Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 3

Tần Hoài Minh cáo từ thế là Tần Ngộ tiễn ra ngoài cửa khiến đứa nhỏ ngượng ngùng, liên tục thúc giục cậu trở về.

Tần Ngộ gật gật đầu và nói thêm hai câu mới chậm rãi đi về.

Tần Hoài Minh nhìn bóng dáng cậu thì thấy cái lưng nhỏ thẳng tắp, bước chân chậm rãi, bình thản, hoàn toàn khác hẳn đám trẻ con vui đùa tí tởn bên cạnh.

Đây có lẽ chính là phong thái của người đọc sách, không nhanh không chậm, liếc mắt một cái đã thấy khác người. Rồi hắn lại liên tưởng đến bộ dạng Tần Ngộ nhẹ nhàng đọc thuộc Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn và không thể không thừa nhận có vài người trời sinh đã thích hợp đọc sách.

Cậu xoa trán để xóa đi ủ rũ và lại ngẩng đầu ưỡn ngực đi về nhà mình. Cậu không thông minh nhưng có thể lấy cần cù bù thông minh.

Nếu Tần Ngộ biết Tần Hoài Minh nghĩ thế thì cậu nhất định sẽ há hốc mồm. Cậu đi chậm vì sức khỏe chứ không phải lý do nào khác.

Sau khi Tần Ngộ vào nhà thấy Trương thị vẫn đang khâu quần. Công việc của bà ấy là việc phí sức nên quần áo luôn bị mài mòn rất nhanh.

“Mẫu thân.”

Trương thị chẳng ngẩng đầu lên đã nói: “Con ngồi chơi đi, ta còn mấy kim nữa là xong rồi.”

“Mấy kim” nghe có vẻ nhanh nhưng căn cứ vào kinh nghiệm quá khứ thì hẳn Trương thị còn phải bận thêm 15 phút nữa.

Tần Ngộ ngồi trên ghế nhỏ và thất thần nhìn vách tường, trong đầu hồi tưởng lại những thứ Tần Hoài Minh dạy mình buổi chiều.

Nghĩ nghĩ thế là cậu cầm một cây gậy gỗ sau đó chấm nước viết viết trên mặt đất. Có vài chữ sai nhưng cậu không biết sửa đúng thế nào. Nếu có sách vở để đối chiếu thì tốt.

“Còn nhỏ mà thở dài cái gì?”

Tần Ngộ ngửa đầu: “Mẫu thân xong việc rồi à?”

 

“Ừ.” Lúc chạng vạng nhiệt độ hạ xuống rất nhiều nên vệt nước trên mặt đất không tan đi nhanh chóng. Trương thị mơ hồ phân biệt và nhận ra mấy chữ ấy.

Bà kinh ngạc: “Con viết được chữ à?” “Là Minh ca dạy con.”

Trương thị chỉ thấy đầu ong ong, cảm giác quá không chân thật. Bà choáng một lát mới đột nhiên ngồi xổm xuống ôm chặt lấy con trai, “Ngộ Nhi của ta. Sao lúc trước mẫu thân không nghĩ ra nhỉ?”

Trước kia bà nghĩ chỉ cần thân thể Tần Ngộ khỏe mạnh là được. Bà sẽ nỗ lực làm việc tích cóp tiền, chờ cậu trưởng thành sẽ mua một ngôi nhà rồi hỏi cưới một cô vợ có thể làm việc cho con trai. Tới lúc đó hai vợ chồng trẻ sinh hai đứa nhỏ, cả nhà sống hạnh phúc.

Bởi vì mục tiêu này mà mấy năm nay tuy trong nhà dư dả bà vẫn tiết kiệm với chính mình, cái gì giảm được là giảm.

Lúc trước Tần Ngộ không hiểu lắm, lúc này mẹ cậu vô tình nói ra những quy hoạch với tương lai cậu mới hiểu lý do và trong lòng thấy chua xót.

Cậu cố sức ngẩng đầu lên, vừa định nói nếu quy hoạch tương lai đã có thay đổi thì về sau bà phải đối xử với bản thân tốt một chút.

Ai biết Trương thị lại cướp lời: “Ngộ Nhi, ta nghe nói đọc sách là việc vất vả, con ….” Nghĩ đến sức khỏe của con trai bà lại do dự. Bà ấy không cần con trai có thành tựu gì to lớn, chỉ mong đứa nhỏ khỏe mạnh lớn lên là tốt rồi.

“Con cảm thấy rất thú vị.” Tần Ngộ giả vờ lơ đãng nói: “Ít nhất như vậy con cũng có việc để làm khi chỉ có một mình.”

Trương thị lập tức đỏ mắt. Tần Ngộ vô tình chọc vào nỗi đau của bà thì vội chuyển đề tài: “Vừa rồi Minh ca nói con học tạm được.”

Trương thị quả nhiên bị lời này dời lực chú ý và lập tức nín khóc sau đó mỉm cười: “Con học với A Minh bao lâu rồi?”

“Hơn 2 tháng rồi.”

Trương thị xoa xoa đầu cậu và dỗi: “Sao con không nói gì với ta? Mẫu thân còn tưởng hai đứa chỉ đang chơi linh tinh.”

 

Tần Ngộ nhìn mẹ mình và đáp: “Mẫu thân có hỏi đâu.”

Trương thị chả còn biết nói gì. Bà nên sớm nghĩ ra chuyện này không bình thường. Hiện tại A Minh đã đi học, nhất định không giống đám trẻ cùng tuổi ấy vậy mà cứ cách một thời gian thằng bé lại tới tìm Ngộ Nhi, quá kỳ lạ.

Bà ảo não gõ gõ đầu mình, “Là mẫu thân nghĩ không chu đáo.”

Tần Ngộ giữ tay bà: “Mẫu thân rất chu đáo. Là con không tốt, lúc nào cũng nghĩ bản thân học hành chưa ra gì nên cũng ngượng không dám nói với ngài.”

Trương thị cúi đầu nhìn ánh mắt trong suốt của con trai và thấy trong đó chỉ có bóng mình. Bà cảm thấy trái tim mình mềm nhũn và lập tức hôn đứa nhỏ.

“Đi, mẫu thân nấu cơm cho con nhé!”

Buổi tối ấy Trương thị lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, trong đầu đều là chuyện đi học của con trai.

Bà sống ở đây nên ngẫu nhiên nhàn hạ sẽ nghe người ta bàn tán và hiểu để có thể nuôi một người đi học không phải chuyện dễ dàng. Nếu một đứa con nhà nông muốn đi học thì cả nhà sẽ phải dồn sức làm việc kiếm tiền, đồng thời thắt lưng buộc bụng mới đủ tiền chi phí.

Tuy bọn họ là cô nhi quả phụ nhưng lại có cửa hàng đậu phụ, có tay nghề vì thế tiền kiếm được cũng nhiều hơn kẻ khác. Thế nên chi phí đi học giai đoạn đầu hẳn không thành vấn đề. Trương thị tính kỹ từng khoản như quà nhập học cho thầy giáo, tiền sách vở, bút mực.

Tần Ngộ cũng nằm ở trên cái giường nhỏ và tự hỏi nhiều thứ. Tuy căn phòng này nhỏ nhưng hai mẹ con họ đã tách ra ngủ riêng từ hai năm trước. Giữa căn phòng có một vách ngăn, coi như tách làm hai phòng.

Tần Ngộ không phải trẻ con thực thụ nên cần có không gian độc lập của mình.

Vốn mẹ cậu không đồng ý chuyện này nhưng Tần Ngộ lại chẳng thể nói rõ vì sợ bà ấy nghĩ nhiều. Cuối cùng cậu đành dùng hạ sách đó là đợi mỗi sáng bà ấy thức dậy làm đậu phụ cậu cũng xoa mắt thức dậy luôn. Cứ thế qua mấy ngày, khuôn mặt vốn gầy yếu của cậu lại càng lõm vào.

 

Trương thị đau lòng quá thể nên chẳng cần Tần Ngộ nói nhiều bà đã chủ động ngăn phòng tạo một cái phòng nhỏ cho con trai. Mỗi lúc thức dậy làm việc bà cũng cố gắng khẽ khàng hết mức có thể.

Tần Ngộ thấy hơi áy náy nhưng vẫn không thay đổi ý kiến của mình. Một là vì bản thân cậu là người lớn, mặt khác cậu cũng không muốn bị mẹ mình ảnh hưởng và khống chế quá nhiều, dù cậu rất yêu thương mẹ. Vậy nên từ nhỏ cậu phải cho mẹ một cảm giác vô hình rằng cậu rất độc lập, có thể tự quyết định mọi thứ.

Lúc này cậu nắm lấy chăn và nhìn trần nhà tối om như mực. Trong đầu cậu là rất nhiều suy nghĩ nhưng lại chẳng nghĩ được gì ra hồn.

Ngày tiếp theo Trương thị hiếm khi nghỉ buôn bán. Bà dặn dò con trai vài câu rồi vội vàng ra cửa.

Tần Ngộ để ý thấy hôm nay mẹ mình mặc một bộ quần áo tám phần mới, tóc được búi gọn chỉnh tề, chân đi giày vải, bước chân nhanh hơn hẳn ngày thường.

Cậu đoán được mẹ mình muốn làm gì vì thế an tâm ở nhà học thuộc sách và luyện chữ.

Tới giữa buổi chiều Trương thị trở về, mặt mày mang theo vui mừng. Bà không nói hai lời đã mang theo Tần Ngộ tới hiệu sách.

Chỉ mỗi hai cuốn sách vỡ lòng là Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn đã tốn một lượng 300 đồng.

Tuy hai mẹ con họ đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn kinh ngạc. Tần Ngộ cúi đầu thở hắt ra một cái mới khôi phục bình thường.

Trương thị còn muốn mua bút mực cho con trai nhưng bị Tần Ngộ ngăn lại. Hiện tại cậu còn chưa dùng tới những thứ đó, dùng gậy gỗ chấm nước viết trên mặt đất là được.

Ông chủ hiệu sách ôn tồn khuyên bảo: “Này cậu nhóc, bút lông khác cành cây nhiều lắm. Nếu cháu quen dùng cành cây thì sau này viết bút lông sẽ phải chịu khổ đó.”

Trương thị nghe thế thì lập tức mua một bộ nghiên mực và bút mực sau đó nói với con trai: “Mấy thứ này sớm muộn gì con cũng phải dùng.”

 

Tần Ngộ không còn biết nói gì mà để yên cho mẹ mình trả tiền. Chỉ mới một lát bọn họ đã tiêu hết một lượng 800 đồng. Mà đó là họ đã chọn thứ rẻ nhất rồi đó. Đống nghiên mực hơi tốt hơn chút cũng phải vài lượng.

Sau khi trở về nhà Trương thị cúi đầu nhìn con trai và nói, “Hôm nay mẫu thân đã nói chuyện với người ta rồi, qua hai ngày nữa là bàn học của con sẽ được mang tới. Đến lúc ấy con không cần ngồi xổm trên mặt đất viết chữ nữa.”

“Cảm ơn mẫu thân.”

“Chúng ta là mẹ con thì cần gì phải nói cảm ơn.”

Trương thị vừa để đồ xuống vừa dông dài với Tần Ngộ. Cậu yên lặng nghe, ngẫu nhiên sẽ đáp vài lời.

Lúc ăn cơm chiều vẻ mặt bà cứ muốn nói lại thôi thế là Tần Ngộ khó hiểu: “Mẫu thân, sao vậy?”

“Không sao, ăn cơm đi.”

Trương thị rũ mắt nghĩ tới những lời mình nói với Phương thị hôm nay. Ngộ Nhi cực kỳ có thiên phú trong việc đọc sách, vì thế bà ấy khuyên nên đưa đứa nhỏ tới trường càng sớm càng tốt.

Bà tin tưởng ánh mắt Phương thị. Nếu Ngộ Nhi muốn đọc sách thì tốt nhất là đưa tới chỗ Đàm tú tài. Nhưng ông ấy làm người nghiêm khắc, muốn nhập học sợ không đơn giản.

Bà hơi sầu lo nên cơm chiều cũng chẳng ăn bao nhiêu. Bà nghĩ không biết có nên chờ thêm một thời gian hay không. Có điều chờ thêm một ngày sẽ khiến lòng bà khổ sở, luôn cảm thấy như thế là cản trở con đường của con mình.

Tần Ngộ nhìn sắc mặt bà và nghĩ cái gì đó. Sau khi ăn xong Trương thị rửa bát thế là cậu nói: “Mẫu thân muốn đưa con tới chỗ Đàm tú tài để học à?”

Trương thị: “Hả?”

“Đầu tháng sau chúng ta đi thôi.” Tần Ngộ nói như vậy. Ánh sáng nhàn nhạt của ngọn nến chiếu lên khuôn mặt nhỏ của cậu tạo ra những mảng sáng tối và không thấy rõ cảm xúc, “Con cũng cần chuẩn bị một chút.”

 

Trong lúc này ít nhất cậu cũng nên viết được hết Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn.

 

Bình Luận (0)
Comment