Con Heo Xấu Xí Kia! Em Là Của Riêng Anh

Chương 22

Chap này Mon viết tặng bạn có njck name là Hải băng Trần.....Cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện mjk nhiệt tình lắm.....như đã nói mjk viết chap này tặng bạn...Chúc Hải Băng Trần đọc truyện vui vẻ :)
" Tại sao em ấy lại không đến chơi cùng các bạn, bộ em không thích quà sao???" nó nhau mày chặt lại thắc mắc trẻ em có bao giờ không vui khi nhận quà chứ??? Nó tò mò nên đi đến phía em đang ngồi.
_ Chào em- tiếng nó cất lên làm cậu bé giật người quay đầu lại
_ em chào chị- cậu bé đáp. Một cậu bé chừng 10 tuổi nước da ngăm đen nhưng rất điển trai sau này có cơ hội làm hot boy nek.
_ Sao em ngồi đây,,,,,vào chơi với các bạn cho vui chứ- nó tiến đến ngồi bên cậu bé mỉm cười
_ Em thích ngồi một mình- cậu bé
_ vậy chị có làm phiền không - nó ái ngại
_ Không ạ- cậu bé cười làm nó đỡ ngại hơn đôi chút

_ hỳ hỳ em tên gì- nó hỏi
_ em tên Trường Tuệ ạ- cậu bé
_ Chị là Nhã Uyên, chị học lớp 11- nó hý hửng giới thiệu
_ sao em ngồi một mình vậy- nó hỏi vào chủ đề lun- cái câu hỏi làm nó thắc mắc nãy giờ
_ Em nhớ ba mẹ- cậu trả lời giọng có hơi run rẩy
_ Em có thể kể cho chị nghe được không.....Nếu ta chia sẻ niềm vui thì niềm vui ấy nhân lên gấp bội, nếu ta kể ai đó nghe những nỗi buồn thì nỗi buồn ấy với đi 1 nửa- nó mỉm cười với cậu bé. Nụ cười ấy làm cậu bé thấy vui lạ thường, cậu bé cảm thấy sự bình yên đang ở bên cạnh mình. Cậu mồ côi ba mẹ từ nhỏ nên sống ở đây, một nỗi đau mà cậu tưởng chừng như không thể vượt qua được cho nên từ một cậu bé hòa đồng bây giờ cậu đã lạnh lùng, ít nói hơn và chẳng chịu chia sẻ và nói chuyện với ai cả, Nhưng khi cậu bé gặp nó cậu có cảm giác tin cậy và muốn được nói ra những mất mát mà bản thân cậu phải gánh chịu. Tuệ sống khép kín, theo hướng nội tâm nhưng khi thấy nó bên cạnh tuệ cảm thấy thoải mái, muốn giải bày tâm sự với nó. Kí ức đau khổ tràn về trong tâm trí cậu bé 10 tuổi. Cậu bé nhìn ra phía xa xăm, gió nhẹ nhàng khẽ qua mang nụ cười trẻ thơ hòa vào khung cảnh những nỗi buồn vẫn còn đọng lại nơi đây. Khi cậu 7 tuổi- cái tuổi mà các bạn nhỏ được sống vui vẻ bên mái ấm gia đình nhỏ của mình nhưng thương thay cậu bé lại phải chứng kiến cảnh gia đình tan vỡ. Gia đình cậu bé là một gia đình khá giả. hạnh phúc gia đình được đặt lên hàng đầu nhưng sau một thời gian thì đã đến lúc rạn nứt. Mẹ cậu bị mắc căn bệnh thế kỉ- HIV quái ác, căn bệnh này đã làm bố cậu xa lánh người vợ mà ông hết mực yêu thương>Ông chán nản không làm việc thường ngày ở công ty nữa mà suốt ngày rượu be bét rồi gia đình dẫn đến những chuyện cãi cọ không mong muốn. Ông cảm thấy mình không còn trông mong 1 chút hạnh phúc hay tình cảm với gia đình này nữa và bố cậu bé cảm thấy nên bắt đầu 1 tình cảm khác đó là dấu hiệu sa vào ngoại tình . Cô bồ đó nhân cơ hội ve vãn ông rồi từng bước thân quen với ông và chiếm lấy tình cảm. Sau khi hoàn thành cô ta đã đuổi mẹ con cậu bé ra khỏi nhà cùng ông ta chúng sống mà mục đích chính của cô ta chỉ vì tài sản đồ sộ của gia đình cậu bé làm nên thôi. Thế là bà mẹ chán nản và ra đi để cậu bơ vơ không nơi nương tựa. Cuối cùng cậu đưa vào đây- nơi sống với những các bạn khác cùng trang lứa nhưng đều cùng chung 1 nỗi khổ- mất ba mẹ. Cậu kể đến đây nước mắt trào ra không thể nào ngăn nổi
_ Em ghét ông ta, ông ta không phải cha em, đối với em cha không có, em không cần!!! Em khinh- cậu chùi nước mắt mếu máo
Nhìn ánh mắt đầy căm thù của cậu nó cũng đã biết cậu bé ghét người cha tồi tệ đó đến mức nào. Nó thở nhẹ vì lại phải thấy 1 đứa bé gặp hoàn cảnh éo le thế này nó không cầm nỗi cảm xúc. 10 tuổi- cái tuổi các em trẻ chỉ có việc ăn học và chơi chẳng phỉa nghỉ ngợi gì nhiều nhưng tâm hồn hồn của bé Tuệ sự hận thù lấn át tất cả!!! Nước mắt nó cũng tự rơi nhưng nếu òa khóc như 1 đứa trẻ thì không hay cho lắm nhất là khóc trước mặt con nít nên nó khẽ lau rồi ôm cậu bé vào lòng mà nói
_ tuệ ngoan lắm nak!!! Ông ta ác thì sẽ bị quả báo,,,,đừng nghĩ ngợi nhiều chỉ cần em sống tốt còn việc khác đừng lo nhé- nó cười vỗ vào lưng cậu bé. Lúc này cậu cảm thấy thật bình yên, cậu nằm gọn trong vòng tay nó cảm nhận rõ nhịp đập của trái tim nó. Ở bên nó cậu bé cảm thấy như mình đang ở cạnh mẹ, cái cảm giác này sao mag quen thuộc thân thương quá!!! Cậu nhớ mẹ nhiều lắm
_ Dạ vâng ạ- cậu bé cười tươi rói
_ ngoan lắm- nó phì cười xoa đầu chú nhóc hốt bôi này
...
...

...
...
...
..
..
...
...
_ Đang làm gì đấy, đừng có nói với tui là tán tỉnh chú nhóc nhé- giọng nói này quen lắm a``` còn ai khác ngoài hắn nữa chứ!!! Thiệt là bực mình hết sức hà,,,,đi chỗ nào thì hắn cũng lẽo đẽo theo sau như cái bóng ý....đúng là của nợ mà
_ Ông biến đi cho đẹp trời- nó quay phắt cằn nhằn

_ ủa ai vậy chị misu???- cậu bé hỏi...."MiSU" hừm lấy đâu cái tên này vậy mà ai cho cậu bé đó gọi thân mật vậy chứ,,,,còn được cưng chiều hết sức lun,,,,thật là bênh vực mà cang nghĩ hắn càng thấy tức nhưng chả lẽ đi ghanh với đứa con nít thì không đúng nên hắn đành nín bặt. Đang suy nghĩ lơ tơ mơ thì nó chạy đến khoác tay tưởng là nó định giới thiệu mình là bạn trai thì hắn cười tủm tỉm ai ngờ,,,,
_ Á đây là Nam bạn với bocko con chó của nhỏ bạn thân của chị đó em tên biệt danh là milu- nó nhanh nhảu làm hắn mất hứng đầu bốc khói nghi ngút
_ em chào milu- cậu bé cười trông thật ngây thơ
_ bà,,,,,- hắn cứng họng
_ Milu ngoan nha lát nữa về chị cho ăn xương rút thịt đi và cơm hôi để thừa cho em ăn nha chắc bao tử không đáy của em kêu ành ạch rùi nhỉ- nó nói làm Tuệ cười sặc nước bọt còn hắn nhau mày bĩu môi dậm chân đành đạch
_ Hiazz, thế giới động vật chúng ta lại mất đi 1 con cờ hó tên milu từ con giống đực chuyển sang buê đuê roài hiiii hố hố hố- nó lăn ra cười té mặt đất, Tuệ nghe thấy bụp miệng cười còn hắn thì bỏ đi đầu muốn xì khói đen luôn, Hiện giờ ở gốc cây có 2 bệnh nhân ở nhà thương điên đang phát bệnh chắc do gia đình không quản lí chặt chẽ nên uống thuốc quá liều nên chắc đang sốc thuốc!!! Chậc!!!

Bình Luận (0)
Comment