Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 96

Sửa chữa bản thiếu không phải một việc nhẹ nhàng, đặc biệt là nó còn đề cập đến các phép tính phức tạp cần suy nghĩ. Nếu là người khác thì có khi xôi hỏng bỏng không. Nhưng với Tần Ngộ thì không phải vấn đề gì quá lớn. So ra, hắn cảm thấy việc phải căn cứ theo đáp án để tra ngược lại và bổ sung vào đề bài mới là khó. Có đôi khi hắn sẽ phải tra cứu tư liệu.

Buổi tối về đến nhà hắn sẽ thắp mấy ngọn nến và bận việc. Ngôn Thư gõ cửa: “Phu quân.”

“Vào đi.”

Ngôn Thư đẩy cửa vào và đóng cửa rồi mới hỏi: “Chàng đang bận sao?”

Tần Ngộ xoa mày đáp, “Hôm nay có một đề khó nên ta muốn thử xem có thể giải xong hay không?”

 

Ngôn Thư đi đến phía sau và bóp vai cho hắn: “Học sĩ đại nhân thúc giục chàng ư?”

“Không phải.” Tần Ngộ nói: “Ta chỉ không muốn kéo dài quá lâu.” Ngôn Thư không nói gì.

Tần Ngộ ngẩng đầu: “A Thư có chuyện gì thì cứ nói đi, giữa vợ chồng có gì phải ngại.”

Ngôn Thư rũ mắt nhìn chồng và nói: “Ta chỉ nghĩ nếu chàng hoàn thành nhiệm vụ nhanh thì có phải học sĩ sẽ càng yêu cầu cao hơn không.”

Đó cũng không phải chuyện tốt đẹp cho lắm.

Tần Ngộ vươn tay cầm lấy tay vợ, “Yên tâm đi, lòng ta hiểu rõ. Ta đã tính thời gian rồi.”

Thời gian không được quá dài nếu không quan trên sẽ hoài nghi năng lực của hắn. Nhưng cũng không thể quá nhanh nếu không nó sẽ cho người khác ảo giác việc này dễ làm, ai cũng có thể làm được. Viễn cảnh Ngôn Thư nói ra cũng là một bất lợi cho hắn.

Tần Ngộ đã hỏi thăm những người khác và biết việc sửa chữa bản thiếu này thường sẽ căn cứ theo độ dễ khó, dày mỏng. Bản thiếu mà học sĩ đại nhân đưa cho hắn không dày, bình thường sẽ mất tầm 2 tháng. Trước kia từng có một vị tiền bối cực kỳ giỏi toán và chỉ mất một tháng 3 ngày đã sửa xong một cuốn sách.

Thật ra Tần Ngộ cũng có thể hoàn thành trong thời gian đó nhưng không cần quá nổi bật làm gì vì thế hắn định hoàn thành trong 40 ngày.

Trong lúc đó hắn sẽ có vài ngày rảnh rỗi để nghĩ thêm về các câu chuyện cổ tích cho Hoắc Anh.

Trước kia vì gia đình không tốt nên mãi tới cấp ba Tần Ngộ mới được tiếp xúc với truyện cổ tích. Lúc ấy trí nhớ của hắn không tệ nên vẫn nhớ rõ vài truyện. Trong đó có một câu chuyện nói về một vị nữ thần kết hôn và sinh con với người phàm. Nàng yêu chồng, càng yêu con trai của mình nên khi đứa nhỏ còn bé nàng đã ngâm đứa nhỏ trong dòng sông thần để con mình không bị đao kiếm tổn thương.

Nhưng để tránh đứa nhỏ bị nước sông cuốn đi, nàng túm lấy gót chân và nhúng hắn xuống vì thế phần gót kia không được ngâm trong nước thần.

 

Và cuối cùng con trai nàng bị bắn trúng gót chân và chết.

Đương nhiên trong đó phải miêu tả cụ thể sự dũng mãnh, thiện chiến và phi phàm của người con trai kia. Như thế mới có thể tạo thành đối lập lớn với cái chết lãng xẹt từ vết thương nơi gót chân của hắn.

Nó sẽ khiến người ta tiếc nuối và có ấn tượng khắc sâu.

Tần Ngộ cũng không biết về sau Hoắc Anh có thể nối nghiệp cha và bác mình hay không nhưng cảnh giác khắc sâu khi còn nhỏ sẽ đi theo người ta cả đời. Cho dù ngày sau Hoắc Anh có thể nhờ vào câu truyện nhỏ này để tránh được phiền phức nào đó thì cũng coi như không uổng công hắn.

Nhà họ Hoắc đối xử với hắn hào phóng, Tần Ngộ chẳng có gì báo đáp nên chỉ có thể nỗ lực dạy dỗ Hoắc Anh để không phụ phần tình nghĩa này.

Tới tháng tư, Tần Ngộ chữa xong cuốn sách toán nhưng vẫn để lại chút vấn đề nhỏ nhằm kéo dài thời gian. Trương Hòa ngồi chung một phòng với hắn nên nhanh chóng phát hiện manh mối. Lúc ăn cơm trưa, tên kia dùng bả vai nhẹ nhàng huých Tần Ngộ và chớp mắt đầy thâm ý.

Tần Ngộ cũng biết không thể lừa kẻ này nên không hé răng, mắt rũ xuống tỏ vẻ an phận.

Trương Hòa hừ một cái.

“Toái Tiềm, huynh đừng có bắt nạt Tần huynh nữa.” Lý Phi đi tới và trêu.

Trương Hòa vội kêu oan uổng sau đó lập tức bóng gió: “Tần huynh không bắt nạt ta thì thôi, làm gì có chuyện ta dám bắt nạt lại. Huynh nói có phải không hả Tần huynh?”

Tần Ngộ cong mắt, bộ dạng hiền lành đáp: “Trương huynh thật biết nói đùa.”

Trương Hòa xem mà ê răng, trong lòng thầm mắng con cáo khôn lỏi.

Ba người ngồi ăn cơm chung và không ai nói gì. Ăn xong bọn họ gọi người tới dọn sau đó ngồi nói chuyện phiếm, nói tới sách sử và văn hiến linh tinh.

 

Sau đó bọn họ nói tới việc Tần Ngộ đang sửa bản thiếu thế là Lý Phi hỏi: “Tần huynh, hẳn huynh sẽ hoàn thành việc này trước lúc nghỉ tắm gội đúng không?”

Tần Ngộ vẫn bình thản đáp: “Chắc là được.”

Lý Phi lộ vài phần vui vẻ: “Nếu thế thì lần này ba gia đình chúng ta cùng đi du lịch nhé?”

Trương Hòa nhấp một ngụm trà và nói: “Ta không có vấn đề gì.” Tần Ngộ gật đầu: “Ta nghe Lý huynh sắp xếp.”

Tần Ngộ luôn khiêm tốn nên ngoài ngày lễ tết có tới lui tặng quà, còn ngày thường hắn ít ra ngoài tụ tập với bạn bè.

Người ta nói hắn hòa hợp với tập thể cũng đúng, nhưng nếu nói hắn thân thiết với ai đó thì không thấy.

Cứ nhìn Tần phu nhân hiếm khi ra cửa là biết.

Vợ là người được cưới hỏi đàng hoàng. Vợ chồng lại như một vì thế ở một mức độ nào đó thì vợ chính là đại diện cho chồng.

Giống như ở trong kinh thành này thường có một vị phu nhân nhà quan nào đó được mấy chậu hoa đẹp và hiếm nên mời những người khác tới ngắm hoa. Nhưng đó là vì những người khác kiến thức hạn hẹp và chưa thấy thứ tốt bao giờ ư? Người ta chỉ mượn cớ ra cửa giao lưu thôi.

Người nào có con trai hoặc con gái sẽ mượn cớ này đi nhìn ngó các mối phù hợp. Nếu con cái đã lập gia đình hoặc tuổi còn nhỏ thì bọn họ đi hỏi thăm tin tức giúp chồng. Chưa nói tới cơ hội thăng quan, chỉ cần hiểu thêm một chút về các mối quan hệ phức tạp trong kinh thành là được.

Bọn họ cần biết nhà ai là quan hệ thông gia, ai là thầy trò để tránh trường hợp dây vào người nào đó không nên dây.

Sức lực của một người là có hạn, quan viên bận rộn cả ngày nên chỉ có thể để vợ lo những việc khác. Thế nên người thường mới nói cưới vợ phải cưới vợ hiền.

Đương nhiên cũng có kẻ đầu óc hôn mê và vì sắc đẹp mặc kệ tất cả. Loại người này tới cuối cùng cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

 

Ngôn Thư xuất thân từ nhà họ Ngôn nên nàng hiểu rõ cách thức vận hành. Nhưng nàng lại thường ở trong nhà không ra ngoài khiến người ta khó phỏng đoán, không biết có phải là ý của Tần Ngộ hay không.

Lý Phi gẩy nắp chén trà để gạt lá trà qua một bên và nhìn ảnh ngược của mình. Người trong nhà đã thương lượng và cho rằng Tần Ngộ là người có tài, nếu có thể mượn sức thì nên làm.

Hắn uống trà và cười nói: “Được, địa điểm ta sẽ quyết, hành trình ta cũng sẽ sắp xếp, các huynh cứ đợi tới ngày để đi là được.”

Trương Hòa chắp tay, “Vậy làm phiền Tư Vi.”

Bọn họ lại trò chuyện trong chốc lát Lý Phi mới rời đi. Trương Hòa đút tay vào tay áo và thở dài một hơi: “Lại phải làm việc, mệt quá thể. Thật hâm mộ những người đã về hưu.”

Tần Ngộ giật giật khóe miệng. Càng tiếp xúc nhiều với Trương Hòa, hắn càng phát hiện hình tượng bình tĩnh, chín chắn của đối phương lúc mới gặp quả thực quá mị dân.

Vài ngày sau Tần Ngộ tới nhà họ Hoắc và nói với Hoắc Anh: “Hôm qua ta đã nói với con là hôm nay ta sẽ kiểm tra nội dung bài con học gần đây.”

Hoắc Anh lập tức nghiêm mặt và gật đầu.

Tần Ngộ lấy bài kiểm tra từ rương đựng sách và đưa cho Hoắc Anh. Đứa nhỏ đang muốn làm bài thì Tần Ngộ lại lấy ra một quyển sách nhỏ màu sắc rực rỡ.

Mắt đứa nhỏ lập tức sáng lên: “Tiên sinh!”

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Con mà làm bài tốt thì cuốn sách này chính là phần thưởng của con. Nhưng nếu làm không tốt thì năm ngày nữa ta mới đưa cho con.”

Hoắc Anh nhướng cặp mày nhỏ và nhìn chằm chằm cuốn sách giống như quyết tâm phải có được, “Con khẳng định sẽ làm tốt.”

Tần Ngộ đi đến bên cạnh đồng hồ cát và nói với Hoắc Anh: “Bắt đầu tính giờ nhé.”

Tần Ngộ đảo đồng hồ cát lại.

 

Hoắc Anh cầm bút viết. Ban đầu là câu hỏi điền vào chỗ trống, không khác thiếp kinh là mấy. Nội dung đương nhiên là từ những thứ thằng bé đã học như Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, những từ thường dùng, tục ngữ, hiếu kinh, luận ngữ, thậm chí còn có chút binh thư bởi con cháu nhà họ Hoắc đều phải biết cái này.

Trước kia Tần Ngộ không tiếp xúc với binh thư bởi hắn đi theo đường quan văn. Có rất nhiều thứ hắn còn chưa học hết nên sẽ không tốn thời gian đi học binh thư làm gì.

Nhưng có một lần hắn báo cáo tình hình học tập của Hoắc Anh cho Hoắc đại tướng quân và hai người thảo luận tới điểm này. Hoắc đại tướng quân hào phóng nói sách của nhà họ đều cho hắn mượn đọc thoải mái.

Tần Ngộ cũng không dám dạy lầm con cháu nhà khác nên chỉ chọn một chút binh thư vỡ lòng và đọc cho thằng bé nghe. Hắn trực tiếp nói với Hoắc Anh rằng mình không rành lĩnh vực này và chỉ biết đọc chữ. Thế nên thực ra là hai thầy trò cùng học tập, ngẫu nhiên còn cùng nhau thảo luận. Cái này khiến Hoắc Anh cực kỳ hưng phấn, sức học tập tăng mạnh.

Tần Ngộ không hiểu cái gì Hoắc Anh sẽ lén hỏi anh trai hoặc bác mình sau đó giảng cho Tần Ngộ nghe. Mỗi lần giảng xong thằng nhãi con còn học bộ dạng của hắn và hỏi: “Tiên sinh có hiểu không?”

Tần Ngộ vừa buồn cười vừa ấm lòng.

Thời gian kiểm tra là nửa canh giờ. Trong lúc Hoắc Anh đang làm bài thì Tần Ngộ ngồi bên cạnh đọc sách, thi thoảng hắn sẽ ngẩng đầu quan sát tình huống của đứa nhỏ.

Bên ngoài có mấy con chim ríu rít bay tới nhưng Hoắc Anh lại như không phát hiện ra. Chờ đến gần hết giờ Tần Ngộ nhắc nhở cậu nhóc.

Hoắc Anh hơi sốt ruột bởi cậu còn ba đề lớn chưa làm xong. Cậu bực bội gãi đầu gãi tai.

Tần Ngộ ho một tiếng, “Không cần hoảng, càng hoảng càng loạn. Con còn nhớ ta đã dạy gì không? Hít sâu, thở ra.”

Hoắc Anh làm theo và dần dần bình tĩnh hơn. Cậu dốc toàn lực để viết, lúc hết giờ cậu còn một đề lớn mới làm được một nửa.

 

Thật ra Tần Ngộ cảm thấy thế là không tồi và lập tức chấm luôn. Hắn dùng thang điểm 100 và giải thích kỹ những chỗ không đúng cho đứa nhỏ.

Cuối cùng Hoắc Anh được 90 điểm.

Tần Ngộ khen thằng bé sau đó đưa cuốn sách màu mè cho cậu thế là Hoắc Anh vui lắm.

Tần Ngộ cười nói: “Có muốn tiên sinh đọc cho con nghe không?” Hoắc Anh lập tức gật đầu và chui vào lòng Tần Ngộ.

Ngày tiếp theo Tần Ngộ đưa bản thiếu đã sửa xong cho học sĩ đại nhân và ông ấy rất vừa lòng. Sau khi khích lệ Tần Ngộ làm việc nhanh nhẹn ông ấy lại đưa cho hắn một bản thiếu khác.

Tần Ngộ:………

Thôi được rồi, làm chuyện gì cũng là làm.

Trước khi nghỉ tắm gội một ngày, Lý Phi thông báo cho Tần Ngộ và Trương Hòa về nơi bọn họ sẽ đi du ngoạn trong ngày nghỉ.

Trưa hôm đó Tần Ngộ tới phủ tướng quân và nói ngày mai hắn sẽ không tới.

Đây là thỏa thuận hai bên đã thống nhất từ trước, vào ngày Hàn Lâm Viện nghỉ tắm gội hắn sẽ không cần tới phủ tướng quân. Nhưng Tần Ngộ sợ đứa nhỏ chờ mình nên vẫn phải nói một tiếng và cứ làm thế tới tận bây giờ. Bởi vì Hoắc Anh sẽ hỏi. Thật ra thằng bé chỉ hỏi cho có chứ không nhất thiết cần Tần Ngộ trả lời nhưng có hai lần hắn đáp là sẽ tới khiến đứa nhỏ rất vui.

Hoắc đại tướng quân ngại quá nên lại tặng đồ cho nhà họ Tần.

Hoắc Anh có quyển sách nhỏ để đọc thì không mất mát nữa. Tới tối Tần Ngộ về đến nhà và cùng người trong nhà nói về lịch trình ngày mai.

Ngôn Thư hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục như thường. Trương thị thì không có phản ứng nào quá lớn, bà chỉ nói: “Vừa lúc ngày mai ta muốn tới cửa hàng đậu phụ ngó xem thế nào rồi ăn cơm trưa với đám Tiểu Sơn luôn. Con cũng biết cơm sườn ở bên đó là ngon nhất.”

 

“Ngày mai mẫu thân gọi nhiều món một chút. Ngài còn đủ tiền tiêu không?” Tần Ngộ hỏi.

Trương thị bị sặc nước miếng sau đó nhanh chóng liếc Ngôn Thư một cái và vội nói: “Đủ, A Thư đối xử với ta tốt lắm.”

Sau bữa cơm chiều, Trương thị thấy Ngôn Thư ở trong phòng bên thì lặng lẽ lẻn vào thư phòng và thấp giọng nói với con trai: “Sao tối nay con lại hỏi ta câu đó?”

Tần Ngộ mờ mịt: “Câu nào?”

“Thì hỏi tiền ấy.” Trương thị dỗi nói: “Ngày thường hai đứa cho ta không ít tiền, con lại lén trợ cấp nên vốn riêng của ta phong phú lắm.”

Nhà bọn họ khác với nhà bình dân và hơi giống nhà quan gia nhưng vẫn không giống hoàn toàn. Trong nhà là Ngôn Thư quản tiền, nhưng mỗi tháng nàng sẽ lấy từ quỹ chung một khoản đưa cho Trương thị để bà tự do tiêu.

Đã thế Tần Ngộ còn lén đưa cho bà tiền hoặc những món quà nhỏ. Thật ra mỗi lần hắn cũng không đưa nhiều, quà cũng không phải quá quý nhưng Trương thị vẫn vui lắm. Có điều vui thì vui nhưng bà vẫn sợ con dâu biết sẽ không thoải mái.

Nhưng bà đâu ngờ Ngôn Thư vẫn luôn biết. Tần Ngộ cũng chưa từng giấu nàng, chẳng qua không ai nói ra thôi.

Trương thị cảm thấy con trai cưới vợ nhưng trong lòng vẫn có bà. Bản thân bà cũng thường tới cửa hàng đậu phụ và tính toán khoản thu nên cũng không có thời gian nghĩ ngợi linh tinh.

Hơn nữa Ngôn Thư giỏi xem mặt đoán ý và biết xử sự nên mối quan hệ của Trương thị và Ngôn Thư khá tốt. Cái gì mà mẹ chồng làm khó con dâu là chuyện không xảy ra ở nhà này. Bà cũng không ép con dâu phải vào bếp, thậm chí có lúc thèm ăn cái gì đó bà còn tự vào bếp làm.

Tần Ngộ bừng tỉnh: “Vì việc này à.”

Trương thị lườm con: “Ta muốn mặt mũi nhé, đừng có gây phiền cho ta.”

Tần Ngộ liên tục đáp vâng sau đó quan tâm hỏi han mẹ mình thế là bà vui vẻ rời đi.

 

Ngày tiếp theo Ngôn Thư trang điểm và mặc một bộ đồ mới may bằng loại vải đang thịnh hành. Trên búi tóc của nàng là châm cài, tai đeo hoa tai, cổ tay đeo một cái vòng tay độc đáo, cả người nàng lộ vẻ quý khí lại đoan trang. Nàng hoàn toàn không thua kém gì các vị phu nhân nhà quan khác.

So ra thì Tần Ngộ mộc mạc hơn nhiều, bên hông hắn chỉ có một cái túi thơm và một miếng ngọc bội. Quần áo của hắn cũng đơn giản nhưng nguyên liệu lại không tầm thường. Vải này là phủ tướng quân đưa tới, rất thực dụng.

Tần Tú Sinh thấy hai bọn họ thì ngây người và cảm thấy hai vợ chồng thật xứng đôi.

Sau đó hai người lên xe tới chỗ hội họp với Lý Phi.

 

Bình Luận (0)
Comment