Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 66

Tần Ngộ vốn định đi chung quanh thư viện Thanh Khê một vòng nhưng cuối cùng cậu phát hiện nơi này quá lớn nên chỉ đành từ bỏ.

Cậu và Tú Sinh đi tới cửa hông và báo tên tuổi. Người gác cổng đánh giá cậu sau đó liếc mắt nói: “Đi theo ta.”

Tần Ngộ lặng lẽ thở ra một hơi và đi theo người gác cổng vào bên trong.

Sau khi tiến vào cậu phát hiện mình như lạc vào một công viên. Liếc mắt một cái chỉ thấy mênh mông không có cuối. Cây rừng xanh um, hoa tươi nở rộ, con đường nhỏ trải đá cuội. Bọn họ đi chừng 15 phút, xuyên qua từng cánh cửa khắc hoa, có cành liễu rủ lưu luyến phất qua mặt Tần Ngộ.

 

Tầm mắt của bọn họ đột nhiên trống trải, hồ nước thật lớn lộ ra với gió nhẹ, mặt nước lấp lánh xinh đẹp.

Tần Ngộ còn có thể mạnh mẽ nén kinh ngạc trong lòng và giữ sắc mặt bình thản. Nhưng Tần Tú Sinh thì không nhịn được mải mê ngắm cảnh sắc chung quanh, nhìn hồ nước không biết tên, những đóa hoa quý giá, rồi cá bơi lội tung tăng và bọt nước lấp lánh xán lạn ánh mặt trời.

Hắn kinh ngạc há hốc mồm và hoảng hốt tưởng mình lạc vào tiên cung. Cái miệng hắn há to đủ nhét quả trứng gà.

Một nơi lịch sự, tao nhã đến cực điểm thế này khiến hắn có cảm giác mình không xứng, giống như con cóc ghẻ đi nhầm vào lãnh địa của thiên nga.

“Tên nhà quê từ đâu chui ra, đúng là buồn cười chết mà.”

Trên một đình đài có mái cong là mấy vị công tử trẻ tuổi mặc quần áo hoa lệ đứng bên nhau. Vốn bọn họ đang thưởng thức cảnh đẹp nhưng lại thấy một gã nhà quê nào đó lọt vào tầm mắt thì nổi lên hứng thú.

“Người gác cổng làm cái gì không biết? Sao kẻ nào cũng dẫn vào thư viện thế? Đen đủi quá!”

“Thư viện Thanh Khê không phải nơi kẻ nào muốn vào là vào, kẻ thất lễ kia có lẽ là thư đồng, còn thư sinh đi phía trước……” Kẻ đang nói chuyện gọi gã sai vặt của mình tới thì thầm một lúc và gã sai vặt kia lập tức rời đi.

“Sơn trưởng cũng thật là! Tốt xấu gì cũng nâng tiêu chuẩn cao một chút chứ! Ta không muốn lúc đi học còn ngửi được mùi keo kiệt đâu, ghê tởm muốn chết.”

Tần Ngộ còn không biết ngày đầu tiên bọn họ tới thư viện đã khiến một đám cậu ấm khó chịu.

Tần Ngộ thấy Tú Sinh khác thường thì quay đầu chớp chớp mắt và nhìn hắn với ánh mắt ôn hòa. Lúc này trái tim nảy thình thịch của Tú Sinh mới hơi bình tĩnh lại.

Hắn hít sâu vài lần để tâm tình thấp thỏm của mình lắng xuống. Hắn và Ngộ đệ tới đây nên biểu hiện của hắn cũng liên lụy tới Ngộ đệ vì thế hắn không thể làm gì liên lụy tới đối phương.

 

Bọn họ vẫn đi theo người gác cổng, không biết qua bao nhiêu chỗ rẽ, bao nhiêu phong cảnh, cuối cùng cũng tới một khu nhà nhỏ.

Người gác cổng tiến đến nói gì đó với gã sai vặt thế là tên kia liếc Tần Ngộ một cái rồi đi tới trước mặt cậu, vẻ mặt không lộ chút cảm xúc nào: “Tần cử nhân, xin mời.”

Tần Ngộ không hiểu gì. Cậu luôn cảm thấy có vấn đề gì đó, nhưng không thể nói được là cái gì nên chỉ có thể tiếp tục đi vào.

Sân nhà rất gọn gàng, dưới tàng cây có một cái bàn đá và một người đàn ông tuổi trung niên mặc áo dài màu xanh lơ, mặt trắng, râu ngắn, diện mạo anh khí tuấn lãng đang chơi cờ một mình.

Gã sai vặt bước nhanh tới sau lưng người kia và đứng yên sau đó cung kính cúi người báo: “Hoàn tiên sinh, Tần cử nhân tới.”

Đối phương ngước mắt thấy Tần Ngộ cõng rương đựng sách, tay chắp lại chào hỏi một cách bình thản, không khúm núm, không kiêu ngạo: “Vãn sinh Tần Ngộ, bái kiến tiên sinh.”

Tần Tú Sinh không lên tiếng mà chỉ hành lễ.

Hoàn tiên sinh chỉ vào cái ghế đối diện và nói: “Lại đây chơi với ta một ván.”

Ông ấy tự xưng “ta” khiến Tần Ngộ hơi ngạc nhiên.

Cậu gỡ rương đựng sách và đưa cho Tú Sinh rồi ngồi xuống đối diện ông ấy.

Cậu không giỏi chơi cờ nhưng giờ này mà mở miệng nói mình không giỏi thì chính là tự diệt chí khí của bản thân. Tự mình coi nhẹ chính mình thì sao có thể khiến người khác coi trọng bản thân.

Tóm lại cứ dốc hết sức là được.

Mười lăm phút sau, Tần Ngộ thảm bại. Hoàn tiên sinh cười cười và liếc nhìn cậu chỉ thấy cậu hơi rũ mắt nói: “Vãn sinh thua.”

Hoàn tiên sinh ném quân cờ trong tay vào hộp và ra hiệu cho gã sai vặt thu dọn bàn cờ, lại bưng trà lên. Ông ấy thong thả ung dung nhấp một ngụm.

 

“Lão phu dạy học đã bảy tám năm nhưng lần đầu mới thấy một kẻ chơi cờ tệ như ngươi.”

Hoàn tiên sinh nói lời này cũng hơi bất công. Tuy Tần Ngộ không giỏi có điều lúc ở Phủ học cậu cũng từng dành thời gian nghiên cứu, luyện tập nên trình độ tầm trung đẳng. Nếu không cậu cũng đâu có đánh được với ông ấy những 15 phút mới bại.

Nhưng Hoàn tiên sinh lại như cố ý khiến cậu chật vật khó chịu.

Tần Ngộ không hề nổi giận mà chỉ bình tĩnh nói: “Vãn sinh không tốt, khiến tiên sinh chê cười.”

“Cười thì không cần, nhưng nếu ngươi chơi cờ tệ thế thì có tài nghệ nào khác không?”

Tần Ngộ cung kính nói: “Bẩm tiên sinh, vãn sinh có vài phần tâm đắc với việc bắn tên.”

Hoàn tiên sinh cười một tiếng, trong giọng nói không che giấu vẻ trào phúng: “Chỗ của lão phu cũng không có cung tên.”

Tần Tú Sinh đứng bên cạnh nghe thế thì mồ hôi lạnh túa ra. Đây là chuyện gì vậy? Nhìn thế nào cũng thấy vị tiên sinh này không có ý tốt.

Tần Ngộ vẫn bình thản, không hề hoảng loạn: “Vãn sinh ngu dốt nên cũng không đặc biệt tinh thông cái gì, chỉ có chữ viết là tạm được, cũng được mọi người khen ngợi.”

Hoàn tiên sinh nhướng mày, “À, vậy viết mấy chữ cho lão phu xem nào.”

Tần Ngộ lấy bút mực từ rương đựng sách và thong dong mài mực, tư thế thoải mái, thành thạo. Hoàn tiên sinh thì nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt híp lại.

Sau khi mài mực xong Tần Ngộ cầm bút viết một thiên cậu thích nhất trong phần luận ngữ.

Sau khi đợi mực khô cậu đưa cho vị Hoàn tiên sinh kia bằng hai tay: “Tiên sinh, vãn sinh đã viết xong rồi.”

Hoàn tiên sinh đón bằng một tay và liếc một cái. Là thể chữ Khải theo quy định khoa cử, rất tinh tế, cảnh đẹp ý vui. Mà điều khiến người ta vui

 

vẻ kinh ngạc chính là chữ của Tần Ngộ rất có lực, lại không thô lỗ mà như ngọc bích.

“…… Viết không tồi.” Hoàn tiên sinh nói với gã sai vặt: “Đi mang bản du ký trên bàn lão phu tới đây.”

Du ký đặt trước mặt Tần Ngộ có vẻ cũ nát. Hoàn tiên sinh kiêu căng nói: “Nếu chữ của ngươi đẹp thì sao chép cuốn du ký này đi, dù sao người giỏi cũng thường nhiều việc.”

“Vâng.”

Tần Ngộ ngồi chép cả ngày, sắc trời tối đen mới làm xong.

Trong sân thắp đèn sáng trưng, Hoàn tiên sinh nhàn nhã đi tới hỏi: “Xong rồi hả?”

“Vâng.”

Hoàn tiên sinh kiểm tra một chút và phát hiện mỗi một chữ đều đẹp, không hề qua loa có lệ.

Lúc này ông ấy mới cầm cuốn du ký được sao chép và nói với Tần Ngộ: “Đi theo ta.”

Ông ấy lại thay đổi xưng hô.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến cả người Tần Ngộ nổi da gà. Tần Tú Sinh lo lắng nhìn cậu nhưng không biết phải làm thế nào mới tốt. Tần Ngộ lại nghĩ rất đơn giản. Cậu cảm thấy may mắn vì trước đó mình và Tú Sinh đã ăn bánh nướng, nếu không cũng chẳng kiên trì được tới hiện tại.

Sắc trời khiến người ta không rõ hoàn cảnh chung quanh vì thế Tần Ngộ chỉ đi theo Hoàn tiên sinh.

“Hôm nay các ngươi mới tới Kim Lăng hả?” Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng dò hỏi.

Tần Ngộ đáp: “Vâng. Vãn sinh có người bạn giúp sắp xếp người tới đón.”

Tuy điều kiện trên thuyền có hạn, nhưng Tần Ngộ vẫn tắm rửa một phen, sửa soạn ngăn nắp mới tới đây. Nhưng đáng tiếc là dù đã cẩn thận chỉn

 

chu thì vẻ ngoài mộc mạc của họ vẫn bị nơi phồn hoa đô hội này biến thành chật vật.

“Cảm thấy lão phu đang làm khó ngươi hả?” Đề tài đột nhiên trở nên sắc nhọn khiến Tần Tú Sinh lảo đảo không vững.

Tần Ngộ lại vẫn ôn hòa nói: “Vãn sinh không biết những người khác thấy thế nào, nhưng vãn sinh tự mình trải qua thì thấy cũng không đến nỗi.”

“Lời này của ngươi đúng là thú vị.”

Hoàn tiên sinh cười lạnh một tiếng. Hành vi ban ngày của ông có tính là gây khó dễ không? Có. Nhưng nếu Tần Ngộ nói là không tức là cậu nói dối, nhưng cậu lại tránh điểm này và nói không biết người khác nghĩ gì, tiếp theo lại bảo bản thân cậu thấy không sao.

Hoàn tiên sinh vẫn không buông tha mà hỏi: “Vì sao?”

Tần Ngộ cũng cười cười đáp: “Tiên sinh chưa nhục nhã thanh danh của vãn sinh, không khiến lòng tự tôn của vãn sinh bị tổn hại cũng chẳng đẩy người vào chỗ nguy hiểm. Chỉ sao chép một cuốn du ký mà thôi, không có gì.”

“Sao lão phu lại không hạ thấp ngươi? Ta mắng ngươi đánh cờ không ra gì, đó không phải là hạ thấp đi à?”

“Tiên sinh là người chơi cờ cao siêu, vãn sinh tự thấy không bằng. Bị tiên sinh phê bình vài câu cũng không tính hạ thấp, vãn sinh tâm phục khẩu phục.”

Hoàn tiên sinh không nói gì nữa.

Bọn họ lại đi thêm một đoạn bỗng thấy phía trước đèn đuốc sáng trưng.

Tần Tú Sinh bị ngăn ở bên ngoài còn Tần Ngộ đi theo Hoàn tiên sinh vào trong. Nơi ấy có mấy lão giả, khí thế hoàn toàn không tầm thường.

Hoàn tiên sinh chắp tay với người ngồi trên đầu và cung kính nói: “Sơn trưởng, ta đã mang người tới.”

Tần Ngộ cũng hành lễ: “Vãn sinh Tần Ngộ bái kiến sơn trưởng.” Sau đó cậu nhìn hai bên và hành lễ: “Bái kiến các vị tiên sinh.”

 

Tần Ngộ rũ mi cụp mắt và không dám nhìn thẳng. Cậu nghe thấy sơn trưởng để Hoàn tiên sinh ngồi xuống và từ giọng nói đoán được vị này chừng 50 tuổi.

“Người đọc sách có thể ngẩng đầu với thế gian, không cần quá giữ lễ.” Tần Ngộ nghe theo và ngẩng đầu nhìn các vị tiên sinh khác.

Sơn trưởng vuốt râu đánh giá cậu một cái và cười nói: “Đúng là đứa nhỏ sáng sủa.”

Ông ấy đang nói lời khách sáo. Khi còn nhỏ bị bệnh nên Tần Ngộ nhỏ yếu như bé gái, nhưng lúc tới Phủ học cậu bắt đầu nhổ giò, ngũ quan cũng chậm rãi nảy nở. Khuôn mặt cậu lưu loát, tóc nửa búi, cái trán trơn bóng, mày dài lại rõ ràng, mắt sáng như sao, cực kỳ có linh khí.

Mũi cậu đầy đặn, môi không dày không mỏng, điển hình môi dáng cong với độ cong ấy kéo dài tới tận khóe môi và hơi nhếch lên. Người như thế không cười cũng giống như đang cười và tự nhiên mang tới cảm giác ôn hòa như ngọc.

Tần Ngộ hé miệng ngượng ngùng cười.

Hoàn tiên sinh lại bổ sung, “Cũng là kẻ thông minh.” Những người khác tò mò: “À, Tử Khuê nói một chút xem.”

Hoàn tiên sinh nói lại những việc xảy ra hôm nay và đoạn hội thoại giữa hai người họ lúc nãy. Tần Ngộ thì thầm khiếp sợ trí nhớ của ông ấy.

Sơn trưởng thở dài: “Tử Khuê lại làm bậy rồi.”

Rồi ông ấy nói với Tần Ngộ: “Ngươi đúng là đã chịu khổ.”

Tần Ngộ chắp tay: “Sơn trưởng nói quá lời. Vãn sinh không thấy khổ nhưng,”

“Nhưng cái gì?”

Tần Ngộ cười cười và nói với Hoàn tiên sinh: “Nếu phần sao chép của vãn sinh lọt vào mắt tiên sinh thì mong ngài cho ta bữa cơm, như vậy ta sẽ rất cảm kích.”

Mọi người đều sửng sốt, sau đó trong phòng vang lên tiếng cười sang sảng.

 

“Tử Khuê đồng ý đi.”

Hoàn tiên sinh lại ném vấn đề lại, đầu hơi cúi: “Thư viện này đều do sơn trưởng làm chủ.”

“Vậy ta đồng ý.”

Một câu này của sơn trưởng chẳng những cho Tần Ngộ một bữa cơm tối mà còn đồng ý để cậu ở lại học tập miễn phí.

Tần Ngộ và Tú Sinh được thư đồng bên cạnh Hoàn tiên sinh mang đi ăn cơm. Thức ăn rất phong phú, là hai món chay, hai món mặn và một canh.

Lúc này thư đồng nhiệt tình hơn nhiều. Chờ bọn họ ăn cơm xong còn dẫn họ tới một sân nhỏ.

Tần Ngộ vừa định nhìn kỹ nơi này thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ngộ đệ!”

Bình Luận (0)
Comment