Con Đường Vấy Máu

Chương 57

Tưởng Tốn cũng nhìn thấy, liếc nhìn về phía Hạ Xuyên. Ánh mắt hai người vừa vặn giao nhau, giọng nói trong micro lại truyền ra: “Không ngờ em có thể nghe ra giọng anh đấy.”

Tưởng Tốn nói: “Đương nhiên nghe ra chứ, anh gặp người bạn nào vậy?”

“Em tới không phải sẽ biết sao?”

Tưởng Tốn bật loa ngoài, ra hiệu với Hạ Xuyên một cái. Hạ Xuyên đã sớm có tính toán, anh lấy di động ra, trực tiếp nhấn gọi điện thoại.

Tưởng Tốn tiếp tục đối phó: “Tôi không thân với anh lắm.”

“Chúng ta quen biết nhau một năm rồi mà.”

“Tôn Hoài Mẫn cũng tới ư?”

“Cô ấy không tới.”

“Đang đi làm à?”

“Đúng thế, nghỉ Tết cũng lâu rồi. Sao nào, buổi tối em tới chỗ anh chứ?”

Tưởng Tốn nhìn thấy sau khi cúp điện thoại Hạ Xuyên lại gọi lần nữa, cô hùa theo: “Anh bảo tôi đi là tôi đi à?”

Bên kia cười ha ha: “Em vẫn như thế, không nể mặt chút nào cả. Ăn bữa cơm thôi mà, không mất bao nhiêu thời gian của em đâu.”

“Anh cảm thấy tôi sẽ ăn cơm với anh?”

“Em sẽ.”

Hạ Xuyên đang đánh tay lái, muốn rời khỏi phạm vi nhà trọ. Tưởng Tốn nói: “Tôi không ở Hà Xương, không tiện.”

Đầu bên kia nói: “Đừng nói đùa nữa, em nhìn thử xung quanh em đi.”

Hạ Xuyên đã nhìn thấy, vừa đánh tay lái, bên cạnh liền có một chiếc xe áp sát tới, chưa hết, bên kia còn có một chiếc xe lách về phía họ, sau đuôi xe, một chiếc xe bán tải đã chặn đường đi của họ. Cửa chiếc SUV màu đen mở ra, một tên đầu trọc từ trong đi ra, trên mặt có vết thương, hung ác, đang cười nham hiểm với họ.

Bắt rùa trong rọ, địch vây bốn phía, họ tiến thoái lưỡng nan.

Hạ Xuyên điềm tĩnh quan sát đối phương, bốn chiếc xe, tất cả ngồi đầy, phía sau chiếc xe bán tải lại còn có bốn người đang ầm ĩ đập trần xe.

Bốn tên tối qua, anh chuyển một tên đi, Tưởng Tốn đánh ngã một tên, còn lại hai tên anh có thể ứng phó, nhưng hôm nay không được, đối phương đã chó cùng rứt giậu.

Trong điện thoại, Từ Kính Tùng cười phách lối: “Tuyệt đối đừng kích động, em kích động thì cuối cùng vẫn phải tới gặp anh thôi. Nhiều người đến thế hai người không ứng phó nổi đâu, người bạn kia của em sẽ phải chịu khổ. Anh nói được làm được, đừng có mà không tin.”

Tưởng Tốn cười khẩy, cúp điện thoại, vẫn còn tâm trạng đùa giỡn: “Đáng tiếc anh không phải là Quan Âm ngàn tay.”

Hạ Xuyên hỏi: “Sợ rồi?”

“Ừm. Anh không sợ ư?”

Đổi lại là trước đây, câu trả lời của Hạ Xuyên là không sợ, bây giờ… Anh không nhìn Tưởng Tốn một cái, chỉ nắm tay cô, sau đó hạ cửa kính xe xuống.

Một tên cường tráng vịn trần xe, cười như một tên lưu manh, nói: “Hai người chúng mày, đưa điện thoại di động ra đây!”

Hạ Xuyên và Tưởng Tốn ngoan ngoãn giao điện thoại di động ra.

“Đi theo xe bọn tao, đàng hoàng một chút!” Tên cường tráng chỉ chiếc xe bán tải phía sau, hai người đàn ông đang giơ súng, chỉ từ trên xuống dưới, giống như là đang cân nhắc bắn bọn họ hay là bắn lốp xe.

Mấy tên quay lại xe, chiếc SUV dẫn đầu lái trước, chiếc xe bán tải phía sau đi sát theo họ. Đối phương lái vào một con đường nhỏ, đường vừa vắng vừa hẹp, chừng mười phút là đến vùng quê hoang vắng. Xe không có dấu hiệu sẽ dừng, trên xe không có GPS, điện thoại di động bị tịch thu, họ không biết đối phương đi hướng nào.

Mười mấy phút họ không nói gì, trời tối, trong xe không bật đèn, không thấy rõ vẻ mặt của nhau. Trong chiếc xe đằng trước có người chui ra khỏi cửa sổ chế giễu họ, tay xoay súng, giống như làm xiếc. Tưởng Tốn hỏi: “Bọn chúng có thể nổ súng không?”

“… Có thể.”

Tưởng Tốn lại hỏi: “Ở đâu mà bọn chúng có nhiều súng như vậy?”

“Lát nữa hỏi bọn chúng thử?”

Tưởng Tốn cười cười.

Hạ Xuyên hỏi cô: “Tay còn đau không?”

“Đỡ nhiều rồi.” Tưởng Tốn hỏi, “Lưng anh thì sao?”

“Cũng tạm.”

Một lát sau: “Có kế hoạch gì không?”

Hạ Xuyên nói: “Không có. Em thì sao?”

“Cũng không có.”

Ngoại trừ đàng hoàng ra, họ không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tưởng Tốn hỏi: “Trong xe có thứ gì có thể đối phó với bọn chúng không?”

“Hai cây gậy gỗ.”

Ngay cả gậy sắt cũng không phải, không cần nghĩ nữa.

Xung quanh càng ngày càng vắng vẻ, không người không xe, ngay cả nhà cũng không thấy, xa xa hình như có bãi cỏ lớn đang đong đưa theo gió. Không phải hướng đi Mộc Khách, họ hoàn toàn xa lạ.

Tưởng Tốn hỏi: “Bản báo cáo đánh giá tác động môi trường vẫn ở trên người ư?”

“Ừm.”

“Từ Kính Tùng sẽ không bỏ qua cho anh.” Tưởng Tốn từ từ nhớ lại đoạn ngắn tối qua, “Bọn chúng nói sẽ đánh anh tàn phế, không để cho anh gây chuyện nữa.” Cho nên đưa bản báo cáo đánh giá tác động môi trường cũng không có tác dụng.

Hạ Xuyên cười: “Con trai không bằng bố, chỉ chút trò này.”

Tưởng Tốn nói: “Nhưng trò này trực tiếp hiệu quả nhất, không phải sao?”

Hạ Xuyên không trả lời, anh hỏi: “Em thân với Từ Kính Tùng bao nhiêu?”

“Không thân lắm.”

“Em không hề biết hắn là người nào ư?”

Tưởng Tốn suy nghĩ một chút: “Tôi chỉ biết Tôn Hoài Mẫn làm trong công ty của anh ta, anh ta là một phú nhị đại, Đức Thăng… cái tên này không có đặc điểm, tôi không nhớ.” Không phải người trong nghề, đâu nhớ được tên mấy tập đoàn này, cũng không phải là Alibaba, nhân dân cả nước đều biết.

Hạ Xuyên nói: “Lát nữa có tình huống gì thì em chú ý mình thật tốt.”

Tưởng Tốn nhìn về phía anh: “Hửm?”

“Chăm sóc tốt cho mình, đừng để ý đến tôi.”

Tưởng Tốn cười nói: “Yên tâm, tôi chỉ cần ngủ một giấc với anh ta thì sẽ không có chuyện gì cả.”

Hạ Xuyên cắn răng sau, gò má căng lên, muốn mắng người, nhưng vẫn nhịn xuống.

Anh cởi dây an toàn, thả lỏng gân cốt một chút, kềm chế nói: “Bóp vai cho tôi.”

“Mệt rồi ư?”

“Mệt.”

Tưởng Tốn bóp mấy cái cho anh, cách áo phao lông nên không bóp được gì cả. Cô chui vào trong áo anh, trên bả vai ấy toàn là bắp thịt rắn chắc, bóp rất tốn sức. Tưởng Tốn nói: “Anh cường tráng thật. Từng tập luyện à?”

“Ừm, từng luyện mấy năm.”

“Vậy sao anh không có cơ bụng tám múi?”

“Ai nói không có?”

Tay Tưởng Tốn trượt xuống, sờ bụng anh: “Không có.”

Hạ Xuyên căng cứng một cái, hỏi: “Thích cơ bụng tám múi à?”

“Nhìn người khác.” Tưởng Tốn sờ lưng anh, chỗ đó có vết thương, động tác của cô rất nhẹ, “Chủ yếu nhìn mặt.”

Hạ Xuyên cười, lại nói: “Sờ chỗ nào đó?”

Tưởng Tốn cởi dây an toàn, lại gần, bóp cả hai vai anh, tầm mắt nhân tiện liếc ra sau, mấy tên kia vẫn nhìn chằm chằm, súng ngắn chiếu rõ ràng dưới đèn xe.

“Đừng nhìn.” Hạ Xuyên nói, “Nhìn nhiều em sẽ hoảng sợ.”

“Tôi không hoảng sợ.”

Hạ Xuyên dang tay, nắm cô một cái, tay cô như đắp khối băng, “Thế này mà gọi là không hoảng sợ ư?”

“Nếu tôi hoảng sợ thật thì đã chạy lâu rồi.” Bởi vì đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nên không lựa chọn gì cả.

Đồng không mông quạnh, họ đi theo ánh trăng. Xe đi không dừng, hơn phân nửa là đi đường đất, tốc độ xe duy trì khoảng 70 yard. Tưởng Tốn tính thời gian, họ đã lái ước chừng gần hai tiếng, đã ra khỏi phạm vi Hà Xương từ lâu.

Lại lái hơn nửa tiếng, phía trước thấp thoáng xuất hiện ánh đèn, nguồn sáng ở chỗ rất cao, không thấy rõ công trình cụ thể. Chờ đến gần dần, Hạ Xuyên nắm tay cô, đầu ngón tay xoa chiếc nhẫn bạc của cô, sờ ra đường nét hai con báo.

Tưởng Tốn cũng cảm giác được, đầu ngón tay chạm cùng anh. Cô lạnh như băng, anh nóng như lửa, Hạ Xuyên mở miệng: “Dựa vào đầu óc của em, không cần ngủ với hắn ta. Đừng dùng lời khích tôi, khích rồi, quay lại làm chết em!”

Tưởng Tốn không nhịn được cười: “Vậy anh đừng chết ở đây, cũng đừng bị đánh tàn phế, làm cũng không làm nổi.”

“Yên tâm, có em đến lúc đó kêu cha gọi mẹ.”

Đến gần, công trình đó dần rõ ràng, hình trụ, xây rất cao, xây bằng đá, chất liệu giống như tường đất của nhà anh A Gia, mái nhà lợp ván gỗ, hai miếng nghiêng xuống tạo thành một hình tam giác, mặt tường hình như trát một lớp bùn vàng, có mấy cái lỗ rất nhỏ, có lẽ là cửa sổ, ánh sáng lộ ra ngoài từ cái lỗ cao nhất.

Là một tháp canh bằng đất.

Hạ Xuyên và Tưởng Tốn nhìn nhau một cái, ai cũng không nghĩ tới, họ sẽ bị dẫn tới đây, xung quanh không có người ở, chỉ có một cái tháp canh cao cao đứng sừng sững bên cạnh một căn nhà đất này.

Anh nói một câu bên tai cô.

Xe dừng hết lại, toàn bộ người trong bốn chiếc xe kia đi xuống, vây một vòng quanh họ. Hai người xuống xe, tên đầu trọc phía trước đi tới, đá mạnh Hạ Xuyên một cái, hung ác nói: “Mẹ nó mày cũng có lúc này!”

Hạ Xuyên không bị đá ngã, anh loạng choạng một cái, thu chặt nắm đấm, nhưng không có phản ứng, chỉ cười: “Sao nào, Từ Kính Tùng chào hỏi người khác như vậy à?”

Giọng của người trong căn nhà đất lộ vẻ cười, kêu một tiếng: “Vào đi chứ, ở bên ngoài làm gì?”

Hạ Xuyên và Tưởng Tốn bị đẩy đi về phía trước, tên đầu trọc ra lệnh cho mấy tên bên cạnh: “Đi, lục soát xe!”

Tưởng Tốn quay đầu, nhìn thấy mấy tên mở cửa xe việt dã, phân công lục soát đồ trên xe. Cô thu tầm mắt, đi vào trong nhà đất.

Nền căn nhà đất là khoảng đất vàng, chưa từng sửa chữa, còn có thể nhìn thấy cỏ dại, bốn mặt tường đất, mạng nhện giăng khắp nơi. Đỉnh đầu là một cái bóng đèn LED, phía dưới bày bàn ghế, trên bàn còn có nước trà và hộp thức ăn nhanh. Người chia nhau đứng trong góc nhà, một người quen đang ngồi đó hút thuốc, thấy hai người bọn họ đi vào, liếc Tưởng Tốn một cái, rồi nhìn về phía Hạ Xuyên.

Từ Kính Tùng cười nói: “Thật không ngờ chúng ta còn có duyên phận này. Lần ở núi Minh Hà sao không nhận ra nhỉ, trước đây tôi còn nghe bố tôi nhắc tới anh đấy.”

Hạ Xuyên cười: “Sớm biết mọi người đều quen nhau, thì khi đó nên mời anh uống hai ly.”

Từ Kính Tùng nói: “Nên là tôi mời anh uống chứ. Tôi có nghe nói, hôm đó là anh cứu tôi lên? Vốn định cảm ơn anh, nhưng lỡ mất hai ngày, kết quả quay lại tìm thì nói anh đã đi rồi, tôi còn tiếc nuối nữa. Thế này không hay sao, mọi người có thể gặp nhau hết ở đây rồi!” Đang nói, nhớ ra việc gì đó, cười với người bên cạnh Hạ Xuyên một cái, “À, còn em nữa. Tưởng Tốn, anh làm sao cũng không ngờ tới em sẽ đi cùng anh ta. Không phải nghe nói em đưa gia đình họ Vương kia về Giang Tô sao?”

Tưởng Tốn nói: “Là duyên phận cả, gặp được ở Giang Tô.”

Từ Kính Tùng nói: “Anh biết, anh còn đặc biệt tìm người hỏi thăm nhà họ Vương đấy. Em nói có trùng hợp không, lại là một duyên phận nữa, quán cơm của nhà chị họ Vương Tiêu, trước đây lại là của một người quen. Đương nhiên, anh không quen ——” Anh ta hướng về phía Hạ Xuyên, “Anh quen.”

“Bình thường thôi, cũng không quen lắm.” Hạ Xuyên quét xung quanh một vòng, “Sao không có ghế vậy? Tôi đây lái xe suốt, đứng mệt lắm.”

Từ Kính Tùng hướng về phía thuộc hạ: “Mắt mũi để đâu đó, ghế đâu?”

Một người bên cạnh dời mông, mang ghế sang. Từ Kính Tùng nhân tiện ném điếu thuốc, nói: “Nào!”

Hạ Xuyên cầm lên, nói: “Không có lửa.”

Từ Kính Tùng cách cái bàn châm thuốc giúp anh.

Ghế hình vuông, Hạ Xuyên ngồi xuống, phả một vòng khói thuốc, cười nói: “Thế này mới thoải mái chứ. Ban nãy đau lưng, anh không biết đấy, tối qua tôi bị người ta đập mấy cái, bây giờ vẫn chưa khỏi.”

Từ Kính Tùng nói: “Vậy phải đi bác sĩ khám chứ, tôi giới thiệu một bác sĩ cho anh nhé? Ơ kìa ——” Anh ta vẫy tay với Tưởng Tốn, “Em không ngồi ư? Lại đây nào, chỗ anh có!”

Anh ta ngồi ghế dài, cố tình dịch sang bên cạnh chừa ra một chỗ, vỗ vỗ, cười: “Nào, đừng đứng ngẩn ra đó chứ.”

Tưởng Tốn không nhúc nhích: “Cảm ơn, tôi thích đứng. Các anh có chuyện thì nói đi, không cần quan tâm đến tôi.”

Từ Kính Tùng: “Đúng nhỉ, quên mất chuyện chính. Anh Hạ, món đồ đó đâu?”

“Món đồ gì cơ?”

Từ Kính Tùng nói: “Bố tôi từng đề cập với tôi, năm đó có một người tới làm đánh giá tác động môi trường, bản đầu tiên làm sai, bản thứ hai làm khác, người đó làm xong thì biến mất. Ngần ấy năm, chúng tôi cũng tìm qua mấy lần, kết quả không tìm được, ai mà biết anh lại giúp chúng tôi một chuyện lớn như vậy…” Anh ta cười, “Bản báo cáo đánh giá tác động môi trường đó ở đâu?”

“Ồ? Bản báo cáo đánh giá tác động môi trường ư?” Hạ Xuyên nói, “Sao tôi nghe nói, anh bảo chúng tôi tới gặp một người bạn mà?”

“Gặp bạn không vội, lát nữa có thời gian cho các anh ôn lại chuyện cũ. Cho tôi thấy bản báo cáo kia trước xem?”

Hạ Xuyên rít một hơi thuốc: “Không thấy được bạn không yên tâm.”

“Còn trọng tình nghĩa thật.” Từ Kính Tùng cười, dụi thuốc lên bàn, đứng lên đi về phía Tưởng Tốn, “Em cũng rất trọng tình nghĩa, anh nghe nói, tối qua em cứu người dưới súng?”

Vẻ mặt Tưởng Tốn bình thường, cô nói: “Đâu có thần thông vậy, tôi tự cứu mình thôi.”

“Tự cứu gì chứ, họ cũng đâu làm gì em.” Từ Kính Tùng đến gần, thấp giọng nói, “Quen em lâu như vậy, mà vẫn không biết em có bản lĩnh đó… cũng không biết em có thể lên giường với người mới quen khoảng mười ngày…”

Anh ta sờ mặt Tưởng Tốn, Tưởng Tốn nghiêng đầu tránh. Từ Kính Tùng cười: “Ở chỗ anh thì đừng giả vờ thanh cao, theo đuổi em một năm mà vẫn còn đang treo anh…” Anh ta nghiêng đầu nhìn Hạ Xuyên, “Sao nào, anh ta phục vụ em trên giường cực kì tốt à?”

Hạ Xuyên rít vài hơi thuốc, búng tàn thuốc một cái, không nhìn bên đó, nghe thấy Tưởng Tốn cười khẽ: “Không tệ.”

“Vậy thử với anh xem, em so sánh một chút.”

Đang nói, người bên ngoài rốt cuộc gõ cửa đi vào, tên đầu trọc mang cái mặt tím bầm, nói: “Ông chủ, trong xe không có.”

Từ Kính Tùng cười, hỏi Hạ Xuyên: “Trong xe không có, vậy có thể ở đâu?”

Hạ Xuyên biết rõ còn hỏi: “Ồ? Vậy ở đâu nhỉ?”

Từ Kính Tùng quan sát anh từ trên xuống dưới một hồi, lại nhìn Tưởng Tốn, cười nói: “Cũng không có chỗ có thể giấu, cởi quần áo ra, đừng để tôi tìm người làm giúp.”

Hạ Xuyên cười một tiếng, ngậm điếu thuốc, cởi áo. Tưởng Tốn liếc về phía anh, Từ Kính Tùng nói: “Em cũng cởi.”

Tưởng Tốn nhìn về phía anh ta, Từ Kính Tùng nhắc lại: “Em cũng cởi.”

Bên kia Hạ Xuyên ném áo phao lông xuống đất, nói: “Xem chỗ tôi trước.”

Từ Kính Tùng nói: “Không vội. Nào, cởi áo cho anh xem thử.”

Tưởng Tốn bình tĩnh cởi áo khoác, còn lại chiếc áo len sát người bên trong, eo thon ngực to không giấu nổi. Từ Kính Tùng không thèm nhìn chiếc áo khoác dưới đất. Anh ta sờ eo Tưởng Tốn, bóp một mạch trên người cô, nói: “Hình như là không có… Ở đây thì sao?” Dùng sức xoa ngực cô, “Giấu gì ở đây thế?”

Tưởng Tốn nắm cổ tay anh ta, hung hăng vặn ngược một cái. Một người bên cạnh lập tức đứng ra, cầm súng chỉ, Từ Kính Tùng cười: “Sức lớn thật đấy. Tay làm sao vậy? Sao bị thương cả rồi?”

“Tối qua có một tên cao gầy cởi đồ tôi, tay bị hắn làm bị thương. Đúng rồi, hắn chết chưa?”

Từ Kính Tùng nói: “Chưa chết, nằm không nhúc nhích nổi thôi. Còn có anh Cường đó nữa, đầu quấn gạc, bây giờ anh bảo anh ta đi nghỉ rồi.”

“Đáng tiếc thật.”

Từ Kính Tùng nói: “Em nhìn xem, người đàn ông này không lên tiếng gì cả, em tìm người kiểu gì vậy? Nếu anh ngủ với em ngay trước mặt anh ta, em có tin anh ta cũng không kêu một tiếng không?”

“Anh có bản lĩnh đó hẵng nói.”

Từ Kính Tùng cười, không sờ Tưởng Tốn tiếp nữa. Anh ta đá áo khoác Tưởng Tốn ném dưới đất vài cái, xách lên giũ, không có đồ, lúc này mới chuyển tầm mắt sang người Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên chống bàn, nheo mắt hút thuốc, cũng không biết có nghe thấy động tĩnh bên kia hay không. Anh chỉ có một chiếc áo len, một cái quần jean, không giấu đồ được. Từ Kính Tùng nói với thuộc hạ: “Mang tới dây.”

Thuộc hạ nhặt áo phao lông lên, đưa tới cho Từ Kính Tùng. Từ Kính Tùng sờ hai cái, phát hiện khác thường.

Anh ta cười một tiếng, lục tới túi bên trong, kéo dây kéo, lấy ra một xấp giấy, là bản báo cáo đánh giá tác động môi trường, một đống thuật ngữ chuyên ngành, tờ cuối cùng có dấu mộc, không biết thật hay giả.

Từ Kính Tùng cúi đầu chụp ảnh, gửi ảnh đi, nói: “Để người khác xem thử là thật hay giả trước đã.”

Tưởng Tốn hỏi: “Bạn tôi đâu?”

Từ Kính Tùng nói: “Sốt ruột rồi ư? Được, có thể cho em đi gặp một chút.” Anh ta nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh, “Dẫn cô ấy đi, anh Hạ ngồi thêm một lúc nữa.”

Hạ Xuyên cười: “Tôi cũng không muốn đi. Anh bảo người xem cho thật kĩ đấy, tôi cũng không biết thứ này là thật hay giả đâu.”

Tưởng Tốn bị người dẫn đi tới cửa, khóe mắt nhìn về phía Hạ Xuyên, Hạ Xuyên không hề nhìn cô.

Cô bị dẫn ra ngoài, đi về phía tháp canh bên cạnh nhà đất, xung quanh có khoảng mười người rải rác hoặc đứng hoặc ngồi. Vào tháp canh, phía dưới có một người ngồi, người đó liếc Tưởng Tốn: “Thêm một đứa à?”

“Người tốt trong lòng ông chủ, đứa này cẩn thận đấy!”

“Cái đứa ở trên trước đó mày cũng nói cẩn thận!”

“Hai đứa này khác nhau, mày nhìn cái mặt này xem!”

Tưởng Tốn nghe vậy, đầu mày nhíu lại gần như không thể nhận ra.

Đi lên tháp canh phải trèo thang, hai tên đó chống một cái thang tre, Tưởng Tốn đàng hoàng leo lên. Ánh đèn càng ngày càng gần, rất nhanh đã đến đỉnh, một người trói dựa vào tường ở trên đó.

***

Hai tiếng trước.

Trong khách sạn Hà Xương, nhân viên giải thích: “Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Không biết ư? Có người vào phòng của khách các cô mà cô nói không biết?”

“Thưa anh, thực sự xin lỗi, đây là sơ suất của chúng tôi, xin hỏi anh có bị tổn thất tài sản nào không ạ?”

“Điện thoại di động mất rồi, còn có một người nữa!” A Sùng nghiến răng nghiến lợi, “Cô gái kia mất tích rồi!”

***

Trên tháp canh, người phụ nữ bị trói tay sau lưng dựa vào tường vừa mừng vừa sợ, gào khóc: “Chị Tưởng ——”

Trong lòng Tưởng Tốn căm hận mắng một tiếng, đột nhiên, bên ngoài vang “pằng” một tiếng.

Một tên đứng phía sau ngẩn người, Tưởng Tốn nhanh chóng đạp chỗ hiểm của hắn một cái, khuỷu tay thúc mạnh mũi hắn. Tên đó đau đến mức cúi gập người, phía dưới còn có người trèo lên, mắng: “Con đàn bà thối!”

Tưởng Tốn canh chuẩn thời cơ, đá mạnh vào đầu hắn một cái. Tên đó la lớn, rơi xuống thang.

Bên ngoài hỗn loạn, tiếng kêu la, tiếng mắng chửi người, đèn sáng lên hết.

Mắt Tưởng Tốn đỏ bừng.

Mười mấy phút trước, khoảnh khắc trước khi họ xuống xe, Hạ Xuyên nói bên tai cô: “Tháp canh có đèn, nếu A Sùng bị nhốt trên đó, thì em nhân cơ hội đi lên, chờ khi phía dưới hỗn loạn, em nắm bắt cơ hội, đừng để ý đến tôi, tùy ý lái xe đi.”

Nắm bắt cơ hội thế nào?

“Pằng —— pằng ——” Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, đánh thức ban đêm yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment