Lần này Tần Ngộ trở về không bao lâu thì nhận được thư Thích Lan gửi tới. Đối phương nói có chút chuyện xảy ra nên hắn không về được, cậu cũng đừng nhớ mong.
Tần Ngộ thoáng yên tâm và tạm quên việc này sau đó tập trung vào việc học.
Tô tú tài trở về và rất vui vẻ. Hắn nói với Tần Ngộ: “Lần trước ta thấy huynh mua quà cho người nhà nên ta cũng ra cửa mua mấy món trang sức thịnh hành ở phủ thành cho mẹ và một vò rượu mơ cho cha. Bọn họ rất vui vẻ.”
Rượu mơ ở phủ thành làm từ mơ phấn nên chẳng những hương vị tốt hơn mà màu sắc cũng đẹp, uống vào lại không bị say.
Hắn khoe khoang ngọc bội bên hông của mình: “Huynh xem, đây là cha đưa cho ta vào trưa hôm đó. Trước đây ta muốn nhưng ông ấy chẳng cho. Mẹ còn trộm đưa cho ta không ít vốn riêng, để ta ở phủ thành thoải mái một chút, không cần khắt khe bản thân.” Hắn nói mãi, đề tài nhảy rõ nhanh, không bao lâu sau lại tới chuyện của chính hắn. Lúc này đây hắn
hơi ngượng ngùng: “Mẹ chọn cho ta một vị cô nương, ta… ta chỉ liếc mắt một cái. Cha và anh cả rất vừa lòng.”
Tần Ngộ cười hỏi: “Huynh thì sao? Huynh có vừa lòng không?”
Tô tú tài không hé răng, mãi một lúc lâu sau hắn mới nhẹ mím môi và gật đầu sau đó rũ mắt nói, “Ý của mẹ là đàn ông phải thành gia mới lập nghiệp. Bà ấy muốn ta đính hôn trước, đợi cập quan sẽ thành thân.”
Tần Ngộ thấy mặt hắn không lộ vẻ kháng cự, bên tai còn hơi đỏ thì nghĩ hắn cũng thích cô nương nhà người ta.
Hai người không nói gì nữa nên không khí rất an tĩnh. Tô tú tài thấy không được tự nhiên và giơ tay xoa xoa mặt.
Sau đó hắn vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Thôi, không nói cái này nữa. Ta có được một quyển thơ mới, chúng ta cùng nhau xem nhé.”
Nói xong hắn vội về phòng lấy sách, sau đó hai người không nói tới chuyện kia nữa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, bầu trời cũng thường xuyên âm u làm cho lòng người cũng thêm đè nén.
Hôm nay lúc Tần Ngộ trở lại ký túc xá thì thấy Tô đại ca đã ngồi trong sân. Hắn nghe thấy tiếng mở cửa thì theo bản năng quay đầu lại và hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tần Ngộ hơi kinh ngạc: “Tô đại ca, sao huynh lại tới……” Cậu vội dừng lại vì ý thức được lời này không đúng. Câu hỏi này nghe giống như cậu không thích đối phương tới đây vậy.
Tần Ngộ bật cười và bước nhanh vài bước sau đó chắp tay nói: “Đã lâu không gặp.”
Tô đại ca cũng chắp tay và bật cười: “Đúng là khá lâu rồi.”
Tần Ngộ nhìn quanh và phát hiện cửa phòng Tô tú tài đóng chặt: “Tô đại ca không báo cho Tô huynh sao?”
Tô đại ca tùy ý xua xua tay: “Không cần.”
Hắn lôi kéo Tần Ngộ ngồi xuống và mở hộp gỗ trên bàn ra. Một mùi thối lập tức xông tới. Trong hộp đồ ăn kia có vài loại đồ ăn, có cái đã được
chiên qua dầu, có cái như được ướp lên men đơn thuần. Tô đại ca đưa cho cậu một cây tăm và nói: “Nếm thử đi.”
Tần Ngộ lấy một miếng đậu phụ thối đã được chiên với lớp vỏ giòn bên ngoài, bên trong mềm mịn. Mùi thối kia hòa với nước chấm tạo ra cảm giác nổ mạnh trong miệng. Tần Ngộ nhanh chóng nuốt vào bụng nhưng vẫn chưa đã thèm. Cậu cảm thấy đậu này hoàn toàn không kém hiện đại.
Tô đại ca hỏi: “Thế nào?”
“Ngon.” Tần Ngộ rất nhiệt tình đáp.
Đậu phụ này quá tốt, nước tương cũng ngon, ngoài gia vị cơ bản và ớt cay còn có rau thơm, rau dấp cá thái nhỏ. Vị giòn giòn của rau khiến món ăn càng thêm phong phú.
Sắc mặt Tô đại ca lập tức vặn vẹo, “Hiền đệ nói thật hả?”
Tần Ngộ khó hiểu mà liếc hắn một cái, “Đương nhiên là thật.”
Nói đến đây cậu lại nhìn chăm chú vào đám đậu phụ và hỏi, “Tô đại ca, Ngộ nếm thêm một miếng nữa nhé.”
Tô đại ca đẩy cái hộp tới trước mặt cậu, “Chỗ này của đệ hết đó.”
“Cảm ơn huynh.” Tần Ngộ thật sự thèm nên cũng chẳng khách sáo đã ăn liên tiếp mấy miếng.
Tô đại ca nhìn hộp đồ ăn dần trống rỗng rồi lại nhìn Tần Ngộ và chần chừ hỏi: “Hiền đệ có khỏe không?”
Tần Ngộ gật đầu.
Lúc này một giọng nói hoảng sợ vang lên. Tô tú tài bóp mũi hét toáng: “Thứ gì mà thối thế!!!”
Tần Ngộ lập tức hoảng loạn. Cậu muốn mở miệng giải thích nhưng vừa há mồm lại nhớ mình vừa ăn đậu phụ thối, miệng vẫn có mùi nên vội ngậm lại. Nhưng quần áo cậu cũng dính mùi.
Tô đại ca thấy cậu như thế thì định giải thích thay nhưng Tô tú tài đã xoay người …. chạy. Đúng, hắn chạy……
Tô đại ca và Tần Ngộ hai mặt nhìn nhau. Tần Ngộ xấu hổ đỏ mặt và không biết nên ở lại hay đi vào nhà.
Lúc sau muốn nói gì cậu phải viết ra giấy.
Tô đại ca không biết nên khóc hay cười nhưng hắn có một câu thật lòng muốn nói: “Không dối gạt hiền đệ, đậu phụ này quá thối, vi huynh cũng chỉ có thể chịu được cái loại ướp gia vị.” Đó là thứ có mùi đỡ nhất.
Thật ra lúc trước lòng hắn không có nắm chắc, nhưng không ngờ Tần Ngộ lại ăn ngon và nhiệt tình như thế.
Tần Ngộ gật đầu.
Tô đại ca lại nói: “Đậu phụ này khả năng khó mà đẩy mạnh bán. Không biết hiền đệ đã có quyết định về công thức làm đậu phụ khô chưa? Mẹ đệ nghĩ thế nào?”
Tần Ngộ lại gật đầu.
Tô đại ca nghĩ nghĩ và thử ướm hỏi: “Không biết đệ muốn bán công thức ấy giá bao nhiêu?”
Tần Ngộ nhanh chóng viết: Ngộ không giỏi……
Viết được ba chữ này cậu lại xóa và viết thẳng: 40 lượng?
Cậu vốn muốn đẩy vấn đề cho đối phương nhưng lại cảm thấy đẩy qua đẩy lại không thú vị nên dứt khoát viết luôn giá cả. Đậu phụ khô này nói khó thì không khó, nói đơn giản cũng không phải rất đơn giản. Với đầu bếp giỏi thì chỉ cần thử nghiệm vài lần là ra.
Tóm lại chỉ có từng ấy gia vị, người nấu ăn quen sẽ nếm ra được và có suy đoán.
Tần Ngộ cảm thấy Tô tú tài là người có nhân phẩm không tệ. Tô đại ca tạm thời cũng không có vấn đề gì, hơn nữa tiếp theo cậu còn chờ người ta mở rộng việc buôn bán đậu phụ thối nên chẳng cần vì việc này mà phá hỏng tình cảm.
Quả nhiên Tô gia đại ca thấy Tần Ngộ trực tiếp báo giá thì tươi cười lập tức lan tới đáy mắt.
Hắn duỗi tay chỉ chỉ con số trên giấy, “Hiền đệ quả là người thành thật vì thế vi huynh cũng sẽ không bạc đãi đệ. Số 4 không dễ nghe, vi huynh sẽ trả đệ 50 lượng nhé?”
Tuy nhà họ không nhắc tới chuyện Tần Ngộ giúp Tô tú tài lúc trước nhưng trong lòng họ vẫn nhớ. Chỉ lấy đậu phụ thối này làm ví dụ là biết bọn họ có quan tâm. Nếu là người khác nhìn thấy cách làm chắc sẽ chẳng thèm nhìn chứ đừng nói tới việc thử nghiệm đủ kiểu và tạo ra nhiều thành phẩm thế này.
Có ông trời biết, lần đầu tiên Tô đại ca ăn đậu phụ thối đã phải dũng cảm thế nào.
Hai người nhanh chóng ký khế ước và đáng nhẽ phải tới quan phủ chứng thực nhưng đánh chết Tần Ngộ cũng không ra ngoài.
Ăn đậu phụ thối đúng là ngon tỉnh người nhưng ăn xong lại vô cùng hối hận. Cả người cậu toàn mùi và mãi không tiêu tan. Trong lúc ấy cậu tuyệt đối sẽ không ra cửa.
Tô đại ca không biết nên khóc hay cười và cuối cùng đành phải tự mình đi rồi mang khế ước về.
Còn Tô tú tài thì lựa chọn ở khách điếm. Tần Ngộ giả ốm. Những người không biết sự tình còn tưởng Tần tú tài bị mùi thối kia hun cho bị bệnh nên cực kỳ thương cảm.
Mãi đến khi mùi thối trong sân tan hết Tô tú tài mới trở về nhưng hắn vẫn sợ cái mùi ngày đó. Sau khi biết đó là mùi đậu phụ thối hắn lập tức liệt món ấy vào danh sách đen. Rồi tiếp theo hắn biết Tần Ngộ chẳng những ăn mà còn vô cùng yêu thích thì biểu tình của hắn như nứt ra.
Tô tú tài bày ra bộ dạng ấy khiến Tần Ngộ nghi ngờ liệu việc mình ăn đậu phụ thối có phải là việc kinh khủng lắm không.
Thôi, dù sao cũng qua rồi.
Và quan trọng là cậu thu được 50 lượng.