Côn Luân Ma Chủ

Chương 399

Thanh niên vừa lên tiếng dáng vẻ chỉ chưa tới ba mươi tuổi, nếu không để ý tới vẻ tang thương trong mắt hắn, quả thật không khác gì những võ giả thế hệ trẻ tuổi bên dưới.

Điểm kỳ quái nhất là cách ăn mặc của người này, thanh niên này tướng mạo mạnh mẽ anh tuấn nhưng mi tâm lại có hình xăm thanh kiếm gãy màu vang kim, trông như con mắt thứ ba.

Hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, hai chân để trần, đeo chéo một thanh kiếm ở thắt lưng, nhìn kỹ mới phát hiện đó lại là một thanh kiếm gãy.

“Nói đúng lắm, vị trí Ngũ Đại Kiếm Phái đã lâu không công bố, cũng đã đến lúc phân ra cao thấp. Có điều chúng ta không cần tự giết lẫn nhau ở đây, muốn động thủ sau này còn nhiều cơ hội.

Huống hồ mấy năm gần đây đám người Ma đạo. đang có hấu hiệu khôi phục, hành động càng lúc càng lớn, cũng đến thời điểm chèn ép đối phương một chút.

Người cuối cùng vừa nói chuyện là một trung niên tướng mạo bình thường, mặc một bộ áo vải màu xanh cũng rất bình thường.

Toàn thân hắn từ trên xuống dưới không có gì đặc biệt, hết sức bình thường, là loại ném vào giữa đám người là không thể tìm ra nữa.

Nếu không phải người này mang theo một thanh trường kiếm vỏ gỗ lim, thậm chí không ai cho rằng hắn là người giang hồ.


Có điều người cầm kiếm này có vẻ địa vị rất cao trong năm phái, hắn vừa mở miệng, võ giả Kiếm Vương Thành cùng Tàng Kiếm Sơn Trang đang đối chọi nhau cũng đều yên lặng.

Chỉ có thanh niên chân trần thản nhiên nói: “Tọa Vong Kiếm Lư các ngươi ở gần Bái Nguyệt Giáo nhất, gần đây cảm thấy áp lực à?”

Người trung niên kia gật nhẹ đầu nói: “Đó là đại phái đệ nhất Ma đạo, Bái Nguyệt Giáo đấy, đương nhiên thấy áp lực rồi.

Hơn hai mươi năm trước giáo chủ Bái Nguyệt Giáo. Dạ Thiều Nam do một con cổ trùng ra tay giao thủ với Đại Quang Minh Tự. Thủ tọa Lục Đại Võ Viện không ai đỡ nổi ba chiêu của hắn, nếu không phải thủ tọa Vọng Niệm Thiên Đường Hư Vân liên thủ với phương trượng Hư Từ, e rằng lần đó bên thua thiệt là Đại Quang Minh Tự rồi.

Tới nay đã hai mươi năm Dạ Thiều Nam chưa từng xuất thủ, nghe nói Bổ Thiên Tâm Kinh của hắn đã đại thành, ma uy đã gần với Côn Luân Ma Giáo năm xưa. Làm hàng xóm với loại người như vậy, chỉ có người chết mới không thấy áp lực.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ảnh Đế Hôm Nay Lại Bị Lừa
2. Luyến Ái Từ Nơi Anh
3. Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
4. Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
=====================================

Lúc trước chúng ta sai rồi, cho dù Bái Nguyệt Giáo không có quan hệ với Côn Luân Ma Giáo, chúng ta cũng nên diệt trừ chúng đi. Những tông môn Ma đạo khác cũng vậy, mới chưa bao lâu mà Ma đạo đã bắt đầu khôi phục rồi.”

Thanh niên đi chân trần nhìn lên trời nói: “Phong Vân Kiếm Trủng chúng ta cũng có ghi chép về lần xuất chiến với Côn Luân Ma Giáo năm xưa, cho dù Độc Cô Duy Ngã không có mặt, Côn Luân Ma Giáo vẫn rất cường đại, cường đại vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.

Trận chiến đó tông môn Chính đạo phải dốc hết toàn lực, cao tăng Phật môn chết, chân nhân Đạo môn cũng chết, cường giả tuyệt thế thời đó của Phong Vân Kiếm Trủng chúng ta, danh xưng Kiếm Hoàng, cũng bị một Ma Tôn trong Côn Luân Ma Giáo bẻ gãy cả kiếm trong tay lẫn đầu trên người.

Sau khi hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, không phải tông môn Chính đạo không muốn hốt gọn mà là không còn sức nữa.

Sẽ không xuất hiện thế lực cường đại như Côn Luân Ma Giáo nữa đâu, Bái Nguyệt Giáo còn kém xa lắm.

Lần này không biết Dạ Thiều Nam có tới không, nếu Dạ Thiều Nam dám tới, ta thật muốn xem xem rốt cuộc Bổ Thiên Tâm Kinh của Bái Nguyệt Giáo phủ kín mặt trời lật nghiêng mặt trăng hay là thần kiếm Tuyệt Uyên của Phong Vân Kiếm Trủng chúng ta thiên hạ vô song.”


Người trung niên Tọa Vong Kiếm Lư sắc mặt hơi đổi: “Phong Vân Kiếm Trủng mời được Tuyệt Uyên ra?”

Người thanh niên kia nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề: “Từ sau khi đại chiến với Côn Luân Ma Giáo, đã mấy trăm năm Tuyệt Uyên chưa từng xuất thế. Hôm nay Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội là thời điểm Kiếm đạo của chúng ta rầm rộ, cũng đến lúc Tuyệt Uyên xuất thế tắm ánh thái dương... cùng máu tươi.”

Bốn người còn lại cả kinh, chỉ võ giả xuất thân Ngữ Đại Kiếm Phái mới biết rốt cuộc thanh kiếm này kinh khủng tới mức nào. Ngoại trừ nội tình của Phong Vân Kiếm Trủng, không ai trấn áp được thanh kiếm này. Đây là một binh khí danh nghĩa là thần kiếm nhưng thực chất là hung binh vô cùng quỷ dị!

Lúc này những võ giả bên dưới còn chưa cảm giác được khí tức mưa núi sắp tới gió khắp lầu. Đối với bọn họ mà nói, lần thịnh hội này chỉ cần được nghe tông sư võ đạo giảng đạo, dù chỉ đôi ba câu thôi cũng đủ mang lại lợi ích vô cùng.

Chỗ ngồi do chính Tọa Vong Kiếm Lư an bài, cơ bản chiếu theo vị trí đại khái của Tây Sở, Đông Tề cùng Bắc Yên.

Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, nằm trong khe hở nhỏ giữa ba nước, cho nên hẳn được an bài giữa Tây Sở cùng Bắc Yên, cách khá xa Đông Tê.

Võ giả Tọa Vong Kiếm Lư an bài vị trí cho Sở Hưu có vẻ rất nhanh trí, biết y từng đại khai sát giới tại Đông Tề, không được võ giả Đông Tê chào đón nên cố ý an bài Sở Hưu ở khu vực giữa Tây Sở và Bắc Yên. Chỉ có điều hắn cũng không ngờ, ngoại trừ Đông Tê ngứa mắt với Sở Hưu, bên Bắc Yên với Tây Sở cũng chẳng ít người không ưa y.

Sở Hưu nhập tọa không lâu đã có người của môn phái khác tới, môn phái mới tới vừa thấy Sở Hưu, thân hình cứng đờ ra tại đó.

Phía sau hắn có người kinh ngạc nói: “Sầm trưởng lão, sao ngươi không đi nữa? Ngồi xuống đi.”

Sở Hưu quay đầu lại, chỉ thấy Sầm Phu Tử của Ba Sơn Kiếm Phái cùng vài đệ tử đang đi tới, chỗ ngồi của họ ngay cạnh Sở Hưu.


Thấy người tới là Sâm Phu Tử, Sở Hưu nhếch miệng cười với hắn một cái, hàm răng trắng như tuyết, nụ cười như tỏa nắng.

“Hóa ra là Sầm trưởng lão, lần trước Sầm trưởng lão chạy nhanh lắm. Lúc đó ta mới biết hóa ra Ba Sơn Kiếm Phái không chỉ có kiếm pháp cao minh, khinh công cũng. chẳng tệ.”

Sầm Phu Tử bị lời châm chọc này của Sở Hưu làm cho sắc mặt đỏ bừng. Ngày trước dẫu sao hắn cũng là người đọc sách, lần trước tại Thông Thiên Tháp quả thật rất mất mặt.

Vốn hắn đã tạm thời buông bỏ ân oán giữa mình và Sở Hưu, chỉ cần hắn chịu đứng về Sở Hưu lúc đó, vậy một phần ba những thứ trong Thông Thiên Tháp là thuộc về hắn.

Đáng tiếc cuối cùng Sầm Phu Tử lựa chọn sai lầm, đứng về phía Hạ Hầu Vô Giang, rốt cuộc chỉ mò được có nửa trái tim hung thú rồi xám xịt bỏ trốn. Nghĩ lại chuyện này hắn vẫn đau lòng, hối hận không thôi, so với lúc đệ tử Trương Bách Đào bị Sở Hưu gi ết chết còn đau lòng hơn.

Lúc này một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất sau lưng Sầm Phu Tử kinh ngạc nói: “Sầm trưởng lão, vị bằng hữu này là ai? Người quen của ngươi à?”

Lần này chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái không tới, Ba Sơn Kiếm Phái thực lực không mạnh, chỉ có một vị tông sư võ đạo, đương nhiên không thể tới tham gia náo nhiệt mà không để ý tới tông môn. Cho nên chỉ có Sầm Phu Tử cùng một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác dẫn theo mấy đệ tử trẻ tuổi tới.

Sở Hưu cười cười với võ giả kia nói: “Hân hạnh, tại hạ Sở Hưu, là bạn cũ của Sầm trưởng lão.”

Bình Luận (0)
Comment