Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 37

“Vương huynh thật là tài hoa.” Thích Lan nhìn bài thơ trong tay và khen tặng.

Vương Toản hếch hếch cằm và mỉm cười: “Hôm nay Thích huynh chớ có giấu dốt đó.”

“Đương nhiên.” Thích Lan xòe quạt xếp và phe phẩy, bộ dạng như đã đoán trước tất thảy.

Tới vòng thứ ba rốt cuộc rượu cũng dừng trước mặt Thích Lan. Hắn cầm chén rượu và ngửa đầu uống cạn một hơi. Rồi sau đó hắn múa bút vẩy mực. Cũng là một động tác ấy nhưng Vương Toản thì hào sảng còn Thích Lan thì uyển chuyển tao nhã, mỗi người một vẻ, không ai kém ai.

Tần Ngộ đón lấy bài thơ và khen ba tiếng liên tiếp. Cậu nhìn về phía Thích Lan, đôi mắt sáng ngời, miệng cười tươi: “Lan huynh tài hoa hơn người, chỉ trong giây lát đã viết được bài thơ như gấm, đệ quá kính nể huynh.”

Thích Lan ngẩn ra và nhìn cậu sau đó phát hiện ánh mắt Tần Ngộ tuy sáng nhưng không có tiêu cự, “Ngộ đệ?”

Tần Ngộ ngây ra một lát mới đáp lại: “Lan huynh.”

Thích Lan phe phẩy quạt nhanh hơn, bộ dạng hớn hở như phát hiện ra vùng đất mới: “Ngộ đệ hình như đã say thì phải?”

Tần Ngộ chậm rãi nhíu mày: “Đệ không say.”

Rốt cuộc cậu mới nhớ ra chuyện chính, “À, đệ còn phải đưa thơ của huynh cho những người khác xem.”

Cậu xoay người chạy đi thế là Thích Lan nuốt lời đã vọt tới bên miệng.

Thơ của Thích Lan được mọi người tán thưởng. Thích Y ngồi trên cỏ, trong lòng kích động. Vừa rồi hắn đã nghĩ kỹ, chờ rượu dừng trước mặt mình là lập tức viết ra cho mọi người choáng váng.

Nhưng mà càng muốn thì càng không tới. Khay khi lướt qua hắn tới chỗ Trương Giới thì tên kia nhìn ra chờ mong và mất mát trên mặt Thích Y thế là không nhịn được cười: “Y đệ đừng vội, lần tới sẽ đến lượt ngươi.”

 

Đối mặt với lời trêu ghẹo của Trương Giới, Thích Y trừng mắt nhìn hắn một cái khiến tên kia càng cười to hơn.

Có lẽ là có những lời châu ngọc của Vương Toản và Thích Lan nên bài thơ của Trương Giới không tính là tốt, quả thực chỉ thường thường.

Chính hắn cũng có cảm giác nên sảng khoái uống rượu phạt sau đó thay thế Tần Ngộ chạy việc truyền thơ.

Thích Lan cố ý chế nhạo hắn hai câu nhưng Trương Giới trực tiếp làm lơ. Lúc khay rượu dừng trước mặt Thích Y, cậu nhóc vui suýt thì nhảy cẫng lên.

“Đến ta.” Rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên choai choai nên vui mừng lộ hết ra mặt.

Trương Giới cười khanh khách nhìn. Không thể phủ nhận Thích Y quả thực có hai phần linh khí. Tuy hắn chưa thể so với anh mình và Vương Toản nhưng cũng coi như nhân tài trong đám cùng tuổi.

Lúc Tần Ngộ nhìn thấy bài thơ của hắn thì trong mắt chỉ có bội phục. Rồi cái khay kia lại dừng trước mặt cậu.

Tần Ngộ thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ nhíu chặt, mặt mũi nghiêm nghị khiến Trương Giới cười không nhặt được mồm.

Hắn đứng yên trước mặt Tần Ngộ và thấy cậu ngây ngẩn ngẩng đầu lên không biết phải làm sao?

Trương Giới nhịn cười và liếc về phía nước suối.

Lòng Tần Ngộ căng thẳng và máy móc nghiêng đầu thì phát hiện cái khay kia đã cập bờ và ngừng ngay trước mặt cậu không đi nữa.

Tần Ngộ:………

Cái vận cứt chó gì thế này!

Tần Ngộ đành nhận mệnh cầm chén rượu uống cạn. Tim gan phèo phổi của cậu như nóng lên, lỗ chân lông cả người nở ra và bốc khói.

Cậu cầm bút nhìn chằm chằm tờ giấy trắng tinh và thật lâu sau mới đặt bút. Lúc này đỡ hơn lúc trước, ít nhất không phải một bài vè nhưng cũng không được coi là tuyệt phẩm.

 

Những người khác biết cậu không am hiểu cái này nên nhẹ nhàng buông tha.

Hoạt động vẫn tiếp tục. Ánh mặt trời ngày càng chói mắt khiến người ta phải híp mắt và trở nên mơ màng buồn ngủ.

“A a a a a ——”

Bỗng nhiên có tiếng kêu dọa Tần Ngộ giật mình. Hóa ra là Thích Y làm thơ được một nửa thì bí từ nên gấp đến độ kêu oa oa. Kết quả càng vội hắn càng không viết được cái gì tử tế, chỉ có hai câu đầu là hay còn hai câu sau quá qua loa. Chính hắn cũng thấy không ra gì nên cuối cùng tức giận tự phạt mình ba chén rượu.

Thích Y tới chạy chân và cái khay lướt qua Tần Ngộ thế là hắn nhặt lên lại quay một vòng. Sau đó hình như là Thích Lan làm thơ. Tần Ngộ cố sức mở to mắt và sốc lại tinh thần nhưng chỉ được một lát đầu cậu lại rũ xuống và gật lia lịa.

Lúc Thích Y chạy tới thì thấy cả người Tần Ngộ nghiêng qua một bên và nằm lăn ra đất.

Thích Y sợ quá hét to và chạy tới đỡ cậu dậy: “Tần Ngộ, Tần Ngộ, ngươi không sao chứ?”

Những người khác cũng ngồi không yên và chạy tới. Ai biết vừa kiểm tra mới phát hiện Tần Ngộ hô hấp đều đều, hai má đỏ ửng, miệng có mùi rượu nhàn nhạt.

Thích Lan không biết nên khóc hay cười: “Đừng lo lắng, Ngộ đệ chỉ say rượu nên ngủ thôi.”

Mọi người nhẹ nhàng thở ra. Thích Y tức giận nhéo mặt Tần Ngộ: “Tửu lượng gì đây? Hai chén đã đổ!” Đấy là cậu còn uống trà giải rượu rồi đó.

Thích Lan cởi áo ngoài trải trên cỏ rồi đặt Tần Ngộ lên đó. Sau đó mọi người lại tiếp tục chơi.

Hôm nay thời tiết đẹp, ngủ dưới ánh mặt trời đúng là ấm áp. Đã thế người ở ngay bên cạnh nên bọn họ cũng có thể canh chừng, nếu để vào xe ngựa bọn họ mới không yên tâm.

Thiếu một người nên tiến trình nhanh hơn. Ngay cả người có tài hoa như Vương Toản cũng không thể liên tiếp nghĩ ra các bài thơ trong khoảng

 

thời gian ngắn. Cả đám liên tiếp bị phạt rượu nên mặt ai cũng đỏ.

Mãi tới cuối cùng uống hết rượu bọn họ mới từ bỏ. Vương Toản đã cởi áo ngoài từ lúc nào. Hắn và Thích Lan chỉ mặc áo trong, cổ áo rộng mở lộ một mảng ngực.

Trương Giới lắc lắc đầu, “Đúng là làm nhục văn nhã.”

“Trương huynh nói thế là không đúng rồi. Ta và Vương huynh chỉ coi là chân chất thôi, còn kẻ thực sự nhục văn nhã ở đằng kia kìa.”

Bên cạnh là Thích Y uống say và đang trèo lên cây học tiếng khỉ kêu. Trương Giới:………

Trương Giới nghẹn hết cả họng. Kẻ làm anh chẳng ra gì nên hắn đành phải đi tới dưới tàng cây dỗ Thích Y leo xuống. Cũng may cây này không cao lắm, chỉ tầm 2-3 mét, bên dưới lại có cỏ mềm nên có ngã cũng không lo. Bảo sao Thích Lan chỉ ngồi xem trò hề.

Thích Y say và hoàn toàn không nói đạo lý. Mặc cho Trương Giới khuyên đến miệng khô lưỡi khô hắn cũng không để ý.

Một lát sau hắn bỗng nhiên nói: “Ta muốn đi tiểu.”

Trương Giới quả thực lo đến to đầu. Hắn tợ Thích Y đứng trên cây tè nên vội đe dọa, lừa gạt đủ kiểu để lôi người xuống.

Thích Y vừa xuống đất đã cởi lưng quần, lát sau đã có tiếng nước. Sau một lúc lâu hắn dựa vào Trương Giới hỏi: “Tần Ngộ đâu?”

Trương Giới không còn muốn cáu nữa: “Hắn uống say nên ngủ rồi, ngươi cũng ngủ đi.”

“Ta mới không ngủ, tửu lượng của ta tốt lắm.” Thích Y bĩu môi và đẩy Trương Giới ra sau đó đi về phía trước. Ai biết mới được vài bước hắn đã tự vướng chân và ngã oành.

“Y đệ, Y đệ!”

Trương Giới vội đỡ người dậy mới phát hiện Thích Y bị ngã và đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Ngoài cái trán hơi đỏ thì khuôn mặt nhỏ của hắn cũng đỏ, ngực phập phồng, mũi hít thở có quy luật.

 

Trương Giới chọc chọc chóp mũi hắn, “Thằng nhóc thối.”

Mấy người dựa vào nhau và cùng nghỉ ngơi. Lúc Tần Ngộ tỉnh lại thì phát hiện người mình nặng trĩu thế là theo bản năng hất vật nặng kia ra sau đó mơ màng ngồi dậy.

Ánh chiều tà lúc mặt trời lặn chiếu lên mặt nước tỏa ánh sáng đẹp đẽ. Ban đầu Tần Ngộ còn tưởng mình nhìn nhầm nên xoa xoa mắt sau đó nhìn lại mới phát hiện quả thực đã tới hoàng hôn. Đồng thời cậu phát hiện bên cạnh còn vài người đang ngủ. Sở dĩ lúc thức dậy cậu thấy người nặng trĩu là do Thích Y gác cả tay cả chân lên người và ôm cậu như ôm cái gối.

Tần Ngộ lắc lắc đầu và vội đánh thức những người khác: “Lan huynh, Trương huynh……”

Thích Lan xoa xoa trán: “Mấy giờ rồi?”

Tần Ngộ thở dài: “Lan huynh, hiện giờ đã là hoàng hôn rồi.” Thích Lan lập tức đờ ra, sau đó vọt dậy và sửa sang lại quần áo. Thích Y còn hơi bất mãn và lẩm bẩm đòi ngủ tiếp.

Tần Ngộ lôi khăn mặt từ rương đựng sách ra và thấm nước lạnh lau mặt cho hắn.

“Lạnh, lạnh quá!!”

Thích Y lập tức biểu diễn một màn nhảy dựng lên. Vì nước lạnh k.ích th.ích nên hắn hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.

Hắn sửa sang lại quần áo và ngẩng đầu nhìn sắc trời sau đó nhăn mặt: “Đã trễ thế này bảo sao đệ lại thấy đói.”

Thích Lan nói: “Trong xe ngựa có đồ ăn lót dạ.”

Bọn họ nhanh chóng thu dọn và sửa sang lại đồ của mình rồi đi về phía xe ngựa.

Thích Lan ảo não nói: “Ngộ đệ, hôm nay là vi huynh phóng túng.”

“Không sao.” Tần Ngộ cười nói: “Trải nghiệm hoang đường thế này thật ra cũng không tệ lắm.”

 

Cậu còn nhớ rõ cảm giác say rượu, đầu óc choáng váng, thân thể mềm oặt như nằm trên mây, cực kỳ mềm xốp. Chẳng trách nhiều người thích uống rượu như thế.

Thích Y cầm điểm tâm ăn và nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta chẳng nhớ rõ lúc mình uống say đã xảy ra chuyện gì.”

Sắc mặt Thích Lan lập tức lộ vẻ một lời khó nói. Tần Ngộ thấy thế thì tò mò nhưng trực giác nói cậu không nên hỏi ra thì tốt hơn.

Cả đám về tới huyện thành và qua tửu lầu ăn cơm sau đó mới tách ra.

Hà Tuệ ở trong ký túc xá thấy Tần Ngộ về thì cười hỏi: “Hôm nay mọi người chơi cái gì mà về muộn thế?”

“Chúng ta làm thơ, thảo luận văn chương.” Tần Ngộ vừa cất đồ vừa mơ hồ đáp.

Hà Tuệ không nghi ngờ cậu mà hâm mộ nói, “Ta có vài đề kinh nghĩ không hiểu.”

Hắn đi tới và ướm hỏi: “Tần hiền đệ có rảnh không?”

Tần Ngộ nghĩ nghĩ và nói: “Huynh chờ ta tầm nửa canh giờ được không? Hôm nay ta ra ngoài, cả người đều là mồ hôi nên muốn tắm rửa trước. Sau nửa canh giờ nữa ta sẽ cùng huynh tham khảo.”

“Được, ta sẽ chờ.” Hà Tuệ cũng không ôm hy vọng quá lớn nhưng giờ phút này thấy Tần Ngộ đồng ý thế là hắn vui vẻ lắm.

Tần Ngộ tắm rửa xong mới giặt quần áo và phơi lên. Lúc vào nhà cậu đốt thêm một ngọn nến và nói: “Không biết Hà huynh muốn tham khảo đề kinh nghĩa nào?”

Hà Tuệ lập tức nói: “Là đề “Dục trị này quốc, trước tề này gia”. Trước đây giáo dụ từng giảng nhưng ta cái biết cái không, để đệ chê cười rồi.”

“Có gì đâu. Giáo dụ là người có học vấn cao và sâu, mỗi ngày nghe ngài ấy giảng mà có thể hiểu được một chút là đệ đã thấy vui rồi.” Tần Ngộ trấn an đối phương và khiến Hà Tuệ đỡ xấu hổ hơn.

Một câu trên không khó để lý giải ý nghĩa nhưng lại khó để viết rộng hơn về chủ trương và tư tưởng trong đó. Rất nhiều đồng sinh đọc không đủ nên không thể tưởng tượng được xa hơn. Lúc trước Tần Ngộ cũng chỉ

 

hiểu được 7-8 phần, tiếp theo thảo luận với Thích Lan mới giúp cậu hiểu được phần nào.

“Muốn trị được quốc, phải tề được gia” là tư tưởng điển hình của nhà Nho nhưng lý tưởng to lớn thế nào thì hiện thực tàn khốc bấy nhiêu. Khẩu hiệu có vang nhưng những kẻ thực sự làm được lại ít ỏi không đáng kể.

Vì thế sau đó lại có người đưa ra ý kiến rằng nếu nghèo chỉ cần lo thân mình là đủ, người thành đạt mới có sức cứu tế thiên hạ. Và ý kiến này lập tức được đa số người đọc sách ủng hộ.

Mỗi lần Tần Ngộ đọc tới đây sẽ nhớ tới một câu người ta thường dùng để tự trêu chọc bản thân: trốn tránh là đáng xấu hổ nhưng có ích.

Cậu nhanh chóng nói ra ý tưởng này. Hai việc vốn không liên quan tới nhau nhưng lại được gắn vào một chỗ.

Theo lời Tần Ngộ nói, đôi mắt Hà Tuệ cũng ngày càng sáng hơn. Nếu có chỗ nào không hiểu hắn sẽ hỏi và Tần Ngộ lại nhẫn nại giải thích thêm.

Hà Tuệ ghi nhớ hết. Thấy Tần Ngộ nói lâu, hắn còn chủ động rót nước đưa tới.

Tần Ngộ: “Cảm ơn huynh.”

“Hiền đệ đừng nói thế. Nếu muốn cảm ơn thì phải là ta cảm ơn đệ mới đúng.”

Hà Tuệ thầm vui đến nở hoa. Không ngờ đổi ký túc lại nhặt được bảo vật lớn thế này. Trong phòng có sẵn một ‘anh giáo nhỏ” đã thế tính tình còn tốt.

 

 

------oOo------

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment