Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái

Chương 2

Phó Hiển thuận lợi trở lại chỗ ngồi nhưng nhanh chóng bị vây quanh, Chu Kỳ ngồi cùng bàn hỏi:


- Đại ca à, không phải cậu bị táo bón đấy chứ?


" Hứ", Phó Hiển một chân đá vào cẳng chân của hắn, " Ngậm miệng thối của cậu lại."


- Thời điểm cậu đi còn có năm phút đồng hồ là vào lớp, cậu không phải táo bón, chẳng lẽ đổi băng vệ sinh?


Chu Kỳ nói xong chính mình không nhịn được liền cười.


Chung quanh truyền đến một trận lại một trận nghẹn cười.


Nếu ánh mắt có thể giết người, khẳng định xung quanh đã sớm có người nằm xuống, máu chảy thành sông.


Phó HIển lời ít ý nhiều, nói:


- Ai cười tan học làm chó.


Thiếu niên đang ở giai đoạn sau của thời kỳ vỡ giọng, âm thanh rất thô, nhưng lại hiện ra hai phần lực.


Chung quanh an tĩnh, lạnh ngắt như tờ.


Chu Kỳ chịu không nổi, cứ như là ăn thuốc kích thích, cười đến dừng không được nằm gục xuống bàn.


Bàn đầu có một đôi bạn học nữ, từ góc nhìn của hắn không rõ cụ thể đang làm gì, chỉ nhìn được mỗi cái ót.


Giây tiếp theo, Phó Hiển nhíu mày nói:


- Rốt cục đến cuối cùng ai là Thịnh Hoan, chỉ tớ nhìn xem.


- Quá xấu đổi cái.


Chu Kỳ rốt cuộc cười, kinh ngạc hỏi:


- Học được một tuần rồi, cậu còn không biết lớp trưởng lớp mình.


Hắn nhướng mày, hỏi lại:


- Tớ phải biết cậu ta hay sao?


Chu Kỳ nháy mắt thức thời lắc đầu:


- Cậu sai rồi, mới nãy nữ sinh cùng cậu tiến vào mới là Thịnh Hoan, style bạn gái ngây thơ, điển hình học bá, tuy rằng lớn lên không có đẹp như Ngũ Quy Vãn, không có dáng người yểu điệu như Hoàng Hân Di.


- Nhưng là, Thịnh Hoan lại có khí chất khác biệt, khí chất học bá, trong thân thể nhỏ xinh chứa năng lượng to lớn, làn da rất trắng, đôi mắt ngập nước, mặt chuẩn mối tình đầu, nếu không phải ban chúng ta có Ngũ Quy Vãn, hoa khôi mấy ban khác phải khóc oa oa chạy mất.


Phó Hiển liếc mắt một cái:


- Nói tốt như vậy, cậu theo đuổi a?


" Tính ra", Chu Kỳ cào cào cái ót, cười nói, " Đây không phải là thượng sách, đến lúc đó bị chọc liền không tốt."


Phó Hiển lạnh mặt:


- Vậy để tớ đi.


- Này, cậu không sợ đánh cược thua sao?


Bởi vì những lời này, Phó Hiển bị nói đến á khẩu không trả lời được.


Hắn đưa mắt nhìn hướng bảng đen, lần đầu tiên nghiêm túc mà đánh giá một nữ sinh.


Người đó lấy cái ót đối diện với hắn, lưng thẳng thắn, bên ngoài khoác áo đồng phục mềm mại, căn bản không nhìn thấy mặt.


Bất quá đột nhiên nghĩ tới cái gì, không nhịn được cong cong khóe môi, vừa nãy ở cửa hắn đứng sau lưng cô.


Cô một tay cầm kem, gắt gao che giấu, đôi tay vòng lại ở sau lưng, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, ngón tay bị đông lạnh đến đỏ ửng cũng không biết.


Ngốc.


Tác giả có lời muốn nói: Hi, xin chào, vẫy vẫy tay nha, Hoan tỷ của chúng ta không hề ngốc.


Cuối cùng tiết cuối cùng của buổi sáng cũng kết thúc, giây lát các phòng học đều nổ tung, âm thanh ồn ào các loại đan xen.


Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, một số nắng bị chặn lại ở trên cao, một số tiếp tục xuyên, tạo thành những vệt loang lổ dưới đất, nắng tiếp tục chiếu vào phòng học, dừng lại trên sườn mặt của Thịnh Hoan, cô không màng thế sự, cúi đầu nghiêm túc học bài.


Hứa Hạ khép lại sách vở, nhìn qua hỏi:


- Sao cậu lại khắc khổ như vậy a, nhanh đi ăn cơm.


Thịnh Hoan đôi mắt đều không động, cười hỏi:


- Đại Vãn đâu?


- Đại Vãn nói hôm nay ra ngoài ăn.


Cô " Ừ" một tiếng, nói:


- Chờ tớ thêm hai phút nữa, tớ xong ngay đây.


Hứa Hạ lắc đầu:


- Đợi lát nữa lại không có đồ ăn.


- Đúng lúc giảm béo, cậu không phải mỗi ngày đều la hét hay sao?- Thịnh Hoan nhàn nhạt tiếp lời.


- Không ăn no lấy đâu ra sức giảm béo.


Hứa Hạ nói xong, tay chống cằm nói bổ sung:


- Chủ yếu là tớ đến giám sát cậu ăn cơm ngon, lại gầy xuống thế nào được.


Thịnh Hoan:"..........."


Bàn học đột nhiên truyền đến một trận lắc lư, cô chưa kịp chuẩn bị, bỗng dưng sách vở rớt hết xuống đất, trong lòng cực kì khó chịu, cô ngước mắt nhìn lên.


" Đmvlvcc". Không thể nghi ngờ, Phó Hiển là cố ý, tìm cảm giác tồn tại sao, Chu Kỳ nghĩ thầm. Hắn trên mặt mang theo điểm cười xấu xa, đuôi mắt giơ lên, bình đạm phun ra bốn từ ( cái này trong bản convert không có nói, mình cũng không biết là bốn từ gì), mặt biếng nhác bước về hướng cửa phòng học.


Phia sau Chu Kỳ cười hì hì:


- Lớp trưởng, xin lỗi a.


Chung quanh một đám nam sinh đều cười ái muội, có người còn huýt sáo.


Thịnh Hoạn cúi đầu, có chút bực tức," Người này như thế nào lại như vậy". Đây là bút ký tên, cả tẩy nữa, cũng bẩn hết cả rồi.


Hứa Hạ bên cạnh đột nhiên nói:" Cậu không thấy giống tiểu thuyết ngôn tình hay sao?", nói xong tầm mắt còn hướng về phía người ta.


Thịnh Hoan đứng dậy, tức giận nói:


- Cậu có thể bớt hoa si đi được không, đi ăn cơm.


Hứa Hạ giờ mới phản ứng, thất thố đứng dậy đuổi theo:


- Ai da, cậu từ từ đã nào.


Hai người ăn cơm trưa xong, còn dư 1/2 thời gian nghỉ, Thịnh Hoan phải về kí túc xá lấy bài tập ngoại khóa, Hứa Hạ thì đi sang " Văn phòng phẩm Nắng Sớm" mua bút.


Mỹ danh là mua bút, trên thực tế là đi mượn tiểu thuyết xem.


Bà chủ là một chị gái hai mươi mấy tuổi, trong tiệm vừa bán đồ dùng học tập vừa bán đồ DIY, còn có mặt hàng chính là tiểu thuyết ngôn tình.


Mười đồng đặt cọc, một khối tiền một quyển sách, ba ngày kể từ khi mượn, nếu không tuân thủ, phí sử dụng mỗi ngày sau đó bằng một phần năm tiền mượn sách.


Hứa Hạ khoác tay Thịnh Hoan hỏi:


- Muốn hay không tớ mượn cho cậu một quyển.


Thịnh Hoan gật đầu.


Cô là một người nghiện tiểu thuyết thâm niên, trừ bỏ làm đề cùng kiếm tiền, có thể coi đây là đam mê lớn nhất của cô.


Ký túc xá nữ trải qua thời gian lâu, vị trí cũng tương đối hẻo lánh, trên tường vây bò mãn Thường Thanh Đằng*, cách một phố đối diện chính là cửa sau học viện khoa học kỹ thuật Chức Nghiệp.


* là tên một loại cây mọc thành bụi nha, có điểm giống dây leo tường ấy.


Ve kêu ồn ào, bóng cây đong đưa, một cỗ gió nóng ập vào mặt.


Truyền đến một loạt âm thanh tức giận:


- Phó Hiển con mẹ nó, mày tìm người giải quyết tao đúng không?


- Lão tử nhớ kỹ ngươi, thảo nê mã*.


(*) đây là một từ tiếng lóng, được dân mạng Trung Quốc sử dụng rộng rãi, phát âm giống với từ đmm trong tiếng Trung, hiện giờ thì đang bị cấm sử dụng trên Twitter, thật ra thì từ này có nghĩa là lạc đà Alpaca ( ngựa cỏ bùn).


Giây lát sau, truyền đến tiếng '' Bịch bịch". Còn thêm tiếng rên của con trai, hẳn là bị đánh.


Ngay sau đó, lại có một thanh âm như người gặp họa vui mừng truyền đến:


- Đcm, đây là quả báo a.


- Nhanh quỳ xuống nhận lỗi trước mặt Phó Ca Ca.


- Tao nhổ vào.


Ước chừng qua hai phút, không ai nói nữa, thay vào đó là thanh âm đánh nhau ngày càng kịch liệt.


Phó Hiển.............


Có điểm quen tai.


Thịnh Hoan người đang căng chặt, sắc mặt trắng bệch, gian nan nuốt nước miếng, cách vách tường bên kia, đang đánh nhau.


Cô trong lúc nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng sông cuộn biển gầm*, ở Nhất Trung một năm, còn chưa bao giờ gặp loại sự tình này, nói không sợ hãi là giả.


* nôn nóng, lo lắng


Cô đứng trân tại một chỗ, chân nhũn ra, rồi lại nhanh chóng muốn rời đi.


Hai tiết buổi chiều thoảng qua, tiết tiếp theo là hoạt động ngoại khóa.


Thịnh Hoan buộc chính mình tập trung tinh lực, tiếp tục ngồi tại chỗ giải đề Toán học cùng Vật lý, cô có điểm học lệch, không có thiên phú đọc sách, chỉ có thể ở sau nỗ lực.


Ở trong một gia đình hoàn cảnh thường thường mà lớn lên , không thể không bắt ép chính mình, tính toán cho bản thân.


Ba mẹ cô ly hôn lúc cô hai tuổi, Thịnh Hoan cùng chị là Thịnh Huệ đều là đi theo mẹ, tên là Từ Nghệ Mỹ, ba không biết bị cái gì kích thích, bị một loại bệnh điên không rõ, tinh thần không được bình thường, cũng không thể kiếm tiền.


Không bao lâu sau, Từ Nghệ Mỹ tái hôn, bên nhà chồng cũng có một đứa con trai riêng, bằng tuổi với chị Thịnh Huệ của cô, trong quá trình ở chung mới biết cậu ta không học vấn không nghề nghiệp, bá đạo phản nghịch, suốt ngày thích đánh nhau, đối với nhà ba người Từ Nghệ Mỹ đột nhiên đến ở, càng xem như thù địch, thậm chí có khi sẽ động thủ, tuy rằng bị nhà trai ngăn lại.


Thịnh Hoan vẫn là sợ từ trong đáy lòng.


Một năm sau, tới sơ trung, là con gái, trong lòng có đương nhiên sẽ có nhiều tâm tư. So với bạn cùng tuổi trưởng thành sớm hơn, nội tâm đặc biệt tự ti, rồi lại hi vọng có thể kiêu ngạo tồn tại.


Từ Nghệ Mỹ đến tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, cũng không có kinh nghiệm xã hội, chỉ biết ôm hai chị em Thịnh Hoan khóc, nói muốn học sẽ nhường nhịn hết lòng.


Nhà trai kiếm được tiền cũng không bao giờ giao cho Từ Nghệ Mỹ, cũng không trợ cấp gia dụng, càng sẽ không lòi tiền cho hai chị em Thịnh Hoan mua sách vở hay chi trả các khoản khác.


Từ Nghệ Mỹ bất đắc dĩ, đành phải đi ra ngoài làm việc mới chi trả được học phí của hai chị em , làm thêm ở tiệm lẩu, lương một tháng mới được hai ngàn rưỡi.


Nhiều năm như vậy, gia đình đã tạo thành bóng ma tâm lí không nhỏ với Thịnh Hoan.


Cô có một hi vọng bức thiết muốn thoát khỏi.


Từ Nghệ Mỹ làm cu li nhiều năm, lại thêm áp lực từ gia đình, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, mới 40 tuổi đã bắt đầu bệnh tật ốm yếu.


Chị gái Thịnh Hiểu hiểu được hiện thực bất đắc dĩ, mới tốt nghiệp sơ trung, mười sáu tuổi liền ra ngoài đi làm kiếm tiền.


Cho nên, Thịnh Hoan có thể học cao trung, một mặt là có tính toán cho bản thân mình, hy vọng thành tích ưu tú có thể giảm học phí, rời xa ác mộng Nam Thành. Mặt khác là nhờ chị gái Thịnh Huệ trợ giúp, cũng có mẹ Từ Nghệ Mỹ thuyết phục. Hiện tại , bằng cấp là điều kiện tiên quyết, bằng cấp không phải vạn năng, nhưng không có bằng cấp là trăm triệu không thể, đọc được nhiều sách khẳng định là tốt hơn.


Đột nhiên nhớ đến ngày đó, Thịnh Hoan đầu vùi càng thấp, lực cầm bút càng mạnh, đôi mắt lưng lưng nước, mũi cũng không nhịn được cay cay.


Cô tới Thịnh Thành học cao trung, chị Thịnh Huệ cũng làm việc ở một công xưởng nhỏ tại Thịnh Thành, một tháng được 4000, có một bạn trai thành thật chịu khó cũng là người Nam Thành.


Mẹ Từ Nghệ Mỹ cũng theo tới Thịnh Thành làm việc, nhưng do thể chất yếu, cũng chỉ tìm được một công việc nhẹ nhàng làm, ở khách sạn một tháng không sai biệt lắm được khoảng 2000.


Radio của cô cũng bắt đầu sinh lời, hết thảy mọi việc đều tốt lên từng ngày.


Thịnh Hoạn cúi đầu vào bàn học , đem đầu vùi dưới khuỷu tay, tự mình điều tiết cảm xúc. Trước mắt là bóng tối, làm cô thấp thỏm, trong lòng căng chặt nhưng cũng thả lỏng hơn một chút, cô tự mình vẽ nên một khung cảnh trong xanh tươi đẹp.


Xem tiểu thuyết ngôn tình quả nhiên là hữu dụng, lúc cần thiết có thể lấy ra để trị chính bản thân mình.


Lúc này, Ngũ Quy Vãn cùng Hứa Hạ mồ hôi đầm đìa từ bên ngoài trở về, trong phòng học được lèo tèo vài người, chỉ thấy Thịnh Hoan uể oải ỉu xìu nằm trên bàn.


Hứa Hạ đi qua vỗ vỗ cánh tay Thịnh Hoan, lo lắng hỏi:


- Cậu làm sao vậy? Không thoải mái sao?


Thịnh Hoan ngẩng đầu lên, lắc lắc, nói"


-Không có việc gì.


- Cậu nhìn xem sắc mặt cậu tái nhợt thành như vậy, còn nói không có việc gì. - Ngũ Quy Vãn không nhịn được quở trách nói.


Thịnh Hoan vì để chứng minh mình không có việc gì, bất đắc dĩ đứng lên cười nói:


- Như thế nào các cậu lại trở lại rồi. Không phải đi đánh cầu lông sao?


Hứa Hạ kéo tay cô:


- Nóng quá, chúng mình đi mua trà sữa đi.


" Các cậu đi thôi."- Thịnh Hoan xua tay, nhìn về hướng cửa sau." Báo bảng tớ còn chưa chuẩn bị tốt, lại kéo thi đua của lớp đi xuống, Tạ Đông sẽ tới hỏi."


" Đi ra ngoài dạo một vòng liền về, không có chậm trễ đâu."- Ngũ Quy Vãn nói, " Hơn nữa tớ thấy trạng thái của cậu cũng không tốt, đi dạo một vòng thả lỏng tâm tình."


Editor có lời muốn nói: Truyện này có tổng cộng 50 chương nha, cực dễ thương, đảm bảo ngọt sủng. Về tên của Quy Vãn, trong bản convert tên bạn ấy là Ngu Quy Vãn, nhưng mình thấy Ngu nghe cứ ngu ngu thế nào ấy, nên mình đã để thành Ngũ Quy Vãn, nghe cho bớt ngu.

Bình Luận (0)
Comment