Côn Luân Ma Chủ

Chương 566

Cảnh tượng như vậy đã không cần phải đoán, đám người Đổng Tề Khôn lập tức nhận ra trong ngôi mộ khổng lồ này đang trấn áp ai. Chính là kẻ tung hoành thiên hạ trong thời thượng cổ, Ma Thần - Lã Ôn Hầu!

Phát hiện này khiến Đổng Tê Khôn không nhịn được run rẩy, kích động không thôi.

Lã Ôn Hầu là người trong truyền thuyết, mặc dù đám người Đổng Tê Khôn không biết nơi này rốt cuộc có gì, nhưng hiển nhiên cho dù chỉ là vật tùy thân của Lã Ôn Hầu cũng coi là chí bảo.

Đây là còn chưa nhắc tới ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm ghim trên nắp quan tài đồng thau. Mặc dù lực lượng trong đó đã bị hao tổn phân nửa, nhưng vẫn lưu lại lực lượng cường đại tới cực điểm.

Còn chuỗi phật châu giam cầm Phương thiên họa kích kia, mặc dù có vẻ đã bị hao tổn nhưng lấy riêng mỗi viên ra vẫn là chí bảo.

Hơn nữa thứ trân quý nhất còn là Phương thiên họa kích. Đây là binh khí tùy thân của Ma Thần - Lã Ôn Hầu năm xưa, thần binh Vô Song, có thể xưng là chí bảo trong chí bảo.

Ba người Đổng Tề Khôn liếc mắt nhìn nhau, thần sắc trong mắt khó lòng tả nổi.

Quy củ của Khai Sơn Tế là người ngoài có thể lấy đi bất cứ thứ gì nhưng thứ không lấy đi được phải để lại cho Đổng gia.

Trong quá khứ Đổng gia cử hành Kính Hồ Sơn Trang, tùy ý chọn một hướng khai thác. Đai đa số các lần đều chỉ phát hiện tài nguyên khoáng sản, di tích chỉ là số ít. Cho dù có di tích, người ngoài cũng chỉ lấy được rất ít đồ, phần to vẫn thuộc về Đổng gia, cho nên Đổng gia không thấy tiếc nuối gì.


Nhưng lần này thì sao? Đây là nơi trấn áp Ma Thần - Lã Ôn Hầu, tùy ý chọn một thứ cũng là bảo vật, mỗi món Đổng gia đều không nỡ bỏ!

Hai người khác cũng vậy, mặc dù nói đây là Khai Sơn Tế của Đổng gia nhưng bọn họ cũng tới hỗ trợ, hơn nữa họ chỉ có hai người, Đổng gia lại chỉ có một, chẳng lẽ không nên lấy thêm vài thứ à?

Đổng Tê Khôn hít một hơi thật sâu, tràm giọng nói: “Kiều Liên Đông, Hứa Đình Nhất, chúng ta quen biết đã lâu, kết giao cũng được vài nằm rồi. Giờ bảo vật đang phía trước, ta không muốn vì nó mà trở mặt.

Huống hồ đây là nơi trấn áp Ma Thần - Lã Ôn Hầu. Tới đây lâu như vậy chẳng lẽ các ngươi không phát giác có gì lạ ư? Trong ngôi mộ lớn này còn có vật sống!

Mặc dù nó không ra tay với chúng ta nhưng rất nhiều võ giả tiểu bối khác đã gặp nạn. Không ai biết được bao giờ nguy cơ sẽ rơi xuống đầu chúng ta.

Giờ bảo vật đang trước mặt mà chúng ta lại bị lòng tham che mắt tự giết lẫn nhau, chẳng bằng tạm thời liên thủ, chia đều mọi thứ mang ra ngoài sau đó mới thương lượng sang chuyện khác. Các ngươi thấy sao?”

Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất cũng là tông sư võ đạo nhiều tuổi, kinh nghiệm giang hồ vô cùng phong phú. Nơi này hiện không thích hợp để động thủ cho nên hai người đều gật nhẹ đầu, đồng ý với Đổng Tê Khôn.

- Đổng Tề Khôn trầm giọng nói: “Nếu vậy chúng ta trước kia lấy thanh thần binh Vô Song kia lại đã. Bên trong quan tài đồng thau kia chắc chắn đang trấn áp Lã Ôn Hầu. Nếu rút ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm ra không biết hậu quả sẽ ra sao, chúng ta nên tìm cách ổn thỏa thì hơn.”

Ngay lúc Đổng Tề Khôn vừa dứt lời, trong đại sảnh bùng lên một làn sương đen. Những sương đen đó như có linh tính, không ngờ lại ngưng tụ cùng nhau, hóa thành một hình người mơ hồ mông lung, lắng lặng đứng giữa không trung, hai mắt sáng rực đỏ tươi.

“Chỉ bằng đám gà đất chó sành các ngươi mà cũng dám có ý đồ với thần binh của Ôn Hầu đại nhân, đúng là tự tìm đường chết!”

Làn sương đen ngưng tụ thành thân người có khí tức không mấy cường đại. Có lẽ khi còn sống thực lực của hắn hết sức mạnh mẽ, nhưng giờ trong mắt ba tông sư võ đạo lại chẳng đủ khiến bọn họ kiêng dè.

Đổng Tê Khôn cau mày nói: Ngươi là yêu vật gì vậy?”

“Yêu vật?”

Làn sương đen kia ngưng tụ thành một hình người phát ra một tiếng cười quái dị, tiếng cười khàn khàn chói tai.


“Ta chính là Huyền Cửu U, một trong tứ đại chiến tướng dưới trướng Ôn Hầu đại nhân. Hạng con sâu cái kiến như các ngươi, trong thời đình phong ta chỉ tiện tay cũng bóp chết được!”

- Đổng Tề Khôn thản nhiên đáp: “Đáng tiếc giờ ngươi không ở thời đỉnh phong, chỉ là hạng yêu vật ma quỷ không có thân thể mà thôi, còn dám làm càn?”

Ba người Đổng Tê Khôn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo từng trải qua bao sóng to gió lớn, đâu bị một kẻ không còn cả thân thể hù dọa kia chứ?

Cho dù tên này đang nói thật, trong thời đối phương hắn có thể tiện tay giết chết bản thân. Nhưng khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ.

Huyền Cửu U hai mắt tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm thăm thẳm, lạnh lùng: “Khua môi múa mép cũng vô dụng, hôm nay các ngươi đều là máu thịt cho Ôn Hầu đại nhân phục sinh. Có thể tận mắt chứng kiến cảnh phục sinh của Ôn Hầu đại nhân, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng!”

Dứt lời ma khí quanh người Huyền Cửu U tiêu tán, một luồng khí tức truyền vào thần binh Vô Song.

Chỉ trong chớp mắt, thanh Phương thiên họa kích lóe lên ánh sáng chói mắt, ly long trên thân kích dường như sống lại.

Huyền Cửu U tiện tay vung lên, một thanh Phương thiên họa kích hoàn toàn do ma khí ngưng tụ đã tới tay hắn.

Thanh Phương thiên họa kích mặc dù được ngưng tụ hoàn toàn bằng ma khí có điều khí tức hung ác cường đại tới kinh người. Huyền Cửu U tiện tay chém ra một kích đã có uy năng thần binh toái thiên liệt địa!

Trường kiếm trong tay Đổng Tê Khôn chém ra, ánh sáng sắc bén vô biên hóa thành từng điểm sáng, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành bầu trời sao vạn trượng, triệt để bao phủ bên trong đại điện.

Còn Kiều Liên Đông cũng chẳng chậm, thanh Miêu Đao đỏ máu của hắn chém ra, đao mang đỏ rực như máu như xé tan bầu trời, đao cương hơn mười trượng bộc phát. Chỉ trong chớp mắt Kiều Liên Đông đã chém ra hơn trăm đao, đao thê Sở Hưu chỉ chít phủ kín bầu trời, kinh khủng tới cực điểm.


Còn tông sư võ đạo Hứa Đình Nhất không có binh khí, quanh người hắn lóng lánh ánh sáng lôi đình, cương khí hóa thành tiếng sấm động không ngừng, một quyền đánh ra, sấm sét ầm ầm nổ vang, như Thần như Ma, khí thế cường đại kinh khủng vô cùng.

Ba tông sư võ đạo đồng thời xuất thủ, uy thế thực sự bất phàm.

Có điều dưới thanh Phương thiên họa kích của Huyền Cửu U, ba người đồng loạt bị đánh bay, nhếch nhác tới cực điểm.

- Đổng Tề Khôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đúng! Phương thiên họa kích này tuyệt đối không thể mạnh như vậy, yêu vật này đang mượn nhờ ấn ký khí tức. mà Lã Ôn Hầu lưu lại trên Phương thiên họa kích!”

Thần binh Vô Song của Lã Ôn Hầu ngày trước rốt cuộc có cấp bậc ra sao, điểm này không ai biết được.

Có điều theo mọi người suy đoán, Phương thiên họa kích của Lã Ôn Hầu hẳn là thần binh cấp bậc cửu chuyển đỉnh phong, nhưng còn chưa đạt tới mức độ tuyệt thế thần binh.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Phương thiên họa kích này thật sự là tuyệt thế thần binh, vậy chuỗi phật châu kia đã chẳng trấn áp nổi.

Nhưng cho dù chỉ là thần binh cửu chuyển cũng không thể mạnh tới mức độ này được, chỉ mượn một chút khí tức cũng áp chế bọn họ tới mức này.

Bình Luận (0)
Comment