Con Đường Vấy Máu

Chương 69

Sau khi ăn xong Tưởng Tốn không đi, ngồi trong vườn hoa chơi điện thoại di động. Thạch Lâm cắt trái cây đi ra, nói: “Ăn chút dưa hấu đi.”

Tưởng Tốn liếc nhìn, dưa hấu đỏ tươi không hạt: “Mua rất tốt.”

“Không phải mua, là của bà Bạch cho.”

“Bà Bạch còn ở trên núi ư?”

“Ừm, sau khi làm tang lễ xong thì bà ấy mãi không đi.”

Tưởng Tốn gật đầu, cầm lấy một miếng dưa hấu, cắn một miếng nhỏ. Dưa hấu thơm ngọt, đỏ tươi như máu, tựa như màu sắc nở dưới tán cây vào giữa hè. Tưởng Tốn nhìn cái cây cách đó không xa, một vòng “cỏ” màu xanh đậm vây quanh đó, trên cành chỉ có lá.

Cô hỏi: “Lão Nha Toán vẫn chưa nở hoa ư?”

Thạch Lâm cười một tiếng: “Còn chưa đến tháng bảy mà. Sao thế, ngay cả cái này mà cũng không nhớ?”

“À, không nhớ ra.” Tưởng Tốn nói, “Hoa không thấy lá, lá không gặp hoa, hoa lá vĩnh viễn không thấy nhau, là nói như vậy phải không?”

“Ừm… Sao hôm nay văn nghệ vậy?”

Tưởng Tốn lắc đầu: “Đột nhiên có suy nghĩ.”

Thạch Lâm dừng một chút: “Nó chỉ là Lão Nha Toán, có thể làm thuốc, tiêu sưng giảm đau, đừng nghĩ tới mấy thứ không đâu kia.”

Tưởng Tốn chuyển tầm mắt sang mặt chú ấy, đột nhiên nói: “Bạn gái của chú mất bao lâu rồi?”

Thạch Lâm sửng sốt, một lát sau: “Mười tám năm.”

Tưởng Tốn lại hỏi: “Tại sao chú trồng Lão Nha Toán?”

“… Cô ấy thích.”

“Cô ấy mắc bệnh gì?”

“… Lúc đó cháu còn nhỏ, cô ấy không mắc bệnh, là dám làm việc nghĩa.”

Tưởng Tốn gật đầu: “Đúng rồi, cô ấy đã cứu một đứa bé.” Dừng một chút, “Chú định cả đời trông coi khách sạn này sao?”

Thạch Lâm nhìn về phía đám cỏ màu xanh đậm trồng dưới tán cây, nói: “Chú là trông coi cô ấy.”

Cô ấy ở đó, dùng hết một phần cố gắng cuối cùng của cô ấy, từ một gốc cây con lớn lên thành đại thụ, dưới tán cây trồng hoa bỉ ngạn như ngọn lửa cô ấy thích nhất.

Tưởng Tốn theo tầm mắt của chú ấy, khẽ nói: “Một người, làm sao có thể trả giá một đời vì một người khác chứ?”

Hồi lâu, người đối diện trả lời: “Có thể trả giá một đời vì một người khác, cũng là một chuyện may mắn, có người cả một đời cũng không thể cảm nhận được.”

***

Ánh mặt trời chiếu cao cao, vẻ xanh biếc khắp núi non, một ngôi biệt thự thấp thoáng trong rừng cây. Tưởng Tốn đi ra khỏi khách sạn Lệ Nhân, trong lúc bất chợt, cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu.

Cô lên xe van của khách sạn, ở trong xe ngây ngẩn một hồi, mới từ từ khởi động, lái xuống núi. Lúc đi qua biệt thự nhà họ Bạch, cô vô thức nhìn một cái, biệt thự mới trước đó khách tới nườm nượp, bây giờ đã vắng lặng, một cái bóng gầy gò đứng trước cửa sổ kính trên lầu, cô độc chỉ một mình bà ấy.

Tưởng Tốn giảm tốc độ, đánh tay lái, lái lên núi.

Đến đầu đường đài Phù Vân, Tưởng Tốn dừng xe.

Bậc thềm trên con đường nhỏ lót bằng đá, lồi lõm không bằng phẳng. Giờ cơm trưa, khách du lịch không nhiều. Tưởng Tốn đứng giữa đài Phù Vân, mái tóc dài bị gió thổi rối, ánh mặt trời sưởi ấm núi rừng, cô vuốt tóc một cái, yên lặng nhìn nơi xa.

Khi đó có người hỏi cô:

“Có lửa không?”

“Sang đây, châm lửa cho tôi.”

“Mua đồ cũng tặng quà, cô không có chút “Dịch vụ giá trị gia tăng’ nào?”

“Châm tiếp… Tiếp tục.”

“Vậy tôi còn là khách hàng đầu tiên của cô?”

Sau đêm đó, có người đưa cho cô một điếu thuốc, nói với cô:

“Sao, không lấy tiền về nên muốn nhảy vực à?”

“Cô thích tai.”

“Nói lòng tôi không mấy yên ổn, ban nãy cô ở khách sạn thì sao?”

“Lòng cô rất bẩn sao?”

Mỗi ngày nhiều người lui tới đài Phù Vân như vậy, bọn họ chỉ là khách qua đường, không để lại dấu chân, chỉ để lại ít tàn thuốc, gió thổi một cái, không còn dấu vết gì nữa.

Ai biết bọn họ đã từng đến đây?

Tưởng Tốn trở lại xe van, tiếp tục lái về phía trước, không bao lâu thì đến Nhận Trì. Xuống xe đi cả buổi mới nhìn thấy hai thác nước nhỏ, thời gian lạnh nhất đã qua, xung quanh thác nước không có tinh thể băng, chỉ còn lại hơi nước mỏng và tiếng ào ào thấm lạnh.

Khi đó có người giọng nói không vui:

“Không giới thiệu một chút à?”

“Bốn trăm một ngày, dẫn cô tới chơi à?”

Lần đầu tiên cô giới thiệu thắng cảnh cho người khác, khó khăn, khô khan không thú vị.

Hôm đó tới sớm, nơi đây vẫn chưa có khách du lịch, chỉ có một đất một trời, một hồ một thác, cũng không có ai thấy nữa.

Ai biết bọn họ đã từng đến đây?

Tưởng Tốn tiếp tục đi về trước.

Công viên Thanh Sơn, đỏ hồng xanh trắng, hương hoa xa xa, một cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi xuống như mưa phùn, trên chiếc ghế đá màu trắng xám dính một lớp bụi mỏng.

Hôm ấy có người nói:

“Tôi không ngửi được thứ nên ngửi, ngửi được thứ không nên ngửi.”

“Ở cổng có ba cây thông đen trăm tuổi, trên núi Minh Hà còn có chỗ nào có thông đen trên trăm tuổi không?”

“Tìm người.”

“Tìm tổ tông của tôi.”

Miệng đầy lời nói nhảm, cô nửa tin nửa ngờ.

Khi đó mặt trời vừa mọc, một khoảng đỏ ấm áp nơi chân trời, cô qua loa đối phó với cô bé bên cạnh, khách du lịch tới, bọn họ đi.

Không mang về cái gì cả, cũng không để lại gì, không chụp mặt trời đang mọc lên kia, ai chứng minh bọn họ từng đến đây?

Tưởng Tốn lên xe, một mình đi về phía trước.

Đầm Điểm Hà, hoa sen chưa nở.

Linh Tuyền, lần đầu tiên người đó nắm tay cô, đứng trên tảng đá lớn nói cho cô biết hai ngày sau anh rời khỏi.

Xe dừng trước biệt thự số 232, ba cây thông đen xanh tươi rậm rạp, rừng trúc như khoảng biển xanh biếc.

Người đó nói:

“Đào gì đó? Cá chạch bùn à?”

“Măng?”

“Chạy hết cả ngọn núi rồi?”

“Có từng trèo cây không?”

“Lấy trứng chim?”

“Bắt cá?”

“Tôi không lạnh ——”

“Tôi nóng.”

Trong rừng trúc chỉ có ánh sáng nhạt, cô giơ dù, lắc cây trúc một cái, giọt sương rơi xuống dù, bộp bộp, cô và người đó gần trong gang tấc, chỉ thiếu một chút nữa.

Anh chỉ là một người khách qua đường, không đến gần hơn nữa, thì mãi mãi là một người khách qua đường.

“Tưởng Tốn?”

Một giọng nói, Tưởng Tốn như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn về phía người tới, dường như vẫn chưa bước ra khỏi cơn mơ, cô há miệng, không gọi ra tên đối phương.

“Tưởng Tốn?”

Tưởng Tốn lại thử há miệng, phát ra âm thanh khàn khàn: “Trác Văn… Sao anh ở đây?”

Trác Văn đã cắt tóc ngắn, mặc áo jacket màu nâu, ống quần có bụi, long đong vất vả. Anh ta nói: “Anh đưa tro cốt của ông ngoại tới đây, giữa trưa vừa tới.”

“Trùng hợp thật.”

Trác Văn nhìn sắc mặt cô, hỏi: “Em sao vậy?”

“Gì cơ?”

“Đã xảy ra chuyện gì sao, hồn vía lên mây vậy?”

“Không có.”

Dừng một chút, Trác Văn nói: “Em ở trên núi ư?”

Tưởng Tốn lắc đầu: “Không ở đây, ở chỗ mẹ tôi.”

“Sao hôm nay lên núi vậy?”

Tưởng Tốn nói: “Buổi sáng đến nhà tang lễ một chuyến, nhân tiện tới khách sạn Lệ Nhân một chuyến.”

Trác Văn sửng sốt: “Nhà tang lễ ư?”

“Ừm… Bố tôi mất rồi, ngày mai đưa đi an táng.”

Trác Văn không ngờ tới: “Vậy… một mình em ư?”

Tưởng Tốn suy nghĩ, nói: “Không phải.”

“Ai ở cùng em?”

Tưởng Tốn không trả lời, Trác Văn tự hiểu: “Hạ Xuyên?”

Tưởng Tốn cười một tiếng, vẫn không trả lời, cô hỏi: “Sao hôm nay mới đến thế?”

Trác Văn nói: “Hai ngày trước vẫn còn chút việc.”

Trời sắp tối, buổi chiều Trác Văn đã đi dạo trên núi một vòng, cuối cùng mới đến ngôi biệt thự này, không ngờ có thể gặp Tưởng Tốn. Tro cốt vẫn chưa rải, Trác Văn đi về với Tưởng Tốn, nói: “Không biết nên rải ở đâu. chỗ đài Phù Vân rộng rãi, nơi này là nơi ông ngoại ra đời.”

Tưởng Tốn nói: “Chỗ nào cũng được, nơi đây là núi Minh Hà, chỗ nào cũng giống nhau.”

Trác Văn suy nghĩ: “Vậy ở đây đi, cát bụi trở về với cát bụi, ông ngoại đến từ đây, đi từ đây, ông sẽ vui vẻ.”

Một hủ tro cốt nho nhỏ, một người lớn như vậy, cuối cùng trở thành tro bụi, đựng trong một cái hộp, tựa như kích cỡ khi vừa đến thế giới này, không chiếm chỗ, không mang đến gì cả, cũng không mang đi gì cả.

Trác Văn rải tro, gió vừa thổi, chúng bay đi xa, cuối cùng không biết sẽ trôi về hướng nào, là tan vào trong đất hay rơi xuống nước. Trác Văn vừa rải, vừa nói: “Ông ngoại, đi vui vẻ…”

“Ông ngoại, đây là núi Minh Hà…”

“Ông ngoại, về nhà rồi…”

Từng tiếng một, bay xa theo gió. Tưởng Tốn lẳng lặng nhìn, tiễn đưa ông cụ ấy.

Sau khi kết thúc, Trác Văn nói: “Người chết rồi, người đang sống còn phải giữ trí nhớ của ông… Anh tưởng anh đã chuẩn bị tâm lý tốt, đón ông về nhà, mua áo liệm quan tài trước, tiền giấy, nến cũng chuẩn bị xong, còn ảnh nữa. Tấm ảnh đó là chụp mấy năm trước. Chuẩn bị lâu như vậy, rốt cuộc đến vẫn không được.”

Tưởng Tốn hỏi: “Cái gì không được?”

“Luyến tiếc… Muốn giữ lại, nhưng không giữ được, không nỡ để ông đi. Ông làm bao nhiêu chuyện sai đi nữa, từng làm bao nhiêu bồi thường đi chăng nữa, những việc đó không liên quan gì đến anh. Đối với anh mà nói, ông chỉ là ông ngoại của anh mà thôi. Sau này chỉ còn lại một mình anh.” Trác Văn khẽ nói, “Điều anh ân hận nhất là, anh không biết chuyện trong lòng ông, khiến ông một mình gánh vác nhiều năm như vậy, đến cuối cùng, anh cũng không thể ở cùng ông thật đàng hoàng. Người thân nhất, lại vĩnh viễn không có cách nào nói ra lời chân thật nhất với đối phương.”

Trời tối, lại lên con đường đồi núi, đi ngang qua ngọn đèn đường này đến ngọn đèn đường kia, bóng xe khi dài khi ngắn.

Khi đó sáu giờ hai mươi sáu phút, mặt trời mọc trên đỉnh núi, cô đưa vị khách qua đường kia rời khỏi, bóng mây, bóng núi, tựa như có sinh mạng trèo lên sườn núi.

Người thân nhất, vĩnh viễn không có cách nào nói ra lời chân thật nhất với đối phương.

Tưởng Tốn dần không thấy rõ đường nữa, cô lấy điện thoại di động ra.

***

Trấn Ninh Bình.

Ba giờ trưa, cơm trưa mới vừa lên bàn, Vương Tiêu ủ rũ cầm đũa nói: “Cũng không biết chị Tưởng thế nào rồi, không gọi một cú điện thoại cho em nữa.”

A Sùng chế giễu cô ấy: “Chị Tưởng của em đã lưu số của em sao?”

Vương Tiêu nói: “Lưu rồi, lần trước lúc em ngủ với chị ấy thì đã trao đổi số với chị ấy!”

Trương Nghiên Khê đưa một chén cơm cho Hạ Xuyên, ngồi bên cạnh hỏi nhỏ: “Bên Tưởng Tốn thế nào rồi?”

Hạ Xuyên nói: “Ngày mai đưa bố cô ấy đi an táng.”

“Trong nhà cô ấy còn người nào không?”

“… Hết rồi.”

Trương Nghiên Khê ngẩn người: “Vậy cô ấy chỉ có một mình ư? Có được không?”

Hạ Xuyên cười: “Cô ấy còn mạnh mẽ hơn đàn ông, không thành vấn đề.”

Ăn cơm xong, Vương Tiêu lấy điện thoại di động của A Sùng chơi, đột nhiên la một tiếng: “Sao anh có ảnh của chị Tưởng vậy?”

“Hả?” A Sùng đi sang nhìn, “Là cái này à, suýt nữa thì quên mất!”

“Ảnh chụp lúc nào thế?”

A Sùng hất cằm về phía Hạ Xuyên: “Đó, chụp khi đi núi Minh Hà cùng cậu ta.”

Vương Tiêu đưa điện thoại di động: “Anh Hạ, anh có tấm ảnh này không?”

Hạ Xuyên tùy ý liếc một cái: “Không có.”

Vương Tiêu suy nghĩ, nói với A Sùng: “Nào, cũng chụp cho em một tấm!”

Vương Tiêu vừa đưa điện thoại di động ra, người bên cạnh liền lấy di động, Vương Tiêu ngẩn người: “Anh Hạ?”

Hạ Xuyên không để ý đến cô ấy, bấm vào thư viện ảnh, thoáng cái là tìm được tấm ảnh kia.

Trên đài Phù Vân, cô ngồi xếp bằng, mặc áo phao lông màu đen, trên chân là giày ống thấp đầu tròn màu nâu đậm, hai tay đặt trên mắt cá chân, thờ ơ nhìn ống kính, phía sau là vực sâu vạn trượng, vải mỏng màu đen trên cánh tay cô được gió nâng lên.

Hạ Xuyên ném trả di động, A Sùng vội vàng đón lấy, sợ lớn hãi nhỏ: “Hơn mấy ngàn đó, cậu đừng ném chứ, rơi vỡ thì làm thế nào!”

Đột nhiên giọng nói kinh ngạc của Trương Nghiên Khê vang lên: “Hạ Xuyên ——”

Mọi người nhìn sang.

Trương Nghiên Khê chỉ một tấm ảnh phóng to trên màn hình máy vi tính, nói: “Tấm ảnh này, đơn xét nghiệm đặc tả phía sau là của anh!”

Vương Tiêu tò mò: “Đơn xét nghiệm gì thế? Anh Hạ cũng từng kiểm tra sức khỏe ư?”

Tống Ba và Vương Viện Viện bên cạnh sửng sốt: “Đơn xét nghiệm của Hạ Xuyên?”

Mấy người đến gần xem thử, quả nhiên, trên đơn xét nghiệm rõ ràng viết tên Hạ Xuyên, chẩn đoán lâm sàng phía sau…

Mấy người sửng sốt.

A Sùng vỗ đầu một cái: “Tưởng Tốn sẽ không nhìn thấy cái này chứ?”

Hạ Xuyên không lên tiếng, đứng dậy đi ra ngoài phòng, bấm điện thoại của Tưởng Tốn, không gọi được, điện thoại của cô tắt máy. Hạ Xuyên thử gọi lại, hơn mười phút, vẫn tắt máy.

Hạ Xuyên sờ túi một cái, trở vào trong phòng hỏi: “Thuốc lá đâu?”

A Sùng móc thuốc lá: “Không phải cậu cai rồi sao?”

Hạ Xuyên châm một điếu, vừa hút vừa tiếp tục gọi điện thoại di động của Tưởng Tốn, nhìn thấy A Sùng lấy di động của mình về, tay anh thoáng khựng lại, rít mạnh một hơi, phả một vòng khói thuốc rồi dụi tắt, nói: “Vũ Lập đâu? Bảo cậu ấy lái xe tới!”

“Để làm gì?”

Hạ Xuyên không kiên nhẫn: “Nói nhảm gì đó, bảo cậu ta sang đây!”

***

Ánh chiều tà le lói.

Tưởng Tốn rốt cuộc chạy về tiệm tạp hóa, chưa kịp nghỉ một chút, cô lập tức sạc pin điện thoại di động.

Điện thoại di động không biết tự động tắt máy lúc nào, sạc hơn mấy phút, Tưởng Tốn mới có thể mở máy. Không chờ hệ thống bình thường, cô lập tức gọi số điện thoại di động của người kia, vừa gọi đi, vậy mà tắt máy.

Cô ngẩn người, gọi thêm hai lần, từ đầu đến cuối tắt máy. Tưởng Tốn lục số của A Sùng, bên đó rất nhanh đã nhận máy.

“Tưởng Tốn?”

Tưởng Tốn hỏi ngay: “Hạ Xuyên đâu? Điện thoại di động của anh ấy tắt máy.”

“Buổi chiều cậu ta đã chạy mất rồi, chưa nói với cô ư?”

“Chạy đi đâu?”

“Đi sân bay đó, cậu ta đi đến sân bay, cậu ta muốn đi tìm cô!”

Tưởng Tốn ngẩn ra.

***

Đêm khuya, một chiếc xe van lao vùn vụt trên đường đi đến sân bay. Tưởng Tốn không ngừng gọi điện thoại của Hạ Xuyên, từ đầu đến cuối tắt máy. Đã đến giờ máy bay hạ cánh, Tưởng Tốn tăng tốc, gần như chạy bừa.

Đèn giao thông, Tưởng Tốn phanh lại, bấm điện thoại lần nữa. Có lẽ là đã nghe giọng nói tự động mấy tiếng, cô chợt nghe được tiếng “tút tút”, nhất thời không có phản ứng. Cũng chỉ ba tiếng, bên kia nhận máy ngay.

Hai người gần như mở miệng cùng lúc.

“Hạ Xuyên…”

“Tưởng Tốn…

“Anh ở đâu?”

“Em vẫn chưa ngủ ư?”

Đồng loạt dừng lại.

Đèn xanh hiện lên, Tưởng Tốn khởi động xe: “Tôi ở trên đường, tôi tới đón anh.”

“…” Hạ Xuyên dừng mấy giây, “Tôi đã lên xe rồi, em đến đâu?”

“Đường Trung Sơn Bắc.”

Đầu bên kia đột nhiên la: “Dừng xe!”

Tưởng Tốn hỏi: “Hạ Xuyên?”

“Dừng xe! Quay lại!”

“Không được, đèn giao thông làm sao quay lại được!”

Tiếng dòng xe chạy, tiếng xe hơi rừm rừm, tiếng còi.

Tưởng Tốn sửng sốt, nắm chặt tay lái, nhìn về phía gương chiếu hậu. Trong gương, đầu kia của ngã tư, một chiếc xe taxi đậu ở đó, mấy chiếc xe bên cạnh không ngừng nhấn còi, một người đàn ông từ trên xe chạy xuống.

Tưởng Tốn dừng xe ven đường, lập tức mở cửa ra.

Ngã tư mờ tối, dưới đèn neon của thành thị, trong dòng xe thưa thớt, hai bóng người ôm nhau thật chặt, không có ngôn ngữ, chỉ có tiếng tim đập trùng khít vào nhau.

Còi xe ré dài, hai người trở lại bên cạnh xe van. Tưởng Tốn bị anh đè trên thân xe, Hạ Xuyên vừa hôn cô, vừa mở cửa, cửa mở ra, anh ôm chặt cô, Tưởng Tốn dần dần dựa vào rìa ghế.

Hạ Xuyên hôn môi cô từng chút một, buông ra, để cô ngồi lên, anh đóng cửa lại, vòng sang ghế phụ, vừa ngồi xuống, liền ôm cả người cô sang.

Tưởng Tốn ôm cổ anh, giao hơi thở của mình cho anh. Bên ngoài xe đi qua, cố tình ấn còi một cái, bọn họ ai cũng không dừng, ai cũng không để ý. Có người giỡn cợt, bọn họ không coi ai ra gì.

Rất lâu sau, Hạ Xuyên nâng mặt cô lên, thở hổn hển: “Đi về chứ?”

Tưởng Tốn thở hổn hển gật đầu, ngồi vững, thắt dây an toàn, rốt cuộc lái trở về.

***

Lần thứ hai Hạ Xuyên đến tiệm tạp hóa. Lần đầu tiên tới là ban ngày, anh chỉ đứng ở cửa không nhìn kĩ, lần này là đêm khuya, trên đường không một bóng người, dưới bóng đêm, bảng hiệu “Tiệm tạp hóa Kiếm Tiền” vô cùng nổi bật.

Trong tiệm có một quầy hàng, kệ hàng đã dời đi, phía sau quầy trống trơn, chỉ có một băng ghế, một chậu rửa mặt đốt giấy, một tấm chăn nhỏ, còn có di hài nằm ở đó.

Di hài đắp vải bố, một đường viền nhô ra.

Tưởng Tốn hỏi: “Có phải chưa ăn cơm tối không?”

“Chưa ăn.”

“Hôm nay tôi không nấu, còn đồ ăn thừa hôm qua, có thể ăn tạm không?”

“Để tôi làm.” Hạ Xuyên chỉ một cái, “Chỗ đó là nhà bếp?”

“Ừm.”

Nhà bếp ở phía sau phòng chứa đồ lặt vặt, qua phòng chứa đồ lặt vặt, chính là một nhà bếp nhỏ chỉ đủ hai người xoay quanh, một máy hút khói kiểu cũ, một cái bếp gas, một cái lò vi sóng, mấy cái nồi, nhà bếp vô cùng đơn giản.

Một cái thùng sắt để dưới bếp lò, Hạ Xuyên mở ra xem, bánh tổ đang ngâm trong nước.

Tưởng Tốn nói: “Hôm qua dì nhà bên cạnh đưa sang, nói là họ hàng trong núi tự làm. Muốn ăn bánh tổ sao?”

Hạ Xuyên hỏi: “Xào bánh tổ thế nào?”

“Được.”

Hạ Xuyên cởi áo khoác, đổ dầu vào nồi. Bánh tổ nhanh chóng cắt lát, dầu nóng rồi, anh đập hai cái trứng gà trước, lật xào một chút rồi đổ miếng bánh tổ vào. Tưởng Tốn bên cạnh đã chuẩn bị rau xong, chờ anh xào gần xong thì đổ lá rau vào.

Tưởng Tốn nói: “Anh xuống bếp rất thuần thục.”

Hạ Xuyên nói: “Một mình làm quen.”

“Thường xuyên xuống bếp ư?”

“Hồi vừa làm việc thường xuyên xuống bếp.”

Rất nhanh ra nồi, Hạ Xuyên múc hai chén, hai người cũng không ra ngoài, đứng trong bếp ăn.

Bánh tổ rất nóng, hai người vùi đầu ăn. Bóng đèn trên đỉnh đầu mờ tối, ánh sáng lờ mờ, mấy con côn trùng có cánh nhỏ lượn quanh trên không.

Hạ Xuyên ăn một lúc, nói: “Có côn trùng.”

“Ừm, thời tiết ấm lên rồi.” Tưởng Tốn cúi đầu ăn, hỏi, “Sao anh đột nhiên chạy tới vậy?”

Hạ Xuyên thuận miệng nói: “Rảnh rỗi thì tới.”

“Lúc nào về?”

“Nói sau.”

Một lát sau, Hạ Xuyên rút lấy chén của cô: “Múc nhiều rồi.” Anh vét mấy cái, ăn hết phần còn lại, đáy chén là một lớp dầu màu vàng.

Chờ anh để chén xuống, Tưởng Tốn đưa khăn cho anh: “Khăn rửa mặt của tôi.”

Hạ Xuyên nhận lấy lau, trả khăn lại, hỏi: “Gọi điện thoại cho tôi bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm.”

“Xuống máy bay quên mở… Buổi chiều điện thoại di động của em tắt máy?”

Tưởng Tốn nói: “Hết pin, không biết tự động tắt máy lúc nào.”

Cô bỏ chén vào trong bồn, đổ nước rửa chén, xắn tay áo lên định rửa, Hạ Xuyên nắm cánh tay cô lại, “Để tôi.”

“Tay tôi khỏi rồi.” Tưởng Tốn tìm ra đôi bao tay, “Tôi đeo cái này.”

Hạ Xuyên không cản cô nữa, dựa vào bên cạnh nhìn cô rửa chén. Nước rửa chén mùi chanh, hòa tan mùi bánh tổ xào, cô đeo găng tay cao su màu vàng, động tác nhanh nhẹn.

Hạ Xuyên hỏi: “Tin tức đăng hôm nay xem rồi ư?”

“Xem rồi.”

“Mấy tấm ảnh kia thấy cả rồi?”

“Thấy cả rồi.”

Hạ Xuyên hỏi: “Buổi tối tại sao gọi điện thoại cho tôi?”

Tưởng Tốn rửa xong, rút găng tay ra, để sang bên cạnh nói: “Vết sẹo trên đầu anh làm sao có?”

Hồi lâu, cô mới nghe thấy Hạ Xuyên trả lời: “Sẹo phẫu thuật.”

Cô đã hỏi mấy lần, lần đầu tiên anh trả lời.

Tưởng Tốn lại hỏi: “Phẫu thuật gì?”

“U não.”

Tưởng Tốn dựng nắp nồi lên để nhỏ nước, nhìn về phía anh, lại hỏi: “Làm phẫu thuật lúc nào?”

Hạ Xuyên trả lời: “Năm 2010.”

“Tại sao chảy máu mũi?”

“Bị nhiệt.”

Tưởng Tốn không nói lời nào nhìn anh chằm chằm.

Hạ Xuyên cười một tiếng: “Bị nhiệt thật.”

Côn trùng có cánh nhỏ vây quanh bóng đèn, trong nhà bếp chật hẹp chỉ có giọng nói của Hạ Xuyên: “Tôi hỏi qua A Sùng, lần đầu tiên là phản ứng cao nguyên, lần hôm kia là bị nhiệt cộng thêm mệt.”

Tưởng Tốn hỏi: “Có thể tái phát không?”

Hạ Xuyên liếc cô, không trả lời.

Mẹ Tưởng Tốn nằm trên giường bệnh triền miên bao nhiêu năm, cô quanh năm chạy đến bệnh viện, đối với những bệnh này không hề xa lạ. Cô biết, Hạ Xuyên không lừa cô được, cô đã dùng thời gian cả buổi chiều để suy nghĩ chuyện xảy ra hơn nửa tháng nay.

Tưởng Tốn lạnh giọng: “Tại sao cai thuốc?”

Một lát sau, Hạ Xuyên mới trả lời: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”

“Thứ đựng trong cái hộp kẹo nhỏ kia đúng là kẹo cai thuốc?”

Hạ Xuyên nhếch môi: “Thuốc.”

“Thuốc gì?”

“Giảm tỉ lệ tái phát.”

Tưởng Tốn hỏi: “Mấy năm có thể tái phát?”

Hạ Xuyên trả lời: “Bảy năm.” Ba mươi lăm tuổi.

Tưởng Tốn dừng một lúc: “Lần rời khỏi thôn Ba Trạch, anh không ghen… Tại sao lạnh mặt với tôi?”

“… Đang suy nghĩ có cần vứt bỏ em không?”

Anh đã chảy máu mũi, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chảy máu mũi, trừ một năm đó.

Tưởng Tốn hỏi: “Tại sao không vứt bỏ tôi?”

Hạ Xuyên không trả lời, anh giữ cằm Tưởng Tốn, cúi đầu hôn xuống.

Tưởng Tốn không nghênh hợp cũng không chống cự, mặc cho anh hôn, ánh mắt nhìn anh cực kì bình thản. Hạ Xuyên nhìn cô một cái, phát ra một tiếng than nhẹ, môi còn dính cô, anh đỡ gáy cô, trong lúc vô tình, ngón út móc phải một sợi dây đỏ, dần dần, tay kia của anh dán sát vào ngực cô.

Thời tiết ấm dần, cô mặc áo giữ nhiệt, vị trí giữa ngực có một vật cứng nho nhỏ, là một vòng tròn, ở giữa rỗng, đường kính lớn hơn ngón cái.

Bỗng nhiên tựa như khoảnh khắc giọt sương rơi trên mặt dù, “bộp bộp”, gõ vào đầu hai trái tim, mây tan mặt trời mọc, muôn vật hồi sinh.

Tưởng Tốn nhắm mắt lại, kiễng chân. Ngực của cô, lòng bàn tay anh, vào giây phút này vững vàng kết hợp.
Bình Luận (0)
Comment