Côn Luân Ma Chủ

Chương 437

Lão hòa thượng Tuệ Chân này có thù giết đồ đệ với mình, có thể nói là không đội trời chung. Mặc dù hiện giờ Sở Hưu lợi dung Quan Tư Vũ, tạm thời đè ép chuyện này xuống. Có điều chỉ cần lão hòa thượng Tuệ Chân này sống thêm một ngày thì sẽ như quả bom hẹn giờ, không. biết lúc nào sẽ phát nổ.

Liên tục bị Sở Hưu áp chế, trong mắt Tuệ Chân cũng lộ vẻ quyết liệt.

Con người đều sợ chết, nhưng Tuệ Chân không sợ.

Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất theo lý mà nói có thể sống tới hai trăm năm, nhưng thực tế lại hiếm người sống tới hai trăm tuổi.

Tuệ Chân đã sống một trăm tám mươi nắm, khi còn ở Đại Quang Minh Tự hắn đã cảm giác được tuổi thọ của mình sắp hao hết, đã sớm chuẩn bị cho cái chết của mình.

Tuệ Chân chỉ có điều duy nhất tiếc nuối, đó chính là để tử Minh Trần. Rõ ràng là có thực lực và thiên phú tiến thêm một bước, kết quả lại chết oan chết uổng.

Thù hận của Minh Trần hắn không báo được nữa, nhưng hắn tin tưởng Kim Cương Viện sẽ không lãng quên. Còn giờ đây Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma trở thành nơi an nghỉ cho hắn cũng không tệ.

Tuệ Chân gia nhập Đại Quang Minh Tự từ nhỏ, cả đời trừ ma vệ đạo, chém giết vô số tà ma hung đồ, giờ trước. khi chết còn kéo được một cao thủ Ma đạo chôn cùng, hắn có chết cũng có ý nghĩa!

Mỗi người không sợ chết đều hết sức kinh khủng, cho dù giờ khí huyết Tuệ Chân đã bắt đầu suy bại, nhưng một khi hắn bắt đầu liều mạng, đừng nói là giờ Sở Hưu không thể phát huy toàn bộ thực lực, cho dù là Sở Hưu trong thời toàn thịnh cũng phải nhượng bộ lui binh.


Tuệ Chân chắp tay trước ngực, quanh người bốc lên phật diễm hừng hực, khí thế ngập trời, nhanh chóng bao. phủ lấy Tuệ Chân vào trong.

Phật diễm kia thiêu đốt chính là khí huyết cùng tỉnh khí cuối cùng của Tuệ Chân. Có điều Tuệ Chân không như các võ giả khác, khi thiêu đốt khí huyết liều mạng trở nên dữ tợn dọa người, ngược lại thân thể vốn gầy gò già yếu trở nên tràn ngập lực lượng, như khôi phục thại trạng thái đỉnh phong.

Niết Bàn Thành Phật, thăng hoa cực hạn!

Ngọn lửa niết bàn của Tuệ Chân không cách nào. khiến hắn trùng sinh nhưng lại có thể khiến hắn trở lại thời kỳ đỉnh phong trong thời gian ngắn. Mặc dù chỉ một thời gian ngắn nhưng với Tuệ Chân cũng đã đầy đủ.

Một chưởng đánh ra, chưởng ấn Kim Cương khổng lồ mang theo ngọn lửa hừng hực ầm ầm đánh xuống, phát ra một tiếng nổ vang dội.

Áp lực cường đại khiến Sở Hưu từng bước lui lại phía sau, ngưng tụ Hải Nạp Bách Xuyên Tướng để ngăn cản, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị một chưởng này. làm cho tịch diệt, chưởng ấn cường đại như không chút trở ngại đánh về phía Sở Hưu!

Sở Hưu nhíu mày, không lùi mà tiến, nếu đã không tránh khỏi thì cứng rắn chống lại!

Ma diễm huyết khí ngưng tụ hợp nhất, một quyền đấm tới, mơ hồ vang lên tiếng ác quỷ kêu r3n, ma thần gào thét.

Một quyền ngưng tụ lực lượng toàn thân của Sở Hưu đánh với một chưởng của Tuệ Chân, làm bùng lên một tiếng nổ khổng lồ.

Thân hình Tuệ Chân lui lại phía sau một bước, Sở Hưu lại bay lùi ra ngoài hơn mười trượng, phát ra một tiếng hừ. Dưới tấm mặt nạ thép đen, một tia máu tươi đã chảy ra.

Tuệ Chân trong thời đỉnh phong là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, bản thân còn có thực lực xung kích tông sư võ đạo. Nói cách khác trong thời đỉnh phong Tuệ Chân cũng không kém hơn bao nhiêu so với Lục tiên sinh. Giao thủ với đại cao thủ như vậy, Sở Hưu cũng phải chịu thiệt.

Bên kia bước chân của Tuệ Chân không ngừng, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu, thời gian của hắn đã không còn nhiều.

Phật diễm vô biên ngưng tụ thành một thanh giới đao, được Tuệ Chân nắm trong tay.

Kim Cương cầm đao, lòng mang từ bi. Trảm Ma Từ Bi Đao!

Một đao đó Tuệ Chân luyện cả trăm năm nhưng cuối cùng lại vứt bỏ đao không dùng. Vì điểm mấu chốt của một đao này không ở đao mà ở đao ý lòng mang từ bị, tay lưu sát cơI


Tuệ Chân đã tu luyện Trảm Ma Từ Bi Đao chừng hơn trăm năm. Thức đao pháp này không mấy nổi danh trong Đại Quang Minh Tự, đều căn cứ theo Từ Bi Đao. của Đại Quang Minh Tự mà diễn hóa thành, thuộc về võ thuật trung lưu.

Nhưng bất cứ võ thuật nào tu luyện tới hơn trăm năm đều cực kỳ kinh khủng, Trảm Ma Từ Bi Đao của Tuệ Chân hiện giờ cũng là như vậy.

Thế đaom chém xuống, rõ ràng một đao đó mang theo lực lượng hùng hậu cường đại vô cùng, nhưng ẩn sâu bên trong lại là từ bi ngăn cản!

Lấy giết ngăn giết, phổ độ thế gian!

Ngay khi Sở Hưu bị thế đao của Từ Bi Đao kia nhắm vào, thân hình y đã lập tức thối lui.

Lão hòa thượng Tuệ Chân này muốn liều mạng với y, nhưng Sở Hưu lại không muốn liều mạng với Tuệ Chân.

Y chỉ đến giải quyết phiên toái, không phải để gây thêm phiền toái. Với trạng thái hiện tại của Tuệ Chân, cho dù Sở Hưu lập tức bỏ trốn, Tuệ Chân đã thiêu đốt tinh huyết cũng không thể còn sống trở lại Đại Quang Minh Tự.

Có điều hiển nhiên Tuệ Chân không nghĩ như vậy, sát ý của hắn đã quyết. Có lế theo Tuệ Chân, mình có thể tử chiến trong trận giao chiến với hung đồ Ma đạo như vậy chứ không phải chết trên giường bệnh đã là may mắn. Nếu có thể kéo thêm tên hung đồ Ma đạo trước mặt đi cùng, đó sẽ là đại hạnh!

Tất cả ma khí sát khí quanh người Sở Hưu hội tụ một thể, ầm ầm bộc phát, nhưng dưới thế đao đó vẫn lần lượt tịch diệt.

Lực lượng một đao này cường đại vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu. Đòn liều mạng của lão hòa thượng này quả thật kinh khủng tới cực hạn.

Chẳng lẽ phải khôi phục thân phận vốn có ư?


Sở Hưu nheo mắt, đột nhiên chủ động bước lên một bước, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Trong mắt Sở Hưu, thế đao của Tuệ Chân như từng sợi tơ chỉ chít phủ kín trời đất đánh về phía mình.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, vô số quỹ tích có khả năng được Sở Hưu thôi diễn ra trong thực lực bản thân, nhưng chín thành chín kết quả là mình không ngăn được!

Còn lại một ít là cho dù mình có ngăn được cũng phải trả giá không nhỏ.

Thế gian này không có công pháp hoàn mỹ, chỉ có điều với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, y không thấy được sơ hở của Tuệ Chân, hay nên nói cho dù y tìm được sơ hở cũng không cách nào nắm bắt.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật chỉ là một môn công pháp phụ trợ, nó có thể nói cho ngươi tương lai, nhưng muốn thay đổi tương lai vẫn phải dựa vào chính ngươi.

Nắm giữ nhân quả trong tay, còn có sử dụng được không phải dựa vào chính mình.

Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn ngẩng đầu một cái, trực tiếp dùng nội lực truyền âm, dùng giọng nguyên bản của mình nói tới bên tai Tuệ Chân: “Tên sư phụ nhà ngươi mạnh hơn đồ đệ nhiều, lúc trước †a giết đồ đệ ngươi không mất bao công sức, nhưng giờ. ngươi lại có thể ép ta tới mức này, Khá lắm, rất khá!”

Ngay khi nghe thấy giọng nói này, tâm thần Tuệ Chân chấn động, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã đầy kinh hãi.

Trước đó khi tỷ thí lôi đài, Tuệ Chân mặc dù không xuất thủ nhưng vẫn nghe được giọng nói của Sở Hưu. Cho nên giờ khắc này hắn lập tức nhận ra người trước mặt là ai.

Bình Luận (0)
Comment