Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 5

Việc Tần Ngộ đi học cứ thế được quyết định.

Mỗi ngày cậu đều tới học đường vào giờ Thìn. Từ nhà tới trường không gần nên cậu thường đi sớm. Mùa hè còn đỡ, tới mùa đông sắc trời còn chưa sáng cậu đã phải ra khỏi nhà.

Trương thị không yên tâm nên vốn muốn đưa cậu đi học nhưng Tần Ngộ đương nhiên không đồng ý. Bọn họ đang ở trấn trên, dưới chân là con đường lát đá xanh nên vừa sạch sẽ lại dễ đi, khoảng cách cũng không xa. So sánh với người từ nông thôn lên đây đọc sách thì thế này tốt hơn nhiều rồi.

Nhưng Trương thị vẫn hơi do dự. Cuối cùng Tần Sùng Ân đề nghị để Tần Hoài Minh cùng đi học với Tần Ngộ mỗi ngày. Hai đứa nhỏ đi cùng nhau sẽ an toàn hơn. Dù Tần Sùng Ân không cảm thấy nơi này có gì nguy hiểm nhưng vẫn đồng ý để Trương thị được yên tâm hơn.

 

Đồng thời ông cũng nghĩ kỹ rồi: trên đường đi học hẳn hai đứa sẽ có giao lưu, tình cảm cũng sẽ thân thiết hơn, qua thời gian ắt hẳn hai đứa sẽ càng thêm thân.

Trương thị ngẫm lại thấy cũng đúng. Bà cũng cảm thấy con mình quá cô đơn, có anh em họ cùng chăm sóc nhau sẽ tốt hơn nhiều.

Mỗi lần Tần Hoài Minh tới Trương thị đều chuẩn bị một bát sữa đậu nành ngọt ngào nóng hầm hập cho cậu. Tần Hoài Minh vui vẻ uống, trên đường thì tíu tít nói chuyện học tập với Tần Ngộ.

Cậu đã học lớp Bính mấy năm, chuẩn bị lên lớp Ất vì thế Tần Hoài Minh vừa kích động vừa thấp thỏm.

Tần Ngộ lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên cũng phụ họa một tiếng. Cậu biết Tần Hoài Minh có ý tưởng trong lòng, chẳng qua vì quá lo lắng nên muốn trải lòng một chút.

Quả nhiên Tần Hoài Minh vừa nói vừa bắt đầu lo lắng: “Nếu lần này ta không thể lên lớp thì không chỉ phu tử mắng, mà cha mẹ cũng sẽ không tha cho ta.” Cậu rũ mắt, vẻ mặt ủ ê.

Tần Ngộ vừa muốn mở miệng an ủi đã thấy Tần Hoài Minh tự phấn chấn hăng hái. Cậu vỗ hai tay với nhau với bộ dạng hừng hực khí thế: “Nhưng mặc kệ thế nào ta cũng sẽ nỗ lực hết sức.”

Tần Ngộ hé miệng cười. Cậu cảm thấy Tần Hoài Minh thật giống một gốc bạch dương nhỏ tràn đầy sức sống.

Cậu vỗ vỗ vai Tần Hoài Minh và nói, “Chỉ cần Minh ca thả lỏng tình thần là khẳng định sẽ không thành vấn đề.”

Có đôi khi cậu không hiểu vì sao một người lạc quan và rộng rãi như Tần Hoài Minh lại dễ dàng lo lắng như thế. Hay đây là sự đa dạng về tính cách?!

Sau khi tới lớp bọn họ sẽ có một canh giờ tự học, đến giờ Tỵ tiên sinh mới lên lớp.

Đàm tú tài không quản chuyện lớn chuyện nhỏ giống các thầy cô ở hiện đại. Thấy học sinh phạm lỗi ông ấy sẽ quát to, sẽ phạt. Nếu dạy mãi không sửa ông ấy sẽ khuyên lui và không dạy nữa.

 

Lúc này đa phần các vị phu tử đều có quyền uy rất lớn, học sinh và người nhà chỉ cần nhìn thấy phu tử là đều tự động kính cẩn hẳn lên.

Đương nhiên cũng có vài đứa nghịch ngợm và vài gia đình huênh hoang. Thời nào cũng có loại người ấy, nhưng xác suất rất thấp.

Học sinh nhiều, phu tử lại thiếu nên phu tử không bao giờ trông coi từng chút một mà phần lớn đều dựa vào sự tự giác của học sinh để tu thân dưỡng tính.

Tần Ngộ không biết các lớp khác thế nào, nhưng ở lớp Bính đa phần học sinh khá thành thật.

Có mấy đứa mặc quần áo với chất liệu tốt hơn mặt bằng chung, hẳn gia cảnh tạm được. Bọn họ sẽ không nhịn được và làm việc riêng trong lúc học bài nhưng rồi cả đám lại nhanh chóng ngồi thẳng và rung đùi ngâm nga thơ văn.

Tần Ngộ khác những học sinh còn lại. Cậu học muộn nhất, mới vừa tiếp xúc với Luận Ngữ. May mà cậu mang tâm trí của một người trưởng thành, đã vậy trí nhớ cũng không tồi nên việc học không quá khó khăn, việc lý giải những câu chữ kia cũng nhanh hơn bạn cùng trang lứa.

Tuy bọn họ học cùng một lớp nhưng thời gian bắt đầu khác nhau nên tiến độ cũng khác nhau. Mỗi ngày Đàm tú tài sẽ dành non nửa canh giờ để giảng bài theo trình độ của đa số mọi người trong lớp, sau đó ông ấy sẽ dạy theo khả năng của từng người, nghĩa là ông ấy sẽ giải thích đôi chỗ theo trình độ của mỗi học sinh.

Thế nên với lớp Giáp còn đỡ chứ với lớp Ất và Bính ông ấy phải tốn rất nhiều tâm sức.

Tần Ngộ biết điều này thì cảm thấy làm phu tử thật vất vả, vừa tốn sức vừa nhọc lòng.

Giờ phút này Đàm tú tài đang giảng danh ngôn trong《 Mạnh Tử 》: “Tranh giành lãnh thổ, thây người đầy đồng. Tranh giành thành lũy, thây

người ngập thành. Vì chiếm đoạt đất đai, lãnh thổ mà ăn nuốt thịt người, xử tử cũng chẳng đủ để trừng phạt tội ác này.”

Phu tử giảng theo mạch văn nhưng cũng rất bổ ích. Tần Ngộ vốn cảm thấy đoạn này học thuộc hơi khó nhưng trải qua sự giảng giải nghĩa của phu tử, cậu có thể ngâm nga và học thuộc dễ hơn nhiều.

 

Đây đều là những thứ cậu phải học sau này nên lúc Đàm tú tài giảng nội dung trong Mạnh Tử và Trung Dung cậu đều lắng nghe nghiêm túc, vừa nghe vừa ghi chép lại. Đây là thói quen của cậu và đa phần học sinh đã từng trải qua thi đại học đều sẽ như thế. Để tăng tốc cậu dùng bút than tự chế.

Đã là tự chế thì đương nhiên không giống bút ở hiện đại nhưng nguyên lý không khác lắm. Có điều mỗi lần dùng xong tay cậu đều đen sì.

Chớp mắt đã qua nửa canh giờ nên Đàm tú tài cho học sinh tự ôn tập những gì mới được giảng còn ông đi tới bên cạnh Tần Ngộ kiểm tra bài.

Chữ Tần Ngộ viết khiến ông nhíu mày, nhưng câu trả lời lại khiến ông hài lòng. Ông nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cậu thì cảm thấy bản thân không thể nóng vội.   Cuối cùng ông dặn dò Tần Ngộ về nhà phải chăm chỉ luyện viết.

Tần Ngộ cung kính đáp: “Con đã biết.”

Đàm tú tài rời đi rồi Tần Ngộ lại tiếp tục ôn nội dung vừa học được. Bỗng phía trước có một bóng người đi tới.

“Này, sao ngươi học nhanh vậy?” Đứa nhỏ trước mặt mặc một thân áo dài màu xanh đá, khuôn mặt tròn xoe, má phúng phính như đứa bé trong tranh tết, cực kỳ phúc hậu.

Tần Ngộ chớp mắt đáp: “Bởi vì sau khi về nhà ta cũng không chơi.”

Buổi chiều bọn họ được tan học sớm, giờ Thân hai khắc đã tan trường. Với đám nhỏ mới mười mấy tuổi thì tính tự giác còn kém. Ở học đường có phu tử nên ai cũng sợ và miễn cưỡng nén tính tình để an ổn học bài. Hơn nữa khi thấy các bạn học thì đương nhiên mình cũng phải học. Có điều một khi về nhà tâm tình bọn họ lập tức bay theo các hướng.

Thím họ của Tần Ngộ cũng vì muốn quản Tần Hoài Minh mới cố ý dọn từ huyện thành tới trấn trên này đấy thôi!

Quả nhiên Tần Ngộ vừa nói xong đứa nhỏ kia đã ỉu xìu lẩm bẩm: “Các ngươi có còn là người không? Suốt ngày học các ngươi không chán hả?”

Tần Ngộ nghĩ nghĩ và đáp: “Ta yếu ớt nên không thể vận động lâu.” Cậu cũng không thể nói mình thích học được, quá giả dối.

 

Đứa nhỏ kia đánh giá cậu từ đầu tới chân, không biết trong đầu nghĩ linh tinh gì nhưng một lúc sau cậu chàng nhìn Tần Ngộ bằng ánh mắt thương hại và nói, “Tốt xấu gì cũng là bạn học nên về sau ta sẽ che chở ngươi.”

Tần Ngộ cười cười nhưng không nói gì.

Rốt cuộc đứa nhỏ kia cũng quay lên và tiếp tục ngâm nga, ai ngờ giữa đường cậu nhóc quên mất thế là trộm mở sách xem rồi lại lắc lư đọc.

Tần Ngộ ngồi phía sau vẫn đang xem nội dung hôm nay phu tử giảng.

Bỗng nhiên Tần Ngộ cảm nhận một ánh mắt mang theo sắc bén liếc về phía mình nhưng khi cậu ngước mắt lên lại không thấy gì cả.

Cậu nhìn chung quanh một vòng và thấy mọi người đều đang làm việc của mình.

Có lẽ cậu quá nhạy cảm.

Giữa trưa cậu về nhà ăn cơm. Trương thị hỏi chuyện học bài thế nào thế là Tần Ngộ kể cả chuyện tốt lẫn chuyện không tốt: “Phu tử nói chữ con không tốt nên phải luyện nhiều hơn.”

Trương thị vừa nghe thấy thế mặt mày đã mang theo ưu sầu.

Tần Ngộ gắp một miếng thịt ba chỉ cho bà sau đó ngửa khuôn mặt nhỏ lên cười khanh khách: “Nhưng phu tử khen con có trí nhớ không tồi, học cũng tạm được.”

Đàm tú tài không phải người hay khen kẻ khác, hoặc nói đúng hơn thì người đương thời đều hàm súc, trừ phi cực kỳ tốt họ mới khen hai câu còn không thì được một gương mặt tươi cười đã tốt lắm rồi.

Đây là Tần Ngộ căn cứ sự biến đổi trên gương mặt của Đàm tú tài và đoán đối phương cũng khá vừa lòng với mình.

Trương thị lại vui vẻ, lông mày cũng nhướng cao, “Con đọc sách vất vả nên phải ăn nhiều một chút.”

Tần Ngộ vừa ăn cơm vừa chậm rãi nói: “Mẫu thân, gần đây ngài có nhờ người hỏi thăm lái buôn trâu bò và lừa không?”

Nhà bọn họ đã muốn mua một con lừa từ lâu, như thế mẹ cậu sẽ được nhẹ nhàng một chút.

 

Trương thị dỗi nói: “Đâu có dễ như thế, chuyện này phải dựa vào may mắn. Lần gần nhất có người mua được lừa đã là 2 năm trước.”

Bà cũng không nhịn được cảm thán. So với cái xưởng nhỏ của họ thì nhu cầu trâu bò và lừa ở nông thôn lớn hơn nhiều. Lái buôn thường bán trâu bò, ngoài ra còn buôn bán ngựa, dê, lừa, chẳng qua số lượng trâu bò lớn hơn hẳn nên mới gọi họ là lái trâu hoặc lái bò.

Trương thị nói chuyện vô tư nhưng Tần Ngộ nghe lại thấy cố ý. Cậu bỗng nhiên nói: “Mẫu thân, chúng ta nhất định chỉ có thể mua lừa từ lái trâu thôi hả?”

Trương thị hơi ngây ra: “Cái gì?”

Tần Ngộ buông bát, hai mắt tỏa sáng: “Ngài có thể nhờ người hỏi xem những nhà mua lừa trước đây có lừa con mới đẻ không. Dù không có lừa thì ta mua con la cũng được, tuy hơi đắt hơn nhưng về sau sử dụng nó để kéo hàng hay kéo cối xay đều tốt.”

Trương thị nghe vậy thì vui mừng ra mặt, “Sao trước kia ta không nghĩ ra ý này nhỉ? Ta cứ chăm chăm tìm lái trâu.”

Bà ôm con trai xoa nắn một chặp: “Sao Ngộ Nhi lại thông minh thế này!”

“Bởi vì mẫu thân thông minh nên sinh ra con cũng thông minh.”

Trương thị ngẩn ra sau đó không nhịn được cười ha ha, “Con đúng là lẻo mép, sao miệng lại ngọt thế này!”

Trương thị cảm thấy cả người đã không còn mỏi mệt nữa. Sau giờ ngọ, Tần Ngộ về học đường còn bà thì đóng cửa hàng ngủ trưa, trong giấc mơ miệng vẫn cười toe toét.

 

Bình Luận (0)
Comment