Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 81

*Từ giờ Tần Ngộ đã có công danh, coi như chuyển qua giai đoạn mới nên mình đổi từ ”cậu” sang “hắn”!*

 

 

Thứ tự tiến sĩ đã có nên mọi người sôi nổi trở về chỗ trọ của mình. Sau đó thứ tự của họ cũng được sao chép rồi nhanh chóng gửi về quê nhà.

Lúc này Thích Lan và Tần Ngộ trở về thì sân nhà đã đầy người. Thấy bọn họ xuống xe ngựa là mọi người vui vẻ chúc mừng.

“Tần công tử và Thích công tử đúng là Văn Khúc Tinh hạ phàm……”

Tần Tú Sinh và Thích Trường Danh vội lấy tiền đồng phân phát, tuy không nhiều nhưng cũng coi như dính chút vui vẻ nên ai cũng cười tít cả mắt.

Sân viện cực kỳ náo nhiệt.

 

Chờ đến khi những người khác tan đi đã là nửa canh giờ sau. Lúc này Nghiêm Hoài cười khanh khách nhìn bọn họ khiến Tần Ngộ hơi ngượng ngùng còn Thích Lan thì nghênh ngang đi qua nói: “Nghiêm huynh đang đợi chúng ta hả?”

“Đương nhiên.”

Thích Lan hừ hừ: “Có cái gì ăn không, ta đói chết mất!”

Trúc Thanh cười nói: “Công tử đã sớm lệnh cho tiểu nhân chuẩn bị. Đồ ăn được đặt ở tửu lầu mang tới.”

Nhà họ Nghiêm tuy không phải phú thương nhưng nhiều thế hệ ở Kim Lăng, lại là dòng dõi thư hương nên tóm lại cũng có căn bản. Chi phí ở kinh thành không phải quá lớn đối với Nghiêm Hoài.

Bọn họ ngồi trong sân ăn cơm. Trong lúc ấy Thích Lan nói đủ loại chuyện trong kỳ thi đình cho Nghiêm Hoài nghe để hắn có kinh nghiệm.

Lúc Nghiêm Hoài nghe nói Tần Ngộ là Thám Hoa lang thì mắt hắn trợn tròn.

Hắn biết Tần Ngộ có học vấn vững chắc, ngày thường cũng khắc khổ nhưng việc Tần Ngộ trở thành Thám Hoa lang vẫn khiến hắn ngạc nhiên.

Thích Lan chế nhạo: “Cái này thì phải hỏi Ngộ đệ đã làm bài thế nào khi ở điện Kim Loan.”

Tần Ngộ sờ sờ mũi và nhỏ giọng giải thích với hai người.

Chung quanh bỗng chốc yên lặng hẳn. Sau một lúc lâu Nghiêm Hoài mới lẩm bẩm nói: “Tần huynh đúng là to gan.”

Nói tới chuyện ở biên quan là quá mạo hiểm. Đây là chủ đề mà một người thường có thể chạm vào ư? Đã thế thứ tự thi hội của Tần Ngộ lại không quá tốt, chỉ xếp thứ 99 nên chắc chắn bài thi của hắn sẽ không được trình cho Thiên Tử xem mà do đại thần chấm bài.

Chuyện mạo nhận chiến công càng chạm vào nỗi đau của đám quan văn, chẳng trách Lâm thượng thư nhìn thấy bài giải của hắn là giận tím mặt.

Đây là chuyện liên quan tới lợi ích của quan văn.

 

Biên quan là tấm khiên bảo vệ quốc gia nên mỗi năm triều đình sẽ chi một khoản tiền lớn giữ gìn nó. Nhưng cứ chỗ nào có tiền là có kẻ thèm nhỏ dãi. Vì thế việc biên quan không yên ổn không chỉ tới từ mối nguy bên ngoài mà còn tới từ nguyên nhân bên trong.

Đám quan lại ở biên quan tiếc mạng mình nhưng lại muốn được ban thưởng nên chỉ có thể gian lận khi sao chép chiến công. Mà lợi ích của chuyện này lại liên lụy cực lớn, các vây cánh cũng tham dự vào bên trong. Trong đó có bao nhiêu kẻ tham dự không ai biết được. Tần Ngộ tùy tiện nhắc tới việc này không khác gì vuốt râu hùm.

Tần Ngộ cảm thấy ngượng ngùng và uống một ngụm trà, “Lòng ta cũng có chừng mực.”

Nghiêm Hoài lộ vẻ mặt không biểu tình và nhìn hắn.

Tần Ngộ quay đầu lại nhìn nhìn và phát hiện cửa nhà đã đóng chặt, đám Tần Tú Sinh cũng đã đi nơi khác nên mới ho khan một tiếng và hạ giọng phân tích suy nghĩ của bản thân.

Nếu đề thi hội còn chưa đủ rõ ràng thì đề sách luận của kỳ thi đình càng thêm khẳng định ý của Thiên Tử.

Thích Lan ngẩn người sau đó cười khổ một tiếng: “Vẫn hơi mạo hiểm.”

Có lẽ cũng có người có chung suy nghĩ với Tần Ngộ nhưng chắc chắn không dám nói thẳng ra như hắn.

Tần Ngộ nhìn chén trà trước mặt thì thấy cái bóng của mình trong đó. Hắn và ảnh ngược của mình nhìn nhau. Thật ra có một chút thông tin hắn không nói rõ với Thích Lan và Nghiêm Hoài.

Một chuyến này hắn cược thắng được địa vị nhưng quả thực nó là nước cờ hiểm, là thái độ của dân cờ bạc điên cuồng. Tần Tú Sinh lấy ra toàn bộ tài sản cược hắn đỗ, nhưng so với ván cờ hắn vừa đánh thắng thì sự mạo hiểm ấy cũng chưa đáng nhắc tới.

Tần Ngộ biết thứ tự của mình miễn cưỡng tính là tàm tạm nhưng nếu muốn Thiên Tử chú ý thì cần có sự “khác người”. Hắn cần khiến cho người chấm để lộ cảm xúc hoặc là khiếp sợ, hoặc phẫn nộ, hoặc khịt mũi coi thường, tóm lại phải khiến tâm tình người ta không thể bình tĩnh.

Như vậy mới có thể khiến Thiên Tử ghé mắt nhìn.

 

Mà lựa chọn đó phải nhắm vào các vị đại thần khác, chứ các lão thì không được bởi mấy vị các lão quá bình tĩnh, sẽ khó thể hiện cảm xúc.

Hơn nữa Tần Ngộ cũng không nắm chắc, chẳng qua 50-50 thôi.

Hắn nghĩ rất rõ, nếu không thành thì hắn có thể chậm rãi ở hàn lâm viện qua ngày, cả đời cũng coi như an ổn. Hoặc tệ hơn là văn chương của hắn chọc giận vị đại quan nào đó. Vậy cùng lắm người kia sẽ tống cổ hắn đi rất xa, tới nơi hẻo lánh nào đó làm huyện lệnh, vĩnh viễn không thể hồi kinh.

Mà tệ nhất thì hắn sẽ ăn không ngồi chờ, uổng có công danh nhưng không có chức vị thực tế. Vậy hắn sẽ về quê, dù sao cũng là tiến sĩ, hoặc đồng tiến sĩ, thì cũng vẫn có thể qua ngày một cách bình thản.

Sau khi suy xét mọi hậu quả hắn cảm thấy mình có thể đánh cược. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì hắn chỉ có một người mẹ góa bụa, không cần nghĩ nhiều tới vinh quang gia tộc. Chính vì thế hắn mới có thể cược một lần.

Nhưng hắn chẳng thể ngờ, hoặc không dám hy vọng mình sẽ được chọn làm Thám Hoa.

Hắn chớp mắt và thấy ảnh ngược trong chén trà cũng chớp mắt. Nước trà trong suốt nhưng lòng người rốt cuộc cũng khác nhau.

Nghiêm Hoài ra mặt giảng hòa, chuyển đổi đề tài. Thích Lan và Tần Ngộ cũng hùa theo nên ba người rất vui vẻ uống rượu.

Thích Lan và Tần Ngộ chạm cốc sau đó hắn chế nhạo nói: “Về sau đệ ở kinh thành còn vi huynh ở bên ngoài, coi như bù trừ cho nhau.”

Tần Ngộ mỉm cười: “Đương nhiên.”

Nghiêm Hoài cũng nói: “Tần huynh chờ ta ba năm nữa.”

“Vậy Nghiêm huynh về nhà phải rèn luyện cho tốt đi.” Thích Lan hừ một tiếng.

Nghiêm Hoài cười và liên tục đáp lời.

Buổi tối bọn họ không ra ngoài bởi vì Tần Ngộ còn phải tới hoàng cung vào ngày hôm sau.

 

Trước khi đi ngủ Thích Lan còn dài giọng trêu cậu: “Thám Hoa lang, ngày mai ta và Nghiêm huynh nhất định sẽ chọn một chỗ tốt để ngắm phong thái của đệ đó.”

Tần Ngộ dở khóc dở cười: “Lan huynh có đi ngủ không?” “Đi ngủ đây, ngủ luôn đây, ha ha……”

Ngày tiếp theo Tần Ngộ dậy sớm rồi hội họp với Trạng Nguyên và Bảng Nhãn trước cửa cung sau đó cùng nhau vào bên trong.

Lý Phi được phong là Hàn Lâm Viện tu soạn, cấp từ lục phẩm. Trương Hòa và Tần Ngộ được phong chính thất phẩm biên tu.

Lúc sau ba người mặc triều phục và được binh lính của Thuận Thiên phủ hộ tống cưỡi ngựa đi dạo phố.

Hai bên đường có không ít người, đều tới ngắm ba người đứng đầu khoa cử năm nay.

Ba người đều là thanh niên tuấn tú có tài năng. Trương Hòa hơi lớn tuổi nên đã cập quan, còn Lý Phi mười chín, Tần Ngộ mười tám.

“Hế, một giáp năm nay đúng là toàn người trẻ tuổi lại anh tuấn.”

“Trạng Nguyên và Bảng Nhãn đều là gương mặt quen thuộc, chỉ có Thám Hoa lang là lạ.”

“Trạng Nguyên lang đúng là người ngọc, Bảng Nhãn thì hào phóng, chững chạc, còn Thám Hoa lang thì thanh cao, tuấn tú. Quả thực mỗi người mỗi vẻ, mấy nhà có con gái tới tuổi cập kê chắc là hoa hết cả mắt.”

“Đừng mơ nữa, Lý Trạng Nguyên đã sớm đính hôn rồi, chỉ chờ thi hội xong là thành thân. Không biết Thám Hoa lang đã làm mai chưa. Nhìn tuổi của hắn không lớn nên có lẽ còn chưa đính hôn. Đây chính là cơ hội tốt.”

Khác với những người thường còn chưa nghe ngóng được thông tin về Thám Hoa lang, người có tâm đã sớm điều tra và hỏi thăm.

Tần Ngộ ngồi trên lưng ngựa, chung quanh là đám người hoan hô náo nhiệt, chỗ nào cũng là những gương mặt tươi cười dào dạt khiến hắn

 

không nhịn được cũng vui vẻ.

Bỗng nhiên có ai đó ném một cái túi thơm trúng vào ngực hắn thế là Tần Ngộ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở lầu hai của trà lâu bên cạnh có một cô nương mặc áo xanh với vẻ mặt điềm tĩnh, miệng hơi cong lên như đang cười, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.

Lúc Tần Ngộ nhìn qua lại không thấy đối phương thẹn thùng quay mặt đi như những nữ tử bình thường khác. Nàng vẫn nhìn hắn, ánh mắt không chớp.

Cuối cùng chính Tần Ngộ ngượng ngùng và hơi hoảng hốt cúi đầu. Rồi hắn lại vội ngẩng đầu nhưng ngựa đã đi xa. Hắn quay đầu lại thì chỉ thấy một đôi mắt mỉm cười.

Lúc này hắn quay đầu lại, tay cầm chặt túi thơm và phát hiện nó có thêu chữ ở một góc.

“Ngôn Thư.”

Hắn nhẹ đọc và nghiền ngẫm nhưng đúng lúc này một cái khăn ập đến, sau đó là hoa tươi, thậm chí cả ngọc bội.

Tần Ngộ hơi hoảng loạn né tránh khiến cô nương vừa ném đồ cảm thấy mất mát. Nhưng thấy hắn chật vật thế là nàng kia lại không nhịn được bật cười.

Tình huống của Trạng Nguyên lang và Bảng Nhãn cũng không khác Tần Ngộ là mấy. Bọn họ vừa cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì bản thân được hoan nghênh nhưng đồng thời cũng chột dạ khi thấy nào hoa nào khăn ném về phía mình.

Vị hôn thê đang nhìn kia kìa!

Lúc Tần Ngộ tránh né khăn tay thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc. Vừa ngẩng đầu hắn đã thấy mấy người Thích Lan thế là không nhịn được nhoẻn cười. Mấy cô nương đứng chỗ Thích Lan lập tức ào ào như nước sôi, có cái gì trong tay cũng ném qua.

Nghiêm Hoài sợ quá vội túm Thích Lan chuồn ngay.

Trương Hòa cố ý đi chậm lại và trêu ghẹo Tần Ngộ: “Tần huynh đúng là được các cô nương thích.”

 

Tần Ngộ mang thẹn thùng nói: “Không bằng Trương huynh và Lý huynh.”

Trương Hòa ngẩn ra sau đó phì cười.

Mặt trời càng thêm xán lạn, mọi người đều đổ mồ hôi nhưng bọn họ vẫn nhiệt tình không chịu tan đi mà tụ tập ở hai bên đường. Mãi tới khi không thấy người đâu nữa họ mới chịu rời đi.

Sau khi đi dạo phố, ba người trở lại hoàng cung và cùng chờ ở đó với các tiến sĩ khác để tham gia Quỳnh Lâm Yến.

Núi giả, nước trong, phong cảnh tú lệ. Đám tiến sĩ trình diện được một lúc thì các đại nhân cũng tới. Đây là cơ hội để ôm đùi, khụ khụ, để tự tiến cử. Vì thế bất kể là tiến sĩ hay đồng tiến sĩ đều tiến lên bắt chuyện với các vị đại nhân.

Tần Ngộ hiểu rõ mình làm cái gì nên lúc này chỉ hận không thể giấu mình vào chỗ nào đó. Nhưng trên điện Kim Loan, Thiên Tử đã chọn hắn làm Thám Hoa nên về sau hắn chẳng thể nào giả vô hình. Biết bao đôi mắt đang nhìn hắn.

Lát sau có một vị đại thần tiến đến dò hỏi những gì Tần Ngộ học hàng ngày. Hắn cung kính trả lời, cực kỳ khiêm tốn.

Vị đại nhân kia vuốt râu, ánh mắt đầy thâm ý liếc hắn một cái rồi rời đi. Tần Ngộ mới vừa nhẹ nhàng thở ra lại đã có một vị đại nhân khác tới.

Hắn kêu khổ không ngừng nhưng chỉ có thể dốc toàn lực đối phó.

Lúc hắn nghe thấy thái giám hô to “Hoàng Thượng giá lâm” thì chỉ cảm thấy cực kỳ may mắn.

Thiên Tử tới quá kịp thời, nếu muộn thêm chút nữa sợ là hắn không ứng phó nổi.

Mọi người hành lễ sau đó Thiên Tử nhàn nhạt nói: “Hãy bình thân.” “Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Mọi người ngồi xuống. Tần Ngộ ở phía trước nên rốt cuộc cũng thấy được Thái Tử. Người này chừng 27-28 tuổi, tuớng mạo ngay thẳng mang theo uy nghiêm.

 

Tần Ngộ lặng lẽ thoáng nhìn hắn nhưng không ngờ đối phương lại đang đường hoàng đánh giá ba người đứng đầu kỳ thi lần này.

Tiếng nhạc vang lên, những vũ nữ được huấn luyện công phu lập tức biểu diễn tài nghệ giúp giảm bớt không khí căng thẳng ở hiện trường.

Tần Ngộ cụp mi rũ mắt và không được tự nhiên uống một chén rượu. Hắn cảm thấy ánh mắt của Thái Tử đang nhìn mình, và thời gian khá dài.

Hắn chẳng những không thấy vinh hạnh mà ngược lại có thêm chút thấp thỏm.

Lúc này Lý Trạng Nguyên đứng dậy đại diện cho toàn bộ tiến sĩ kính rượu Thiên Tử.

Bấy giờ Tần Ngộ mới thấy ánh mắt kia tan đi.

Lúc sau Thiên Tử và các đại thần trò chuyện còn những người khác cũng nhỏ giọng thảo luận, không khí dần náo nhiệt.

“Sao một mình Tần huynh trầm mặc thế?” Trương Hòa cười hỏi.

Tần Ngộ mỉm cười đáp: “Không dối gạt Trương huynh, thật sự là tại hạ không chịu nổi rượu này.”

“Thế thì Tần huynh phải luyện tửu lượng cho tốt vào.” Tần Ngộ đồng tình.

Đầu giờ Dậu, Thiên Tử rời đi. Lúc này mọi người thoải mái hơn hẳn. Có kẻ ngâm thơ, thắng được không ít lời khen ngợi.

Tần Ngộ yên tĩnh làm phông nền, chờ Quỳnh Lâm Yến kết thúc mới trở lại sân và đơn giản rửa mặt sau đó đi ngủ.

 

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment