rãi tới lễ phòng. Lần này có một người cùng ra ngoài với cậu, là Nghiêm Thanh.

Tần Ngộ mới vừa chào hỏi đã thấy Nghiêm Thanh che miệng ho khan, mặt cũng đỏ bất thường.

Tần Ngộ hoảng sợ bước nhanh tới đỡ bạn và sờ trán Nghiêm Thanh thì thấy rất nóng!

Động tĩnh chỗ bọn họ khiến người khác chú ý. Người đi theo Nghiêm Thanh là một người đàn ông trung niên trầm mặc. Vừa thấy thế ông ấy vội chạy tới đón lấy Nghiêm Thanh và cõng tới y quán.

Trương thị chần chờ: “Ngộ Nhi.”

Tần Ngộ thở dài: “Tốt xấu gì cũng là bạn học, con muốn đi cùng xem sao.”

Cũng may Nghiêm Thanh được đưa tới y quán kịp thời nên chứng phong hàn được khống chế, tới tối là hạ sốt.

Tần Ngộ và mẹ mệt mỏi về khách điếm sau đó ăn bữa tối đơn giản rồi đi ngủ.

Ngày tiếp theo bọn họ và những người khác cùng nhau trở về. Tần Ngộ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Thanh thì muốn nói lại thôi.

Đàm Ngôn Lễ học chung với Nghiêm Thanh lâu hơn nên cũng bớt phần khách sáo hơn. Cậu hé miệng hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”

 

“Tạm được.”

Mọi người nhìn bộ dạng héo héo của Nghiêm Thanh và biết điều im lặng. Sau đó Nghiêm Thanh cũng xin nghỉ bệnh một thời gian.

10 ngày sau kết quả thi huyện được công bố.

Một đám thí sinh vây quanh bảng kia tìm kiếm tên mình. Người rụt rè như Liễu Cẩn và Nghiêm Thanh cũng mang theo vẻ vội vàng trên mặt.

“Huyện án đầu (đứng đầu thi huyện) là Nghiêm Thanh, ai là Nghiêm Thanh?”

“Là ngươi, là ngươi đó.” Đàm Ngôn Lễ hưng phấn hô hét với Nghiêm Thanh.

Mọi người đồng thời nhìn qua khiến khuôn mặt vốn tái nhợt của Nghiêm Thanh cũng đỏ lên, đôi mắt sáng ngời.

“Đứng thứ hai là Tần Ngộ.”

Mọi người nhìn khắp nơi mới thấy một thiếu niên lùn xủn. “Hế! Sao bé thế này!”

Tần Ngộ suýt thì sặc nước miếng. Cậu cố gắng giữ vẻ nghiêm túc và đáp lại những lời chúc mừng.

Thành tích của những người khác cũng được công bố: Liễu Cẩn thứ năm, Trương Hàm Trúc thứ tám, Đàm Ngôn Lễ đứng thứ mười một.

Năm người đều có tên trên bảng nên ai cũng vui mừng.

Lúc này bỗng có một tiếng hét thảm tuyệt vọng vang lên: “Sao không có ta? Vì sao?!”

Tần Ngộ nhíu mày nhìn và phát hiện kẻ kia hơi quen mặt. Lát sau cậu mới nhớ ra đối phương là kẻ đã châm chọc mình vào ngày thi đầu tiên.

Tần Ngộ giãn mày và rũ mắt che khuất ý cười. Cái này gọi là quả báo.

Liễu Cẩn lập tức xòe quạt mời bốn người tới tửu lầu chúc mừng.

Tần Ngộ cũng đi theo và tới tối muộn mới về nhà báo tin tức tốt cho mẹ.

 

Trương thị đang làm quần áo. Cậu nhìn hình thức và màu sắc thì biết ngay mẹ đang làm cho mình.

Bà nghe con nói thì hừ hừ mấy tiếng.

Tần Ngộ dừng lại sau đó chuyển lời: “Mẫu thân đã biết rồi ư?”

Trương thị dùng răng cắn đứt chỉ và gọi con trai: “Lại đây thử xem có vừa người không?”

Tần Ngộ vừa thử quần áo vừa hỏi: “Là Tần bá phụ nói với mẫu thân ư?” “Lý chính.”

Tần Ngộ ngẩn ra sau đó mới vỗ vỗ trán: “Là con nghĩ không chu đáo.” Chuyện này đương nhiên là do Lý chính cho người tới báo.

Tần Ngộ mặc quần áo mới còn Trương thị thì sửa lại vạt áo rồi nói: “Hiện tại đã có kết quả rồi nên con cứ an tâm đọc sách, chuyện vụn vặt khác mẫu thân sẽ xử lý.”

“Vâng.”

 

Bình Luận (0)
Comment