Con Đường Vấy Máu

Chương 34

Hạ Xuyên nói: “Nhảy!”

Tưởng Tốn nắm lấy cửa giữ vững thân thể, la to: “Anh nhảy cho tôi!”

“Đồ đàn bà lắm mồm cái rắm!”

Tốc độ xe không khống chế được, vừa quẹo qua một khúc cua lại thêm một sườn dốc. Hai người gắt gao vịn tay lái, ai cũng không chịu nhường, càng không thể nhảy cùng lúc.

Xe mất khống chế sẽ đụng người đi đường, người già, trẻ nhỏ, tình nhân, mấy người có thể tránh, ai cũng không thể buông tay.

Tưởng Tốn la: “Tôi là tay đua ——”

“Cút đi!”

Mặt Tưởng Tốn đỏ lên: “Anh tỏ oai phong cái rắm!”

Thân xe đang lắc lư, bên cạnh có người đi đường tránh sang một bên, nói nhảm tiếp thì ai cũng không cần chờ ngày mai.

Hạ Xuyên chợt túm lấy nón áo phao lông của cô, trùm vào đầu cô, nhìn chuẩn khoảng trống không có xe, đè vai cô, dốc sức đẩy ra ngoài.

Tưởng Tốn la một tiếng, chỉ nghe thấy câu cuối cùng truyền đến trong cơn gió lao nhanh: “Đồ đàn bà!”

Xe lao về phía trước, Tưởng Tốn chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe. Cô ngã rầm xuống đất, nón bảo vệ đầu, lăn mấy vòng, đau đến thở không ra hơi, tim gan ruột phổi đều sắp nôn ra ngoài.

Bên cạnh có mấy người vây lại đỡ cô dậy: “Cô không sao chứ?”

“Xảy ra chuyện gì vậy, có cần báo cảnh sát không?”

“Chiếc xe vừa rồi, mau mau, bảng số xe, báo cảnh sát!”

“Đưa đến bệnh viện trước đã!”

Tưởng Tốn cắn răng bò dậy, không nói nên lời. Cô xua tay, lảo đảo chạy về phía trước.

Tiếng còi xe chói tai ngày càng xa, là xe cô, người đó đã cướp tay lái của cô, tàn nhẫn đẩy cô ra ngoài.

Cô là một tay đua, bắt đầu từ khi đến tuổi lấy bằng lái, cô chưa từng rời khỏi xe. Cô từng lái qua sa mạc, lái qua cao nguyên, cuộc thi đấu hơn mười ngày, mỗi ngày lái hai mươi tiếng, chỉ có thể uống nước ăn bánh mì, cô chưa bao giờ rời nơi thi đấu, đường có xấu hơn đi nữa thì cô cũng xông tới như vậy. Tất cả đàn ông đều trầm trồ khen ngợi, không ai xem cô như phụ nữ, càng không có ai sẽ coi thường cô.

Không ai sẽ la đồ đàn bà với cô!

Tưởng Tốn cắn răng, liều mạng xông về phía trước, nón bị gió thổi rơi, mái tóc dài hất lên trong gió đêm, cái bóng kéo dài dưới đèn đường, tựa như sắp bay lên.

Hướng xe lái qua, tiếng còi dồn dập cảnh báo, mọi người đều tránh sang một bên.

Tưởng Tốn đã nhìn thấy vùng hồ lớn, gió rét thấu xương gào thét vù vù, tiếng còi ré dài trong không khí, chiếc xe màu trắng né người đi đường, xông vỡ rào chắn.

Cách rào chắn ba mét, trống không, hướng về Hạc Hồ, tốc độ xe yếu đi, đối diện hướng đầu xe, một đứa trẻ ngồi xổm đứng lên, ngơ ngác nhìn chiếc xe xông về phía cậu.

Xe đột ngột đổi hướng.

Dưới bầu trời đêm, Hạc Hồ bình lặng nổi bọt sóng, chiếc xe màu trắng rơi nghiêng xuống.

Một đám người tràn tới, một bà mẹ hét lên ôm lấy đứa bé đó.

Tưởng Tốn chạy nhanh, gió lớn làm xáo trộn tiếng kêu la của cô, mọi người hờ hững.

Chạy đến rồi, cô thở hổn hển, cúi đầu nhìn, chỉ có một góc xe màu trắng lộ ra trên mặt hồ, không có người.

Cô siết chặt nắm đấm, một khoảng tối đen dưới mí mắt. Trong đêm tối, tiếng gió, tiếng sóng nước, tiếng người, tất cả âm thanh chen vào nhau.

Tưởng Tốn nhảy xuống.

Nước hồ lạnh như băng, xe cô lẳng lặng chìm ở nơi ấy, trôi lơ lửng chậm rãi theo nước. Cửa xe mở, người bên trong ngã trên ghế lái. Cô bơi tới, nắm cánh tay người đó, không kéo được.

Cô ôm chân anh, dùng sức lần nữa, người đó dường như đã khôi phục ý thức, mở mắt ra.

Mái tóc đen như rong biển trôi lững lờ, người phụ nữ trước mắt hơi phồng hai má, nhìn anh không chớp mắt.

Cô đang nói, anh có thể nghe được.

Anh bơi ra theo cô, ý thức lại bắt đầu mơ hồ.

Một bàn tay nhỏ nắm lấy anh.

Cô đến bên cạnh anh, lộn qua người anh, ôm cổ anh, dùng sức bơi về phía trước.

Đáy hồ yên lặng không có âm thanh.

“Ào ào ——”

“Lên rồi! Lên rồi kìa!” Đám người kêu la om sòm.

“Cảnh sát vẫn chưa tới! Xe cấp cứu thì sao! Xe cấp cứu!”

“Một người mau xuống kéo họ lên đi!”

Hai thanh niên nhảy xuống.

Tưởng Tốn mệt lả, ướt sũng được bế lên đê, sắc mặt trắng bệch, ngực hơi phập phồng, không có tí sức nào.

Xe cấp cứu vẫn chưa tới, Hạ Xuyên được đặt nằm ngang dưới đất, hôn mê bất tỉnh. Một đám người vây quanh anh, nói ríu rít không ngừng, không ai biết cấp cứu, nhìn suông lo lắng suông.

Tưởng Tốn thở hổn hển, chống đất gắng sức đứng lên. Người bên cạnh đỡ cô: “Cô ngồi một lát trước đã, xe cấp cứu tới nhanh thôi!”

Tưởng Tốn nói một cách yếu ớt: “Không sao.”

Cô đến bên cạnh Hạ Xuyên, quỳ xuống, dò cổ anh, sau đó bắt đầu làm hồi phục tim phổi, nhấn mấy cái, rồi hô hấp nhân tạo cho anh.

Người xung quanh nói: “Chờ xe cấp cứu tới đi, cô nghỉ một lát trước đi đã!”

“Anh ta còn thở không?”

“Ai lấy cái áo tới khoác cho cô bé này đi, cô ấy lạnh đến tím mặt rồi!”

Áo rất nhanh tới, choàng lên vai Tưởng Tốn. Tưởng Tốn không có thời gian để ý, cúi người hô hấp nhân tạo cho Hạ Xuyên, cả buổi không có động tĩnh. Mắt cô đỏ bừng, giọng căm hận mắng nhỏ: “Đồ vô dụng!”

Lại cúi đầu, kề lên miệng, thở mạnh một hơi cho anh. Người dưới đất ưỡn người một cái, ho ra nước, từ từ mở mắt.

Tưởng Tốn thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngồi trên đất, hết cả sức. Hạ Xuyên nhìn cô một hồi mới quay đầu lại.

Hai người đều không có sức nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng người ong ong.

Xe cảnh sát và xe cấp cứu chạy tới, nhân viên đang cố gắng vớt xe.

Tưởng Tốn không sao, cô không chịu đi, nhân viên y tế khuyên cô: “Sao có thể không sao chứ. Cô nhảy xuống hồ, ban nãy mấy người kia còn nói trước đó cô ngã từ trên xe xuống, nhất định phải đi kiểm tra. Bây giờ cô cảm thấy không sao, có thể ngã gãy xương mà cô cũng không phát hiện.”

Tưởng Tốn nói: “Tôi thực sự không sao, cô lo cho người kia là được rồi.” Cô chỉ ngay vào Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên choàng tấm chăn, tay bưng ly nước nóng, đang nói chuyện với cảnh sát. Hai người họ ngồi song song trên tấm ván sau xe cấp cứu, ngón tay cô thiếu chút nữa thì chọc vào mặt anh.

Hạ Xuyên nhét ly nước vào tay cô, tiếp tục nói với cảnh sát: “Chính là như vậy, hệ thống phanh xe hỏng toàn bộ.”

Cảnh sát hỏi: “Trước đó không phát hiện ư? Hỏng giữa đường sao?”

Tưởng Tốn bưng ly nước nóng hổi, trả lời: “Trước đó không phát hiện, chờ đến khi dừng xe mới phát hiện.”

Các cảnh sát thì thầm với nhau một hồi, lại nói: “Hỏng toàn bộ… Tình huống này thật đúng là chưa gặp phải bao giờ. Hai người có đắc tội với ai không?”

Nói đến trọng điểm, Tưởng Tốn nói: “Không có.” Trả lời xong nhìn về phía Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên dường như suy tư một chút, nói: “Trước đó có chiếc xe từng đi theo chúng tôi, bảng số Hồ Bắc, bảng số xe là…”

Anh nói bảng số xe, nhưng không nhắc đến việc có đắc tội với ai hay không. Nói xong, cảnh sát đi tìm đám đông xung quanh tìm hiểu tình hình, nhân viên y tế lại khuyên họ lên xe.

Hạ Xuyên đứng lên, nói: “Đi bệnh viện.”

Tưởng Tốn nói: “Anh đi đi, tôi chờ ở đây.”

“Chờ cái gì, chiếc xe đó của cô vớt lên thì cũng bỏ đi rồi.”

Tưởng Tốn nổi cáu: “Xe tôi bỏ đi là trách nhiệm của ai!”

“Tôi đền cho cô, bây giờ đi bệnh viện cho tôi!”

“Không đi!”

Hạ Xuyên lôi cô, Tưởng Tốn hất ra: “Không đi!”

Sắc mặt Hạ Xuyên không tốt: “Đầu óc cô nước vào à?”

Tưởng Tốn thở hổn hển, nhìn bên kia vớt xe, một lát sau mới nói: “Túi của tôi còn ở trong xe.”

“Chỉ mấy cái quần lót rách đó!”

Tưởng Tốn trừng anh, cắn răng: “Gần hai mươi ngàn để hết trong xe!”

Hạ Xuyên sửng sốt một lúc, nói: “Cô luôn mang theo túi giấy kraft ư?”

“Ừm.”

Hạ Xuyên nói: “Tôi đền tiền cho cô.”

“Tôi muốn tiền của tôi.”

“Tôi đã nói là đền cho cô!”

“Tôi đã nói là tôi muốn tiền của tôi!”

Hạ Xuyên lôi cô dậy: “Đồ thần kinh, đi bệnh viện!”

Tưởng Tốn hất tay anh, la lớn: “Buông ra, anh tự đi đi!”

“Muốn bao nhiêu thì cô ra giá đi!”

“Đó là tiền phúng điếu của mẹ tôi, không giống nhau! Đó là tiền của mẹ tôi!” Mắt Tưởng Tốn đỏ bừng, “Mẹ nó anh tỏ anh hùng cái gì, tôi lái xe tuyệt đối sẽ không lái xe xuống hồ! Đó là tiền phúng điếu của mẹ tôi, tôi chỉ có một thứ này, anh đền nổi không, anh đền nổi cái rắm!”

Lúc cô nhớ người sẽ đếm tiền một lần, lúc đếm tiền sẽ nghĩ đến lúc mẹ hấp hối. Trên đời này cô không còn người thân nào nữa. Người đi rồi, chỉ còn lại chút tiền này làm bạn với cô.

Cô không biết người khác sống vì cái gì, cô vì tiền mới có thể sống, nếu không thì cô không biết cô còn làm được những gì.

Bây giờ toàn bộ số tiền đó đều rơi xuống hồ vì người đàn ông này.

Tưởng Tốn hung hăng hất tay anh ra, ly nước rơi xuống đất, nước nóng văng khắp nơi, hơi nóng tan đi trong nháy mắt.

Hạ Xuyên trầm mặc nhìn cô một hồi, không nói gì. Qua một lúc, anh nhặt ly nước lên, trả lại cho người đưa nước cho họ trước đó.

Đi lại bên cạnh Tưởng Tốn, anh bảo xe cấp cứu đi trước, nhân viên y tế hỏi liên tục: “Hai người không lên xe cấp cứu thật sao? Chắc chắn không đến bệnh viện kiểm tra một chút?”

Hạ Xuyên nói: “Không đi nữa, làm phiền các anh rồi.”

Quần áo trên người ướt hết. Hạ Xuyên còn đỡ vì anh luôn chịu lạnh, Tưởng Tốn thì lạnh đến mức tím tái cả mặt. Hạ Xuyên bắt một chiếc taxi, bảo xe đậu tại chỗ tính cước, bật sưởi ấm, nhét Tưởng Tốn vào.

Tưởng Tốn căng thẳng với anh một lúc, quả thực đã mệt, ngồi vào trong xe. Hạ Xuyên lấy hộp khăn giấy trên xe taxi, rút một hơi mười mấy tờ, ném hết lên người Tưởng Tốn. Tưởng Tốn lau mặt và cổ, thực ra đã khô từ lâu. Cô lại lau quần áo, áo phao lông mặc còn thua cả cởi.

Tưởng Tốn cởi áo phao lông, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo len cổ chữ V, hơi mỏng, đang dính sát vào người cô.

Hạ Xuyên nhìn cô một lúc, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, hỏi: “Khẳng định không bị thương?”

Tưởng Tốn nói: “Không bị thương.” Khựng lại, “Anh thì sao?”

“Không bị thương.”

Tưởng Tốn nói: “Anh đã có thể ngất đi trong hồ, một mình tôi ở đây không sao đâu, anh đi đi.”

Hạ Xuyên không để ý tới cô, luôn nhắm mắt, dường như rất mệt.

Tưởng Tốn nhìn anh, biết anh không ngủ, nói: “Sao ban nãy anh không nhảy khỏi xe?”

Hạ Xuyên thoáng khựng lại: “Không kịp.”

Tưởng Tốn nói: “Vừa rồi lúc anh xông vỡ rào chắn là có thể nhảy.”

Hạ Xuyên nói một cách hờ hững: “Ờ.”

Tưởng Tốn cười một tiếng: “Yếu.”

Hạ Xuyên liếc cô: “Yếu cái gì?”

Tưởng Tốn không trả lời. Hạ Xuyên nhìn cô một hồi cũng cười. Trong xe ấm áp, đã không còn lạnh đến thế.

Bên đê hò reo một tiếng, một chiếc xe màu trắng phá vỡ mặt nước. Tưởng Tốn lập tức mở cửa xe chạy về phía đó.

Xe coi như bỏ đi, điện thoại di động của cô cũng mất, vali mất một cái, ba lô vẫn còn, ngâm nước nên trọng lượng tăng gấp đôi, túi giấy kraft bên trong cũng bình yên vô sự, mười ngàn tiền mặt thiếu chút nữa là thành giấy vụn.

Tưởng Tốn ôm cái túi vào lòng, bên kia Hạ Xuyên lại nói mấy câu với cảnh sát rồi mới vẫy tay một cái với cô.

Hai người quay lại taxi, nhà trọ ở gần đó, không bao lâu là tới.

Họ trễ mấy tiếng so với thời gian đặt trước, nhà trọ chỉ còn lại một phòng.

Ông chủ nói: “Tôi tưởng hai người không tới đấy. Bây giờ đã gần mười hai giờ, ban nãy có người cần nên tôi đã cho người ta một phòng. Bây giờ còn lại một phòng, hay là hai người tạm đỡ một đêm?”

Tưởng Tốn không phản đối, Hạ Xuyên móc ví tiền ướt sũng ra đăng kí.

Điện thoại di động của hai người đều mất, Hạ Xuyên không nhớ số của A Sùng, tạm thời không có cách nào liên lạc với anh ta. Thời gian cũng không còn sớm, đoán chừng phòng khám đã đóng cửa, anh chỉ có thể đi tìm người vào ngày mai.

Tưởng Tốn bật điều hòa, hỏi anh: “Anh có tắm không?”

Hạ Xuyên nói: “Cô trước.”

Tưởng Tốn suy nghĩ một chút: “Anh trước đi.”

Cô mở ba lô, toàn bộ đồ bên trong ướt sũng, quần lót đã có thể vắt ra nước. Cô lấy túi giấy kraft ra, cẩn thận lấy tiền giấy bên trong, trải hai cái khăn dưới đất, bóc từng tờ ra để lên.

Hạ Xuyên nhìn cô một hồi, cười một tiếng, mở vali, bên trong chỉ còn lại bình thủy và bộ đun nước nhúng chìm, còn có dao cạo râu, bàn chải đánh răng, khăn mặt và đồ lót của A Sùng.

Anh ngồi xổm một lát, hai tay trống trơn đi vào nhà tắm.

Mười lăm phút sau, Hạ Xuyên tắm xong đi ra, chỉ quấn một cái khăn tắm trên thắt lưng, nói: “Nước không nóng lắm.”

“Ờ.” Tưởng Tốn vẫn đang phơi tiền.

Tiền giấy vẫn còn một xấp, cô để lên khăn mặt, nói: “Đừng đụng đến.”

Hạ Xuyên cúi đầu liếc một cái: “Tôi giúp cô?”

Tưởng Tốn suy nghĩ một chút: “Cẩn thận chút, dễ kéo rách đó.”

Tưởng Tốn vào nhà tắm, đóng cửa lại.

Đây là phòng đơn giường lớn, giường ngay chính giữa, không có cửa sổ nên phòng này không có ai đặt.

Nhà tắm ở bên phải giường, cửa lùa kình mờ, bồn cầu gần cửa, vòi sen ở đối diện, hướng đối diện với cửa.

Bên cạnh là cánh cửa sổ nhỏ, đã dán giấy màu.

Tưởng Tốn đứng trước cửa một hồi, quay đầu liếc nhìn bên ngoài. Bên ngoài ánh đèn rất mờ, chỉ có một cái đèn tiết kiệm năng lượng, nhìn ra ngoài, mơ mơ hồ hồ, dường như có một bóng người, cách cái giường, ngồi đưa lưng về phía nhà tắm.

Tưởng Tốn thu tầm mắt, cởi áo len, rồi cởi quần jean. Cô còn mặc áo giữ nhiệt, ướt sũng dính vào người, sau khi cởi ra rốt cuộc thoải mái không ít.

Còn lại áo ngực và quần lót, cô đứng một hồi, cởi cùng lúc. Lúc tắm cô luôn đưa lưng về phía cửa. Dầu gội đầu và sữa tắm là một. Cô nặn ra thoa, không khom lưng lắm, cố gắng hết sức nhấc chân lên thoa.

Cô tắm hơi lâu. Tóc dài tắm phiền phức, lược của nhà trọ nhỏ nên cũng không dễ chải.

Tắm xong, cô lau lau đầu, mới phát hiện trong đây không có máy sấy tóc.

Quần áo đều ướt, không có cái nào mặc được. Cô quấn khăn tắm, khăn ngắn ngủn, chỉ đến nửa đùi.

Cô mở cửa nhà tắm. Hạ Xuyên ngồi trên tủ đầu giường, vò một hộp thuốc lá.

Anh cười cười với cô: “Ướt rồi, không hút được.”
Bình Luận (0)
Comment