Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 63

Tần Ngộ trả lời thư của Thích Lan và nói về việc cậu đang dạy học ở huyện học. Nhưng vấn đề có tới Kim Lăng hay không thì cậu còn phải suy nghĩ.

Trấn Trường Ninh cách Kim Lăng trăm núi ngàn sông vì thế tiền đi lại, an toàn trên đường đi rồi tới đó ở đâu đều là những việc cậu cần phải nghĩ kỹ.

Cùng ngày hôm ấy thư được đưa tới trạm dịch, không biết lúc nào mới tới tay Thích Lan.

Tần Ngộ và Thích Lan cách xa nhưng cậu lại thường xuyên gặp Thích Y. Đối phương thường tới hỏi cậu về các thắc mắc của mình.

 

Lúc trước Thích Lan nói với Tần Ngộ nhà họ muốn Thích Y tích lũy đầy đủ và một hơi thi được tiểu tam nguyên. Nhưng kết quả là Thích Y không nhịn được thi trước nên hiện tại mới chỉ là đồng sinh. Lấy thực lực của hắn, muốn tham gia thi viện và đỗ tú tài hẳn không có vấn đề gì, nhưng thứ tự có lẽ không quá tốt.

Thích Y cũng hiểu rõ nên tạm thời chững lại.

Trong huyện học, lúc không có ai, Thích Y sẽ lén nói với Tần Ngộ về việc nhà. Có lẽ bởi vì hiện giờ Tần Ngộ đã là cử nhân, hơn nữa tính tình cậu ôn hòa, thận trọng nên Thích Y dời một phần nhớ thương và sùng bái dành cho anh trai sang cho Tần Ngộ.

Rõ ràng tuổi tác bọn họ xấp xỉ và vốn nên làm bạn bè nhưng qua lại nhiều năm hắn lại có cảm giác mình là em trai, Tần Ngộ là anh. Và chẳng có ai trong hai người họ cảm thấy việc này có vấn đề gì.

Thậm chí, Thích Y còn gọi Tần Ngộ là “Ngộ ca” từ lúc nào không biết. Trước kia hắn toàn gọi thẳng tên Tần Ngộ.

Thích Y hỏi cậu mấy vấn đề sau đó bỗng nhiên chớp chớp mắt và trêu ghẹo: “Ngộ ca, hiện tại chắc có rất nhiều kẻ muốn làm mai cho ngươi đúng không?”

Nếu là ba năm trước đây Tần Ngộ thi đậu tú tài và mới tròn 12 tuổi thì làm mai quả thực hơi sớm. Nhưng hiện tại Tần Ngộ chẳng những thi đậu cử nhân mà tuổi tác còn vừa vặn thích hợp. Nếu bây giờ đính hôn, lại chờ thêm hai năm nữa thành thân là vừa đẹp.

Thích Y không tin chuyện hắn nghĩ tới mà người khác lại không nghĩ ra được.

Tần Ngộ giơ tay búng trán hắn một cái, “Ngươi an tâm đọc sách đi, đừng có hỏi linh tinh.”

“Không.” Thích Y hừ hừ: “Ta cứ hỏi linh tinh đó. Nếu ngươi không nói ta sẽ đi tìm mẹ ngươi.”

“Quay lại.” Tần Ngộ gọi hắn lại. Thích Y hếch cằm đắc ý nhướng mày.

Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Có chuyện như thế nhưng ……”

 

“Nhưng cái gì?”

Tần Ngộ nghĩ nghĩ và vẫn quyết định nói về nội dung lá thư Thích Lan gửi cho mình: “Anh ngươi gửi thư cho ta và rủ ta tới Kim Lăng.”

Thật ra dù không có chuyện đi Kim Lăng thì Tần Ngộ cũng sẽ cự tuyệt chuyện làm mai bây giờ. Bởi cậu cũng mới 16-17 tuổi, còn quá nhỏ.

Trước mắt vẫn có thể dùng cái cớ này, quả là không tồi.

Sắc mặt Thích Y lập tức đen thui: “Huynh ấy tự mình rời nhà ngàn dặm thì cũng thôi đi, nay huynh ấy còn định mang cả ngươi đi hả? Thật là thiếu đạo đức.”

Tần Ngộ:………

Tần Ngộ ho khan một tiếng: “Dùng từ chú ý chút.”

“Chú ý cái gì? Ta chỉ có gì nói đó thôi.” Dứt lời, Thích Y nhìn về phía Tần Ngộ: “Ngộ ca, ngươi sẽ không đi chứ?”

Tần Ngộ không đồng ý cũng không phản đối.

Thích Y không muốn Tần Ngộ đi, nếu không một mình hắn ở huyện thành quá cô đơn. Nhưng chuyện này liên quan tới việc học và tương lai của Tần Ngộ nên hắn không nên ngăn cản.

Hắn như một gốc cà tím gặp sương mà héo rũ uể oải sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sớm biết thế thì ta cũng chẳng thèm tranh viện đầu làm gì, cứ lấy cái danh tú tài về đã.”

Hắn cũng có nghe nói về thư viện Thanh Khê kia. Nghe nói học sinh ở đó toàn là dạng khó lường, hoặc tài danh lan xa, hoặc còn trẻ đã là cử nhân.

Còn tú tài ư?

Nếu có thể đỗ Lẫm Sinh ở cái đất Giang Nam học sinh đông đảo kia thì may ra mới có thể có cơ hội được thi vào thư viện. Còn tú tài đến từ chỗ khác thì bọn họ chẳng thèm nhìn bằng nửa con mắt.

Tần Ngộ nói sang chuyện khác, “Với học vấn của ngươi hiện tại chỉ cần tích lũy thêm một năm nữa là có thể nắm chắc vị trí viện án đầu.”

 

Lời này khiến lòng Thích Y dễ chịu hơn chút. Hai người lại trò chuyện một lát mới chia tay.

Tần Ngộ vẫn nghĩ tới việc này nên lúc ăn cơm buổi tối cậu luôn nhíu mày nghĩ ngợi.

Trương thị tò mò: “Ngộ Nhi có chuyện buồn lòng à?”

Tần Ngộ nhìn mẹ mình và không biết phải nói thế nào: “Không có gì đâu mẫu thân.”

Trước khi ngủ cậu vẫn nghĩ: Kim Lăng phồn hoa nổi tiếng thiên hạ nên chi phí khẳng định hơn xa quận thành. Cậu và Tô đại ca hợp tác và có được tiền lợi nhuận từ việc bán đậu phụ thối nên cuộc sống ở nơi này của cậu không tệ. Có điều một khi tới Kim Lăng, chỉ sợ cậu chẳng trụ được mấy ngày.

Hơn nữa thư viện Thanh Khê là nơi có thanh danh, nếu họ coi thường cậu thì phải làm sao?

Lý trí nói cậu nên thực tế một chút nhưng tình cảm lại khiến cậu không cam lòng. Trong thư Thích Lan miêu tả thư viện Thanh Khê tốt như thế nên cậu đã sớm hướng tới nơi ấy.

Cậu lăn lộn nửa đêm mới thiếp đi lúc gần sáng.

Buổi sáng cậu ở trong sân luyện chữ một lát mới khiến lòng bình thản lại.

Đúng lúc này Tần Tú Sinh tới tìm cậu và nói là có mấy vấn đề không hiểu nên muốn hỏi. Tần Ngộ dò hỏi sau đó cẩn thận giảng giải.

Ngày tháng dần trôi qua, Thích Lan lại gửi thư tới. Lúc này là hai phong thư thật dày. Cậu mở một phong thư và phát hiện trong đó là một bộ đề gồm kinh nghĩa, sách luận, luật pháp v.v.

Tần Ngộ không hiểu Thích Lan có ý gì nhưng đợi cậu mở phong thư còn lại và nhanh chóng đọc thì lòng cậu nảy lên.

Trong thư nói Thích Lan biết cậu dạy ở huyện học thì cực kỳ kinh ngạc và vui vẻ nên miêu tả tình huống của cậu với thầy giáo ở thư viện Thanh Khê. Thầy giáo cảm thấy hứng thú, lại biết Tần Ngộ muốn tới đó cầu học nên mới gửi một bộ đề tới cho cậu làm thử. Nếu Tần Ngộ đáp không tồi là năm sau có thể tới thư viện Thanh Khê tham gia thi đầu vào.

 

Thi đầu vào không phải để kiểm tra tư cách nhập học của cậu mà liên quan tới việc sau này Tần Ngộ có thể ở lại thư viện ăn học miễn phí hay không.

Thư viện Thanh Khê có thể được so với Quốc Tử Giám thì đương nhiên không thiếu thầy giáo, tài nguyên và tài lực. Mỗi năm có một đống con cháu nhà giàu ôm tiền đến mong được vào đó học thế nên bọn họ không thiếu chút tiền học phí của cậu. Cái họ muốn chính là thiên tài.

Học sinh có tiền đồ sẽ khiến danh tiếng của thư viện tăng cao. Việc ấy sẽ thu hút đám học sinh nhà có điều kiện. Mà có tiền rồi, thư viện lại bỏ công sức giúp bồi dưỡng những người có tài nhưng gia cảnh không tốt. Đây chính là một vòng tuần hoàn.

Trái tim Tần Ngộ đập thình thịch. Cậu không biết phải làm thế nào mới có thể cảm ơn Thích Lan. Bản thân cậu không phải quá ưu tú nên để thầy giáo ở thư viện Thanh Khê có thể có hứng thú với cậu hẳn Thích Lan đã phải gắng sức rất nhiều.

Cậu vươn tay che mặt và hít sâu một hơi mới nén được kích động trong lòng mình.

Tần Ngộ cẩn thận cất hai lá thư vào ngực áo rồi không hiểu sao cậu lại nhớ tới Tần Hoài Minh. Lúc trước cậu có thể tới chỗ Đàm tú tài học cũng là nhờ Tần Sùng Ân dắt mối. Sau khi cậu nhập học lại có Minh ca ở bên cạnh chăm sóc quan tâm.

Thời gian cậu dạy ở huyện học gần kết thúc, nhưng việc tới thư viện Thanh Khê còn chưa biết thế nào. Có thành công cũng phải năm sau cậu mới di chuyển. Hai ba tháng này rảnh rỗi cậu muốn qua phụ đạo 1-1 cho Minh ca nếu đối phương muốn.

Tần Ngộ có chút tính toán sau đó trở về nhà nghiêm túc cân nhắc đề kinh nghĩa và sách luận.

Trong đó có một đề là “Ai nói núi xanh quanh co không thể có thông xanh thẳng tắp.”

Ý nghĩa của câu này không khó để giải thích, nói thông tục một chút chính là phẩm chất thanh cao không nhiễm bụi trần.

Đề này dễ cũng không dễ nhưng cũng không khó lắm.

 

Nguyên nhân không dễ là vì “quá dễ”. Bởi vì đề này rất chung chung, giải thích thế nào cũng được. Nhưng nếu muốn trổ hết tài năng lại rất khó khăn.

Tần Ngộ đứng dậy đi lại trong phòng. Cửa sổ mở rộng, gió rét lạnh thổi sách vở trên bàn nhưng chính giữa bàn có cái chặn giấy nên không hề hấn gì.

Lòng cậu suy nghĩ miên man nhưng tạm thời chưa có ý tưởng gì. Sau nửa canh giờ cậu bắt đầu ngồi xuống viết bài, nhưng viết thế nào cậu cũng không cảm thấy hài lòng.

Tần Ngộ gác bút xuống và xoa xoa giữa mày.

Không được, với trạng thái hiện tại thì không ổn. Lúc đi thi cậu làm bài thoải mái hơn nhiều, không lo trước lo sau, lo được lo mất như thế này.

Cậu hơi suy nghĩ sau đó lập tức biết lý do nằm ở đâu. Cậu cảm thấy đây là cơ hội của mình và bạn bè đã giúp cậu rất nhiều nên trong lòng càng thêm áp lực. Nhưng cái loại thận trọng này có ảnh hưởng tới phong độ của cậu.

Vì thế cậu bỏ đề và giấy vào rương đựng sách rồi tới cửa hàng đậu phụ dắt con lừa con. Sau đó cậu nói với mẹ là mình muốn ra ngoài giải sầu.

Tiếp theo đó cậu đi thẳng tới chùa Thù An, lúc này may là trụ trì có mặt ở chùa.

Đối phương đang sao chép kinh văn và thấy Tần Ngộ tới thì tươi cười: “Đã lâu không gặp, cháu đã thay đổi nhiều quá.”

Sau đó ánh mắt ông ấy nhìn con lừa con, “Thằng nhãi này lại vẫn như thế.”

Tần Ngộ cúi chào: “Đã lâu không tới thăm ngài, mong trụ trì chớ trách.”

Trụ trì xua xua tay ý bảo Tần Ngộ ngồi xuống đối diện mình sau đó đưa giấy bút cho cậu: “Cái gọi là tới sớm không bằng tới đúng lúc. Cháu là người có chữ viết tinh tế, vậy cháu có đồng ý giúp lão nạp sao chép kinh Phật không?”

Tần Ngộ gật đầu: “Là vinh hạnh của cháu.”

 

Tần Ngộ cứ thế sao chép kinh Phật trong hai ngày. Ban ngày cậu tới, hoàng hôn mới đi, những kinh văn kia hiện lên trong đầu cậu giống như để lại thứ gì đó rồi lại như lướt qua vô hình.

Lúc Tần Ngộ rời đi, trụ trì có hỏi: “Cháu đã có thêm hiểu biết nào chưa?”

Tần Ngộ chần chờ và lắc lắc đầu.

Trụ trì vẫn tươi cười và nói: “Thôi đi đi.”

Tần Ngộ cưỡi con lừa con rời đi. Bởi cậu nghỉ hai ngày nên lịch dạy học mấy ngày sau đó đều kín. Tần Ngộ bận đến mờ mịt nên ngủ luôn lại huyện học.

Sau khi làm xong mọi việc cậu mới nhớ tới đề bài của thư viện Thanh Khê.

Ở huyện học, cậu có một phòng riêng, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rực rỡ chậm rãi lan ra phía trước. Vừa nhìn đã biết hôm nay là ngày lành.

Lúc này cậu lại lấy cuốn đề kia ra nhìn một lượt, bao gồm cả câu trả lời lúc trước và cảm thấy mọi thứ đều có chỗ sai.

Cậu mài mực, thấm ướt bút và bắt đầu viết. Giống như có thần trợ giúp nên cậu viết cực kỳ lưu loát, như nước chảy mây trôi.

Sau khi hoàn thành cậu đặt bút lên giá và cầm tờ đáp án đợi cho mực khô, trong lòng cảm thấy dù là chữ viết hay nội dung đều cực kỳ tốt. Lúc trả lời cậu cảm nhận được cảm xúc kỳ quái giống như hoàn toàn không cần suy nghĩ đã biết phải trả lời thế nào. Đây là trạng thái gần giống với lúc sao chép kinh văn ở chùa Thù An.

Mà cậu chỉ mất chưa tới 30 phút đã trả lời xong một đề này, quả thực phát huy vượt bình thường.

Sau đó cậu lại xem các đề khác, trong đó có một đề sử luận. Cái này chủ yếu là để kiểm tra ngày thường cậu đọc có đủ nhiều và đủ rộng hay không.

Tần Ngộ phát hiện những đề này đều ẩn chứa ý tứ sâu xa, có cái gián tiếp kiểm tra tính cách, có cái kiểm tra học vấn có chắc không, có cái lại tìm hiểu xem cậu có phải con mọt sách chỉ biết lý thuyết hay không.

 

Trong đó có một đề luật pháp đề cập tới phong thổ ở một chỗ nào đó. Nếu chỉ áp dụng máy móc theo sách vở hẳn sẽ sai. Với đề này người ta vừa phải hiểu rõ phong tục địa phương, lại phải hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế. Nhưng người đọc sách sẽ yêu cầu cao hơn, tức là phải lõi đời nhưng không thể quá khôn lỏi.

Trong lúc ấy Tần Ngộ thật sự không thể phân rõ đề này khó hay đề thi hương khó. Nhưng đề thi phú lại rất ít, chỉ có một đề và cũng không khó. Chính vì không khó nên Tần Ngộ không nhịn được hoài nghi có phải Lan huynh đã nói thẳng với thầy giáo ở đó rằng cậu không giỏi thi phú hay không.

Cậu mất nửa canh giờ viết ra nháp và kiểm tra cẩn thận không thấy vấn đề gì mới chép lên giấy.

Lúc cậu làm xong toàn bộ đề mới kinh ngạc phát hiện mặt trời đã ngả về tây, bụng cậu cũng bắt đầu ca bài không thành kế.

 

Bình Luận (0)
Comment