Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 56

Chiều ngày thứ 9 của kỳ thi hương, mặt trời chói chang, không khí nóng bức khiến tầm mắt mọi người đều trở nên vặn vẹo.

Nhưng bên ngoài trường thi vẫn có một đám đông tụ tập. Bọn họ như không cảm thấy cái nóng mà liều mạng chen trước cửa trường thi. Binh lính quát to để cả đám lùi lại nhưng chỉ được một lát họ lại chen tới.

 

Mấy người Tần Sùng Ân và Tô đại ca cũng ở trong đó.

Người hầu hơi lo lắng cho Tần Sùng Ân và sợ mặt trời chói chang sẽ khiến ông bị ốm thì khổ. Vì thế ông ấy khuyên chủ nhà mình nhưng Tần Sùng Ân lại lắc lắc đầu, “Không được, lão phu không tận mắt nhìn thấy Ngộ Nhi ra ngoài thì không yên tâm.”

Tần Tú Sinh nghe thế thì lập tức từ bỏ ý định khuyên bảo.

Từ lúc Tần Ngộ vào trường thi tới giờ bọn họ cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Cả đám không màng ăn uống, cũng chẳng ngủ được.

Lần đầu tiên Tần Tú Sinh biết hóa ra trường thi cũng chết người. Ở trong lòng hắn thì tú tài chính là nhân vật cực kỳ lợi hại, nhưng tới đây rồi họ cũng chỉ ti tiện như cỏ rác.

Người khác nói đến những thí sinh qua đời năm vừa rồi vì các nguyên nhân khác nhau sau đó than một câu “Đáng tiếc”.

Nhiều năm nỗ lực như thế, một mạng người sờ sờ ra đó cuối cùng chỉ thành mấy chữ nhẹ như lông hồng.

Tần Tú Sinh không biết cảm giác trong lòng mình là gì, tóm lại hắn cảm thấy rất hoảng hốt. Ngày nào hắn cũng phải dạo trước trường thi một vòng. Tần Sùng Ân còn tưởng hắn không hiểu quy định nên giải thích trường thi chỉ mở cửa vào ngày thứ 9.

Tần Tú Sinh ngượng ngùng nói với ông hắn đi quanh trường thi để làm quen với hoàn cảnh. Như thế lúc Tần Ngộ ra ngoài mà có không thoải mái là hắn có thể nhanh chóng cõng người tới y quán gần nhất.

Nhiệt độ ngày càng lên cao, mồ hôi nhòe tầm mắt và ai cũng chóng mặt nhức đầu. Đúng lúc này có người hét to: “Mở cửa rồi, trường thi mở cửa rồi.”

Lời này giống như cái chốt được mở khiến tất cả vốn đang uể oải lập tức hưng phấn hẳn lên. Nhưng những người đầu tiên ra ngoài lại đi theo cổng nhỏ. Đó là binh lính bịt kín miệng mũi bằng khăn vải và nâng cáng đi ra ngoài, trên cáng được trùm vải trắng.

Mọi người thấy thế thì lòng trầm xuống.

 

Không bao lâu sau lập tức có tiếng khóc vang lên thế là ai cũng sợ thót tim vì lo lắng.

Tần Sùng Ân cũng suýt thì ngã, không biết là vì chen chúc hay vì phơi nắng quá lâu. Cũng may có người hầu và Tần Tú Sinh kịp thời đỡ ông.

Mặt Tần Tú Sinh trắng bệch nhưng vẫn cố an ủi: “Bá phụ đừng vội. Ngộ đệ còn chưa ra ngoài, chúng ta còn phải đợi hắn nữa.”

Tần Tú Sinh và Tần Ngộ cùng thế hệ nên ban đầu Tần Ngộ để đối phương gọi tên mình. Nhưng Tần Tú Sinh không chịu, còn bảo thế là bất kính với tú tài. Nhưng nếu gọi x huynh, x huynh thì đâu được, vì hai người đều họ Tần. Thế nên cuối cùng Tần Ngộ nghĩ nghĩ và đề nghị hai người gọi nhau là anh em, giống cậu và Tần Hoài Minh.

Tần Sùng Ân nghe Tần Tú Sinh nói thế sắc mặt mới tốt hơn một chút. Bọn họ nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ của trường thi giống những người chung quanh. Mọi người đều chờ đợi, hy vọng không ai được nâng ra ngoài nữa.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó tới. Lại có một thí sinh được nâng ra ngoài. Cũng may, người này không bị trùm vải trắng. Người nhà thấy thế thì vội đưa người tới y quán gần nhất.

Lúc sau lại có vài người được đưa ra, ai cũng mặt xám mày tro, thân thể lảo đảo như chỉ còn một hơi và sẽ ngã bất kỳ lúc nào.

Người nhà họ Tần và họ Tô trợn hết cả mắt để nhìn đám thư sinh kia xem có con em nhà mình không.

Chờ đến khi trường thi đóng cửa nhỏ mọi người mới đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Cửa lớn của trường thi vừa mở ra đã có một thư sinh nghênh ngang ra ngoài, tay phe phẩy quạt xếp. Khuôn mặt hắn tuy tiều tụy nhưng đôi mắt lại sáng ngời, hẳn rất tin tưởng vào bài thi của mình.

“Công tử, công tử!” Lập tức có hai người hầu đi lên đón vị công tử kia rời khỏi đám đông.

Ánh mắt mọi người càng thêm tha thiết nhìn cửa lớn lúc này lục tục có người ra ngoài.

 

Đám đông khó lắm mới an tĩnh nay lập tức ồn ào. Ngoài những câu như “Vất vả” hay “Chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi” thì thi thoảng còn vang lên tiếng khóc.

Tần Sùng Ân vỗ vỗ bả vai Tần Tú Sinh và hét to: “Tú Sinh, cháu còn trẻ, mau chen lên phía trước để đảm bảo Tần Ngộ nhìn thấy cháu.”

Tần Tú Sinh gật đầu nhưng vừa mới chen lên hắn đã bị một người đứng phía trước mắng xối xả: “Ngươi con mẹ nó vội đi đầu thai à? Chen cái rắm ấy, đợi phía sau đi.”

Tần Tú Sinh tức khắc xấu hổ đỏ bừng cả mặt và cúi đầu mím môi một lúc lại nhanh chóng ngẩng phắt đầu lên và nhìn chằm chằm cửa lớn của trường thi.

“Là tiểu công tử, là tiểu công tử kìa.” Người hầu nhà họ Tô lập tức hét to.

Tô đại ca chỉ thấy đầu ong một tiếng sau đó bất chấp tất cả mà vọt qua khiến đám đông mắng chửi um sùm.

Tần Tú Sinh lập tức đi theo phía sau bọn họ và liên tiếp xin lỗi khi nghe thấy người khác mắng.

Mọi người thấy hắn khiêm tốn nhận lỗi, lại nghe người hầu nhà họ Tô hét “tiểu công tử ra rồi” nên cũng chỉ mắng thế thôi chứ không thèm so đo.

Tô đại ca mới vừa tới gần em mình đã bị mùi thối trên người hắn hun cho ngã ngửa. Nhưng thấy mặt em mình dại ra, hai mắt không có tiêu cự thế là hắn cũng bất chấp và vọt lên cõng người chạy ra ngoài.

Quan phủ cũng biết nặng nhẹ nên sẽ để lại một đường tránh cho đám đông chen chúc cản trở người nhà đưa thí sinh ra ngoài.

Lòng Tần Tú Sinh càng thêm nóng nảy. Sao Ngộ đệ còn chưa ra, hay có chuyện gì…… ấy, phì phì, Ngộ đệ chắc chắn sẽ bình an.

Hắn đợi thêm 15 phút mới thấy Tần Ngộ đi ra từ cửa lớn. Tần Tú Sinh cẩn thận quan sát và phát hiện Tần Ngộ có gầy hơn nhưng ánh mắt vẫn có thần.

Hắn lập tức tiến lên gọi, “Ngộ đệ.”

 

Tần Ngộ kinh ngạc vì không ngờ Tần Tú Sinh sẽ chen được lên trước để đợi mình.

“Ngộ đệ có khỏe không? Để ta cõng đệ.”

Vốn Tần Ngộ muốn cự tuyệt bởi cậu chỉ hơi mệt chứ chưa yếu tới mức cần người cõng. Nhưng chỉ nháy mắt Tần Tú Sinh đã ngồi xổm xuống và đưa lưng về phía cậu sau đó quay đầu lại chờ.

Tần Ngộ sờ sờ cái mũi: thôi được rồi.

Cậu bò lên lưng Tần Tú Sinh và nhỏ giọng nói: “Người đệ hôi lắm.”

“Không vấn đề gì.” Tần Tú Sinh cõng cậu chạy như bay. Tần Sùng Ân và người hầu thấy thế thì vội chạy theo.

Tần Sùng Ân hội họp với hai người và vội hỏi: “Ngộ Nhi, cháu có khỏe không? Có cần tới y quán không?”

Tần Ngộ lắc đầu: “Cháu chỉ hơi mệt.”

Tần Tú Sinh đặt cậu vào trong xe ngựa rồi lập tức chạy về khách điếm.

Khách điếm đã chuẩn bị sẵn nước ấm thế là Tần Ngộ ăn ít cháo, rửa mặt, thay quần áo sạch rồi nằm lên giường ngủ thẳng cẳng.

Tần Sùng Ân vuốt râu cảm thán: “Xem ra Ngộ Nhi thật sự rất mệt mỏi với lần thi hương này.”

Tần Tú Sinh nhìn thấy tóc Tần Ngộ vẫn ướt thì lấy khăn khô và ngồi bên mép giường giúp cậu lau tóc.

Tần Sùng Ân cảm thấy rất vừa lòng và nghĩ: Tuy Tú Sinh là nam nhưng cẩn thận không khác gì các cô nương. Đã vậy thằng bé còn chăm chỉ, thấy việc là làm, không cần ai phải thúc giục.

Lúc này ông mới có thể thả lỏng. Nhưng vừa thả lỏng ông đã thấy đầu váng mắt hoa và phải đỡ bàn ngồi xuống.

Ông già rồi, cả buổi trưa đứng dưới nắng khiến ông thực sự không chịu nổi. Cố gắng lắm cũng chỉ được tới lúc này.

Người hầu hơi lo lắng nhưng Tần Sùng Ân chỉ xua tay: “Lão phu không sao, đợi lát nữa ta uống chút nước là tốt rồi. Ngươi qua nhà họ Tô xem tình hình bên ấy sao rồi.”

 

“…… Vâng.”

***

Sau khi thi hương kết thúc, mọi người chỉ chờ tới khi có kết quả.

Trong lúc này, toàn bộ quận thành cực kỳ náo nhiệt. Ngoài đám thư sinh ngồi trong trà lâu thảo luận khí thế bừng bừng thì sòng bạc cũng ầm ĩ không dứt.

Tuy Tần Ngộ là viện đầu nhưng chẳng có mấy người coi trọng cậu. Một là vì Tần Ngộ còn nhỏ, thứ hai là gia cảnh bình thường vì thế bọn họ nghĩ cậu là kẻ kiến thức có hạn. Rất nhiều người đều cảm thấy tỉ lệ Tần Ngộ tiếp tục trúng cử không quá cao.

Lúc Tần Ngộ nghe thấy điều này thì hơi ngây ra. Khả năng đỗ của cậu lại thấp thế à? Nhưng nghĩ tới đề thi phú ở lượt thứ hai là cậu lại uể oải.

Đề thi hương nhiều, thí sinh lại đông nên giám khảo sẽ mất nhiều thời gian hơn để chấm bài. Thường sẽ mất khoảng 15 ngày, tầm cuối tháng 8 hoặc đầu tháng 9 mới có kết quả.

Tô tú tài trở về nghỉ ngơi mấy ngày rốt cuộc cũng hoàn hồn. Nhưng hắn gầy một vòng dọa anh hắn sợ chết khiếp.

Tô đại ca vẫn biết thi hương khổ nhưng sau khi nghe em trai kể hắn mới tá hỏa nhận ra kỳ thi này quá kinh khủng. Cứ nghĩ tới bộ dạng em trai hốt hoảng khi được đón về trong ngày kết thúc thi mà lòng hắn đau như cắt.

Tô tú tài nghỉ ngơi đủ rồi nên quay ra an ủi anh mình.

Lúc gặp Tần Ngộ hắn lập tức kể khổ: cái gì mà đồ ăn ở trường thi không ra gì, hoàn cảnh thì tệ, nhưng khủng khiếp nhất là nhà xí. Cái chỗ ấy quả thực thối tới độ người ta ngửi là có thể qua đời ngay tại chỗ.

“Ta không biểu, thời tiết nóng như thế sao bọn họ không dọn dẹp nhà xí chăm chỉ hơn một chút nhỉ?”

Tần Ngộ cực kỳ đồng tình.

Tô tú tài lại mắng: “Buổi tối nhiều muỗi kinh khủng. Nó cắn lên mặt, lên đùi ta toàn nốt.”

 

“Huynh không mang bột đuổi muỗi ư?”

Tô tú tài đáp: “Ta có mang, và ta rải hết rồi.” Tần Ngộ: “Thôi được rồi.”

“Aizzz, trong số thí sinh lần này có mấy người có tài lắm, huynh có biết không?” Tô tú tài ra vẻ thần bí nhìn Tần Ngộ và chờ cậu đáp.

Tần Ngộ nghĩ: còn tưởng tên này nhịn được, không ngờ vẫn bà tám như thế.

Cậu không vạch trần mà hùa theo thế là Tô tú tài nói nhanh về vài người. Sau đó hắn và Tần Ngộ thảo luận về đề thi hương.

Đây cũng là hoạt động bình thường bởi bên ngoài cũng có các thí sinh ngày ngày tụ lại thảo luận về đề thi.

“Tần huynh học giỏi toán nên huynh viết đáp án hôm đó xuống đi, để ta xem chúng ta có giải giống nhau không.”

Tần Ngộ cầm bút viết câu trả lời của mình. Ban đầu Tô tú tài còn vui sướng hài lòng và nói: “Tần huynh, hai ta đáp giống nhau rồi.”

Nhưng còn chưa dứt lời hắn đã dừng lại bởi có một đề bọn họ khác nhau. Hắn vội lấy lại bình tĩnh nhưng tiếp theo lại có một đề bọn họ làm khác.

Tần Ngộ trầm mặc bởi lúc này nói gì cũng không tốt.

Cuối cùng Tô tú tài miễn cưỡng cười cười: “Cũng may chỉ có hai đề không khớp nhau.” Nhưng hắn không nói rằng trong hai đề này có một đề lớn.

“Chúng ta so kinh nghĩa đi.”

Tần Ngộ không lay chuyển được hắn nên hai người đồng thời viết chính tả đáp án của mình. Tuy không thể giống lúc thi như đúc nhưng đại ý thì vẫn còn đó.

Chớp mắt đã tới nửa buổi chiều. Tô tú tài đứng dậy từ biệt Tần Ngộ và lảo đảo rời đi.

Mấy ngày sau hắn không tới tìm cậu nữa. Tô đại ca cho người tới nói em trai không khỏe nên xin Tần Ngộ thứ lỗi.

 

Ngoài Tô tú tài, những người khác cũng mời Tần Ngộ tham gia văn hội. Cậu nể mặt nên cũng đi hai lần sau đó từ chối hết.

Vì nhàn rỗi nên cậu hỏi Tần Tú Sinh có muốn theo mình học tập không? Cậu đã nghe Tần Sùng Ân kể về hoàn cảnh của người anh em họ này nên muốn giúp đỡ.

Tú Sinh vừa nghe thấy thế đã đỏ mắt và trịnh trọng vái ba vái. Tiếp theo Tần Ngộ phải ngăn cản hắn mới không quỳ xuống dập đầu.

 

Bình Luận (0)
Comment